Kiều Nghệ đang mơ mơ màng màng thì cảm thấy có một nguồn nhiệt đang đến gần, chóp mũi cô cử động, ngửi thấy một mùi hương quen thuộc bèn vô thức cọ xát, lập tức chạm vào một vật gì đó nhô ra. Đôi mắt còn chưa kịp mở nhưng cô đã theo bản năng ngậm lấy vật kia rồi m*t từng ngụm từng ngụm lớn, cho đến khi sữa tươi có vị chua tanh lọt vào cổ họng. Cô giật mình một cái, cơn buồn ngủ gần như tan biến, nhanh chóng mở mắt ra. Kiều Nghệ nhổ ra vật trong miệng, lui về phía sau, còn chưa bước được mấy bước, đã bị một bàn tay to lớn đầy lông đẩy trở về. Cô không còn cách nào khác đành phải ngậm nó vào miệng lần nữa, chịu đựng mùi vị khó chịu mà m*t từng ngụm lớn. Cuộc sống như thế trôi qua đã gần được hai tháng rồi. Kiều Nghệ không hiểu mô tê gì, cô chẳng qua chỉ có ngủ xíu xiu thôi mà, sao khi mở mắt ra lần nữa thì đã trở thành một bé hổ con rồi?Lúc đầu, cô còn vô tri vô giác, hai mắt không thể mở được, tứ chi thì yếu ớt không có sức lực, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn luôn…

Chương 34: Chương 34

Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện Xuyên SáchTác giả: Bá Đạo Chủng TháiTruyện Dị Năng, Truyện Hài Hước, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngKiều Nghệ đang mơ mơ màng màng thì cảm thấy có một nguồn nhiệt đang đến gần, chóp mũi cô cử động, ngửi thấy một mùi hương quen thuộc bèn vô thức cọ xát, lập tức chạm vào một vật gì đó nhô ra. Đôi mắt còn chưa kịp mở nhưng cô đã theo bản năng ngậm lấy vật kia rồi m*t từng ngụm từng ngụm lớn, cho đến khi sữa tươi có vị chua tanh lọt vào cổ họng. Cô giật mình một cái, cơn buồn ngủ gần như tan biến, nhanh chóng mở mắt ra. Kiều Nghệ nhổ ra vật trong miệng, lui về phía sau, còn chưa bước được mấy bước, đã bị một bàn tay to lớn đầy lông đẩy trở về. Cô không còn cách nào khác đành phải ngậm nó vào miệng lần nữa, chịu đựng mùi vị khó chịu mà m*t từng ngụm lớn. Cuộc sống như thế trôi qua đã gần được hai tháng rồi. Kiều Nghệ không hiểu mô tê gì, cô chẳng qua chỉ có ngủ xíu xiu thôi mà, sao khi mở mắt ra lần nữa thì đã trở thành một bé hổ con rồi?Lúc đầu, cô còn vô tri vô giác, hai mắt không thể mở được, tứ chi thì yếu ớt không có sức lực, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn luôn… Con non nhịn đói quá lâu rồi nên ngay cả thức ăn tươi sống trông như thế nào mà cũng không biết.Không được rồi, nó phải nhanh chóng săn lùng thức ăn tươi sống cho con non ăn mới được!Kiều Nghệ bị quắp lên thì sửng sốt hồi lâu, sau khi phản ứng lại, cô dùng sức giãy giụa, còn không quên gầm gừ."Grừ grừ! " Mẹ ơi, thả con xuống!"Grừ grừ grừ! " Con còn chưa kiểm chứng xem trong đầu zombie có tinh hạch hay không nữa đó!"Grừ grừ grừ! " Mau thả con xuống!Trong khoảng thời gian này Kiều Nghệ được ăn no uống đủ nên sức lực đã lớn hơn trước rất nhiều, cơ thể của cô cũng càng mập mạp chắc nịch thế cho nên lúc này hổ mẹ không ngoạm nổi hổ con nữa, một tiếng “bịch” vang lên, Kiều Nghệ ngã xuống đất.Kiều Nghệ không cảm thấy đau đớn chút nào mà loạng choạng đứng lên, khoa tay múa chân về phía zombie lần nữa.Hổ mẹ bất đắc dĩ, đành phải dùng dị năng hệ băng đóng băng zombie lại, mắt hổ vẫn còn nhìn Kiều Nghệ, trong ánh mắt bất đắc dĩ dường như đang hỏi cô đã vừa lòng chưa hả?Vừa chứ, vừa chứ, quá vừa luôn là đằng khác.Kiều Nghệ liên tục gật đầu, ánh mắt nhòm ngó xung quanh chợt phát hiện ra cách đó không xa có một tảng đá nhỏ hơn đầu cô một chút, cô bèn cất bước chân ngắn chạy tới, cố sức đẩy tảng đá về phía hổ mẹ.Hổ mẹ không hiểu hổ con đang làm cái gì, cố gắng nhẫn nhịn mùi hôi thối mà lặng lẽ nhìn chăm chú.Kiều Nghệ thử dùng móng vuốt bê tảng đá lên, phát hiện ra nếu dùng móng vuốt nâng lên tuy có hơi khó khăn nhưng cũng không phải là không thể, vì thế cô hít sâu một hơi rồi dùng móng vuốt bê tảng đá lên, dùng hết sức bình sinh đập vào đầu zombie.Răng rắc! Lớp băng vỡ vụn một nửa nhưng không đạt được kết quả mà Kiều Nghệ mong muốn, cô lại bê tảng đá lên đập xuống.Răng rắc! Theo tiếng vỡ vụn giòn tan vang lên, đầu zombie bị đóng băng nứt ra, bên trong lộ ra thứ ô uế đỏ đỏ trắng trắng, ghê tởm đến mức Kiều Nghệ suýt thì nôn hết cả mật xanh mật vàng.Nhưng để kiểm chứng xem zombie có tinh hạch hay không, Kiều Nghệ lại nhịn xuống, nín thở, tỉ mỉ đánh giá một hồi.Bỗng nhiên, tầm mắt của cô dường như bị thứ gì đó lóe lên thu hút, hai mắt cô theo bản năng nheo lại, sau khi mở mắt ra, cô lại vội vàng nhìn về phía chỗ nào đó vừa mới lóe lên ánh sáng, quả nhiên, một viên tinh thể hình thù kỳ lạ đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời rọi vào mắt cô.Con ngươi tròn vo của Kiều Nghệ đột nhiên co chặt lại.Đó là tinh hạch!Thật sự là tinh hạch!Kiều Nghệ bất chấp mọi ghê tởm, miếng đệm thịt bật ra móng tay sắc bén moi tinh hạch từ trong đầu zombie ra, suốt toàn bộ quá trình, cô vô cùng cẩn thận, sợ thứ ô uế trong đầu zombie dính vào lông của mình.Không bao lâu sau, tinh hạch đã bị Kiều Nghệ moi ra.Hổ mẹ cũng nhìn thấy tinh hạch, ngạc nhiên mà ngó lơ mùi hôi thối trên người zombie, cái đầu to kề sát Kiều Nghệ, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào viên tinh hạch trên mặt đất.Kiều Nghệ dùng móng tay quệt lên tảng băng mấy lần, đến khi cảm thấy sạch sẽ mới hài lòng thu về."Grừ! " Mẹ ơi! Đây là tinh hạch, là thứ tốt đó nha!Kiều Nghệ vừa gầm gừ vừa nghĩ ngợi, cách mà nhân vật chính trong tiểu thuyết tận thế cô từng xem sử dụng tinh hạch nếu không phải ăn thì là nắm trong tay rồi hấp thu, cách trước cô tạm thời không cho vào miệng được, còn cách sau! Cô nâng móng vuốt lên nhìn thử qua lại, thấy vuốt đệm thịt của mình mềm mại xù lông giống như đóa hoa anh đào đang nở rộ, đáng yêu vô cùng.Kiều Nghệ im lặng vài giây cuối cùng hạ quyết tâm, quyết định vẫn nên thử một lần!Kết quả là vuốt đệm thịt trắng mập của cô đặt lên viên tinh hạch còn chưa được rửa sạch.Nhưng cô phải hấp thu nó như thế nào đây?Kiều Nghệ hồi tưởng lại tình huống lần đầu kích hoạt dị năng, trong lòng vẫn luôn đọc thầm hai chữ “hấp thu hấp thu”..

Con non nhịn đói quá lâu rồi nên ngay cả thức ăn tươi sống trông như thế nào mà cũng không biết.

Không được rồi, nó phải nhanh chóng săn lùng thức ăn tươi sống cho con non ăn mới được!Kiều Nghệ bị quắp lên thì sửng sốt hồi lâu, sau khi phản ứng lại, cô dùng sức giãy giụa, còn không quên gầm gừ.

"Grừ grừ! " Mẹ ơi, thả con xuống!"Grừ grừ grừ! " Con còn chưa kiểm chứng xem trong đầu zombie có tinh hạch hay không nữa đó!"Grừ grừ grừ! " Mau thả con xuống!Trong khoảng thời gian này Kiều Nghệ được ăn no uống đủ nên sức lực đã lớn hơn trước rất nhiều, cơ thể của cô cũng càng mập mạp chắc nịch thế cho nên lúc này hổ mẹ không ngoạm nổi hổ con nữa, một tiếng “bịch” vang lên, Kiều Nghệ ngã xuống đất.

Kiều Nghệ không cảm thấy đau đớn chút nào mà loạng choạng đứng lên, khoa tay múa chân về phía zombie lần nữa.

Hổ mẹ bất đắc dĩ, đành phải dùng dị năng hệ băng đóng băng zombie lại, mắt hổ vẫn còn nhìn Kiều Nghệ, trong ánh mắt bất đắc dĩ dường như đang hỏi cô đã vừa lòng chưa hả?Vừa chứ, vừa chứ, quá vừa luôn là đằng khác.

Kiều Nghệ liên tục gật đầu, ánh mắt nhòm ngó xung quanh chợt phát hiện ra cách đó không xa có một tảng đá nhỏ hơn đầu cô một chút, cô bèn cất bước chân ngắn chạy tới, cố sức đẩy tảng đá về phía hổ mẹ.

Hổ mẹ không hiểu hổ con đang làm cái gì, cố gắng nhẫn nhịn mùi hôi thối mà lặng lẽ nhìn chăm chú.

Kiều Nghệ thử dùng móng vuốt bê tảng đá lên, phát hiện ra nếu dùng móng vuốt nâng lên tuy có hơi khó khăn nhưng cũng không phải là không thể, vì thế cô hít sâu một hơi rồi dùng móng vuốt bê tảng đá lên, dùng hết sức bình sinh đập vào đầu zombie.

Răng rắc! Lớp băng vỡ vụn một nửa nhưng không đạt được kết quả mà Kiều Nghệ mong muốn, cô lại bê tảng đá lên đập xuống.

Răng rắc! Theo tiếng vỡ vụn giòn tan vang lên, đầu zombie bị đóng băng nứt ra, bên trong lộ ra thứ ô uế đỏ đỏ trắng trắng, ghê tởm đến mức Kiều Nghệ suýt thì nôn hết cả mật xanh mật vàng.

Nhưng để kiểm chứng xem zombie có tinh hạch hay không, Kiều Nghệ lại nhịn xuống, nín thở, tỉ mỉ đánh giá một hồi.

Bỗng nhiên, tầm mắt của cô dường như bị thứ gì đó lóe lên thu hút, hai mắt cô theo bản năng nheo lại, sau khi mở mắt ra, cô lại vội vàng nhìn về phía chỗ nào đó vừa mới lóe lên ánh sáng, quả nhiên, một viên tinh thể hình thù kỳ lạ đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời rọi vào mắt cô.

Con ngươi tròn vo của Kiều Nghệ đột nhiên co chặt lại.

Đó là tinh hạch!Thật sự là tinh hạch!Kiều Nghệ bất chấp mọi ghê tởm, miếng đệm thịt bật ra móng tay sắc bén moi tinh hạch từ trong đầu zombie ra, suốt toàn bộ quá trình, cô vô cùng cẩn thận, sợ thứ ô uế trong đầu zombie dính vào lông của mình.

Không bao lâu sau, tinh hạch đã bị Kiều Nghệ moi ra.

Hổ mẹ cũng nhìn thấy tinh hạch, ngạc nhiên mà ngó lơ mùi hôi thối trên người zombie, cái đầu to kề sát Kiều Nghệ, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào viên tinh hạch trên mặt đất.

Kiều Nghệ dùng móng tay quệt lên tảng băng mấy lần, đến khi cảm thấy sạch sẽ mới hài lòng thu về.

"Grừ! " Mẹ ơi! Đây là tinh hạch, là thứ tốt đó nha!Kiều Nghệ vừa gầm gừ vừa nghĩ ngợi, cách mà nhân vật chính trong tiểu thuyết tận thế cô từng xem sử dụng tinh hạch nếu không phải ăn thì là nắm trong tay rồi hấp thu, cách trước cô tạm thời không cho vào miệng được, còn cách sau! Cô nâng móng vuốt lên nhìn thử qua lại, thấy vuốt đệm thịt của mình mềm mại xù lông giống như đóa hoa anh đào đang nở rộ, đáng yêu vô cùng.

Kiều Nghệ im lặng vài giây cuối cùng hạ quyết tâm, quyết định vẫn nên thử một lần!Kết quả là vuốt đệm thịt trắng mập của cô đặt lên viên tinh hạch còn chưa được rửa sạch.

Nhưng cô phải hấp thu nó như thế nào đây?Kiều Nghệ hồi tưởng lại tình huống lần đầu kích hoạt dị năng, trong lòng vẫn luôn đọc thầm hai chữ “hấp thu hấp thu”.

.

Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện Xuyên SáchTác giả: Bá Đạo Chủng TháiTruyện Dị Năng, Truyện Hài Hước, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngKiều Nghệ đang mơ mơ màng màng thì cảm thấy có một nguồn nhiệt đang đến gần, chóp mũi cô cử động, ngửi thấy một mùi hương quen thuộc bèn vô thức cọ xát, lập tức chạm vào một vật gì đó nhô ra. Đôi mắt còn chưa kịp mở nhưng cô đã theo bản năng ngậm lấy vật kia rồi m*t từng ngụm từng ngụm lớn, cho đến khi sữa tươi có vị chua tanh lọt vào cổ họng. Cô giật mình một cái, cơn buồn ngủ gần như tan biến, nhanh chóng mở mắt ra. Kiều Nghệ nhổ ra vật trong miệng, lui về phía sau, còn chưa bước được mấy bước, đã bị một bàn tay to lớn đầy lông đẩy trở về. Cô không còn cách nào khác đành phải ngậm nó vào miệng lần nữa, chịu đựng mùi vị khó chịu mà m*t từng ngụm lớn. Cuộc sống như thế trôi qua đã gần được hai tháng rồi. Kiều Nghệ không hiểu mô tê gì, cô chẳng qua chỉ có ngủ xíu xiu thôi mà, sao khi mở mắt ra lần nữa thì đã trở thành một bé hổ con rồi?Lúc đầu, cô còn vô tri vô giác, hai mắt không thể mở được, tứ chi thì yếu ớt không có sức lực, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn luôn… Con non nhịn đói quá lâu rồi nên ngay cả thức ăn tươi sống trông như thế nào mà cũng không biết.Không được rồi, nó phải nhanh chóng săn lùng thức ăn tươi sống cho con non ăn mới được!Kiều Nghệ bị quắp lên thì sửng sốt hồi lâu, sau khi phản ứng lại, cô dùng sức giãy giụa, còn không quên gầm gừ."Grừ grừ! " Mẹ ơi, thả con xuống!"Grừ grừ grừ! " Con còn chưa kiểm chứng xem trong đầu zombie có tinh hạch hay không nữa đó!"Grừ grừ grừ! " Mau thả con xuống!Trong khoảng thời gian này Kiều Nghệ được ăn no uống đủ nên sức lực đã lớn hơn trước rất nhiều, cơ thể của cô cũng càng mập mạp chắc nịch thế cho nên lúc này hổ mẹ không ngoạm nổi hổ con nữa, một tiếng “bịch” vang lên, Kiều Nghệ ngã xuống đất.Kiều Nghệ không cảm thấy đau đớn chút nào mà loạng choạng đứng lên, khoa tay múa chân về phía zombie lần nữa.Hổ mẹ bất đắc dĩ, đành phải dùng dị năng hệ băng đóng băng zombie lại, mắt hổ vẫn còn nhìn Kiều Nghệ, trong ánh mắt bất đắc dĩ dường như đang hỏi cô đã vừa lòng chưa hả?Vừa chứ, vừa chứ, quá vừa luôn là đằng khác.Kiều Nghệ liên tục gật đầu, ánh mắt nhòm ngó xung quanh chợt phát hiện ra cách đó không xa có một tảng đá nhỏ hơn đầu cô một chút, cô bèn cất bước chân ngắn chạy tới, cố sức đẩy tảng đá về phía hổ mẹ.Hổ mẹ không hiểu hổ con đang làm cái gì, cố gắng nhẫn nhịn mùi hôi thối mà lặng lẽ nhìn chăm chú.Kiều Nghệ thử dùng móng vuốt bê tảng đá lên, phát hiện ra nếu dùng móng vuốt nâng lên tuy có hơi khó khăn nhưng cũng không phải là không thể, vì thế cô hít sâu một hơi rồi dùng móng vuốt bê tảng đá lên, dùng hết sức bình sinh đập vào đầu zombie.Răng rắc! Lớp băng vỡ vụn một nửa nhưng không đạt được kết quả mà Kiều Nghệ mong muốn, cô lại bê tảng đá lên đập xuống.Răng rắc! Theo tiếng vỡ vụn giòn tan vang lên, đầu zombie bị đóng băng nứt ra, bên trong lộ ra thứ ô uế đỏ đỏ trắng trắng, ghê tởm đến mức Kiều Nghệ suýt thì nôn hết cả mật xanh mật vàng.Nhưng để kiểm chứng xem zombie có tinh hạch hay không, Kiều Nghệ lại nhịn xuống, nín thở, tỉ mỉ đánh giá một hồi.Bỗng nhiên, tầm mắt của cô dường như bị thứ gì đó lóe lên thu hút, hai mắt cô theo bản năng nheo lại, sau khi mở mắt ra, cô lại vội vàng nhìn về phía chỗ nào đó vừa mới lóe lên ánh sáng, quả nhiên, một viên tinh thể hình thù kỳ lạ đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời rọi vào mắt cô.Con ngươi tròn vo của Kiều Nghệ đột nhiên co chặt lại.Đó là tinh hạch!Thật sự là tinh hạch!Kiều Nghệ bất chấp mọi ghê tởm, miếng đệm thịt bật ra móng tay sắc bén moi tinh hạch từ trong đầu zombie ra, suốt toàn bộ quá trình, cô vô cùng cẩn thận, sợ thứ ô uế trong đầu zombie dính vào lông của mình.Không bao lâu sau, tinh hạch đã bị Kiều Nghệ moi ra.Hổ mẹ cũng nhìn thấy tinh hạch, ngạc nhiên mà ngó lơ mùi hôi thối trên người zombie, cái đầu to kề sát Kiều Nghệ, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào viên tinh hạch trên mặt đất.Kiều Nghệ dùng móng tay quệt lên tảng băng mấy lần, đến khi cảm thấy sạch sẽ mới hài lòng thu về."Grừ! " Mẹ ơi! Đây là tinh hạch, là thứ tốt đó nha!Kiều Nghệ vừa gầm gừ vừa nghĩ ngợi, cách mà nhân vật chính trong tiểu thuyết tận thế cô từng xem sử dụng tinh hạch nếu không phải ăn thì là nắm trong tay rồi hấp thu, cách trước cô tạm thời không cho vào miệng được, còn cách sau! Cô nâng móng vuốt lên nhìn thử qua lại, thấy vuốt đệm thịt của mình mềm mại xù lông giống như đóa hoa anh đào đang nở rộ, đáng yêu vô cùng.Kiều Nghệ im lặng vài giây cuối cùng hạ quyết tâm, quyết định vẫn nên thử một lần!Kết quả là vuốt đệm thịt trắng mập của cô đặt lên viên tinh hạch còn chưa được rửa sạch.Nhưng cô phải hấp thu nó như thế nào đây?Kiều Nghệ hồi tưởng lại tình huống lần đầu kích hoạt dị năng, trong lòng vẫn luôn đọc thầm hai chữ “hấp thu hấp thu”..

Chương 34: Chương 34