Lạnh, thật là lạnh, Lâm Thiến cảm giác cả người đều đang ngâm mình ở trong nước đá. Thân thể run rẩy, co chặt lại. Muốn mở to mắt nhưng lại không mở ra được, không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ đông lạnh chết mất. Duỗi tay đi kéo chăn, nhưng cô căn bản không thể nâng nổi tay lên, mình bị làm sao vậy? Dùng sức mở to mắt, trước mắt là một mảnh tối đen nên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đột nhiên một tia chớp hiện lên, ngay sau đó là một tiếng sấm sét ‘răng rắc’, cơn mưa to tầm tã trút xuống, trách không được cô lại cảm thấy lạnh, thì ra là do cả người cô đều ướt. Đầu cô bỗng nhiên cảm thấy đau xót, ký ức xa lạ truyền phát trong đầu cô giống như phim điện ảnh, cô đã xuyên không?Nguyên chủ tên là Lâm Đại Nha, năm nay 16 tuổi. Hiện tại là tháng 5 năm 1972, nơi này là một cái thôn nhỏ xa xôi tên là Dương Thụ Truân ở phía đông bắc của Hắc tỉnh, cha mẹ của nguyên chủ vì bảo vệ trâu của đội sản xuất mà đã hy sinh vào bốn năm trước. Lúc ấy trời cũng có mưa lớn, trong làng xuất hiện…
Chương 13: 13: Nghiên Cứu Không Gian
Xuyên Tới 70 Thôn Cô Cực Phẩm Không Dễ ChọcTác giả: Thanh Thanh Dương Liễu ThụTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngLạnh, thật là lạnh, Lâm Thiến cảm giác cả người đều đang ngâm mình ở trong nước đá. Thân thể run rẩy, co chặt lại. Muốn mở to mắt nhưng lại không mở ra được, không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ đông lạnh chết mất. Duỗi tay đi kéo chăn, nhưng cô căn bản không thể nâng nổi tay lên, mình bị làm sao vậy? Dùng sức mở to mắt, trước mắt là một mảnh tối đen nên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đột nhiên một tia chớp hiện lên, ngay sau đó là một tiếng sấm sét ‘răng rắc’, cơn mưa to tầm tã trút xuống, trách không được cô lại cảm thấy lạnh, thì ra là do cả người cô đều ướt. Đầu cô bỗng nhiên cảm thấy đau xót, ký ức xa lạ truyền phát trong đầu cô giống như phim điện ảnh, cô đã xuyên không?Nguyên chủ tên là Lâm Đại Nha, năm nay 16 tuổi. Hiện tại là tháng 5 năm 1972, nơi này là một cái thôn nhỏ xa xôi tên là Dương Thụ Truân ở phía đông bắc của Hắc tỉnh, cha mẹ của nguyên chủ vì bảo vệ trâu của đội sản xuất mà đã hy sinh vào bốn năm trước. Lúc ấy trời cũng có mưa lớn, trong làng xuất hiện… Làm công là không có khả năng, người đô thị ở hiện đại, có ai có thể chịu được việc lao động trên đồng ruộng chứ? Nghĩ đến ánh nắng chói chang của mùa hè, thật là đáng sợ.Diện mạo của nguyên chủ đã thảm không nỡ nhìn, cũng đừng nên gây họa cho chính mình nữa, nhất định phải bảo dưỡng cho tốt, tìm lại gương mặt xinh đẹp của mình.Tiền an ủi còn có thể lấy thêm hai năm nữa, mấy năm nay có sự hỗ trợ của tiền an ủi, cuộc sống được cải thiện, người khác cũng không thể nói cô cái gì.Trong thôn không phải còn có đứa nhóc đi cắt cỏ heo sao? Một cái sọt cỏ heo một công điểm.Cô làm công việc này cũng được, cắt cỏ heo có thể lên núi, trên núi có nhiều thứ tốt như vậy, cứ nhặt hết chúng vào trong không gian! Rồi đem ra chợ bán, cái này cũng có thể kiếm được tám đồng tiền một tháng, hoàn toàn có thể khiến cho cuộc sống tốt hơn.Nguyên chủ chỉ đi học có bốn năm, ngay cả tiểu học cũng chưa học xong.Nếu như muốn tiếp tục học, vậy thì phải lấy được bằng tốt nghiệp của cấp hai và cấp ba, năm 77 nhất định phải tham gia thi đại học, khi đó cô mới có 21 tuổi, đang là độ tuổi thanh xuân đẹp nhất.Thi đậu đại học, rời khỏi Dương Thụ Truân.Bởi vì đã vạch rõ kế hoạch của cuộc sống sau này nên giờ cô có thời gian để nghiên cứu không gian.Nếu có thể nghiên cứu rõ ràng, vậy đêm nay có thể đi đến nhà cũ, dù sao ai cũng nói ba mẹ nguyên chủ ở trong nhà cũ, nếu như không gây ra chút ồn ào, chỉ sợ bọn họ sẽ không tin, hù dọa một chút thì ngày mai bọn họ mới có thể ngoan ngoãn tới sửa nhà.Muốn khống chế không gian này thì cần phải dựa vào tinh thần lực, bây giờ cô phải thử sử dụng tinh thần lực xem sao.Cô ở trong không gian mà nhìn đồ vật bên ngoài, lấy cái gì thì tốt đây? Bên ngoài có một cái chậu rửa mặt bị bể, chính là nó.Dùng tinh thần lực khống chế, không đem nó hút hoàn toàn vào trong không gian, đại khái là cô chỉ dùng một nửa tinh thần lực.Cái bồn kia giống như đang giãy dụa, lắc lư ở trong không trung, nhưng mà như vậy thì đầu cô rất đau, mồ hôi cũng chảy xuống dưới.Ầm, thu hồi tinh thần lực, chậu rửa mặt rơi xuống, cô lau sạch mồ hôi trên trán.Lần thực nghiệm này vẫn rất thành công, người ở trong không gian cũng có thể khống chế đồ vật, nếu như muốn khống chế được nhiều đồ vật nặng hơn, vậy thì phải chậm rãi luyện tập nhiều hơn.Lắc mình ra khỏi không gian, cô đứng cách mấy mét bên ngoài rồi thu đồ vật vào trong không gian, kết quả, trong vòng mười mét thì cô có thể thu đồ vào được, nhưng nếu vượt quá mười mét thì không thể thu đồ vào được.Lại dùng tinh thần lực điều động linh khí trong không gian bao trùm toàn thân, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được quanh thân bị bao phủ bởi một lớp linh khí màu trắng, ngay cả linh khí trong không gian cũng có thể khống chế.Thuần thục là có thể đi vào núi, cho dù là vào núi sâu cũng không sợ..
Làm công là không có khả năng, người đô thị ở hiện đại, có ai có thể chịu được việc lao động trên đồng ruộng chứ? Nghĩ đến ánh nắng chói chang của mùa hè, thật là đáng sợ.
Diện mạo của nguyên chủ đã thảm không nỡ nhìn, cũng đừng nên gây họa cho chính mình nữa, nhất định phải bảo dưỡng cho tốt, tìm lại gương mặt xinh đẹp của mình.
Tiền an ủi còn có thể lấy thêm hai năm nữa, mấy năm nay có sự hỗ trợ của tiền an ủi, cuộc sống được cải thiện, người khác cũng không thể nói cô cái gì.
Trong thôn không phải còn có đứa nhóc đi cắt cỏ heo sao? Một cái sọt cỏ heo một công điểm.
Cô làm công việc này cũng được, cắt cỏ heo có thể lên núi, trên núi có nhiều thứ tốt như vậy, cứ nhặt hết chúng vào trong không gian! Rồi đem ra chợ bán, cái này cũng có thể kiếm được tám đồng tiền một tháng, hoàn toàn có thể khiến cho cuộc sống tốt hơn.
Nguyên chủ chỉ đi học có bốn năm, ngay cả tiểu học cũng chưa học xong.
Nếu như muốn tiếp tục học, vậy thì phải lấy được bằng tốt nghiệp của cấp hai và cấp ba, năm 77 nhất định phải tham gia thi đại học, khi đó cô mới có 21 tuổi, đang là độ tuổi thanh xuân đẹp nhất.
Thi đậu đại học, rời khỏi Dương Thụ Truân.
Bởi vì đã vạch rõ kế hoạch của cuộc sống sau này nên giờ cô có thời gian để nghiên cứu không gian.
Nếu có thể nghiên cứu rõ ràng, vậy đêm nay có thể đi đến nhà cũ, dù sao ai cũng nói ba mẹ nguyên chủ ở trong nhà cũ, nếu như không gây ra chút ồn ào, chỉ sợ bọn họ sẽ không tin, hù dọa một chút thì ngày mai bọn họ mới có thể ngoan ngoãn tới sửa nhà.
Muốn khống chế không gian này thì cần phải dựa vào tinh thần lực, bây giờ cô phải thử sử dụng tinh thần lực xem sao.
Cô ở trong không gian mà nhìn đồ vật bên ngoài, lấy cái gì thì tốt đây? Bên ngoài có một cái chậu rửa mặt bị bể, chính là nó.
Dùng tinh thần lực khống chế, không đem nó hút hoàn toàn vào trong không gian, đại khái là cô chỉ dùng một nửa tinh thần lực.
Cái bồn kia giống như đang giãy dụa, lắc lư ở trong không trung, nhưng mà như vậy thì đầu cô rất đau, mồ hôi cũng chảy xuống dưới.
Ầm, thu hồi tinh thần lực, chậu rửa mặt rơi xuống, cô lau sạch mồ hôi trên trán.
Lần thực nghiệm này vẫn rất thành công, người ở trong không gian cũng có thể khống chế đồ vật, nếu như muốn khống chế được nhiều đồ vật nặng hơn, vậy thì phải chậm rãi luyện tập nhiều hơn.
Lắc mình ra khỏi không gian, cô đứng cách mấy mét bên ngoài rồi thu đồ vật vào trong không gian, kết quả, trong vòng mười mét thì cô có thể thu đồ vào được, nhưng nếu vượt quá mười mét thì không thể thu đồ vào được.
Lại dùng tinh thần lực điều động linh khí trong không gian bao trùm toàn thân, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được quanh thân bị bao phủ bởi một lớp linh khí màu trắng, ngay cả linh khí trong không gian cũng có thể khống chế.
Thuần thục là có thể đi vào núi, cho dù là vào núi sâu cũng không sợ.
.
Xuyên Tới 70 Thôn Cô Cực Phẩm Không Dễ ChọcTác giả: Thanh Thanh Dương Liễu ThụTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngLạnh, thật là lạnh, Lâm Thiến cảm giác cả người đều đang ngâm mình ở trong nước đá. Thân thể run rẩy, co chặt lại. Muốn mở to mắt nhưng lại không mở ra được, không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ đông lạnh chết mất. Duỗi tay đi kéo chăn, nhưng cô căn bản không thể nâng nổi tay lên, mình bị làm sao vậy? Dùng sức mở to mắt, trước mắt là một mảnh tối đen nên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đột nhiên một tia chớp hiện lên, ngay sau đó là một tiếng sấm sét ‘răng rắc’, cơn mưa to tầm tã trút xuống, trách không được cô lại cảm thấy lạnh, thì ra là do cả người cô đều ướt. Đầu cô bỗng nhiên cảm thấy đau xót, ký ức xa lạ truyền phát trong đầu cô giống như phim điện ảnh, cô đã xuyên không?Nguyên chủ tên là Lâm Đại Nha, năm nay 16 tuổi. Hiện tại là tháng 5 năm 1972, nơi này là một cái thôn nhỏ xa xôi tên là Dương Thụ Truân ở phía đông bắc của Hắc tỉnh, cha mẹ của nguyên chủ vì bảo vệ trâu của đội sản xuất mà đã hy sinh vào bốn năm trước. Lúc ấy trời cũng có mưa lớn, trong làng xuất hiện… Làm công là không có khả năng, người đô thị ở hiện đại, có ai có thể chịu được việc lao động trên đồng ruộng chứ? Nghĩ đến ánh nắng chói chang của mùa hè, thật là đáng sợ.Diện mạo của nguyên chủ đã thảm không nỡ nhìn, cũng đừng nên gây họa cho chính mình nữa, nhất định phải bảo dưỡng cho tốt, tìm lại gương mặt xinh đẹp của mình.Tiền an ủi còn có thể lấy thêm hai năm nữa, mấy năm nay có sự hỗ trợ của tiền an ủi, cuộc sống được cải thiện, người khác cũng không thể nói cô cái gì.Trong thôn không phải còn có đứa nhóc đi cắt cỏ heo sao? Một cái sọt cỏ heo một công điểm.Cô làm công việc này cũng được, cắt cỏ heo có thể lên núi, trên núi có nhiều thứ tốt như vậy, cứ nhặt hết chúng vào trong không gian! Rồi đem ra chợ bán, cái này cũng có thể kiếm được tám đồng tiền một tháng, hoàn toàn có thể khiến cho cuộc sống tốt hơn.Nguyên chủ chỉ đi học có bốn năm, ngay cả tiểu học cũng chưa học xong.Nếu như muốn tiếp tục học, vậy thì phải lấy được bằng tốt nghiệp của cấp hai và cấp ba, năm 77 nhất định phải tham gia thi đại học, khi đó cô mới có 21 tuổi, đang là độ tuổi thanh xuân đẹp nhất.Thi đậu đại học, rời khỏi Dương Thụ Truân.Bởi vì đã vạch rõ kế hoạch của cuộc sống sau này nên giờ cô có thời gian để nghiên cứu không gian.Nếu có thể nghiên cứu rõ ràng, vậy đêm nay có thể đi đến nhà cũ, dù sao ai cũng nói ba mẹ nguyên chủ ở trong nhà cũ, nếu như không gây ra chút ồn ào, chỉ sợ bọn họ sẽ không tin, hù dọa một chút thì ngày mai bọn họ mới có thể ngoan ngoãn tới sửa nhà.Muốn khống chế không gian này thì cần phải dựa vào tinh thần lực, bây giờ cô phải thử sử dụng tinh thần lực xem sao.Cô ở trong không gian mà nhìn đồ vật bên ngoài, lấy cái gì thì tốt đây? Bên ngoài có một cái chậu rửa mặt bị bể, chính là nó.Dùng tinh thần lực khống chế, không đem nó hút hoàn toàn vào trong không gian, đại khái là cô chỉ dùng một nửa tinh thần lực.Cái bồn kia giống như đang giãy dụa, lắc lư ở trong không trung, nhưng mà như vậy thì đầu cô rất đau, mồ hôi cũng chảy xuống dưới.Ầm, thu hồi tinh thần lực, chậu rửa mặt rơi xuống, cô lau sạch mồ hôi trên trán.Lần thực nghiệm này vẫn rất thành công, người ở trong không gian cũng có thể khống chế đồ vật, nếu như muốn khống chế được nhiều đồ vật nặng hơn, vậy thì phải chậm rãi luyện tập nhiều hơn.Lắc mình ra khỏi không gian, cô đứng cách mấy mét bên ngoài rồi thu đồ vật vào trong không gian, kết quả, trong vòng mười mét thì cô có thể thu đồ vào được, nhưng nếu vượt quá mười mét thì không thể thu đồ vào được.Lại dùng tinh thần lực điều động linh khí trong không gian bao trùm toàn thân, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được quanh thân bị bao phủ bởi một lớp linh khí màu trắng, ngay cả linh khí trong không gian cũng có thể khống chế.Thuần thục là có thể đi vào núi, cho dù là vào núi sâu cũng không sợ..