Kiều Nghệ đang mơ mơ màng màng thì cảm thấy có một nguồn nhiệt đang đến gần, chóp mũi cô cử động, ngửi thấy một mùi hương quen thuộc bèn vô thức cọ xát, lập tức chạm vào một vật gì đó nhô ra. Đôi mắt còn chưa kịp mở nhưng cô đã theo bản năng ngậm lấy vật kia rồi m*t từng ngụm từng ngụm lớn, cho đến khi sữa tươi có vị chua tanh lọt vào cổ họng. Cô giật mình một cái, cơn buồn ngủ gần như tan biến, nhanh chóng mở mắt ra. Kiều Nghệ nhổ ra vật trong miệng, lui về phía sau, còn chưa bước được mấy bước, đã bị một bàn tay to lớn đầy lông đẩy trở về. Cô không còn cách nào khác đành phải ngậm nó vào miệng lần nữa, chịu đựng mùi vị khó chịu mà m*t từng ngụm lớn. Cuộc sống như thế trôi qua đã gần được hai tháng rồi. Kiều Nghệ không hiểu mô tê gì, cô chẳng qua chỉ có ngủ xíu xiu thôi mà, sao khi mở mắt ra lần nữa thì đã trở thành một bé hổ con rồi?Lúc đầu, cô còn vô tri vô giác, hai mắt không thể mở được, tứ chi thì yếu ớt không có sức lực, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn luôn…

Chương 4: Chương 4

Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện Xuyên SáchTác giả: Bá Đạo Chủng TháiTruyện Dị Năng, Truyện Hài Hước, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngKiều Nghệ đang mơ mơ màng màng thì cảm thấy có một nguồn nhiệt đang đến gần, chóp mũi cô cử động, ngửi thấy một mùi hương quen thuộc bèn vô thức cọ xát, lập tức chạm vào một vật gì đó nhô ra. Đôi mắt còn chưa kịp mở nhưng cô đã theo bản năng ngậm lấy vật kia rồi m*t từng ngụm từng ngụm lớn, cho đến khi sữa tươi có vị chua tanh lọt vào cổ họng. Cô giật mình một cái, cơn buồn ngủ gần như tan biến, nhanh chóng mở mắt ra. Kiều Nghệ nhổ ra vật trong miệng, lui về phía sau, còn chưa bước được mấy bước, đã bị một bàn tay to lớn đầy lông đẩy trở về. Cô không còn cách nào khác đành phải ngậm nó vào miệng lần nữa, chịu đựng mùi vị khó chịu mà m*t từng ngụm lớn. Cuộc sống như thế trôi qua đã gần được hai tháng rồi. Kiều Nghệ không hiểu mô tê gì, cô chẳng qua chỉ có ngủ xíu xiu thôi mà, sao khi mở mắt ra lần nữa thì đã trở thành một bé hổ con rồi?Lúc đầu, cô còn vô tri vô giác, hai mắt không thể mở được, tứ chi thì yếu ớt không có sức lực, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn luôn… Kiều Nghệ bị hổ mẹ đ è xuống, không còn thể làm gì khác hơn, đành phải khóc không ra nước mắt mà cúi đầu,dùng răng sữa mới mọc cắn vào miếng thịt mềm trước mặt.Có lẽ là để trút giận nên Kiều Nghệ dùng sức cắn rất mạnh, thế nhưng cô vẫn đánh giá quá cao hàm răng sữa to bằng hạt gạo của mình, xé một hồi cũng không xé được một miếng thịt nhỏ nào, mùi tanh thịt sống vẫn còn đọng lại trong miệng cô..“Grào!”Kiều Nghệ ngẩng đầu lên, môi và râu đầy máu, đôi mắt xanh nhạt đau khổ nhìn hổ mẹ.Mẹ ơi, con cắn hổng được ಥ_ಥHổ mẹ thấy vậy bèn cúi đầu, dùng răng nanh sắc nhọn cắn một miếng thịt, xé thành từng miếng nhỏ rồi đẩy đến trước mặt Kiều Nghệ.Kiều Nghệ biết mình không thể thoát khỏi kiếp nạn ăn thịt sống, vì thế đành cam chịu ngậm lấy miếng thịt tươi nhỏ lên, chậm rãi cắn một miếng.May mà tuy là thịt sống có mùi tanh nhưng hương vị lại rất tươi, Kiều Nghệ coi như bản thân đang ăn sashimi vậy.Cố gắng rất nhiều, Kiều Nghệ mới ăn xong ba miếng thịt sống, cái bụng phẳng lì cũng trở nên tròn trịa hơn một chút, ăn không được nữa nên gọi hổ mẹ, xoa xoa mặt nàng một cách nịnh bợ.Sau một thời gian dài cố gắng hết sức hổ, Kiều Nghệ mới giải quyết xong được ba miếng thịt sống, cái bụng phẳng lì cũng trở nên tròn trịa hơn một chút.Cô thật sự là ăn không nổi nữa mới gọi hổ mẹ, cọ cọ vào mặt mẹ để lấy lòng.Hổ mẹ có lẽ cũng biết hổ con không ăn được nữa nên cúi đầu dọn sạch phần thịt sống còn lại mà Kiều Nghệ chưa ăn xong.Kiều Nghệ nhìn hổ mẹ ăn nhanh như vậy thì khá ghen tị, thầm nghĩ đến khi nào cô mới có thể ăn được thịt như hổ mẹ mà không cần tốn nhiều công sức như vậy? (ノдヽ)“Rống! Rống!”Sau khi ăn uống xong, hổ mẹ kéo bé con nhà mình đến trước mặt, dùng chiếc lưỡi dày li3m vào mặt như thể muốn giúp cô li3m sạch máu trên mặt.Khóe mắt Kiều Nghệ giật giật, nhưng cô không phản kháng, tùy ý để hổ mẹ li3m mình.Trong căn phòng yên tĩnh, một lớn một nhỏ hổ trắng tựa vào nhau tạo nên bầu không khí yên bình.“Rống! Rống!”Lúc này, phương xa đột nhiên vang lên một tiếng gầm thét, phá vỡ không khí ấm áp trong căn phòng.Hổ mẹ lập tức đứng dậy, chặn Kiều Nghệ ở phía sau, đôi tai tròn trịa căng thẳng dựng đứng, cặp mắt xanh lam nhạt đột nhiên co rút lại, nhìn! Dáng vẻ cực kỳ cảnh giác..

Kiều Nghệ bị hổ mẹ đ è xuống, không còn thể làm gì khác hơn, đành phải khóc không ra nước mắt mà cúi đầu,dùng răng sữa mới mọc cắn vào miếng thịt mềm trước mặt.

Có lẽ là để trút giận nên Kiều Nghệ dùng sức cắn rất mạnh, thế nhưng cô vẫn đánh giá quá cao hàm răng sữa to bằng hạt gạo của mình, xé một hồi cũng không xé được một miếng thịt nhỏ nào, mùi tanh thịt sống vẫn còn đọng lại trong miệng cô.

.

“Grào!”Kiều Nghệ ngẩng đầu lên, môi và râu đầy máu, đôi mắt xanh nhạt đau khổ nhìn hổ mẹ.

Mẹ ơi, con cắn hổng được ಥ_ಥHổ mẹ thấy vậy bèn cúi đầu, dùng răng nanh sắc nhọn cắn một miếng thịt, xé thành từng miếng nhỏ rồi đẩy đến trước mặt Kiều Nghệ.

Kiều Nghệ biết mình không thể thoát khỏi kiếp nạn ăn thịt sống, vì thế đành cam chịu ngậm lấy miếng thịt tươi nhỏ lên, chậm rãi cắn một miếng.

May mà tuy là thịt sống có mùi tanh nhưng hương vị lại rất tươi, Kiều Nghệ coi như bản thân đang ăn sashimi vậy.

Cố gắng rất nhiều, Kiều Nghệ mới ăn xong ba miếng thịt sống, cái bụng phẳng lì cũng trở nên tròn trịa hơn một chút, ăn không được nữa nên gọi hổ mẹ, xoa xoa mặt nàng một cách nịnh bợ.

Sau một thời gian dài cố gắng hết sức hổ, Kiều Nghệ mới giải quyết xong được ba miếng thịt sống, cái bụng phẳng lì cũng trở nên tròn trịa hơn một chút.

Cô thật sự là ăn không nổi nữa mới gọi hổ mẹ, cọ cọ vào mặt mẹ để lấy lòng.

Hổ mẹ có lẽ cũng biết hổ con không ăn được nữa nên cúi đầu dọn sạch phần thịt sống còn lại mà Kiều Nghệ chưa ăn xong.

Kiều Nghệ nhìn hổ mẹ ăn nhanh như vậy thì khá ghen tị, thầm nghĩ đến khi nào cô mới có thể ăn được thịt như hổ mẹ mà không cần tốn nhiều công sức như vậy? (ノдヽ)“Rống! Rống!”Sau khi ăn uống xong, hổ mẹ kéo bé con nhà mình đến trước mặt, dùng chiếc lưỡi dày li3m vào mặt như thể muốn giúp cô li3m sạch máu trên mặt.

Khóe mắt Kiều Nghệ giật giật, nhưng cô không phản kháng, tùy ý để hổ mẹ li3m mình.

Trong căn phòng yên tĩnh, một lớn một nhỏ hổ trắng tựa vào nhau tạo nên bầu không khí yên bình.

“Rống! Rống!”Lúc này, phương xa đột nhiên vang lên một tiếng gầm thét, phá vỡ không khí ấm áp trong căn phòng.

Hổ mẹ lập tức đứng dậy, chặn Kiều Nghệ ở phía sau, đôi tai tròn trịa căng thẳng dựng đứng, cặp mắt xanh lam nhạt đột nhiên co rút lại, nhìn! Dáng vẻ cực kỳ cảnh giác.

.

Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện Xuyên SáchTác giả: Bá Đạo Chủng TháiTruyện Dị Năng, Truyện Hài Hước, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngKiều Nghệ đang mơ mơ màng màng thì cảm thấy có một nguồn nhiệt đang đến gần, chóp mũi cô cử động, ngửi thấy một mùi hương quen thuộc bèn vô thức cọ xát, lập tức chạm vào một vật gì đó nhô ra. Đôi mắt còn chưa kịp mở nhưng cô đã theo bản năng ngậm lấy vật kia rồi m*t từng ngụm từng ngụm lớn, cho đến khi sữa tươi có vị chua tanh lọt vào cổ họng. Cô giật mình một cái, cơn buồn ngủ gần như tan biến, nhanh chóng mở mắt ra. Kiều Nghệ nhổ ra vật trong miệng, lui về phía sau, còn chưa bước được mấy bước, đã bị một bàn tay to lớn đầy lông đẩy trở về. Cô không còn cách nào khác đành phải ngậm nó vào miệng lần nữa, chịu đựng mùi vị khó chịu mà m*t từng ngụm lớn. Cuộc sống như thế trôi qua đã gần được hai tháng rồi. Kiều Nghệ không hiểu mô tê gì, cô chẳng qua chỉ có ngủ xíu xiu thôi mà, sao khi mở mắt ra lần nữa thì đã trở thành một bé hổ con rồi?Lúc đầu, cô còn vô tri vô giác, hai mắt không thể mở được, tứ chi thì yếu ớt không có sức lực, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn luôn… Kiều Nghệ bị hổ mẹ đ è xuống, không còn thể làm gì khác hơn, đành phải khóc không ra nước mắt mà cúi đầu,dùng răng sữa mới mọc cắn vào miếng thịt mềm trước mặt.Có lẽ là để trút giận nên Kiều Nghệ dùng sức cắn rất mạnh, thế nhưng cô vẫn đánh giá quá cao hàm răng sữa to bằng hạt gạo của mình, xé một hồi cũng không xé được một miếng thịt nhỏ nào, mùi tanh thịt sống vẫn còn đọng lại trong miệng cô..“Grào!”Kiều Nghệ ngẩng đầu lên, môi và râu đầy máu, đôi mắt xanh nhạt đau khổ nhìn hổ mẹ.Mẹ ơi, con cắn hổng được ಥ_ಥHổ mẹ thấy vậy bèn cúi đầu, dùng răng nanh sắc nhọn cắn một miếng thịt, xé thành từng miếng nhỏ rồi đẩy đến trước mặt Kiều Nghệ.Kiều Nghệ biết mình không thể thoát khỏi kiếp nạn ăn thịt sống, vì thế đành cam chịu ngậm lấy miếng thịt tươi nhỏ lên, chậm rãi cắn một miếng.May mà tuy là thịt sống có mùi tanh nhưng hương vị lại rất tươi, Kiều Nghệ coi như bản thân đang ăn sashimi vậy.Cố gắng rất nhiều, Kiều Nghệ mới ăn xong ba miếng thịt sống, cái bụng phẳng lì cũng trở nên tròn trịa hơn một chút, ăn không được nữa nên gọi hổ mẹ, xoa xoa mặt nàng một cách nịnh bợ.Sau một thời gian dài cố gắng hết sức hổ, Kiều Nghệ mới giải quyết xong được ba miếng thịt sống, cái bụng phẳng lì cũng trở nên tròn trịa hơn một chút.Cô thật sự là ăn không nổi nữa mới gọi hổ mẹ, cọ cọ vào mặt mẹ để lấy lòng.Hổ mẹ có lẽ cũng biết hổ con không ăn được nữa nên cúi đầu dọn sạch phần thịt sống còn lại mà Kiều Nghệ chưa ăn xong.Kiều Nghệ nhìn hổ mẹ ăn nhanh như vậy thì khá ghen tị, thầm nghĩ đến khi nào cô mới có thể ăn được thịt như hổ mẹ mà không cần tốn nhiều công sức như vậy? (ノдヽ)“Rống! Rống!”Sau khi ăn uống xong, hổ mẹ kéo bé con nhà mình đến trước mặt, dùng chiếc lưỡi dày li3m vào mặt như thể muốn giúp cô li3m sạch máu trên mặt.Khóe mắt Kiều Nghệ giật giật, nhưng cô không phản kháng, tùy ý để hổ mẹ li3m mình.Trong căn phòng yên tĩnh, một lớn một nhỏ hổ trắng tựa vào nhau tạo nên bầu không khí yên bình.“Rống! Rống!”Lúc này, phương xa đột nhiên vang lên một tiếng gầm thét, phá vỡ không khí ấm áp trong căn phòng.Hổ mẹ lập tức đứng dậy, chặn Kiều Nghệ ở phía sau, đôi tai tròn trịa căng thẳng dựng đứng, cặp mắt xanh lam nhạt đột nhiên co rút lại, nhìn! Dáng vẻ cực kỳ cảnh giác..

Chương 4: Chương 4