Tác giả:

Chuông báo thức rung nhẹ đến tiếng thứ hai, một bàn tay nhỏ nhắn thò ra khỏi chiếc chăn bồng bềnh ấm áp ấn tắt đi. Thân hình mảnh mai chống tay nhẹ nhàng ngồi dậy, mắt vẫn chưa kịp mở, một tay đưa lên xoa xoa mớ tóc rối, vươn người một cái rồi đi xuống giường. Một ngày mới lại bắt đầu tại thành phố A. “Uyên Dư tới ăn sáng nào”- mẹ thấy cô xuống tầng, cười dịu dàng vẫy cô tới. Đinh Uyển Dư vừa đi vừa cười đáng yêu đáp lại ngừoi phụ nữ xinh đẹp đó. Nhìn qua chỉ nghĩ bà mới chỉ ngoài ba mươi, làn da và dáng ngừoi bảo quản rất tốt, tràn đầy sức sống. Nhưng đây là mẹ nuôi của cô, tuổi đã gần năm mưoi tuổi. Ba, hôm nay ba không phải đến công ty à.- Cô cũng đi tới ôm cổ ba Mạc một cái. Chút nữa có cuộc họp, vẫn còn thời gian ở nhà ăn sáng cùng con gái. Ba Mạc đặt tờ báo xuống, cùng cô đi tới bàn ăn, mẹ Mạc mang tới bữa sáng đặt tới trước mặt hai ba con. Năm ba tuổi, cô được nhà họ Mạc nhận nuôi, tới nay cũng đã được mười lăm năm. Mọi người trong nhà đối xử với cô vô cùng tốt, không ai vì cô…

Chương 67: Chương 67

Người Đặc Biệt Trong TimTác giả: MonicaLyTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChuông báo thức rung nhẹ đến tiếng thứ hai, một bàn tay nhỏ nhắn thò ra khỏi chiếc chăn bồng bềnh ấm áp ấn tắt đi. Thân hình mảnh mai chống tay nhẹ nhàng ngồi dậy, mắt vẫn chưa kịp mở, một tay đưa lên xoa xoa mớ tóc rối, vươn người một cái rồi đi xuống giường. Một ngày mới lại bắt đầu tại thành phố A. “Uyên Dư tới ăn sáng nào”- mẹ thấy cô xuống tầng, cười dịu dàng vẫy cô tới. Đinh Uyển Dư vừa đi vừa cười đáng yêu đáp lại ngừoi phụ nữ xinh đẹp đó. Nhìn qua chỉ nghĩ bà mới chỉ ngoài ba mươi, làn da và dáng ngừoi bảo quản rất tốt, tràn đầy sức sống. Nhưng đây là mẹ nuôi của cô, tuổi đã gần năm mưoi tuổi. Ba, hôm nay ba không phải đến công ty à.- Cô cũng đi tới ôm cổ ba Mạc một cái. Chút nữa có cuộc họp, vẫn còn thời gian ở nhà ăn sáng cùng con gái. Ba Mạc đặt tờ báo xuống, cùng cô đi tới bàn ăn, mẹ Mạc mang tới bữa sáng đặt tới trước mặt hai ba con. Năm ba tuổi, cô được nhà họ Mạc nhận nuôi, tới nay cũng đã được mười lăm năm. Mọi người trong nhà đối xử với cô vô cùng tốt, không ai vì cô… Báo cáo cũng làm được kha khá rồi, Mạc Uyển Dư không còn chỗ nào cần hỏi nữa, cô xoa xoa cổ tay rồi quay lại vòng tay qua cổ Mạc Khải Liêm.Khi nào đến đoạn không hiểu em sẽ hỏi anh tiếp.Anh đi làm việc đi.Mạc Khải Liêm: Không làm nữa, cũng sắp tới giờ tan làm, hôm nay về sớm, anh dẫn em ra ngoài thay đổi không khí.Mạc Khải Liêm tự lái xe, đưa cô tới một khu nghỉ dưỡng ở khá xa trung tâm thành phố.Khung cảnh ở đây rất đẹp, không khí trong lành, khu nghỉ dưỡng trang trí theo phong cách thiên nhiên tự nhiên, đặc biệt dễ chịu, rất thích hợp tới đây nghỉ ngơi và tìm cảm hứng.Chỗ này đẹp quá, tiệc thật, em không mang theo máy ảnh, chỉ có thể chụp bằng điện thoại.Mạc Khải Liêm:"Đây là nơi đầu tiên anh gây dựng lên khi quyết định sẽ về nước phát triển.Lần đầu tiên nhìn thấy mảnh đất này anh đã rất có linh cảm.Không phải anh định rủ em đi ngâm suối nước nóng đấy chứ, trong truyện lần nào nam chính cũng rủ nữ chính đi ngâm suối nước nóng là cũng không kiềm chế được bản năng của mình.Mạc Khải Liêm nheo mắt nguy hiểm nhìn cô:Anh không cần phải học theo những tên không có thật đó cũng có thể chiếm được em.Nhưng nếu em muốn anh vẫn có thể chiều theo.Em không cần.Mạc Uyển Dư bỏ lại anh, nhanh chân bước về phía trước.Mạc Khải Liêm chỉ cần vài bước đã có thể đuổi theo, cầm lấy bàn tay nhỏ của cô.Dẫn em đi ăn đồ ngon trước.Mạc Khải Liêm dắt cô đi qua vài nơi, lại giải thích cho cô tại sao lại bày trí như vậy.Sau một hồi, anh dẫn cô đi bộ tới thôn nhỏ cạnh đó.Đây cũng là khu du lịch nên hàng quán mọc lên khá nhiều.Mạc Khải Liêm dẫn cô vào một quán ăn có vẻ hơi nhỏ nhưng nhìn rất sạch sẽ.Quán ăn nhỏ không có thực đơn nhưng Mạc Khải Liêm trước đó đã từng tới đây, biết mấy món đặc biệt ngon của quán nên đã gọi ra.Mấy món này anh đã ăn qua, đặc biệt ngon, đảm bảo em sẽ thích.Từ khi cùng ăn cơm với anh, Mạc Uyển Dư đã nhiều lên không ít thịt, da dẻ ngày càng hồng hào, căng tràn sức sống hơn, Mạc Khải Liêm khá hài lòng.Ăn uống xong, Mạc Uyển Dư không muốn lãng phí không khí trong lành này, nên Mạc Khải Liêm dẫn cô đi dạo ngắm khung cảnh xung quanh.Khải Liêm, chân em mỏi quá.Hôm nay cô chỉ đi đôi dép ba phân, nhưng dù sao đi bộ nhiều cũng sẽ mỏi.Cô chỉ định bảo anh tìm một chỗ ngồi nghỉ một chút thôi.Nào ngờ Mạc Khải Liêm đi tới phía trước cô, khom lưng xuốngLên đi, anh cõng em.Mạc Uyển Dư vui vẻ nằm lên tấm lưng rộng, hai tay ôm lấy cổ anh, mặt dán vào má anh.Cô nhớ ra trước đó anh vẫn luôn trêu chọc cô, bây giờ cô đã có cơ hội đáp trả rồi.Nghĩ là làm, Mạc Uyển Dư há miệng cắn lên vành tai anh, thấy anh kinh ngạc đến quên cả bước chân, cả ngừoi cứng đờ đứnh đó.Mạc Uyển Dư hả hê lắm, lại cắn thêm một cái ở cần cổ anh, lực cắn của cô chẳng khác nào muỗi chích làm cổ anh tê ngứa.Anh khàn giọng cảnh cáoĐinh Mộc.Trêu chọc được anh, tâm trạng của cô càng phấn khích hơn: Trước đây anh bắt nạt em không biết bao nhiêu lần rồi, đáng đời anh.Mạc Khải Liêm thở dài bật lực với cô gái cô mình, giọng anh đã khàn hơn cả vừa nãy:Ngoan, em muốn dạy dỗ anh thế nào cũng được, nhưng đợi về phòng đã được không.Hiện tại đang ở bên ngoài, cô cứ trêu chọc như vậy khiến anh nhẫn nhịn rất khó khăn.

Báo cáo cũng làm được kha khá rồi, Mạc Uyển Dư không còn chỗ nào cần hỏi nữa, cô xoa xoa cổ tay rồi quay lại vòng tay qua cổ Mạc Khải Liêm.

Khi nào đến đoạn không hiểu em sẽ hỏi anh tiếp.

Anh đi làm việc đi.

Mạc Khải Liêm: Không làm nữa, cũng sắp tới giờ tan làm, hôm nay về sớm, anh dẫn em ra ngoài thay đổi không khí.

Mạc Khải Liêm tự lái xe, đưa cô tới một khu nghỉ dưỡng ở khá xa trung tâm thành phố.

Khung cảnh ở đây rất đẹp, không khí trong lành, khu nghỉ dưỡng trang trí theo phong cách thiên nhiên tự nhiên, đặc biệt dễ chịu, rất thích hợp tới đây nghỉ ngơi và tìm cảm hứng.

Chỗ này đẹp quá, tiệc thật, em không mang theo máy ảnh, chỉ có thể chụp bằng điện thoại.

Mạc Khải Liêm:"Đây là nơi đầu tiên anh gây dựng lên khi quyết định sẽ về nước phát triển.

Lần đầu tiên nhìn thấy mảnh đất này anh đã rất có linh cảm.

Không phải anh định rủ em đi ngâm suối nước nóng đấy chứ, trong truyện lần nào nam chính cũng rủ nữ chính đi ngâm suối nước nóng là cũng không kiềm chế được bản năng của mình.

Mạc Khải Liêm nheo mắt nguy hiểm nhìn cô:Anh không cần phải học theo những tên không có thật đó cũng có thể chiếm được em.

Nhưng nếu em muốn anh vẫn có thể chiều theo.

Em không cần.

Mạc Uyển Dư bỏ lại anh, nhanh chân bước về phía trước.

Mạc Khải Liêm chỉ cần vài bước đã có thể đuổi theo, cầm lấy bàn tay nhỏ của cô.

Dẫn em đi ăn đồ ngon trước.

Mạc Khải Liêm dắt cô đi qua vài nơi, lại giải thích cho cô tại sao lại bày trí như vậy.

Sau một hồi, anh dẫn cô đi bộ tới thôn nhỏ cạnh đó.

Đây cũng là khu du lịch nên hàng quán mọc lên khá nhiều.

Mạc Khải Liêm dẫn cô vào một quán ăn có vẻ hơi nhỏ nhưng nhìn rất sạch sẽ.

Quán ăn nhỏ không có thực đơn nhưng Mạc Khải Liêm trước đó đã từng tới đây, biết mấy món đặc biệt ngon của quán nên đã gọi ra.

Mấy món này anh đã ăn qua, đặc biệt ngon, đảm bảo em sẽ thích.

Từ khi cùng ăn cơm với anh, Mạc Uyển Dư đã nhiều lên không ít thịt, da dẻ ngày càng hồng hào, căng tràn sức sống hơn, Mạc Khải Liêm khá hài lòng.

Ăn uống xong, Mạc Uyển Dư không muốn lãng phí không khí trong lành này, nên Mạc Khải Liêm dẫn cô đi dạo ngắm khung cảnh xung quanh.

Khải Liêm, chân em mỏi quá.

Hôm nay cô chỉ đi đôi dép ba phân, nhưng dù sao đi bộ nhiều cũng sẽ mỏi.

Cô chỉ định bảo anh tìm một chỗ ngồi nghỉ một chút thôi.

Nào ngờ Mạc Khải Liêm đi tới phía trước cô, khom lưng xuống

Lên đi, anh cõng em.

Mạc Uyển Dư vui vẻ nằm lên tấm lưng rộng, hai tay ôm lấy cổ anh, mặt dán vào má anh.

Cô nhớ ra trước đó anh vẫn luôn trêu chọc cô, bây giờ cô đã có cơ hội đáp trả rồi.

Nghĩ là làm, Mạc Uyển Dư há miệng cắn lên vành tai anh, thấy anh kinh ngạc đến quên cả bước chân, cả ngừoi cứng đờ đứnh đó.

Mạc Uyển Dư hả hê lắm, lại cắn thêm một cái ở cần cổ anh, lực cắn của cô chẳng khác nào muỗi chích làm cổ anh tê ngứa.

Anh khàn giọng cảnh cáo

Đinh Mộc.

Trêu chọc được anh, tâm trạng của cô càng phấn khích hơn: Trước đây anh bắt nạt em không biết bao nhiêu lần rồi, đáng đời anh.

Mạc Khải Liêm thở dài bật lực với cô gái cô mình, giọng anh đã khàn hơn cả vừa nãy:

Ngoan, em muốn dạy dỗ anh thế nào cũng được, nhưng đợi về phòng đã được không.

Hiện tại đang ở bên ngoài, cô cứ trêu chọc như vậy khiến anh nhẫn nhịn rất khó khăn.

Người Đặc Biệt Trong TimTác giả: MonicaLyTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChuông báo thức rung nhẹ đến tiếng thứ hai, một bàn tay nhỏ nhắn thò ra khỏi chiếc chăn bồng bềnh ấm áp ấn tắt đi. Thân hình mảnh mai chống tay nhẹ nhàng ngồi dậy, mắt vẫn chưa kịp mở, một tay đưa lên xoa xoa mớ tóc rối, vươn người một cái rồi đi xuống giường. Một ngày mới lại bắt đầu tại thành phố A. “Uyên Dư tới ăn sáng nào”- mẹ thấy cô xuống tầng, cười dịu dàng vẫy cô tới. Đinh Uyển Dư vừa đi vừa cười đáng yêu đáp lại ngừoi phụ nữ xinh đẹp đó. Nhìn qua chỉ nghĩ bà mới chỉ ngoài ba mươi, làn da và dáng ngừoi bảo quản rất tốt, tràn đầy sức sống. Nhưng đây là mẹ nuôi của cô, tuổi đã gần năm mưoi tuổi. Ba, hôm nay ba không phải đến công ty à.- Cô cũng đi tới ôm cổ ba Mạc một cái. Chút nữa có cuộc họp, vẫn còn thời gian ở nhà ăn sáng cùng con gái. Ba Mạc đặt tờ báo xuống, cùng cô đi tới bàn ăn, mẹ Mạc mang tới bữa sáng đặt tới trước mặt hai ba con. Năm ba tuổi, cô được nhà họ Mạc nhận nuôi, tới nay cũng đã được mười lăm năm. Mọi người trong nhà đối xử với cô vô cùng tốt, không ai vì cô… Báo cáo cũng làm được kha khá rồi, Mạc Uyển Dư không còn chỗ nào cần hỏi nữa, cô xoa xoa cổ tay rồi quay lại vòng tay qua cổ Mạc Khải Liêm.Khi nào đến đoạn không hiểu em sẽ hỏi anh tiếp.Anh đi làm việc đi.Mạc Khải Liêm: Không làm nữa, cũng sắp tới giờ tan làm, hôm nay về sớm, anh dẫn em ra ngoài thay đổi không khí.Mạc Khải Liêm tự lái xe, đưa cô tới một khu nghỉ dưỡng ở khá xa trung tâm thành phố.Khung cảnh ở đây rất đẹp, không khí trong lành, khu nghỉ dưỡng trang trí theo phong cách thiên nhiên tự nhiên, đặc biệt dễ chịu, rất thích hợp tới đây nghỉ ngơi và tìm cảm hứng.Chỗ này đẹp quá, tiệc thật, em không mang theo máy ảnh, chỉ có thể chụp bằng điện thoại.Mạc Khải Liêm:"Đây là nơi đầu tiên anh gây dựng lên khi quyết định sẽ về nước phát triển.Lần đầu tiên nhìn thấy mảnh đất này anh đã rất có linh cảm.Không phải anh định rủ em đi ngâm suối nước nóng đấy chứ, trong truyện lần nào nam chính cũng rủ nữ chính đi ngâm suối nước nóng là cũng không kiềm chế được bản năng của mình.Mạc Khải Liêm nheo mắt nguy hiểm nhìn cô:Anh không cần phải học theo những tên không có thật đó cũng có thể chiếm được em.Nhưng nếu em muốn anh vẫn có thể chiều theo.Em không cần.Mạc Uyển Dư bỏ lại anh, nhanh chân bước về phía trước.Mạc Khải Liêm chỉ cần vài bước đã có thể đuổi theo, cầm lấy bàn tay nhỏ của cô.Dẫn em đi ăn đồ ngon trước.Mạc Khải Liêm dắt cô đi qua vài nơi, lại giải thích cho cô tại sao lại bày trí như vậy.Sau một hồi, anh dẫn cô đi bộ tới thôn nhỏ cạnh đó.Đây cũng là khu du lịch nên hàng quán mọc lên khá nhiều.Mạc Khải Liêm dẫn cô vào một quán ăn có vẻ hơi nhỏ nhưng nhìn rất sạch sẽ.Quán ăn nhỏ không có thực đơn nhưng Mạc Khải Liêm trước đó đã từng tới đây, biết mấy món đặc biệt ngon của quán nên đã gọi ra.Mấy món này anh đã ăn qua, đặc biệt ngon, đảm bảo em sẽ thích.Từ khi cùng ăn cơm với anh, Mạc Uyển Dư đã nhiều lên không ít thịt, da dẻ ngày càng hồng hào, căng tràn sức sống hơn, Mạc Khải Liêm khá hài lòng.Ăn uống xong, Mạc Uyển Dư không muốn lãng phí không khí trong lành này, nên Mạc Khải Liêm dẫn cô đi dạo ngắm khung cảnh xung quanh.Khải Liêm, chân em mỏi quá.Hôm nay cô chỉ đi đôi dép ba phân, nhưng dù sao đi bộ nhiều cũng sẽ mỏi.Cô chỉ định bảo anh tìm một chỗ ngồi nghỉ một chút thôi.Nào ngờ Mạc Khải Liêm đi tới phía trước cô, khom lưng xuốngLên đi, anh cõng em.Mạc Uyển Dư vui vẻ nằm lên tấm lưng rộng, hai tay ôm lấy cổ anh, mặt dán vào má anh.Cô nhớ ra trước đó anh vẫn luôn trêu chọc cô, bây giờ cô đã có cơ hội đáp trả rồi.Nghĩ là làm, Mạc Uyển Dư há miệng cắn lên vành tai anh, thấy anh kinh ngạc đến quên cả bước chân, cả ngừoi cứng đờ đứnh đó.Mạc Uyển Dư hả hê lắm, lại cắn thêm một cái ở cần cổ anh, lực cắn của cô chẳng khác nào muỗi chích làm cổ anh tê ngứa.Anh khàn giọng cảnh cáoĐinh Mộc.Trêu chọc được anh, tâm trạng của cô càng phấn khích hơn: Trước đây anh bắt nạt em không biết bao nhiêu lần rồi, đáng đời anh.Mạc Khải Liêm thở dài bật lực với cô gái cô mình, giọng anh đã khàn hơn cả vừa nãy:Ngoan, em muốn dạy dỗ anh thế nào cũng được, nhưng đợi về phòng đã được không.Hiện tại đang ở bên ngoài, cô cứ trêu chọc như vậy khiến anh nhẫn nhịn rất khó khăn.

Chương 67: Chương 67