Tư Niệm (司念) từ từ lấy lại ý thức, tiêu hóa đoạn ký ức lạ lẫm, liền nghe thấy tiếng khóc quấy của phụ nữ. "Vậy phải làm sao đây, lẽ nào ông định để con gái ruột của chúng ta gả cho một ông chú đã có ba đứa con sao? Hu hu, con bé đã chịu khổ mười mấy năm rồi, không phải tôi không thương Niệm Niệm (念念), nhưng dù có thế nào thì đây mới là con gái ruột của chúng ta." Tầm mắt Tư Niệm (司念) mơ hồ quét qua hai người bên giường, là một đôi vợ chồng trung niên khoảng bốn mươi tuổi, người đàn ông đang hút thuốc, đôi mày nhíu chặt, người phụ nữ thì đang che mặt lau nước mắt. Tư Niệm (司念) nhận ra mình xuyên sách hai ngày trước, nhưng cô vẫn luôn bởi vì thân thể của nguyên chủ chưa tỉnh táo, nên chỉ có thể nằm đây tiêu hóa ký ức cẩu huyết trong đầu. Cô xuyên sách, còn trở về thập niên 80 lạc hậu. Cái này cũng thôi, còn là xuyên vào một thiên kim giả. Một tháng trước, cô thiên kim thật tìm tới cửa, nói khi xưa đã bị bế nhầm, đi giám định thì đúng là thật. Thân phận của nguyên chủ trở nên vi diệu.…
Chương 163: C163: Đi Mua Sắm
Xuyên Về Tn80 Gả Cho Chủ Trại Heo Trở Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Nuôi ConTác giả: Sai Sai HànTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTư Niệm (司念) từ từ lấy lại ý thức, tiêu hóa đoạn ký ức lạ lẫm, liền nghe thấy tiếng khóc quấy của phụ nữ. "Vậy phải làm sao đây, lẽ nào ông định để con gái ruột của chúng ta gả cho một ông chú đã có ba đứa con sao? Hu hu, con bé đã chịu khổ mười mấy năm rồi, không phải tôi không thương Niệm Niệm (念念), nhưng dù có thế nào thì đây mới là con gái ruột của chúng ta." Tầm mắt Tư Niệm (司念) mơ hồ quét qua hai người bên giường, là một đôi vợ chồng trung niên khoảng bốn mươi tuổi, người đàn ông đang hút thuốc, đôi mày nhíu chặt, người phụ nữ thì đang che mặt lau nước mắt. Tư Niệm (司念) nhận ra mình xuyên sách hai ngày trước, nhưng cô vẫn luôn bởi vì thân thể của nguyên chủ chưa tỉnh táo, nên chỉ có thể nằm đây tiêu hóa ký ức cẩu huyết trong đầu. Cô xuyên sách, còn trở về thập niên 80 lạc hậu. Cái này cũng thôi, còn là xuyên vào một thiên kim giả. Một tháng trước, cô thiên kim thật tìm tới cửa, nói khi xưa đã bị bế nhầm, đi giám định thì đúng là thật. Thân phận của nguyên chủ trở nên vi diệu.… Lặng lẽ đến trại lợn, hàng hoá lúc này đã được đóng gói và chuẩn bị lên đường.Ngay khi Chu Việt Thâm bước vào xe tải, Vu Đông bước tới mang theo vài cân lòng lợn và thận đã được buộc chặt."Lão đại, anh đến rồi!" Vu Đông tiến lên đón.Đôi mắt của Chu Việt Thâm quét qua những thứ trong tay anh ta.Thu hồi ánh mắt, anh khẽ gật đầu: "Ừ."Anh thản nhiên nhét tờ giấy của thím Trương vào túi.Những người dọn hàng ở bên cạnh cũng lần lượt chào Chu Việt Thâm.Nhìn thấy thứ mà Vu Đông đang mang, mọi người đều cười đầy ẩn ý.Có người nói đùa: "Ta nói này Vu Đông cậu khi nào chăm sóc bản thân như thế, còn không chưa có cô dâu, lại bắt đầu bồi bổ thân thể, cậu là làm không được sao."Vu Đông nghe vậy lập tức lo lắng nhảy dựng lên: "Bồi bổ cái *** nhà người, không phải của tôi, không phải là của tôi..." Chưa kịp nói hết câu, Vu Đông đã lập tức ý thức được, suýt chút nữa chính mình nói ra sự thật. Ông chủ thông minh và mạnh mẽ, không thể để bí mật này lộ ra, cậu ta sợ đến mức vội vàng nhìn vào biểu cảm của Chu Việt Thâm.Chu Việt Thâm nhìn cậu chằm chằm thật sâu.Dưới ánh mắt cực kỳ ép buộc này, Vu Đông thấp giọng nói: "Ừm, kỳ thực là cho tôi."Những người xung quanh đột nhiên cười và nói cậu vẫn là đứa trẻ.Chu Việt Thâm nhìn Vu Đông thật sâu rồi quay đi.Anh đến văn phòng và ngồi xuống. Nhìn hoá đơn trên bàn, anh đột nhiên khẽ cười một tiếng.Tức giận.(Còn tiếp)Link full: https://motnhanhhoanho.wordpress.com/2023/11/25/tn80-chuong-162-di-mua-sam/
Lặng lẽ đến trại lợn, hàng hoá lúc này đã được đóng gói và chuẩn bị lên đường.
Ngay khi Chu Việt Thâm bước vào xe tải, Vu Đông bước tới mang theo vài cân lòng lợn và thận đã được buộc chặt.
"Lão đại, anh đến rồi!" Vu Đông tiến lên đón.
Đôi mắt của Chu Việt Thâm quét qua những thứ trong tay anh ta.
Thu hồi ánh mắt, anh khẽ gật đầu: "Ừ."
Anh thản nhiên nhét tờ giấy của thím Trương vào túi.
Những người dọn hàng ở bên cạnh cũng lần lượt chào Chu Việt Thâm.
Nhìn thấy thứ mà Vu Đông đang mang, mọi người đều cười đầy ẩn ý.
Có người nói đùa: "Ta nói này Vu Đông cậu khi nào chăm sóc bản thân như thế, còn không chưa có cô dâu, lại bắt đầu bồi bổ thân thể, cậu là làm không được sao."
Vu Đông nghe vậy lập tức lo lắng nhảy dựng lên: "Bồi bổ cái *** nhà người, không phải của tôi, không phải là của tôi..." Chưa kịp nói hết câu, Vu Đông đã lập tức ý thức được, suýt chút nữa chính mình nói ra sự thật. Ông chủ thông minh và mạnh mẽ, không thể để bí mật này lộ ra, cậu ta sợ đến mức vội vàng nhìn vào biểu cảm của Chu Việt Thâm.
Chu Việt Thâm nhìn cậu chằm chằm thật sâu.
Dưới ánh mắt cực kỳ ép buộc này, Vu Đông thấp giọng nói: "Ừm, kỳ thực là cho tôi."
Những người xung quanh đột nhiên cười và nói cậu vẫn là đứa trẻ.
Chu Việt Thâm nhìn Vu Đông thật sâu rồi quay đi.
Anh đến văn phòng và ngồi xuống. Nhìn hoá đơn trên bàn, anh đột nhiên khẽ cười một tiếng.
Tức giận.
(Còn tiếp)
Link full: https://motnhanhhoanho.wordpress.com/2023/11/25/tn80-chuong-162-di-mua-sam/
Xuyên Về Tn80 Gả Cho Chủ Trại Heo Trở Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Nuôi ConTác giả: Sai Sai HànTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTư Niệm (司念) từ từ lấy lại ý thức, tiêu hóa đoạn ký ức lạ lẫm, liền nghe thấy tiếng khóc quấy của phụ nữ. "Vậy phải làm sao đây, lẽ nào ông định để con gái ruột của chúng ta gả cho một ông chú đã có ba đứa con sao? Hu hu, con bé đã chịu khổ mười mấy năm rồi, không phải tôi không thương Niệm Niệm (念念), nhưng dù có thế nào thì đây mới là con gái ruột của chúng ta." Tầm mắt Tư Niệm (司念) mơ hồ quét qua hai người bên giường, là một đôi vợ chồng trung niên khoảng bốn mươi tuổi, người đàn ông đang hút thuốc, đôi mày nhíu chặt, người phụ nữ thì đang che mặt lau nước mắt. Tư Niệm (司念) nhận ra mình xuyên sách hai ngày trước, nhưng cô vẫn luôn bởi vì thân thể của nguyên chủ chưa tỉnh táo, nên chỉ có thể nằm đây tiêu hóa ký ức cẩu huyết trong đầu. Cô xuyên sách, còn trở về thập niên 80 lạc hậu. Cái này cũng thôi, còn là xuyên vào một thiên kim giả. Một tháng trước, cô thiên kim thật tìm tới cửa, nói khi xưa đã bị bế nhầm, đi giám định thì đúng là thật. Thân phận của nguyên chủ trở nên vi diệu.… Lặng lẽ đến trại lợn, hàng hoá lúc này đã được đóng gói và chuẩn bị lên đường.Ngay khi Chu Việt Thâm bước vào xe tải, Vu Đông bước tới mang theo vài cân lòng lợn và thận đã được buộc chặt."Lão đại, anh đến rồi!" Vu Đông tiến lên đón.Đôi mắt của Chu Việt Thâm quét qua những thứ trong tay anh ta.Thu hồi ánh mắt, anh khẽ gật đầu: "Ừ."Anh thản nhiên nhét tờ giấy của thím Trương vào túi.Những người dọn hàng ở bên cạnh cũng lần lượt chào Chu Việt Thâm.Nhìn thấy thứ mà Vu Đông đang mang, mọi người đều cười đầy ẩn ý.Có người nói đùa: "Ta nói này Vu Đông cậu khi nào chăm sóc bản thân như thế, còn không chưa có cô dâu, lại bắt đầu bồi bổ thân thể, cậu là làm không được sao."Vu Đông nghe vậy lập tức lo lắng nhảy dựng lên: "Bồi bổ cái *** nhà người, không phải của tôi, không phải là của tôi..." Chưa kịp nói hết câu, Vu Đông đã lập tức ý thức được, suýt chút nữa chính mình nói ra sự thật. Ông chủ thông minh và mạnh mẽ, không thể để bí mật này lộ ra, cậu ta sợ đến mức vội vàng nhìn vào biểu cảm của Chu Việt Thâm.Chu Việt Thâm nhìn cậu chằm chằm thật sâu.Dưới ánh mắt cực kỳ ép buộc này, Vu Đông thấp giọng nói: "Ừm, kỳ thực là cho tôi."Những người xung quanh đột nhiên cười và nói cậu vẫn là đứa trẻ.Chu Việt Thâm nhìn Vu Đông thật sâu rồi quay đi.Anh đến văn phòng và ngồi xuống. Nhìn hoá đơn trên bàn, anh đột nhiên khẽ cười một tiếng.Tức giận.(Còn tiếp)Link full: https://motnhanhhoanho.wordpress.com/2023/11/25/tn80-chuong-162-di-mua-sam/