Lạnh, thật là lạnh, Lâm Thiến cảm giác cả người đều đang ngâm mình ở trong nước đá. Thân thể run rẩy, co chặt lại. Muốn mở to mắt nhưng lại không mở ra được, không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ đông lạnh chết mất. Duỗi tay đi kéo chăn, nhưng cô căn bản không thể nâng nổi tay lên, mình bị làm sao vậy? Dùng sức mở to mắt, trước mắt là một mảnh tối đen nên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đột nhiên một tia chớp hiện lên, ngay sau đó là một tiếng sấm sét ‘răng rắc’, cơn mưa to tầm tã trút xuống, trách không được cô lại cảm thấy lạnh, thì ra là do cả người cô đều ướt. Đầu cô bỗng nhiên cảm thấy đau xót, ký ức xa lạ truyền phát trong đầu cô giống như phim điện ảnh, cô đã xuyên không?Nguyên chủ tên là Lâm Đại Nha, năm nay 16 tuổi. Hiện tại là tháng 5 năm 1972, nơi này là một cái thôn nhỏ xa xôi tên là Dương Thụ Truân ở phía đông bắc của Hắc tỉnh, cha mẹ của nguyên chủ vì bảo vệ trâu của đội sản xuất mà đã hy sinh vào bốn năm trước. Lúc ấy trời cũng có mưa lớn, trong làng xuất hiện…
Chương 23: 23: Không Chỉnh Ông Ta Thì Chỉnh Ai
Xuyên Tới 70 Thôn Cô Cực Phẩm Không Dễ ChọcTác giả: Thanh Thanh Dương Liễu ThụTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngLạnh, thật là lạnh, Lâm Thiến cảm giác cả người đều đang ngâm mình ở trong nước đá. Thân thể run rẩy, co chặt lại. Muốn mở to mắt nhưng lại không mở ra được, không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ đông lạnh chết mất. Duỗi tay đi kéo chăn, nhưng cô căn bản không thể nâng nổi tay lên, mình bị làm sao vậy? Dùng sức mở to mắt, trước mắt là một mảnh tối đen nên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đột nhiên một tia chớp hiện lên, ngay sau đó là một tiếng sấm sét ‘răng rắc’, cơn mưa to tầm tã trút xuống, trách không được cô lại cảm thấy lạnh, thì ra là do cả người cô đều ướt. Đầu cô bỗng nhiên cảm thấy đau xót, ký ức xa lạ truyền phát trong đầu cô giống như phim điện ảnh, cô đã xuyên không?Nguyên chủ tên là Lâm Đại Nha, năm nay 16 tuổi. Hiện tại là tháng 5 năm 1972, nơi này là một cái thôn nhỏ xa xôi tên là Dương Thụ Truân ở phía đông bắc của Hắc tỉnh, cha mẹ của nguyên chủ vì bảo vệ trâu của đội sản xuất mà đã hy sinh vào bốn năm trước. Lúc ấy trời cũng có mưa lớn, trong làng xuất hiện… Khuôn mặt già nua của ông Lâm bị Lâm Thiến bóc ra rồi giẫm lên, khuôn mặt già nua của ông ta đỏ bừng, đừng hiểu lầm, không phải vì ông ta xấu hổ, mà bị Lâm Thiến chọc tức.Đội trưởng và mấy người khác nhìn ông Lâm với ánh mắt khinh thường.“Ha hả, ông Lâm này, cả nhà ông đối xử như thế nào với nhị phòng vậy? Trong đại đội mọi người đều biết cả, ông cho rằng người khác mù rồi à? Lúc trước vợ chồng lão nhị bị mấy người dày vò thành cái dạng gì, trong lòng ông không tự biết à?”Ai không biết, còn tưởng rằng lão nhị được nhà ông nhặt về nuôi nữa đó.Đều là con trai giống nhau, sao chỉ đối xử như vậy với lão nhị chứ? Năm đó lão nhị bị chôn sống cũng không thấy hai vợ chồng ông đau lòng bao nhiêu, không phải còn đến nhà quậy phá đòi tiền an ủi sao? Sao vậy? Bây giờ thấy đau lòng lão nhị rồi à? Bây giờ ông đau lòng không phải có hơi muộn rồi sao?” Đội trưởng cười khan hai tiếng, nheo mắt nhìn ông Lâm.Cái chết của vợ chồng Lâm Lão Nhị, vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng đại đội trưởng, đã bốn năm rồi, nó như một cái gai cứ đâm vào lòng ông.Hôm nay ông Lâm nhắc đến chuyện vợ chồng Lâm Lão Nhị bị chôn sống, ha hả! Ông ta muốn làm gì? Muốn làm cho đại đội trưởng như ông ấy áy náy sao? Có áy náy, vậy thì cũng là áy náy với con gái của Lâm Lão Nhị, còn bên nhà họ Lâm cũ có mặt mũi ở đâu ra vậy?Ông Lâm nghe thấy đội trưởng nói như vậy, tim đập thình thịch, sắc mặt thay đổi mấy lần, sắc mặt bà Lâm đứng bên cạnh cũng tái nhợt, dù sao thì bà ta cũng chột dạ, không thể khống chế được vẻ mặt của mình.Lâm Thiến vẫn luôn nhìn ông bà Lâm.Sắc mặt của hai ông bà đều thay đổi rồi, không phải đó chứ? Không phải giống như những gì cô nghĩ trong lòng đó chứ?Cô đụng phải trò cũ rích rồi à?“Đúng đúng đúng, đại đội trưởng nói đúng, lúc trước đều là lỗi của chúng tôi cả, chúng tôi không phải muốn đề cao giác ngộ, sửa chữa sai lầm kịp thời sao? Dù sao thì đứa nhỏ này cũng là con cháu nhà tôi, không quản sao mà được, chúng tôi phải quản mà đúng không?” Ông Lâm cảm thấy chột dạ, vội vàng chuyển chủ đề.“Nếu như mấy người nợ tiền Đại Nha, vậy thì không thể không trả, hôm nay tôi sẽ quyết định.Đợi sau khi công việc kết thúc, hãy gọi tất cả người lao động trong thôn đến xây nhà cho Đại Nha, nếu không thì bao giờ nhà mới xây xong chứ? Hơn nữa xây nhà cần dùng gạch mộc, bây giờ không kịp làm thì vậy phải đợi đến năm nào tháng nào chứ? Nhiều gia đình trong thôn có vật liệu thì mua của mấy nhà đó đi.Không có tiền thì cứ nợ trước, số tiền công của người lao động và phí mua gạch sẽ trừ vào công điểm cuối năm của nhà họ Lâm mấy người.” Đội trưởng rất ghét nhà họ Lâm.Không thể không nói, ông Lâm nhắc tới cái chết của Lâm Lão Nhị khiến đội trưởng liền cảm thấy đau phổi, không chỉnh ông ta thì chỉnh ai?.
Khuôn mặt già nua của ông Lâm bị Lâm Thiến bóc ra rồi giẫm lên, khuôn mặt già nua của ông ta đỏ bừng, đừng hiểu lầm, không phải vì ông ta xấu hổ, mà bị Lâm Thiến chọc tức.
Đội trưởng và mấy người khác nhìn ông Lâm với ánh mắt khinh thường.
“Ha hả, ông Lâm này, cả nhà ông đối xử như thế nào với nhị phòng vậy? Trong đại đội mọi người đều biết cả, ông cho rằng người khác mù rồi à? Lúc trước vợ chồng lão nhị bị mấy người dày vò thành cái dạng gì, trong lòng ông không tự biết à?”Ai không biết, còn tưởng rằng lão nhị được nhà ông nhặt về nuôi nữa đó.
Đều là con trai giống nhau, sao chỉ đối xử như vậy với lão nhị chứ? Năm đó lão nhị bị chôn sống cũng không thấy hai vợ chồng ông đau lòng bao nhiêu, không phải còn đến nhà quậy phá đòi tiền an ủi sao? Sao vậy? Bây giờ thấy đau lòng lão nhị rồi à? Bây giờ ông đau lòng không phải có hơi muộn rồi sao?” Đội trưởng cười khan hai tiếng, nheo mắt nhìn ông Lâm.
Cái chết của vợ chồng Lâm Lão Nhị, vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng đại đội trưởng, đã bốn năm rồi, nó như một cái gai cứ đâm vào lòng ông.
Hôm nay ông Lâm nhắc đến chuyện vợ chồng Lâm Lão Nhị bị chôn sống, ha hả! Ông ta muốn làm gì? Muốn làm cho đại đội trưởng như ông ấy áy náy sao? Có áy náy, vậy thì cũng là áy náy với con gái của Lâm Lão Nhị, còn bên nhà họ Lâm cũ có mặt mũi ở đâu ra vậy?Ông Lâm nghe thấy đội trưởng nói như vậy, tim đập thình thịch, sắc mặt thay đổi mấy lần, sắc mặt bà Lâm đứng bên cạnh cũng tái nhợt, dù sao thì bà ta cũng chột dạ, không thể khống chế được vẻ mặt của mình.
Lâm Thiến vẫn luôn nhìn ông bà Lâm.
Sắc mặt của hai ông bà đều thay đổi rồi, không phải đó chứ? Không phải giống như những gì cô nghĩ trong lòng đó chứ?Cô đụng phải trò cũ rích rồi à?“Đúng đúng đúng, đại đội trưởng nói đúng, lúc trước đều là lỗi của chúng tôi cả, chúng tôi không phải muốn đề cao giác ngộ, sửa chữa sai lầm kịp thời sao? Dù sao thì đứa nhỏ này cũng là con cháu nhà tôi, không quản sao mà được, chúng tôi phải quản mà đúng không?” Ông Lâm cảm thấy chột dạ, vội vàng chuyển chủ đề.
“Nếu như mấy người nợ tiền Đại Nha, vậy thì không thể không trả, hôm nay tôi sẽ quyết định.
Đợi sau khi công việc kết thúc, hãy gọi tất cả người lao động trong thôn đến xây nhà cho Đại Nha, nếu không thì bao giờ nhà mới xây xong chứ? Hơn nữa xây nhà cần dùng gạch mộc, bây giờ không kịp làm thì vậy phải đợi đến năm nào tháng nào chứ? Nhiều gia đình trong thôn có vật liệu thì mua của mấy nhà đó đi.
Không có tiền thì cứ nợ trước, số tiền công của người lao động và phí mua gạch sẽ trừ vào công điểm cuối năm của nhà họ Lâm mấy người.
” Đội trưởng rất ghét nhà họ Lâm.
Không thể không nói, ông Lâm nhắc tới cái chết của Lâm Lão Nhị khiến đội trưởng liền cảm thấy đau phổi, không chỉnh ông ta thì chỉnh ai?.
Xuyên Tới 70 Thôn Cô Cực Phẩm Không Dễ ChọcTác giả: Thanh Thanh Dương Liễu ThụTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngLạnh, thật là lạnh, Lâm Thiến cảm giác cả người đều đang ngâm mình ở trong nước đá. Thân thể run rẩy, co chặt lại. Muốn mở to mắt nhưng lại không mở ra được, không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ đông lạnh chết mất. Duỗi tay đi kéo chăn, nhưng cô căn bản không thể nâng nổi tay lên, mình bị làm sao vậy? Dùng sức mở to mắt, trước mắt là một mảnh tối đen nên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đột nhiên một tia chớp hiện lên, ngay sau đó là một tiếng sấm sét ‘răng rắc’, cơn mưa to tầm tã trút xuống, trách không được cô lại cảm thấy lạnh, thì ra là do cả người cô đều ướt. Đầu cô bỗng nhiên cảm thấy đau xót, ký ức xa lạ truyền phát trong đầu cô giống như phim điện ảnh, cô đã xuyên không?Nguyên chủ tên là Lâm Đại Nha, năm nay 16 tuổi. Hiện tại là tháng 5 năm 1972, nơi này là một cái thôn nhỏ xa xôi tên là Dương Thụ Truân ở phía đông bắc của Hắc tỉnh, cha mẹ của nguyên chủ vì bảo vệ trâu của đội sản xuất mà đã hy sinh vào bốn năm trước. Lúc ấy trời cũng có mưa lớn, trong làng xuất hiện… Khuôn mặt già nua của ông Lâm bị Lâm Thiến bóc ra rồi giẫm lên, khuôn mặt già nua của ông ta đỏ bừng, đừng hiểu lầm, không phải vì ông ta xấu hổ, mà bị Lâm Thiến chọc tức.Đội trưởng và mấy người khác nhìn ông Lâm với ánh mắt khinh thường.“Ha hả, ông Lâm này, cả nhà ông đối xử như thế nào với nhị phòng vậy? Trong đại đội mọi người đều biết cả, ông cho rằng người khác mù rồi à? Lúc trước vợ chồng lão nhị bị mấy người dày vò thành cái dạng gì, trong lòng ông không tự biết à?”Ai không biết, còn tưởng rằng lão nhị được nhà ông nhặt về nuôi nữa đó.Đều là con trai giống nhau, sao chỉ đối xử như vậy với lão nhị chứ? Năm đó lão nhị bị chôn sống cũng không thấy hai vợ chồng ông đau lòng bao nhiêu, không phải còn đến nhà quậy phá đòi tiền an ủi sao? Sao vậy? Bây giờ thấy đau lòng lão nhị rồi à? Bây giờ ông đau lòng không phải có hơi muộn rồi sao?” Đội trưởng cười khan hai tiếng, nheo mắt nhìn ông Lâm.Cái chết của vợ chồng Lâm Lão Nhị, vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng đại đội trưởng, đã bốn năm rồi, nó như một cái gai cứ đâm vào lòng ông.Hôm nay ông Lâm nhắc đến chuyện vợ chồng Lâm Lão Nhị bị chôn sống, ha hả! Ông ta muốn làm gì? Muốn làm cho đại đội trưởng như ông ấy áy náy sao? Có áy náy, vậy thì cũng là áy náy với con gái của Lâm Lão Nhị, còn bên nhà họ Lâm cũ có mặt mũi ở đâu ra vậy?Ông Lâm nghe thấy đội trưởng nói như vậy, tim đập thình thịch, sắc mặt thay đổi mấy lần, sắc mặt bà Lâm đứng bên cạnh cũng tái nhợt, dù sao thì bà ta cũng chột dạ, không thể khống chế được vẻ mặt của mình.Lâm Thiến vẫn luôn nhìn ông bà Lâm.Sắc mặt của hai ông bà đều thay đổi rồi, không phải đó chứ? Không phải giống như những gì cô nghĩ trong lòng đó chứ?Cô đụng phải trò cũ rích rồi à?“Đúng đúng đúng, đại đội trưởng nói đúng, lúc trước đều là lỗi của chúng tôi cả, chúng tôi không phải muốn đề cao giác ngộ, sửa chữa sai lầm kịp thời sao? Dù sao thì đứa nhỏ này cũng là con cháu nhà tôi, không quản sao mà được, chúng tôi phải quản mà đúng không?” Ông Lâm cảm thấy chột dạ, vội vàng chuyển chủ đề.“Nếu như mấy người nợ tiền Đại Nha, vậy thì không thể không trả, hôm nay tôi sẽ quyết định.Đợi sau khi công việc kết thúc, hãy gọi tất cả người lao động trong thôn đến xây nhà cho Đại Nha, nếu không thì bao giờ nhà mới xây xong chứ? Hơn nữa xây nhà cần dùng gạch mộc, bây giờ không kịp làm thì vậy phải đợi đến năm nào tháng nào chứ? Nhiều gia đình trong thôn có vật liệu thì mua của mấy nhà đó đi.Không có tiền thì cứ nợ trước, số tiền công của người lao động và phí mua gạch sẽ trừ vào công điểm cuối năm của nhà họ Lâm mấy người.” Đội trưởng rất ghét nhà họ Lâm.Không thể không nói, ông Lâm nhắc tới cái chết của Lâm Lão Nhị khiến đội trưởng liền cảm thấy đau phổi, không chỉnh ông ta thì chỉnh ai?.