Chuông báo thức rung nhẹ đến tiếng thứ hai, một bàn tay nhỏ nhắn thò ra khỏi chiếc chăn bồng bềnh ấm áp ấn tắt đi. Thân hình mảnh mai chống tay nhẹ nhàng ngồi dậy, mắt vẫn chưa kịp mở, một tay đưa lên xoa xoa mớ tóc rối, vươn người một cái rồi đi xuống giường. Một ngày mới lại bắt đầu tại thành phố A. “Uyên Dư tới ăn sáng nào”- mẹ thấy cô xuống tầng, cười dịu dàng vẫy cô tới. Đinh Uyển Dư vừa đi vừa cười đáng yêu đáp lại ngừoi phụ nữ xinh đẹp đó. Nhìn qua chỉ nghĩ bà mới chỉ ngoài ba mươi, làn da và dáng ngừoi bảo quản rất tốt, tràn đầy sức sống. Nhưng đây là mẹ nuôi của cô, tuổi đã gần năm mưoi tuổi. Ba, hôm nay ba không phải đến công ty à.- Cô cũng đi tới ôm cổ ba Mạc một cái. Chút nữa có cuộc họp, vẫn còn thời gian ở nhà ăn sáng cùng con gái. Ba Mạc đặt tờ báo xuống, cùng cô đi tới bàn ăn, mẹ Mạc mang tới bữa sáng đặt tới trước mặt hai ba con. Năm ba tuổi, cô được nhà họ Mạc nhận nuôi, tới nay cũng đã được mười lăm năm. Mọi người trong nhà đối xử với cô vô cùng tốt, không ai vì cô…
Chương 29: Chương 29
Người Đặc Biệt Trong TimTác giả: MonicaLyTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChuông báo thức rung nhẹ đến tiếng thứ hai, một bàn tay nhỏ nhắn thò ra khỏi chiếc chăn bồng bềnh ấm áp ấn tắt đi. Thân hình mảnh mai chống tay nhẹ nhàng ngồi dậy, mắt vẫn chưa kịp mở, một tay đưa lên xoa xoa mớ tóc rối, vươn người một cái rồi đi xuống giường. Một ngày mới lại bắt đầu tại thành phố A. “Uyên Dư tới ăn sáng nào”- mẹ thấy cô xuống tầng, cười dịu dàng vẫy cô tới. Đinh Uyển Dư vừa đi vừa cười đáng yêu đáp lại ngừoi phụ nữ xinh đẹp đó. Nhìn qua chỉ nghĩ bà mới chỉ ngoài ba mươi, làn da và dáng ngừoi bảo quản rất tốt, tràn đầy sức sống. Nhưng đây là mẹ nuôi của cô, tuổi đã gần năm mưoi tuổi. Ba, hôm nay ba không phải đến công ty à.- Cô cũng đi tới ôm cổ ba Mạc một cái. Chút nữa có cuộc họp, vẫn còn thời gian ở nhà ăn sáng cùng con gái. Ba Mạc đặt tờ báo xuống, cùng cô đi tới bàn ăn, mẹ Mạc mang tới bữa sáng đặt tới trước mặt hai ba con. Năm ba tuổi, cô được nhà họ Mạc nhận nuôi, tới nay cũng đã được mười lăm năm. Mọi người trong nhà đối xử với cô vô cùng tốt, không ai vì cô… Mạc Hàn dĩ nhiên không đứng về phía cô trong truyện này, vậy nên liền nói chuyện với ba mẹ Mạc.Ba mẹ Mạc còn đang phiền não thì nghe được tin này, dĩ nhiên vui mừng.Vậy nên ba Mạc căn đúng bảy giờ sáng trong nước mà gọi điện cho Mạc Khải LiêmChú nhỏ, chú định ở hẳn trong nước à?Mạc Khải Liêm xoa xoa mớ tóc rối: Vừa mới sáng ra, không phải anh gọi điện chỉ để hỏi han em thôi chứ?Ba Mạc cười nhạt:" Cuối cùng chú cũng chịu về nước, anh cũng nên hỏi han vài câu không phải sao.Vậy hỏi xong rồi, em cúp máy đây.Ba Mạc vội gọi: Ấy, khoan đã.Đúng là có chuyện muốn nhờ chú đây.Hừ.- Mạc Khải Liêm hừ lạnh nhưng không hề có chút bất mãn nào.Nghe nói chú ở ngay đối diện căn hộ của Uyển Dư, anh nhờ chú để ý con bé một chút.Mạc Khải Liêm ngồi dậy tựa lưng vào thành giường: Hai mươi mốt tuổi rồi thì còn cần có ngừoi để ý sao?Anh dĩ nhiên rất yên tâm về con bé.Chỉ là, thời gian trước con bé bị lạc trên núi, bị nhiễm lạnh, cơ thể có chút ảnh hưởng.Bác sĩ đã kê thuốc đông y cho con bé, nhưng anh biết với tính cách của con bé, không có ba mẹ ở đó chắc chắn không chịu chăm chỉ uống thuốc rồi.Chú ở gần đó, trông chừng con bé uống thuốc giúp anh chị.Mạc Khải Liêm nghe thấy câu cơ thể có chút ảnh hưởng, mi tâm nhíu chặt lại.Được rồi, em sẽ để ý.Ba Mạc vui vẻ lắm: Vậy thì tốt, cảm ơn chú.Mạc Khải Liêm không vui vẻ được như ba Mạc, tâm trạng của anh hơi khó chịu, lấy điẹn thoại gửi tin nhắn cho trợ lý[Tìm hiểu bệnh án của Đinh Mộc sau khi bị lạc]Tin tức quan trọng như vậy mà anh không nắm bắt được, thật là đáng giận.Ngừoi có tâm trạng không thể vui vẻ được còn có Mạc Uyển Dư.Vừa mới sáng ra đã nhận được cuộc gọi từ ba Mạc.Ba Mạc nói chuyện mà ông nhờ vả Mạc Khải Liêm, vừa nói vừa cừoi lớn, trước khi cúp máy còn nói thêm một câuBa xem con còn dám lười biếng nữa không, thử cãi lại chú nhỏ, không chịu uống thuốc xem.Nói xong liền cúp máy, không để ya tới cô con gái không còn chút niềm tin vào cuộc sống này.Chỗ trút tâm sự tốt nhất hiện tại chính là anh trai cô[ Em thảm quá đi][Nếu em chịu nghe lời thì đã không như vậy.Bây giờ ngày ba bữa cơm, một bữa thuốc đều có người trông nom.Ngưỡng mộ]Mạc Uyển Dư trợn tròn mắt[ Sao lại có thêm cả mục ngày ba bữa nữa vậy.Lúc nãy ba đâu có nói thế.][ Ha ha.Ba không những nhờ chú nhỏ trông chừng em uống thuốc, mà còn tiện thể nhờ luôn trông chừng em ngày ba bữa nữa đấy.Anh vừa thấy ba nhắn thêm một tin dài cho chú nhỏ.Vừa nhắn vừa cười vui vẻ lắm, chắc chú nhỏ đồng ý rồi][Đúng là quá thảm mà][Ngoan ngoãn uống thuốc, ăn cơm đầy đủ đi, người em gầy như que củi rồi.Cẩn thận không mẹ lại mời chuyên gia dinh dưỡng lần nữa đó.][ Giờ em có muốn giảm cân cũng đâu có được nữa, đâu thể làm nũng với chú nhỏ để đối phó được.][ Em có thể thử làm nũng với chú nhỏ xem, biết đâu lại thật sự có tác dụng hahahaha]Mạc Uyển Dư không nhìn thấy Mạc Hàn, nhưng cũng đoán được đầu bên kia anh cừoi nhạo cô thế nào.Nói cô làm nũng với chú nhỏ, cô lấy đâu ra lá gan ấy.Đến ba mẹ cô còn phải nghe theo chú nhỏ, sao mà cô dám chống đối chứ.Haizzz.Còn chưa kịp than thở xong, tiếng điện thoại rung lên, chú nhỏ gọi điện tới, dù không tình nguyện nhưng Mạc Uyển Dư vẫn phải bắt máyChú nhỏ.Tới ăn sáng.Vâng.Vậy là đã bắt đầu quản lý cô rồi, Mạc Uyển Dư uể oải lê bước chân không cam lòng tới gõ cửa căn hộ bên cạnh..
Mạc Hàn dĩ nhiên không đứng về phía cô trong truyện này, vậy nên liền nói chuyện với ba mẹ Mạc.
Ba mẹ Mạc còn đang phiền não thì nghe được tin này, dĩ nhiên vui mừng.
Vậy nên ba Mạc căn đúng bảy giờ sáng trong nước mà gọi điện cho Mạc Khải Liêm
Chú nhỏ, chú định ở hẳn trong nước à?
Mạc Khải Liêm xoa xoa mớ tóc rối: Vừa mới sáng ra, không phải anh gọi điện chỉ để hỏi han em thôi chứ?
Ba Mạc cười nhạt:" Cuối cùng chú cũng chịu về nước, anh cũng nên hỏi han vài câu không phải sao.
Vậy hỏi xong rồi, em cúp máy đây.
Ba Mạc vội gọi: Ấy, khoan đã.
Đúng là có chuyện muốn nhờ chú đây.
Hừ.- Mạc Khải Liêm hừ lạnh nhưng không hề có chút bất mãn nào.
Nghe nói chú ở ngay đối diện căn hộ của Uyển Dư, anh nhờ chú để ý con bé một chút.
Mạc Khải Liêm ngồi dậy tựa lưng vào thành giường: Hai mươi mốt tuổi rồi thì còn cần có ngừoi để ý sao?
Anh dĩ nhiên rất yên tâm về con bé.
Chỉ là, thời gian trước con bé bị lạc trên núi, bị nhiễm lạnh, cơ thể có chút ảnh hưởng.
Bác sĩ đã kê thuốc đông y cho con bé, nhưng anh biết với tính cách của con bé, không có ba mẹ ở đó chắc chắn không chịu chăm chỉ uống thuốc rồi.
Chú ở gần đó, trông chừng con bé uống thuốc giúp anh chị.
Mạc Khải Liêm nghe thấy câu cơ thể có chút ảnh hưởng, mi tâm nhíu chặt lại.
Được rồi, em sẽ để ý.
Ba Mạc vui vẻ lắm: Vậy thì tốt, cảm ơn chú.
Mạc Khải Liêm không vui vẻ được như ba Mạc, tâm trạng của anh hơi khó chịu, lấy điẹn thoại gửi tin nhắn cho trợ lý
[Tìm hiểu bệnh án của Đinh Mộc sau khi bị lạc]
Tin tức quan trọng như vậy mà anh không nắm bắt được, thật là đáng giận.
Ngừoi có tâm trạng không thể vui vẻ được còn có Mạc Uyển Dư.
Vừa mới sáng ra đã nhận được cuộc gọi từ ba Mạc.
Ba Mạc nói chuyện mà ông nhờ vả Mạc Khải Liêm, vừa nói vừa cừoi lớn, trước khi cúp máy còn nói thêm một câu
Ba xem con còn dám lười biếng nữa không, thử cãi lại chú nhỏ, không chịu uống thuốc xem.
Nói xong liền cúp máy, không để ya tới cô con gái không còn chút niềm tin vào cuộc sống này.
Chỗ trút tâm sự tốt nhất hiện tại chính là anh trai cô
[ Em thảm quá đi]
[Nếu em chịu nghe lời thì đã không như vậy.
Bây giờ ngày ba bữa cơm, một bữa thuốc đều có người trông nom.
Ngưỡng mộ]
Mạc Uyển Dư trợn tròn mắt
[ Sao lại có thêm cả mục ngày ba bữa nữa vậy.
Lúc nãy ba đâu có nói thế.]
[ Ha ha.
Ba không những nhờ chú nhỏ trông chừng em uống thuốc, mà còn tiện thể nhờ luôn trông chừng em ngày ba bữa nữa đấy.
Anh vừa thấy ba nhắn thêm một tin dài cho chú nhỏ.
Vừa nhắn vừa cười vui vẻ lắm, chắc chú nhỏ đồng ý rồi]
[Đúng là quá thảm mà]
[Ngoan ngoãn uống thuốc, ăn cơm đầy đủ đi, người em gầy như que củi rồi.
Cẩn thận không mẹ lại mời chuyên gia dinh dưỡng lần nữa đó.]
[ Giờ em có muốn giảm cân cũng đâu có được nữa, đâu thể làm nũng với chú nhỏ để đối phó được.]
[ Em có thể thử làm nũng với chú nhỏ xem, biết đâu lại thật sự có tác dụng hahahaha]
Mạc Uyển Dư không nhìn thấy Mạc Hàn, nhưng cũng đoán được đầu bên kia anh cừoi nhạo cô thế nào.
Nói cô làm nũng với chú nhỏ, cô lấy đâu ra lá gan ấy.
Đến ba mẹ cô còn phải nghe theo chú nhỏ, sao mà cô dám chống đối chứ.
Haizzz.
Còn chưa kịp than thở xong, tiếng điện thoại rung lên, chú nhỏ gọi điện tới, dù không tình nguyện nhưng Mạc Uyển Dư vẫn phải bắt máy
Chú nhỏ.
Tới ăn sáng.
Vâng.
Vậy là đã bắt đầu quản lý cô rồi, Mạc Uyển Dư uể oải lê bước chân không cam lòng tới gõ cửa căn hộ bên cạnh..
Người Đặc Biệt Trong TimTác giả: MonicaLyTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChuông báo thức rung nhẹ đến tiếng thứ hai, một bàn tay nhỏ nhắn thò ra khỏi chiếc chăn bồng bềnh ấm áp ấn tắt đi. Thân hình mảnh mai chống tay nhẹ nhàng ngồi dậy, mắt vẫn chưa kịp mở, một tay đưa lên xoa xoa mớ tóc rối, vươn người một cái rồi đi xuống giường. Một ngày mới lại bắt đầu tại thành phố A. “Uyên Dư tới ăn sáng nào”- mẹ thấy cô xuống tầng, cười dịu dàng vẫy cô tới. Đinh Uyển Dư vừa đi vừa cười đáng yêu đáp lại ngừoi phụ nữ xinh đẹp đó. Nhìn qua chỉ nghĩ bà mới chỉ ngoài ba mươi, làn da và dáng ngừoi bảo quản rất tốt, tràn đầy sức sống. Nhưng đây là mẹ nuôi của cô, tuổi đã gần năm mưoi tuổi. Ba, hôm nay ba không phải đến công ty à.- Cô cũng đi tới ôm cổ ba Mạc một cái. Chút nữa có cuộc họp, vẫn còn thời gian ở nhà ăn sáng cùng con gái. Ba Mạc đặt tờ báo xuống, cùng cô đi tới bàn ăn, mẹ Mạc mang tới bữa sáng đặt tới trước mặt hai ba con. Năm ba tuổi, cô được nhà họ Mạc nhận nuôi, tới nay cũng đã được mười lăm năm. Mọi người trong nhà đối xử với cô vô cùng tốt, không ai vì cô… Mạc Hàn dĩ nhiên không đứng về phía cô trong truyện này, vậy nên liền nói chuyện với ba mẹ Mạc.Ba mẹ Mạc còn đang phiền não thì nghe được tin này, dĩ nhiên vui mừng.Vậy nên ba Mạc căn đúng bảy giờ sáng trong nước mà gọi điện cho Mạc Khải LiêmChú nhỏ, chú định ở hẳn trong nước à?Mạc Khải Liêm xoa xoa mớ tóc rối: Vừa mới sáng ra, không phải anh gọi điện chỉ để hỏi han em thôi chứ?Ba Mạc cười nhạt:" Cuối cùng chú cũng chịu về nước, anh cũng nên hỏi han vài câu không phải sao.Vậy hỏi xong rồi, em cúp máy đây.Ba Mạc vội gọi: Ấy, khoan đã.Đúng là có chuyện muốn nhờ chú đây.Hừ.- Mạc Khải Liêm hừ lạnh nhưng không hề có chút bất mãn nào.Nghe nói chú ở ngay đối diện căn hộ của Uyển Dư, anh nhờ chú để ý con bé một chút.Mạc Khải Liêm ngồi dậy tựa lưng vào thành giường: Hai mươi mốt tuổi rồi thì còn cần có ngừoi để ý sao?Anh dĩ nhiên rất yên tâm về con bé.Chỉ là, thời gian trước con bé bị lạc trên núi, bị nhiễm lạnh, cơ thể có chút ảnh hưởng.Bác sĩ đã kê thuốc đông y cho con bé, nhưng anh biết với tính cách của con bé, không có ba mẹ ở đó chắc chắn không chịu chăm chỉ uống thuốc rồi.Chú ở gần đó, trông chừng con bé uống thuốc giúp anh chị.Mạc Khải Liêm nghe thấy câu cơ thể có chút ảnh hưởng, mi tâm nhíu chặt lại.Được rồi, em sẽ để ý.Ba Mạc vui vẻ lắm: Vậy thì tốt, cảm ơn chú.Mạc Khải Liêm không vui vẻ được như ba Mạc, tâm trạng của anh hơi khó chịu, lấy điẹn thoại gửi tin nhắn cho trợ lý[Tìm hiểu bệnh án của Đinh Mộc sau khi bị lạc]Tin tức quan trọng như vậy mà anh không nắm bắt được, thật là đáng giận.Ngừoi có tâm trạng không thể vui vẻ được còn có Mạc Uyển Dư.Vừa mới sáng ra đã nhận được cuộc gọi từ ba Mạc.Ba Mạc nói chuyện mà ông nhờ vả Mạc Khải Liêm, vừa nói vừa cừoi lớn, trước khi cúp máy còn nói thêm một câuBa xem con còn dám lười biếng nữa không, thử cãi lại chú nhỏ, không chịu uống thuốc xem.Nói xong liền cúp máy, không để ya tới cô con gái không còn chút niềm tin vào cuộc sống này.Chỗ trút tâm sự tốt nhất hiện tại chính là anh trai cô[ Em thảm quá đi][Nếu em chịu nghe lời thì đã không như vậy.Bây giờ ngày ba bữa cơm, một bữa thuốc đều có người trông nom.Ngưỡng mộ]Mạc Uyển Dư trợn tròn mắt[ Sao lại có thêm cả mục ngày ba bữa nữa vậy.Lúc nãy ba đâu có nói thế.][ Ha ha.Ba không những nhờ chú nhỏ trông chừng em uống thuốc, mà còn tiện thể nhờ luôn trông chừng em ngày ba bữa nữa đấy.Anh vừa thấy ba nhắn thêm một tin dài cho chú nhỏ.Vừa nhắn vừa cười vui vẻ lắm, chắc chú nhỏ đồng ý rồi][Đúng là quá thảm mà][Ngoan ngoãn uống thuốc, ăn cơm đầy đủ đi, người em gầy như que củi rồi.Cẩn thận không mẹ lại mời chuyên gia dinh dưỡng lần nữa đó.][ Giờ em có muốn giảm cân cũng đâu có được nữa, đâu thể làm nũng với chú nhỏ để đối phó được.][ Em có thể thử làm nũng với chú nhỏ xem, biết đâu lại thật sự có tác dụng hahahaha]Mạc Uyển Dư không nhìn thấy Mạc Hàn, nhưng cũng đoán được đầu bên kia anh cừoi nhạo cô thế nào.Nói cô làm nũng với chú nhỏ, cô lấy đâu ra lá gan ấy.Đến ba mẹ cô còn phải nghe theo chú nhỏ, sao mà cô dám chống đối chứ.Haizzz.Còn chưa kịp than thở xong, tiếng điện thoại rung lên, chú nhỏ gọi điện tới, dù không tình nguyện nhưng Mạc Uyển Dư vẫn phải bắt máyChú nhỏ.Tới ăn sáng.Vâng.Vậy là đã bắt đầu quản lý cô rồi, Mạc Uyển Dư uể oải lê bước chân không cam lòng tới gõ cửa căn hộ bên cạnh..