Chuông báo thức rung nhẹ đến tiếng thứ hai, một bàn tay nhỏ nhắn thò ra khỏi chiếc chăn bồng bềnh ấm áp ấn tắt đi. Thân hình mảnh mai chống tay nhẹ nhàng ngồi dậy, mắt vẫn chưa kịp mở, một tay đưa lên xoa xoa mớ tóc rối, vươn người một cái rồi đi xuống giường. Một ngày mới lại bắt đầu tại thành phố A. “Uyên Dư tới ăn sáng nào”- mẹ thấy cô xuống tầng, cười dịu dàng vẫy cô tới. Đinh Uyển Dư vừa đi vừa cười đáng yêu đáp lại ngừoi phụ nữ xinh đẹp đó. Nhìn qua chỉ nghĩ bà mới chỉ ngoài ba mươi, làn da và dáng ngừoi bảo quản rất tốt, tràn đầy sức sống. Nhưng đây là mẹ nuôi của cô, tuổi đã gần năm mưoi tuổi. Ba, hôm nay ba không phải đến công ty à.- Cô cũng đi tới ôm cổ ba Mạc một cái. Chút nữa có cuộc họp, vẫn còn thời gian ở nhà ăn sáng cùng con gái. Ba Mạc đặt tờ báo xuống, cùng cô đi tới bàn ăn, mẹ Mạc mang tới bữa sáng đặt tới trước mặt hai ba con. Năm ba tuổi, cô được nhà họ Mạc nhận nuôi, tới nay cũng đã được mười lăm năm. Mọi người trong nhà đối xử với cô vô cùng tốt, không ai vì cô…
Chương 51: Chương 51
Người Đặc Biệt Trong TimTác giả: MonicaLyTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChuông báo thức rung nhẹ đến tiếng thứ hai, một bàn tay nhỏ nhắn thò ra khỏi chiếc chăn bồng bềnh ấm áp ấn tắt đi. Thân hình mảnh mai chống tay nhẹ nhàng ngồi dậy, mắt vẫn chưa kịp mở, một tay đưa lên xoa xoa mớ tóc rối, vươn người một cái rồi đi xuống giường. Một ngày mới lại bắt đầu tại thành phố A. “Uyên Dư tới ăn sáng nào”- mẹ thấy cô xuống tầng, cười dịu dàng vẫy cô tới. Đinh Uyển Dư vừa đi vừa cười đáng yêu đáp lại ngừoi phụ nữ xinh đẹp đó. Nhìn qua chỉ nghĩ bà mới chỉ ngoài ba mươi, làn da và dáng ngừoi bảo quản rất tốt, tràn đầy sức sống. Nhưng đây là mẹ nuôi của cô, tuổi đã gần năm mưoi tuổi. Ba, hôm nay ba không phải đến công ty à.- Cô cũng đi tới ôm cổ ba Mạc một cái. Chút nữa có cuộc họp, vẫn còn thời gian ở nhà ăn sáng cùng con gái. Ba Mạc đặt tờ báo xuống, cùng cô đi tới bàn ăn, mẹ Mạc mang tới bữa sáng đặt tới trước mặt hai ba con. Năm ba tuổi, cô được nhà họ Mạc nhận nuôi, tới nay cũng đã được mười lăm năm. Mọi người trong nhà đối xử với cô vô cùng tốt, không ai vì cô… Mạc Uyển Dư nhíu mày, định lướt qua anh ta rời đi, lại bị anh ta cầm cổ tay kéo lại.Mạc Uyển Dư xoay cánh tay, muốn vặn tay anh ta về phía sau, nhưng Tiêu Lãng cũng là người biết đánh nhau, với sức lực của Mạc Uyển Dư cũng không thể làm gì anh ta, nhưng cũng thành công khiến anh ta buông tay ra.Hôm nay Lạc Phi Phi không tới trường, một mình cô đối phó với anh ta, Mạc Uyển Dư cũng thấy hơi đau đầu.Tôi nói này, sao anh cứ như âm hồn bất tán vậy.Tôi tỏ thái độ chưa rõ ràng sao.Anh cứ tới làm phiền tôi mãi vậy?Tiêu Lãng trước nay luôn nhận được sự chào đón của nữ giới, chưa bao giờ lại bị ghét bỏ như thế này, cô đúng là ngừoi đầu tiên.Anh đã không dám có tâm tư nào với em nữa rồi.Anh tới đây gặp em là vì công việc.Tôi với anh thì có thể bàn công việc gì?Tiêu Lãng khó xử:" Là do trước đây anh có mắt mà như mù, anh không nên trêu chọc em.Bây giờ Mạc Khải Liêm trả đũa anh, chèn ép đủ đường.Em có thể giúp anh khuyên bảo vài câu được không?Mạc Uyển Dư không biết những việc này: Chuyện trên thương trường tôi không hiểu, cũng sẽ không can dự vào sự nghiệp của chú ấy.Tôi không giúp được anh đâu, anh chỉ có thể dựa vào nỗ lực của bản thân thôi.Tiêu Lãng biết không thể cầu cứu gì ở chỗ hai người nữa rồi, đành đổi giọng: Lần này là do anh không tự lượng sức mình, đây cũng coi như bài học của anh.Không đánh không quen biết, từ giờ vẫn muốn trở thành một người bạn của em.Có gì cần giúp đỡ cứ tìm anh.Mạc Uyển Dư cũng chẳng từ chối: Được.Vậy tạm biệt em.Sau đó Tiêu Lãng không cố chấp với hai dự án đó nữa, anh ta tìm được một cơ hội mới, dự án chung cư nghỉ dưỡng ở ngoại ô, tập toàn của anh ta cũng vượt qua giai đoạn khó khăn.Trợ lý cứ ngập ngừng muốn hỏi, Mạc Khải Liêm không cảm xúc lên tiếngCậu muốn nói gì?Trợ lý: Dự án nghỉ dưỡng đó là sếp mở đường cho anh ta đúng không, dự án đó vốn nằm trong lòng bàn tay của chúng ta rồi.Mạc Khải Liêm:Ăn được hai miếnh bánh lớn rồi thì cũng phải từ bỏ một miếng khác chứ.Quá sức dễ nghẹn.Chúng ta thừa sức tiếp nhận thêm hai dự án đó nữa mà.Sếp muốn tha cho nhà họ Tiêu cũng đâu cần cho họ lợi ích của chúng ta chứ.Tôi cũng không định kết thù với nhà họ.Tiêu Lãng biết thân biết phận rút lui, tôi đâu cần đuổi cùng giết tận.Trợ lý đã hiểu, rời khỏi phòng.Mạc Khải Liêm nhìn đồng hồ, đã đến giờ Mạc Uyển Dư tan học, nhưng hôm nay anh không thể về sớm đón cô.Anh liền lấy điện thoại nhắn tin[Hôm nay không thể về sớm đón em, em về nhà trước đi nhé.][Thật ra chú không cần đón mà, chỉ có một đoạn đường]Mạc Khải Liêm không thể về sớm, vậy nên Mạc Uyển Dư quyết định sẽ mua đồ về tự nấu cơm, thời gian Mạc Khải Liêm đi công tác, cô cũng đã học được mấy món, cô muốn nấu cho anh ăn thử.Vậy là Mạc Uyển Dư đi vào siêu thị, mua được túi lớn túi nhỏ đem về, rau thịt đủ cả.Sau một hồi loay hoay cũng nấu được 2 món mặn 2 món rau thì Mạc Khải Liêm đã về, trên tay cũng có túi đồ mua từ siêu thị.Mạc Khải Liêm thấy Mạc Uyển Dư hiếm khi xuất hiện ở nhà mình khi không phải giờ cơm thì ngạc nhiên.Mạc Uyển Dư: Chú nhỏ, cháu nấu cơm xong rồi, chú thay đồ rồi tới ăn cơm.Mạc Khải Liêm nhìn mấy món ăn trên bàn, trong tim bỗng thấy ấm áp."Em đợi tôi nấu thêm một món canh nữa.À, cháu không nhớ ra còn cần nấu canh.
Mạc Uyển Dư nhíu mày, định lướt qua anh ta rời đi, lại bị anh ta cầm cổ tay kéo lại.
Mạc Uyển Dư xoay cánh tay, muốn vặn tay anh ta về phía sau, nhưng Tiêu Lãng cũng là người biết đánh nhau, với sức lực của Mạc Uyển Dư cũng không thể làm gì anh ta, nhưng cũng thành công khiến anh ta buông tay ra.
Hôm nay Lạc Phi Phi không tới trường, một mình cô đối phó với anh ta, Mạc Uyển Dư cũng thấy hơi đau đầu.
Tôi nói này, sao anh cứ như âm hồn bất tán vậy.
Tôi tỏ thái độ chưa rõ ràng sao.
Anh cứ tới làm phiền tôi mãi vậy?
Tiêu Lãng trước nay luôn nhận được sự chào đón của nữ giới, chưa bao giờ lại bị ghét bỏ như thế này, cô đúng là ngừoi đầu tiên.
Anh đã không dám có tâm tư nào với em nữa rồi.
Anh tới đây gặp em là vì công việc.
Tôi với anh thì có thể bàn công việc gì?
Tiêu Lãng khó xử:" Là do trước đây anh có mắt mà như mù, anh không nên trêu chọc em.
Bây giờ Mạc Khải Liêm trả đũa anh, chèn ép đủ đường.
Em có thể giúp anh khuyên bảo vài câu được không?
Mạc Uyển Dư không biết những việc này: Chuyện trên thương trường tôi không hiểu, cũng sẽ không can dự vào sự nghiệp của chú ấy.
Tôi không giúp được anh đâu, anh chỉ có thể dựa vào nỗ lực của bản thân thôi.
Tiêu Lãng biết không thể cầu cứu gì ở chỗ hai người nữa rồi, đành đổi giọng: Lần này là do anh không tự lượng sức mình, đây cũng coi như bài học của anh.
Không đánh không quen biết, từ giờ vẫn muốn trở thành một người bạn của em.
Có gì cần giúp đỡ cứ tìm anh.
Mạc Uyển Dư cũng chẳng từ chối: Được.
Vậy tạm biệt em.
Sau đó Tiêu Lãng không cố chấp với hai dự án đó nữa, anh ta tìm được một cơ hội mới, dự án chung cư nghỉ dưỡng ở ngoại ô, tập toàn của anh ta cũng vượt qua giai đoạn khó khăn.
Trợ lý cứ ngập ngừng muốn hỏi, Mạc Khải Liêm không cảm xúc lên tiếng
Cậu muốn nói gì?
Trợ lý: Dự án nghỉ dưỡng đó là sếp mở đường cho anh ta đúng không, dự án đó vốn nằm trong lòng bàn tay của chúng ta rồi.
Mạc Khải Liêm:Ăn được hai miếnh bánh lớn rồi thì cũng phải từ bỏ một miếng khác chứ.
Quá sức dễ nghẹn.
Chúng ta thừa sức tiếp nhận thêm hai dự án đó nữa mà.
Sếp muốn tha cho nhà họ Tiêu cũng đâu cần cho họ lợi ích của chúng ta chứ.
Tôi cũng không định kết thù với nhà họ.
Tiêu Lãng biết thân biết phận rút lui, tôi đâu cần đuổi cùng giết tận.
Trợ lý đã hiểu, rời khỏi phòng.
Mạc Khải Liêm nhìn đồng hồ, đã đến giờ Mạc Uyển Dư tan học, nhưng hôm nay anh không thể về sớm đón cô.
Anh liền lấy điện thoại nhắn tin
[Hôm nay không thể về sớm đón em, em về nhà trước đi nhé.]
[Thật ra chú không cần đón mà, chỉ có một đoạn đường]
Mạc Khải Liêm không thể về sớm, vậy nên Mạc Uyển Dư quyết định sẽ mua đồ về tự nấu cơm, thời gian Mạc Khải Liêm đi công tác, cô cũng đã học được mấy món, cô muốn nấu cho anh ăn thử.
Vậy là Mạc Uyển Dư đi vào siêu thị, mua được túi lớn túi nhỏ đem về, rau thịt đủ cả.
Sau một hồi loay hoay cũng nấu được 2 món mặn 2 món rau thì Mạc Khải Liêm đã về, trên tay cũng có túi đồ mua từ siêu thị.
Mạc Khải Liêm thấy Mạc Uyển Dư hiếm khi xuất hiện ở nhà mình khi không phải giờ cơm thì ngạc nhiên.
Mạc Uyển Dư: Chú nhỏ, cháu nấu cơm xong rồi, chú thay đồ rồi tới ăn cơm.
Mạc Khải Liêm nhìn mấy món ăn trên bàn, trong tim bỗng thấy ấm áp.
"Em đợi tôi nấu thêm một món canh nữa.
À, cháu không nhớ ra còn cần nấu canh.
Người Đặc Biệt Trong TimTác giả: MonicaLyTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChuông báo thức rung nhẹ đến tiếng thứ hai, một bàn tay nhỏ nhắn thò ra khỏi chiếc chăn bồng bềnh ấm áp ấn tắt đi. Thân hình mảnh mai chống tay nhẹ nhàng ngồi dậy, mắt vẫn chưa kịp mở, một tay đưa lên xoa xoa mớ tóc rối, vươn người một cái rồi đi xuống giường. Một ngày mới lại bắt đầu tại thành phố A. “Uyên Dư tới ăn sáng nào”- mẹ thấy cô xuống tầng, cười dịu dàng vẫy cô tới. Đinh Uyển Dư vừa đi vừa cười đáng yêu đáp lại ngừoi phụ nữ xinh đẹp đó. Nhìn qua chỉ nghĩ bà mới chỉ ngoài ba mươi, làn da và dáng ngừoi bảo quản rất tốt, tràn đầy sức sống. Nhưng đây là mẹ nuôi của cô, tuổi đã gần năm mưoi tuổi. Ba, hôm nay ba không phải đến công ty à.- Cô cũng đi tới ôm cổ ba Mạc một cái. Chút nữa có cuộc họp, vẫn còn thời gian ở nhà ăn sáng cùng con gái. Ba Mạc đặt tờ báo xuống, cùng cô đi tới bàn ăn, mẹ Mạc mang tới bữa sáng đặt tới trước mặt hai ba con. Năm ba tuổi, cô được nhà họ Mạc nhận nuôi, tới nay cũng đã được mười lăm năm. Mọi người trong nhà đối xử với cô vô cùng tốt, không ai vì cô… Mạc Uyển Dư nhíu mày, định lướt qua anh ta rời đi, lại bị anh ta cầm cổ tay kéo lại.Mạc Uyển Dư xoay cánh tay, muốn vặn tay anh ta về phía sau, nhưng Tiêu Lãng cũng là người biết đánh nhau, với sức lực của Mạc Uyển Dư cũng không thể làm gì anh ta, nhưng cũng thành công khiến anh ta buông tay ra.Hôm nay Lạc Phi Phi không tới trường, một mình cô đối phó với anh ta, Mạc Uyển Dư cũng thấy hơi đau đầu.Tôi nói này, sao anh cứ như âm hồn bất tán vậy.Tôi tỏ thái độ chưa rõ ràng sao.Anh cứ tới làm phiền tôi mãi vậy?Tiêu Lãng trước nay luôn nhận được sự chào đón của nữ giới, chưa bao giờ lại bị ghét bỏ như thế này, cô đúng là ngừoi đầu tiên.Anh đã không dám có tâm tư nào với em nữa rồi.Anh tới đây gặp em là vì công việc.Tôi với anh thì có thể bàn công việc gì?Tiêu Lãng khó xử:" Là do trước đây anh có mắt mà như mù, anh không nên trêu chọc em.Bây giờ Mạc Khải Liêm trả đũa anh, chèn ép đủ đường.Em có thể giúp anh khuyên bảo vài câu được không?Mạc Uyển Dư không biết những việc này: Chuyện trên thương trường tôi không hiểu, cũng sẽ không can dự vào sự nghiệp của chú ấy.Tôi không giúp được anh đâu, anh chỉ có thể dựa vào nỗ lực của bản thân thôi.Tiêu Lãng biết không thể cầu cứu gì ở chỗ hai người nữa rồi, đành đổi giọng: Lần này là do anh không tự lượng sức mình, đây cũng coi như bài học của anh.Không đánh không quen biết, từ giờ vẫn muốn trở thành một người bạn của em.Có gì cần giúp đỡ cứ tìm anh.Mạc Uyển Dư cũng chẳng từ chối: Được.Vậy tạm biệt em.Sau đó Tiêu Lãng không cố chấp với hai dự án đó nữa, anh ta tìm được một cơ hội mới, dự án chung cư nghỉ dưỡng ở ngoại ô, tập toàn của anh ta cũng vượt qua giai đoạn khó khăn.Trợ lý cứ ngập ngừng muốn hỏi, Mạc Khải Liêm không cảm xúc lên tiếngCậu muốn nói gì?Trợ lý: Dự án nghỉ dưỡng đó là sếp mở đường cho anh ta đúng không, dự án đó vốn nằm trong lòng bàn tay của chúng ta rồi.Mạc Khải Liêm:Ăn được hai miếnh bánh lớn rồi thì cũng phải từ bỏ một miếng khác chứ.Quá sức dễ nghẹn.Chúng ta thừa sức tiếp nhận thêm hai dự án đó nữa mà.Sếp muốn tha cho nhà họ Tiêu cũng đâu cần cho họ lợi ích của chúng ta chứ.Tôi cũng không định kết thù với nhà họ.Tiêu Lãng biết thân biết phận rút lui, tôi đâu cần đuổi cùng giết tận.Trợ lý đã hiểu, rời khỏi phòng.Mạc Khải Liêm nhìn đồng hồ, đã đến giờ Mạc Uyển Dư tan học, nhưng hôm nay anh không thể về sớm đón cô.Anh liền lấy điện thoại nhắn tin[Hôm nay không thể về sớm đón em, em về nhà trước đi nhé.][Thật ra chú không cần đón mà, chỉ có một đoạn đường]Mạc Khải Liêm không thể về sớm, vậy nên Mạc Uyển Dư quyết định sẽ mua đồ về tự nấu cơm, thời gian Mạc Khải Liêm đi công tác, cô cũng đã học được mấy món, cô muốn nấu cho anh ăn thử.Vậy là Mạc Uyển Dư đi vào siêu thị, mua được túi lớn túi nhỏ đem về, rau thịt đủ cả.Sau một hồi loay hoay cũng nấu được 2 món mặn 2 món rau thì Mạc Khải Liêm đã về, trên tay cũng có túi đồ mua từ siêu thị.Mạc Khải Liêm thấy Mạc Uyển Dư hiếm khi xuất hiện ở nhà mình khi không phải giờ cơm thì ngạc nhiên.Mạc Uyển Dư: Chú nhỏ, cháu nấu cơm xong rồi, chú thay đồ rồi tới ăn cơm.Mạc Khải Liêm nhìn mấy món ăn trên bàn, trong tim bỗng thấy ấm áp."Em đợi tôi nấu thêm một món canh nữa.À, cháu không nhớ ra còn cần nấu canh.