Mùa thu năm 2009 ở Bắc Kinh,gia đinh tôi từ Nam Kinh chuyển đến đây. Tôi vốn ở nơi cũ đã rất khó khăn trong việc kết bạn, có lẽ là vì ít nói. "Nhẹ một chút toàn đồ dễ vỡ, khiêng vào trong nhà thì để gọn lại giúp tôi ". Sa Chỉ Lôi quay vòng vòng với mớ đồ đạc lộn xộn, đúng lúc nhìn sang Hứa Ninh đang đứng trước thùng sách vở. "Mày còn đứng đó, bê sách vở vào nhà mau lên ". Bà tay chống nạnh quát vào mặt cô không kiêng nể. Hứa Ninh tay bê một thùng sách lớn nặng nề nhăn nhó. Hứa Yến Đinh thấy con gái bê nặng liền bỏ lại việc khiêng vác lại giúp con gái. "Hứa Yến Đinh ông mau lại khiêng đồ,đều là đồ của nó cứ mặc nó ". Sa Chỉ Lôi lại cằn nhằn nên ông chỉ đành bỏ cô đi lại khiêng đồ."Con gái chịu khó một chút " Hứa Ninh nhìn mẹ mình khẽ mím môi ý tức giận, muốn giấu vào nhưng vẻ mặt khó coi vẫn bán đứng cô. "Bạn học, nhà ở khu này sao? ". Bỗng từ phía sau lưng có người lên tiếng nói, Hứa Ninh quay đầu nhìn là một cậu bạn, nhìn cũng rất vừa mắt. Cô vốn rất ngại giao tiếp, nhìn cậu thiếu…
Chương 18: Chương 18
Hương Gió Mùa HạTác giả: Tuệ Ngọc NghiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùa thu năm 2009 ở Bắc Kinh,gia đinh tôi từ Nam Kinh chuyển đến đây. Tôi vốn ở nơi cũ đã rất khó khăn trong việc kết bạn, có lẽ là vì ít nói. "Nhẹ một chút toàn đồ dễ vỡ, khiêng vào trong nhà thì để gọn lại giúp tôi ". Sa Chỉ Lôi quay vòng vòng với mớ đồ đạc lộn xộn, đúng lúc nhìn sang Hứa Ninh đang đứng trước thùng sách vở. "Mày còn đứng đó, bê sách vở vào nhà mau lên ". Bà tay chống nạnh quát vào mặt cô không kiêng nể. Hứa Ninh tay bê một thùng sách lớn nặng nề nhăn nhó. Hứa Yến Đinh thấy con gái bê nặng liền bỏ lại việc khiêng vác lại giúp con gái. "Hứa Yến Đinh ông mau lại khiêng đồ,đều là đồ của nó cứ mặc nó ". Sa Chỉ Lôi lại cằn nhằn nên ông chỉ đành bỏ cô đi lại khiêng đồ."Con gái chịu khó một chút " Hứa Ninh nhìn mẹ mình khẽ mím môi ý tức giận, muốn giấu vào nhưng vẻ mặt khó coi vẫn bán đứng cô. "Bạn học, nhà ở khu này sao? ". Bỗng từ phía sau lưng có người lên tiếng nói, Hứa Ninh quay đầu nhìn là một cậu bạn, nhìn cũng rất vừa mắt. Cô vốn rất ngại giao tiếp, nhìn cậu thiếu… Hôm sau vào ngày nghỉ An Cửu Dị qua nhà đón Hứa Ninh, vừa hay Châu Tinh Duật cũng đứng dưới nhà đợi cô.Hứa Ninh khi này cũng từ trong đi ra.Trên đường đi bị kẹp giữa hai người con trai, cô cười tươi nhưng đầy ngượng ngùng định lên tiếng thì bị Châu Tinh Duật kéo sang bên cạnh."Đàn anh để con gái đứng giữa không hay phải không?".Châu Tinh Duật bịa đại một lí do, An Cửa Dị cười mỉm, khống chế cảm xúc gật gật đầu.Hứa Ninh được kéo sang một bên nên biết thân biết phận im lặng, chỉ cần không rơi vào bầu không khí của bọn họ là được.Lúc lên taxi, An Cửu Dị định ngồi ghế sau với Hứa Ninh thì bị Châu Tinh Duật ngăn cản."Đàn anh, chẳng phải anh nên ngồi ghế phụ để chỉ đường sao? ".An Cửu Dị vẫn kìm nén lại cảm xúc lên tiếng:"Phải"Đến nơi họ đưa vé cho bảo vệ sau đó đi vào.Hứa Ninh thì đi trước để lại hai người con trai đang đi kè nhau không rời.Dạo một vòng cuối cùng cô dừng lại trước một bức tranh.Đây chẳng phải là bóng lưng của cô và Châu Tinh Duật dưới hàng cây sơn trà sao?."Bức tranh rất đẹp phải không? Tôi bắt gặp cảnh này khi đang lấy cảm hứng từ hẻm sơn trà, làm tôi nhớ lại thời mình còn trẻ, thanh xuân đúng là qua nhanh thật ".Thấy Hứa Ninh chăm chú vào bức tranh của mình, Vương Hầu tiến lên kể chuyện."Rất đẹp ạ ".Hứa Ninh mỉm cười nhìn bức tranh, cảm giác thế giới đó chỉ có hai người.Châu Tinh Duật và An Cửu Dị cuối cùng cũng đi lại.Châu Tinh Duật nhìn bức tranh, không lên tiếng, vẻ mặt càng khó đoán.Vương Hầu rời đi, để lại ba con người đứng trước bức tranh.Hứa Ninh muốn chụp lại một tấm hình nhưng cô không mang theo máy ảnh nên chỉ đành tiếc nuối ra về.Đến hẻm sơn trà cả hai lại cùng nhau đi vào, nhìn một màn này trong lòng An Cửu Dị khó chịu không ít.Hứa Ninh đang thẫn thờ đi thì một chiếc xe máy từ sau lao đến, Châu Tinh Duật vội phản ứng kéo cô vào *****, Hứa Ninh vì thế mà đầu đập mạnh vào ngực anh, sóng mũi thoáng chốc sượt qua khung xương bả vai của thiếu niên.Mùi mồ hôi hòa lẫn trong mùi nước xả quần áo xộc thẳng vào mũi Hứa Ninh làm cô có chút mơ hồ, hai má nóng ran.Vội vàng thoát khỏi vòng tay anh,đưa hai tay áp lên má giảm sức nóng."Không sao chứ? ".Châu Tinh Duật tản mạn lên tiếng.Hứa Ninh khẽ ***** nhẹ môi khô rồi lắc đầu."Về đến nhà rồi tạm biệt cậu ".Nói rồi cô không nán lại lâu chạy thẳng vào trong.....!Đến ngày biết điểm Hứa Ninh suy sụp vì điểm cô chỉ ở mức trung bình khá, có lẽ là mệt với Sa Chỉ Lôi rồi.Trong nhà ăn Cô Mạn Đình lại than phiền."Ôi trời cậu biết không Ninh Ninh làm việc cho quán mì của bố mình đúng là mệt chết, sáng thì đi học chiều thì về lau bàn quét dọn, đúng là tra tấn ".Hứa Ninh cầm khoang dưa hấu cắn một miếng."Vậy thì đừng làm nữa, nghỉ đi ".Cố Mạn Đình nhìn vẻ mặt bình thản của Hứa Ninh thì tức giận."Gì chứ, sao cậu có thể nói vậy được, cậu nói muốn nghỉ là nghỉ sao, còn tiền tiêu vặt thì sao? Sao có thể nói những thứ tùy tiện như vậy được chứ ".Hứa Ninh vì điểm số thấp đang tức giận cũng không kiêng nể nói lại."Không làm được thì nghỉ đi, một ngày cậu than nhiều như vậy không thấy mệt sao? Không đâu lại đi tức giận vô cớ với tôi ".Cố Mạn Đình bị chửi thì mếu máo, cầm khay cơm bỏ đi, Hứa Ninh mặt mày cũng nhăn nhó bỏ đi lên lớp.Cả chiều hôm đó cô và Cố Mạn Đình đều không nói chuyện với nhau.Châu Tinh Duật và Tiêu Vĩ cũng thấy bầu không khí có chút khác.Khi này Điền Tư đi lại trả cho Hứa Ninh hộp bút."Cảm ơn vì hộp bút ".Hứa Ninh nghe vậy liền ngây ra, cô cho hồi nào với lại đó đâu phải hộp bút của cô."Cậu cho người khác mượn đồ tôi? ".Châu Tinh Duật nhíu mày nhìn Hứa Ninh."Tôi..." Còn chưa để cô giải thích anh lại lên tiếng."Ra ngoài ".Hứa Ninh còn chưa hiểu chuyện đã bị bắt ra ngoài.Cô theo anh lên sân thượng từ đầu đến cuối không hề cho cô cơ hội giải thích."Cậu cho người khác mượn đồ tôi, đồ ăn mang cho cậu cậu cũng đưa người khác, mọi thứ cậu đều tùy tiện vậy sao? ".Nói rồi Châu Tinh Duật quay người bỏ đi, khi anh nói ra chữ tùy tiện Hứa Ninh như bị lôi vào thế giới của mình.Hứa Ninh cả buổi chiều trên sân thượng ôm mặt khóc.Trong lớp Hứa Ninh chỉ nói chuyện với Châu Tinh Duật, Cố Mạn Đình, bây giờ ai cũng đều giận cô rồi.Tiết tự học hôm đó Hứa Ninh không lên lớp cô ở trên sân thượng đến khi mọi người ra về hết cô mới về lớp lấy cặp.Châu Tinh Duật cũng đi về trước..
Hôm sau vào ngày nghỉ An Cửu Dị qua nhà đón Hứa Ninh, vừa hay Châu Tinh Duật cũng đứng dưới nhà đợi cô.
Hứa Ninh khi này cũng từ trong đi ra.
Trên đường đi bị kẹp giữa hai người con trai, cô cười tươi nhưng đầy ngượng ngùng định lên tiếng thì bị Châu Tinh Duật kéo sang bên cạnh.
"Đàn anh để con gái đứng giữa không hay phải không?".Châu Tinh Duật bịa đại một lí do, An Cửa Dị cười mỉm, khống chế cảm xúc gật gật đầu.
Hứa Ninh được kéo sang một bên nên biết thân biết phận im lặng, chỉ cần không rơi vào bầu không khí của bọn họ là được.
Lúc lên taxi, An Cửu Dị định ngồi ghế sau với Hứa Ninh thì bị Châu Tinh Duật ngăn cản.
"Đàn anh, chẳng phải anh nên ngồi ghế phụ để chỉ đường sao? ".
An Cửu Dị vẫn kìm nén lại cảm xúc lên tiếng:"Phải"
Đến nơi họ đưa vé cho bảo vệ sau đó đi vào.
Hứa Ninh thì đi trước để lại hai người con trai đang đi kè nhau không rời.
Dạo một vòng cuối cùng cô dừng lại trước một bức tranh.
Đây chẳng phải là bóng lưng của cô và Châu Tinh Duật dưới hàng cây sơn trà sao?.
"Bức tranh rất đẹp phải không? Tôi bắt gặp cảnh này khi đang lấy cảm hứng từ hẻm sơn trà, làm tôi nhớ lại thời mình còn trẻ, thanh xuân đúng là qua nhanh thật ".
Thấy Hứa Ninh chăm chú vào bức tranh của mình, Vương Hầu tiến lên kể chuyện.
"Rất đẹp ạ ".
Hứa Ninh mỉm cười nhìn bức tranh, cảm giác thế giới đó chỉ có hai người.
Châu Tinh Duật và An Cửu Dị cuối cùng cũng đi lại.
Châu Tinh Duật nhìn bức tranh, không lên tiếng, vẻ mặt càng khó đoán.
Vương Hầu rời đi, để lại ba con người đứng trước bức tranh.
Hứa Ninh muốn chụp lại một tấm hình nhưng cô không mang theo máy ảnh nên chỉ đành tiếc nuối ra về.
Đến hẻm sơn trà cả hai lại cùng nhau đi vào, nhìn một màn này trong lòng An Cửu Dị khó chịu không ít.
Hứa Ninh đang thẫn thờ đi thì một chiếc xe máy từ sau lao đến, Châu Tinh Duật vội phản ứng kéo cô vào *****, Hứa Ninh vì thế mà đầu đập mạnh vào ngực anh, sóng mũi thoáng chốc sượt qua khung xương bả vai của thiếu niên.
Mùi mồ hôi hòa lẫn trong mùi nước xả quần áo xộc thẳng vào mũi Hứa Ninh làm cô có chút mơ hồ, hai má nóng ran.
Vội vàng thoát khỏi vòng tay anh,đưa hai tay áp lên má giảm sức nóng.
"Không sao chứ? ".Châu Tinh Duật tản mạn lên tiếng.
Hứa Ninh khẽ ***** nhẹ môi khô rồi lắc đầu.
"Về đến nhà rồi tạm biệt cậu ".Nói rồi cô không nán lại lâu chạy thẳng vào trong.
....!
Đến ngày biết điểm Hứa Ninh suy sụp vì điểm cô chỉ ở mức trung bình khá, có lẽ là mệt với Sa Chỉ Lôi rồi.
Trong nhà ăn Cô Mạn Đình lại than phiền.
"Ôi trời cậu biết không Ninh Ninh làm việc cho quán mì của bố mình đúng là mệt chết, sáng thì đi học chiều thì về lau bàn quét dọn, đúng là tra tấn ".
Hứa Ninh cầm khoang dưa hấu cắn một miếng.
"Vậy thì đừng làm nữa, nghỉ đi ".
Cố Mạn Đình nhìn vẻ mặt bình thản của Hứa Ninh thì tức giận.
"Gì chứ, sao cậu có thể nói vậy được, cậu nói muốn nghỉ là nghỉ sao, còn tiền tiêu vặt thì sao? Sao có thể nói những thứ tùy tiện như vậy được chứ ".
Hứa Ninh vì điểm số thấp đang tức giận cũng không kiêng nể nói lại.
"Không làm được thì nghỉ đi, một ngày cậu than nhiều như vậy không thấy mệt sao? Không đâu lại đi tức giận vô cớ với tôi ".
Cố Mạn Đình bị chửi thì mếu máo, cầm khay cơm bỏ đi, Hứa Ninh mặt mày cũng nhăn nhó bỏ đi lên lớp.
Cả chiều hôm đó cô và Cố Mạn Đình đều không nói chuyện với nhau.
Châu Tinh Duật và Tiêu Vĩ cũng thấy bầu không khí có chút khác.
Khi này Điền Tư đi lại trả cho Hứa Ninh hộp bút.
"Cảm ơn vì hộp bút ".
Hứa Ninh nghe vậy liền ngây ra, cô cho hồi nào với lại đó đâu phải hộp bút của cô.
"Cậu cho người khác mượn đồ tôi? ".
Châu Tinh Duật nhíu mày nhìn Hứa Ninh.
"Tôi..." Còn chưa để cô giải thích anh lại lên tiếng.
"Ra ngoài ".Hứa Ninh còn chưa hiểu chuyện đã bị bắt ra ngoài.Cô theo anh lên sân thượng từ đầu đến cuối không hề cho cô cơ hội giải thích.
"Cậu cho người khác mượn đồ tôi, đồ ăn mang cho cậu cậu cũng đưa người khác, mọi thứ cậu đều tùy tiện vậy sao? ".Nói rồi Châu Tinh Duật quay người bỏ đi, khi anh nói ra chữ tùy tiện Hứa Ninh như bị lôi vào thế giới của mình.
Hứa Ninh cả buổi chiều trên sân thượng ôm mặt khóc.
Trong lớp Hứa Ninh chỉ nói chuyện với Châu Tinh Duật, Cố Mạn Đình, bây giờ ai cũng đều giận cô rồi.
Tiết tự học hôm đó Hứa Ninh không lên lớp cô ở trên sân thượng đến khi mọi người ra về hết cô mới về lớp lấy cặp.
Châu Tinh Duật cũng đi về trước..
Hương Gió Mùa HạTác giả: Tuệ Ngọc NghiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùa thu năm 2009 ở Bắc Kinh,gia đinh tôi từ Nam Kinh chuyển đến đây. Tôi vốn ở nơi cũ đã rất khó khăn trong việc kết bạn, có lẽ là vì ít nói. "Nhẹ một chút toàn đồ dễ vỡ, khiêng vào trong nhà thì để gọn lại giúp tôi ". Sa Chỉ Lôi quay vòng vòng với mớ đồ đạc lộn xộn, đúng lúc nhìn sang Hứa Ninh đang đứng trước thùng sách vở. "Mày còn đứng đó, bê sách vở vào nhà mau lên ". Bà tay chống nạnh quát vào mặt cô không kiêng nể. Hứa Ninh tay bê một thùng sách lớn nặng nề nhăn nhó. Hứa Yến Đinh thấy con gái bê nặng liền bỏ lại việc khiêng vác lại giúp con gái. "Hứa Yến Đinh ông mau lại khiêng đồ,đều là đồ của nó cứ mặc nó ". Sa Chỉ Lôi lại cằn nhằn nên ông chỉ đành bỏ cô đi lại khiêng đồ."Con gái chịu khó một chút " Hứa Ninh nhìn mẹ mình khẽ mím môi ý tức giận, muốn giấu vào nhưng vẻ mặt khó coi vẫn bán đứng cô. "Bạn học, nhà ở khu này sao? ". Bỗng từ phía sau lưng có người lên tiếng nói, Hứa Ninh quay đầu nhìn là một cậu bạn, nhìn cũng rất vừa mắt. Cô vốn rất ngại giao tiếp, nhìn cậu thiếu… Hôm sau vào ngày nghỉ An Cửu Dị qua nhà đón Hứa Ninh, vừa hay Châu Tinh Duật cũng đứng dưới nhà đợi cô.Hứa Ninh khi này cũng từ trong đi ra.Trên đường đi bị kẹp giữa hai người con trai, cô cười tươi nhưng đầy ngượng ngùng định lên tiếng thì bị Châu Tinh Duật kéo sang bên cạnh."Đàn anh để con gái đứng giữa không hay phải không?".Châu Tinh Duật bịa đại một lí do, An Cửa Dị cười mỉm, khống chế cảm xúc gật gật đầu.Hứa Ninh được kéo sang một bên nên biết thân biết phận im lặng, chỉ cần không rơi vào bầu không khí của bọn họ là được.Lúc lên taxi, An Cửu Dị định ngồi ghế sau với Hứa Ninh thì bị Châu Tinh Duật ngăn cản."Đàn anh, chẳng phải anh nên ngồi ghế phụ để chỉ đường sao? ".An Cửu Dị vẫn kìm nén lại cảm xúc lên tiếng:"Phải"Đến nơi họ đưa vé cho bảo vệ sau đó đi vào.Hứa Ninh thì đi trước để lại hai người con trai đang đi kè nhau không rời.Dạo một vòng cuối cùng cô dừng lại trước một bức tranh.Đây chẳng phải là bóng lưng của cô và Châu Tinh Duật dưới hàng cây sơn trà sao?."Bức tranh rất đẹp phải không? Tôi bắt gặp cảnh này khi đang lấy cảm hứng từ hẻm sơn trà, làm tôi nhớ lại thời mình còn trẻ, thanh xuân đúng là qua nhanh thật ".Thấy Hứa Ninh chăm chú vào bức tranh của mình, Vương Hầu tiến lên kể chuyện."Rất đẹp ạ ".Hứa Ninh mỉm cười nhìn bức tranh, cảm giác thế giới đó chỉ có hai người.Châu Tinh Duật và An Cửu Dị cuối cùng cũng đi lại.Châu Tinh Duật nhìn bức tranh, không lên tiếng, vẻ mặt càng khó đoán.Vương Hầu rời đi, để lại ba con người đứng trước bức tranh.Hứa Ninh muốn chụp lại một tấm hình nhưng cô không mang theo máy ảnh nên chỉ đành tiếc nuối ra về.Đến hẻm sơn trà cả hai lại cùng nhau đi vào, nhìn một màn này trong lòng An Cửu Dị khó chịu không ít.Hứa Ninh đang thẫn thờ đi thì một chiếc xe máy từ sau lao đến, Châu Tinh Duật vội phản ứng kéo cô vào *****, Hứa Ninh vì thế mà đầu đập mạnh vào ngực anh, sóng mũi thoáng chốc sượt qua khung xương bả vai của thiếu niên.Mùi mồ hôi hòa lẫn trong mùi nước xả quần áo xộc thẳng vào mũi Hứa Ninh làm cô có chút mơ hồ, hai má nóng ran.Vội vàng thoát khỏi vòng tay anh,đưa hai tay áp lên má giảm sức nóng."Không sao chứ? ".Châu Tinh Duật tản mạn lên tiếng.Hứa Ninh khẽ ***** nhẹ môi khô rồi lắc đầu."Về đến nhà rồi tạm biệt cậu ".Nói rồi cô không nán lại lâu chạy thẳng vào trong.....!Đến ngày biết điểm Hứa Ninh suy sụp vì điểm cô chỉ ở mức trung bình khá, có lẽ là mệt với Sa Chỉ Lôi rồi.Trong nhà ăn Cô Mạn Đình lại than phiền."Ôi trời cậu biết không Ninh Ninh làm việc cho quán mì của bố mình đúng là mệt chết, sáng thì đi học chiều thì về lau bàn quét dọn, đúng là tra tấn ".Hứa Ninh cầm khoang dưa hấu cắn một miếng."Vậy thì đừng làm nữa, nghỉ đi ".Cố Mạn Đình nhìn vẻ mặt bình thản của Hứa Ninh thì tức giận."Gì chứ, sao cậu có thể nói vậy được, cậu nói muốn nghỉ là nghỉ sao, còn tiền tiêu vặt thì sao? Sao có thể nói những thứ tùy tiện như vậy được chứ ".Hứa Ninh vì điểm số thấp đang tức giận cũng không kiêng nể nói lại."Không làm được thì nghỉ đi, một ngày cậu than nhiều như vậy không thấy mệt sao? Không đâu lại đi tức giận vô cớ với tôi ".Cố Mạn Đình bị chửi thì mếu máo, cầm khay cơm bỏ đi, Hứa Ninh mặt mày cũng nhăn nhó bỏ đi lên lớp.Cả chiều hôm đó cô và Cố Mạn Đình đều không nói chuyện với nhau.Châu Tinh Duật và Tiêu Vĩ cũng thấy bầu không khí có chút khác.Khi này Điền Tư đi lại trả cho Hứa Ninh hộp bút."Cảm ơn vì hộp bút ".Hứa Ninh nghe vậy liền ngây ra, cô cho hồi nào với lại đó đâu phải hộp bút của cô."Cậu cho người khác mượn đồ tôi? ".Châu Tinh Duật nhíu mày nhìn Hứa Ninh."Tôi..." Còn chưa để cô giải thích anh lại lên tiếng."Ra ngoài ".Hứa Ninh còn chưa hiểu chuyện đã bị bắt ra ngoài.Cô theo anh lên sân thượng từ đầu đến cuối không hề cho cô cơ hội giải thích."Cậu cho người khác mượn đồ tôi, đồ ăn mang cho cậu cậu cũng đưa người khác, mọi thứ cậu đều tùy tiện vậy sao? ".Nói rồi Châu Tinh Duật quay người bỏ đi, khi anh nói ra chữ tùy tiện Hứa Ninh như bị lôi vào thế giới của mình.Hứa Ninh cả buổi chiều trên sân thượng ôm mặt khóc.Trong lớp Hứa Ninh chỉ nói chuyện với Châu Tinh Duật, Cố Mạn Đình, bây giờ ai cũng đều giận cô rồi.Tiết tự học hôm đó Hứa Ninh không lên lớp cô ở trên sân thượng đến khi mọi người ra về hết cô mới về lớp lấy cặp.Châu Tinh Duật cũng đi về trước..