Mùa thu năm 2009 ở Bắc Kinh,gia đinh tôi từ Nam Kinh chuyển đến đây. Tôi vốn ở nơi cũ đã rất khó khăn trong việc kết bạn, có lẽ là vì ít nói. "Nhẹ một chút toàn đồ dễ vỡ, khiêng vào trong nhà thì để gọn lại giúp tôi ". Sa Chỉ Lôi quay vòng vòng với mớ đồ đạc lộn xộn, đúng lúc nhìn sang Hứa Ninh đang đứng trước thùng sách vở. "Mày còn đứng đó, bê sách vở vào nhà mau lên ". Bà tay chống nạnh quát vào mặt cô không kiêng nể. Hứa Ninh tay bê một thùng sách lớn nặng nề nhăn nhó. Hứa Yến Đinh thấy con gái bê nặng liền bỏ lại việc khiêng vác lại giúp con gái. "Hứa Yến Đinh ông mau lại khiêng đồ,đều là đồ của nó cứ mặc nó ". Sa Chỉ Lôi lại cằn nhằn nên ông chỉ đành bỏ cô đi lại khiêng đồ."Con gái chịu khó một chút " Hứa Ninh nhìn mẹ mình khẽ mím môi ý tức giận, muốn giấu vào nhưng vẻ mặt khó coi vẫn bán đứng cô. "Bạn học, nhà ở khu này sao? ". Bỗng từ phía sau lưng có người lên tiếng nói, Hứa Ninh quay đầu nhìn là một cậu bạn, nhìn cũng rất vừa mắt. Cô vốn rất ngại giao tiếp, nhìn cậu thiếu…

Chương 46: Chương 46

Hương Gió Mùa HạTác giả: Tuệ Ngọc NghiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùa thu năm 2009 ở Bắc Kinh,gia đinh tôi từ Nam Kinh chuyển đến đây. Tôi vốn ở nơi cũ đã rất khó khăn trong việc kết bạn, có lẽ là vì ít nói. "Nhẹ một chút toàn đồ dễ vỡ, khiêng vào trong nhà thì để gọn lại giúp tôi ". Sa Chỉ Lôi quay vòng vòng với mớ đồ đạc lộn xộn, đúng lúc nhìn sang Hứa Ninh đang đứng trước thùng sách vở. "Mày còn đứng đó, bê sách vở vào nhà mau lên ". Bà tay chống nạnh quát vào mặt cô không kiêng nể. Hứa Ninh tay bê một thùng sách lớn nặng nề nhăn nhó. Hứa Yến Đinh thấy con gái bê nặng liền bỏ lại việc khiêng vác lại giúp con gái. "Hứa Yến Đinh ông mau lại khiêng đồ,đều là đồ của nó cứ mặc nó ". Sa Chỉ Lôi lại cằn nhằn nên ông chỉ đành bỏ cô đi lại khiêng đồ."Con gái chịu khó một chút " Hứa Ninh nhìn mẹ mình khẽ mím môi ý tức giận, muốn giấu vào nhưng vẻ mặt khó coi vẫn bán đứng cô. "Bạn học, nhà ở khu này sao? ". Bỗng từ phía sau lưng có người lên tiếng nói, Hứa Ninh quay đầu nhìn là một cậu bạn, nhìn cũng rất vừa mắt. Cô vốn rất ngại giao tiếp, nhìn cậu thiếu… Tiếng động lớn làm mọi người cũng phải ngước lên nhìn."Cậu cố tình? ".Điền Tư đá vào đống củi nghênh mặt với Hứa Ninh."Đúng rồi đó, mấy người đừng có mà quá quắt".Tô Thương Lộ bên cạnh, tiếp tục thêm dầu vào, An Cửu Dị khi này cũng tiến đến."Quá quắt? Bọn tôi quá quắt sao?".Cố Mạn Đình bây giờ có bao nhiêu bức xúc."Này mọi người có gì từ từ nói với nhau".An Cửu Dị lên tiếng can ngăn.Hứa Ninh ngại nói nhiều kéo Cố Mạn Đình đi ra ngoài."Bình tĩnh đi Mạn Đình ".Nhóm người Châu Tinh Duật cũng đi lại."Nói cho các cậu biết, tận 7 đứa con gái mà chỉ có ba tụi tôi nhặt củi ""Tiểu thư đài cát gì chứ, tôi không phải tiểu thư sao? Chỉ có các cậu ấy là tiểu thư chắc? ".Cố Mạn Đình xù lông cáu gắt.Quả thật Mạn Đình đích thị là một tiểu thư."Bảo bối, được rồi bớt giận ".Nói rồi quay đi tiếp tục làm việc."Tiểu ngốc này, nhìn càng ngày càng không dễ đụng ".Lý Bạch để lại một câu rồi cũng tản ra.Đến tối, đồ ăn vừa nướng chín được sắp ra bàn.Điền Tư và nhóm bạn của mình khi này cũng ngồi lại.Châu Tinh Duật đưa đến trước cô dĩa xiên nướng "Cảm ơn "."Chăn và túi ngủ vẫn còn trên xe, một lát ngủ thì lấy xuống ".Hứa Ninh khẽ gật đầu rồi tiếp tục ăn.An Cửu Dị nhìn cảnh này chỉ có thể đảo mắt đi."Cậu nhìn xem, con hồ ly kia lúc trước quyến rũ Quách Chương giờ hình như đã quyến rũ được Châu Tinh Đuật của cậu rồi ".Tô Thương Lộ giọng nói cố tình khiêu khích, quả nhiên muốn nhắc lại chuyện cũ"Phải quả nhiên là hồ ly, bệnh hồ ly này có lẽ là truyền từ mẹ qua con đấy rất nguy hiểm ".Điền Tư cười khiêu khích nhìn Hứa Ninh.Vừa dứt lời xung quanh Hứa Ninh trở nên im lặng vì thế cũng kéo theo mọi người im lặng."Điền Tư chú ý ăn nói ".Điền Gia Hành lên tiếng nhắc nhở."Em nói sai sao? Mẹ cậu ta là hồ ly, cậu ta cũng là hồ ly ".Hứa Ninh nghe vậy liền đứng dậy sải bước đến trước mặt Điền Tư, dáng đi khẩn trương mang theo sự hùng hổ, cuối cùng giáng xuống mặt Điền Tư một cái tát."Hứa Ninh mày dám đánh tao? ".Điền Tư hai mắt trợn to hét vào mặt cô, tay cùng lúc nắm chặt lấy tóc Hứa Ninh.Ngay lấp tức Châu Tinh Duật đi lại đẩy mạnh cậu ta ra.Hứa Ninh thuận tay cầm ly nước trên bàn tạt thẳng vào mặt Điền Tư."Chẳng phải là cảnh cáo rồi sao? Đừng xúc phạm mẹ tôi, các người cũng tốt đẹp lắm sao? Bố các người cười mẹ tôi về rồi mẹ tôi được hưởng thứ gì? Đứng tên trong căn nhà rách đó sao? Ngu xuẩn ".Điền Gia cũng chỉ biết im lặng, đưa khăn giấy cho Điền Tư, chẳng buồn nói lí cô quay về chỗ, Châu Tinh Duật lạnh lùng nhìn lướt qua anh em Điền Tư rồi sải bước về chỗ.Mọi người cũng bắt đầu nói chuyện nhộn nhịp lại."Cảnh tượng Ninh Ninh ngầu biết bao nhiêu"Cố Mạn Đình lớn tiếng khen ngợi, cố cho Tô Thương Lộ nghe được.Ăn uống xong mọi người cùng đốt lửa sưởi ấm vào xem pháo hoa."Đẹp thật đấy "."Bảo bối lãng mạn quá, chúng ta sẽ tựa vào vai nhau ngắm pháo hoa ".Cố Mạn Đình đầu tựa vai cô ôm ấp.Hứa Ninh nghe vậy liền cười tười, vừa hay lọt vào mắt Châu Tinh Duật.Hình ảnh cô đứng cười tươi dưới pháo hoa, đôi mắt rực sáng.Khoảnh khắc như quay về năm lần đầu họ đón tết cùng nhau.Người con gái tựa một đóa sơn trà nở rộ đẹp đến mê người.Lửa trại dập tắt, vì chuyện xích mích vừa nãy, nên nhóm Điền Tư chết cũng không vào lều."Vậy trực tiếp để mấy người cậu ta chết ngoài đó ".Hứa Ninh phủi phủi tấm chăn dày lạnh lùng lên tiếng.La Mộng Nhất cũng chỉ đành chui vào túi ngủ, Mạn Đình thì ôm chặt cứng lấy Hứa Ninh.Trời càng về đêm lại càng lạnh, nhóm Điền Tư cuối cùng vẫn phải chui vào lều, còn tưởng ai cũng đều ngủ nên sẽ đỡ mất mặt vậy mà vẫn còn Hứa Ninh thức.Cửa lều được kéo ra cô liền cười khẩy.Điền Tư cũng vì thế mà ngượng đến không biết nói gì.Hứa Ninh cuối cùng chỉ để lại hai từ "Ấu trĩ " rồi nhắm mắt ngủ..

Tiếng động lớn làm mọi người cũng phải ngước lên nhìn.

"Cậu cố tình? ".

Điền Tư đá vào đống củi nghênh mặt với Hứa Ninh.

"Đúng rồi đó, mấy người đừng có mà quá quắt".

Tô Thương Lộ bên cạnh, tiếp tục thêm dầu vào, An Cửu Dị khi này cũng tiến đến.

"Quá quắt? Bọn tôi quá quắt sao?".

Cố Mạn Đình bây giờ có bao nhiêu bức xúc."Này mọi người có gì từ từ nói với nhau".

An Cửu Dị lên tiếng can ngăn.

Hứa Ninh ngại nói nhiều kéo Cố Mạn Đình đi ra ngoài.

"Bình tĩnh đi Mạn Đình ".Nhóm người Châu Tinh Duật cũng đi lại.

"Nói cho các cậu biết, tận 7 đứa con gái mà chỉ có ba tụi tôi nhặt củi "

"Tiểu thư đài cát gì chứ, tôi không phải tiểu thư sao? Chỉ có các cậu ấy là tiểu thư chắc? ".

Cố Mạn Đình xù lông cáu gắt.

Quả thật Mạn Đình đích thị là một tiểu thư.

"Bảo bối, được rồi bớt giận ".Nói rồi quay đi tiếp tục làm việc.

"Tiểu ngốc này, nhìn càng ngày càng không dễ đụng ".

Lý Bạch để lại một câu rồi cũng tản ra.

Đến tối, đồ ăn vừa nướng chín được sắp ra bàn.

Điền Tư và nhóm bạn của mình khi này cũng ngồi lại.

Châu Tinh Duật đưa đến trước cô dĩa xiên nướng "Cảm ơn ".

"Chăn và túi ngủ vẫn còn trên xe, một lát ngủ thì lấy xuống ".

Hứa Ninh khẽ gật đầu rồi tiếp tục ăn.

An Cửu Dị nhìn cảnh này chỉ có thể đảo mắt đi.

"Cậu nhìn xem, con hồ ly kia lúc trước quyến rũ Quách Chương giờ hình như đã quyến rũ được Châu Tinh Đuật của cậu rồi ".

Tô Thương Lộ giọng nói cố tình khiêu khích, quả nhiên muốn nhắc lại chuyện cũ

"Phải quả nhiên là hồ ly, bệnh hồ ly này có lẽ là truyền từ mẹ qua con đấy rất nguy hiểm ".

Điền Tư cười khiêu khích nhìn Hứa Ninh.

Vừa dứt lời xung quanh Hứa Ninh trở nên im lặng vì thế cũng kéo theo mọi người im lặng.

"Điền Tư chú ý ăn nói ".

Điền Gia Hành lên tiếng nhắc nhở.

"Em nói sai sao? Mẹ cậu ta là hồ ly, cậu ta cũng là hồ ly ".

Hứa Ninh nghe vậy liền đứng dậy sải bước đến trước mặt Điền Tư, dáng đi khẩn trương mang theo sự hùng hổ, cuối cùng giáng xuống mặt Điền Tư một cái tát.

"Hứa Ninh mày dám đánh tao? ".

Điền Tư hai mắt trợn to hét vào mặt cô, tay cùng lúc nắm chặt lấy tóc Hứa Ninh.

Ngay lấp tức Châu Tinh Duật đi lại đẩy mạnh cậu ta ra.

Hứa Ninh thuận tay cầm ly nước trên bàn tạt thẳng vào mặt Điền Tư.

"Chẳng phải là cảnh cáo rồi sao? Đừng xúc phạm mẹ tôi, các người cũng tốt đẹp lắm sao? Bố các người cười mẹ tôi về rồi mẹ tôi được hưởng thứ gì? Đứng tên trong căn nhà rách đó sao? Ngu xuẩn ".

Điền Gia cũng chỉ biết im lặng, đưa khăn giấy cho Điền Tư, chẳng buồn nói lí cô quay về chỗ, Châu Tinh Duật lạnh lùng nhìn lướt qua anh em Điền Tư rồi sải bước về chỗ.

Mọi người cũng bắt đầu nói chuyện nhộn nhịp lại.

"Cảnh tượng Ninh Ninh ngầu biết bao nhiêu"

Cố Mạn Đình lớn tiếng khen ngợi, cố cho Tô Thương Lộ nghe được.

Ăn uống xong mọi người cùng đốt lửa sưởi ấm vào xem pháo hoa.

"Đẹp thật đấy ".

"Bảo bối lãng mạn quá, chúng ta sẽ tựa vào vai nhau ngắm pháo hoa ".Cố Mạn Đình đầu tựa vai cô ôm ấp.

Hứa Ninh nghe vậy liền cười tười, vừa hay lọt vào mắt Châu Tinh Duật.

Hình ảnh cô đứng cười tươi dưới pháo hoa, đôi mắt rực sáng.

Khoảnh khắc như quay về năm lần đầu họ đón tết cùng nhau.

Người con gái tựa một đóa sơn trà nở rộ đẹp đến mê người.

Lửa trại dập tắt, vì chuyện xích mích vừa nãy, nên nhóm Điền Tư chết cũng không vào lều.

"Vậy trực tiếp để mấy người cậu ta chết ngoài đó ".

Hứa Ninh phủi phủi tấm chăn dày lạnh lùng lên tiếng.

La Mộng Nhất cũng chỉ đành chui vào túi ngủ, Mạn Đình thì ôm chặt cứng lấy Hứa Ninh.

Trời càng về đêm lại càng lạnh, nhóm Điền Tư cuối cùng vẫn phải chui vào lều, còn tưởng ai cũng đều ngủ nên sẽ đỡ mất mặt vậy mà vẫn còn Hứa Ninh thức.

Cửa lều được kéo ra cô liền cười khẩy.

Điền Tư cũng vì thế mà ngượng đến không biết nói gì.

Hứa Ninh cuối cùng chỉ để lại hai từ "Ấu trĩ " rồi nhắm mắt ngủ..

Hương Gió Mùa HạTác giả: Tuệ Ngọc NghiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùa thu năm 2009 ở Bắc Kinh,gia đinh tôi từ Nam Kinh chuyển đến đây. Tôi vốn ở nơi cũ đã rất khó khăn trong việc kết bạn, có lẽ là vì ít nói. "Nhẹ một chút toàn đồ dễ vỡ, khiêng vào trong nhà thì để gọn lại giúp tôi ". Sa Chỉ Lôi quay vòng vòng với mớ đồ đạc lộn xộn, đúng lúc nhìn sang Hứa Ninh đang đứng trước thùng sách vở. "Mày còn đứng đó, bê sách vở vào nhà mau lên ". Bà tay chống nạnh quát vào mặt cô không kiêng nể. Hứa Ninh tay bê một thùng sách lớn nặng nề nhăn nhó. Hứa Yến Đinh thấy con gái bê nặng liền bỏ lại việc khiêng vác lại giúp con gái. "Hứa Yến Đinh ông mau lại khiêng đồ,đều là đồ của nó cứ mặc nó ". Sa Chỉ Lôi lại cằn nhằn nên ông chỉ đành bỏ cô đi lại khiêng đồ."Con gái chịu khó một chút " Hứa Ninh nhìn mẹ mình khẽ mím môi ý tức giận, muốn giấu vào nhưng vẻ mặt khó coi vẫn bán đứng cô. "Bạn học, nhà ở khu này sao? ". Bỗng từ phía sau lưng có người lên tiếng nói, Hứa Ninh quay đầu nhìn là một cậu bạn, nhìn cũng rất vừa mắt. Cô vốn rất ngại giao tiếp, nhìn cậu thiếu… Tiếng động lớn làm mọi người cũng phải ngước lên nhìn."Cậu cố tình? ".Điền Tư đá vào đống củi nghênh mặt với Hứa Ninh."Đúng rồi đó, mấy người đừng có mà quá quắt".Tô Thương Lộ bên cạnh, tiếp tục thêm dầu vào, An Cửu Dị khi này cũng tiến đến."Quá quắt? Bọn tôi quá quắt sao?".Cố Mạn Đình bây giờ có bao nhiêu bức xúc."Này mọi người có gì từ từ nói với nhau".An Cửu Dị lên tiếng can ngăn.Hứa Ninh ngại nói nhiều kéo Cố Mạn Đình đi ra ngoài."Bình tĩnh đi Mạn Đình ".Nhóm người Châu Tinh Duật cũng đi lại."Nói cho các cậu biết, tận 7 đứa con gái mà chỉ có ba tụi tôi nhặt củi ""Tiểu thư đài cát gì chứ, tôi không phải tiểu thư sao? Chỉ có các cậu ấy là tiểu thư chắc? ".Cố Mạn Đình xù lông cáu gắt.Quả thật Mạn Đình đích thị là một tiểu thư."Bảo bối, được rồi bớt giận ".Nói rồi quay đi tiếp tục làm việc."Tiểu ngốc này, nhìn càng ngày càng không dễ đụng ".Lý Bạch để lại một câu rồi cũng tản ra.Đến tối, đồ ăn vừa nướng chín được sắp ra bàn.Điền Tư và nhóm bạn của mình khi này cũng ngồi lại.Châu Tinh Duật đưa đến trước cô dĩa xiên nướng "Cảm ơn "."Chăn và túi ngủ vẫn còn trên xe, một lát ngủ thì lấy xuống ".Hứa Ninh khẽ gật đầu rồi tiếp tục ăn.An Cửu Dị nhìn cảnh này chỉ có thể đảo mắt đi."Cậu nhìn xem, con hồ ly kia lúc trước quyến rũ Quách Chương giờ hình như đã quyến rũ được Châu Tinh Đuật của cậu rồi ".Tô Thương Lộ giọng nói cố tình khiêu khích, quả nhiên muốn nhắc lại chuyện cũ"Phải quả nhiên là hồ ly, bệnh hồ ly này có lẽ là truyền từ mẹ qua con đấy rất nguy hiểm ".Điền Tư cười khiêu khích nhìn Hứa Ninh.Vừa dứt lời xung quanh Hứa Ninh trở nên im lặng vì thế cũng kéo theo mọi người im lặng."Điền Tư chú ý ăn nói ".Điền Gia Hành lên tiếng nhắc nhở."Em nói sai sao? Mẹ cậu ta là hồ ly, cậu ta cũng là hồ ly ".Hứa Ninh nghe vậy liền đứng dậy sải bước đến trước mặt Điền Tư, dáng đi khẩn trương mang theo sự hùng hổ, cuối cùng giáng xuống mặt Điền Tư một cái tát."Hứa Ninh mày dám đánh tao? ".Điền Tư hai mắt trợn to hét vào mặt cô, tay cùng lúc nắm chặt lấy tóc Hứa Ninh.Ngay lấp tức Châu Tinh Duật đi lại đẩy mạnh cậu ta ra.Hứa Ninh thuận tay cầm ly nước trên bàn tạt thẳng vào mặt Điền Tư."Chẳng phải là cảnh cáo rồi sao? Đừng xúc phạm mẹ tôi, các người cũng tốt đẹp lắm sao? Bố các người cười mẹ tôi về rồi mẹ tôi được hưởng thứ gì? Đứng tên trong căn nhà rách đó sao? Ngu xuẩn ".Điền Gia cũng chỉ biết im lặng, đưa khăn giấy cho Điền Tư, chẳng buồn nói lí cô quay về chỗ, Châu Tinh Duật lạnh lùng nhìn lướt qua anh em Điền Tư rồi sải bước về chỗ.Mọi người cũng bắt đầu nói chuyện nhộn nhịp lại."Cảnh tượng Ninh Ninh ngầu biết bao nhiêu"Cố Mạn Đình lớn tiếng khen ngợi, cố cho Tô Thương Lộ nghe được.Ăn uống xong mọi người cùng đốt lửa sưởi ấm vào xem pháo hoa."Đẹp thật đấy "."Bảo bối lãng mạn quá, chúng ta sẽ tựa vào vai nhau ngắm pháo hoa ".Cố Mạn Đình đầu tựa vai cô ôm ấp.Hứa Ninh nghe vậy liền cười tười, vừa hay lọt vào mắt Châu Tinh Duật.Hình ảnh cô đứng cười tươi dưới pháo hoa, đôi mắt rực sáng.Khoảnh khắc như quay về năm lần đầu họ đón tết cùng nhau.Người con gái tựa một đóa sơn trà nở rộ đẹp đến mê người.Lửa trại dập tắt, vì chuyện xích mích vừa nãy, nên nhóm Điền Tư chết cũng không vào lều."Vậy trực tiếp để mấy người cậu ta chết ngoài đó ".Hứa Ninh phủi phủi tấm chăn dày lạnh lùng lên tiếng.La Mộng Nhất cũng chỉ đành chui vào túi ngủ, Mạn Đình thì ôm chặt cứng lấy Hứa Ninh.Trời càng về đêm lại càng lạnh, nhóm Điền Tư cuối cùng vẫn phải chui vào lều, còn tưởng ai cũng đều ngủ nên sẽ đỡ mất mặt vậy mà vẫn còn Hứa Ninh thức.Cửa lều được kéo ra cô liền cười khẩy.Điền Tư cũng vì thế mà ngượng đến không biết nói gì.Hứa Ninh cuối cùng chỉ để lại hai từ "Ấu trĩ " rồi nhắm mắt ngủ..

Chương 46: Chương 46