Lạnh, thật là lạnh, Lâm Thiến cảm giác cả người đều đang ngâm mình ở trong nước đá. Thân thể run rẩy, co chặt lại. Muốn mở to mắt nhưng lại không mở ra được, không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ đông lạnh chết mất. Duỗi tay đi kéo chăn, nhưng cô căn bản không thể nâng nổi tay lên, mình bị làm sao vậy? Dùng sức mở to mắt, trước mắt là một mảnh tối đen nên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đột nhiên một tia chớp hiện lên, ngay sau đó là một tiếng sấm sét ‘răng rắc’, cơn mưa to tầm tã trút xuống, trách không được cô lại cảm thấy lạnh, thì ra là do cả người cô đều ướt. Đầu cô bỗng nhiên cảm thấy đau xót, ký ức xa lạ truyền phát trong đầu cô giống như phim điện ảnh, cô đã xuyên không?Nguyên chủ tên là Lâm Đại Nha, năm nay 16 tuổi. Hiện tại là tháng 5 năm 1972, nơi này là một cái thôn nhỏ xa xôi tên là Dương Thụ Truân ở phía đông bắc của Hắc tỉnh, cha mẹ của nguyên chủ vì bảo vệ trâu của đội sản xuất mà đã hy sinh vào bốn năm trước. Lúc ấy trời cũng có mưa lớn, trong làng xuất hiện…

Chương 28: 28: Thu Thu Thu

Xuyên Tới 70 Thôn Cô Cực Phẩm Không Dễ ChọcTác giả: Thanh Thanh Dương Liễu ThụTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngLạnh, thật là lạnh, Lâm Thiến cảm giác cả người đều đang ngâm mình ở trong nước đá. Thân thể run rẩy, co chặt lại. Muốn mở to mắt nhưng lại không mở ra được, không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ đông lạnh chết mất. Duỗi tay đi kéo chăn, nhưng cô căn bản không thể nâng nổi tay lên, mình bị làm sao vậy? Dùng sức mở to mắt, trước mắt là một mảnh tối đen nên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đột nhiên một tia chớp hiện lên, ngay sau đó là một tiếng sấm sét ‘răng rắc’, cơn mưa to tầm tã trút xuống, trách không được cô lại cảm thấy lạnh, thì ra là do cả người cô đều ướt. Đầu cô bỗng nhiên cảm thấy đau xót, ký ức xa lạ truyền phát trong đầu cô giống như phim điện ảnh, cô đã xuyên không?Nguyên chủ tên là Lâm Đại Nha, năm nay 16 tuổi. Hiện tại là tháng 5 năm 1972, nơi này là một cái thôn nhỏ xa xôi tên là Dương Thụ Truân ở phía đông bắc của Hắc tỉnh, cha mẹ của nguyên chủ vì bảo vệ trâu của đội sản xuất mà đã hy sinh vào bốn năm trước. Lúc ấy trời cũng có mưa lớn, trong làng xuất hiện… Thấy leo lên đủ cao rồi thì cô liền bắt đầu từ nơi này đi.Vì vậy Lâm Thiến bắt đầu vơ vét của cải.Cái gọi là vơ vét của cải, chính là nơi cô đi ngang qua sẽ không để lại ngọn cỏ nào.Bàn tay đặt xuống đất, cả đất và đồ vật ở trên đó đều bị thu vào trong không gian, trên mặt đất không những có cỏ, rau dại, con có những cây nấm nhỏ, dù sao cũng không kịp xem.Đều thu vào.Năng lực của cô có hạn, mỗi lần thu vào thì có diện tích không lớn, chỉ lớn bằng hai cái chậu rửa mặt.Này cũng không có vấn đề gì, cô không chê ít vì từ từ sẽ nhiều lên, tích tiểu thành đại.Cứ như thế, tôi thu, tôi thu, tôi thu thu thu.Mệt mỏi thì đi vào trong không gian nghỉ ngơi, sự hơn kém thời gian trong không gian có thể để cho cô nghỉ ngơi đủ.Nghỉ ngơi xong thì lại ra ngoài thu, mục đích lần này của cô là đến để thu đất, chặt vài nhánh cây, để làm hàng rào cho gà.Thu hai lần, lại chặt một ít cành cây, thấy cũng khá nhiều rồi mới tiến vào trong không gian.Trong không gian thì cô chính là vua, dùng tinh thần lực chất đống cát thành một khối hình vuông, độ cao ước chừng khoảng một thước rưỡi, sau đó bao quanh bằng nhánh cây làm thành một cái rào tre.Sau khi làm xong, thì ném ba con tổ tông kia vào trong chuồng, thở dài một hơi, rốt cuộc lần này cũng có ăn, không cần phải ăn thêm lương thực nữa.Dư lại một phần ba lương thực cũng bị gà ăn hết sạch, cười khổ một chút, xem ra phải tìm cách kiếm thêm lương thực.Ba con gà đi lại tự do, vui vẻ chạy ở trong chuồng, sau đó còn vừa chạy vừa mổ sâu trên mặt đất để ăn.Lâm Thiến đỡ trán, ôi! Cô ghét sâu.Nhìn thành quả lao động, mảnh đất này chắc phải rộng hơn một trăm mét vuông, chỉ dựa vào mấy con sâu cũng có thể nuôi sống đàn gà.Nhặt trứng ba con gà đẻ để vào trong sọt.Lắc mình ra khỏi không gian, tiếp tục thu đất, gặp cái gì cũng phải thu vào, đối với người nghèo như cô mà nói, một cọng cỏ cũng là thứ tốt.Trong lòng tự giễu một chút, Lâm đại tiểu thư làm sao lại ra nông nỗi này?Cúi đầu chăm chỉ làm việc cũng không kịp nhìn, đợi buổi tối về sẽ nhìn kĩ hơn.Lại dùng dao phay chặt không ít nhánh cây, cô muốn bao vây từng miếng đất bằng rào tre, mấy con sâu vừa rồi đã nhắc nhở cô.Cũng không thể để sâu bò ở bên trong không gian.Cô còn phải ở lại bên trong, nghĩ thôi đã thấy rùng mình.Dùng rào tre làm thành tường mà vây lại, sau đó lại thả mấy con gà vào để chúng ăn sâu, hoàn mỹ!Chỉ là không tốt một chút thôi khi thu đất lại một chỗ thì cả một vùng rộng lớn sẽ trở nên trơ trụi.Phải đối địa phương thôi, nơi này đã trụi lủi, ai thấy cũng sẽ nghi ngờ, đợi mấy ngày sau mọc ra cỏ mới, thì sẽ không có chuyện gì!Kết quả một buổi trưa cô đã đổi mấy chỗ.Nhìn sắc trời, mặt trời đã ngả về phía tây, chỉ có thể kết thúc công việc.Cõng sọt đi xuống núi, trong sọt đựng không ít rau dại, còn có cả nấm..

Thấy leo lên đủ cao rồi thì cô liền bắt đầu từ nơi này đi.

Vì vậy Lâm Thiến bắt đầu vơ vét của cải.

Cái gọi là vơ vét của cải, chính là nơi cô đi ngang qua sẽ không để lại ngọn cỏ nào.

Bàn tay đặt xuống đất, cả đất và đồ vật ở trên đó đều bị thu vào trong không gian, trên mặt đất không những có cỏ, rau dại, con có những cây nấm nhỏ, dù sao cũng không kịp xem.

Đều thu vào.

Năng lực của cô có hạn, mỗi lần thu vào thì có diện tích không lớn, chỉ lớn bằng hai cái chậu rửa mặt.

Này cũng không có vấn đề gì, cô không chê ít vì từ từ sẽ nhiều lên, tích tiểu thành đại.

Cứ như thế, tôi thu, tôi thu, tôi thu thu thu.

Mệt mỏi thì đi vào trong không gian nghỉ ngơi, sự hơn kém thời gian trong không gian có thể để cho cô nghỉ ngơi đủ.

Nghỉ ngơi xong thì lại ra ngoài thu, mục đích lần này của cô là đến để thu đất, chặt vài nhánh cây, để làm hàng rào cho gà.

Thu hai lần, lại chặt một ít cành cây, thấy cũng khá nhiều rồi mới tiến vào trong không gian.

Trong không gian thì cô chính là vua, dùng tinh thần lực chất đống cát thành một khối hình vuông, độ cao ước chừng khoảng một thước rưỡi, sau đó bao quanh bằng nhánh cây làm thành một cái rào tre.

Sau khi làm xong, thì ném ba con tổ tông kia vào trong chuồng, thở dài một hơi, rốt cuộc lần này cũng có ăn, không cần phải ăn thêm lương thực nữa.

Dư lại một phần ba lương thực cũng bị gà ăn hết sạch, cười khổ một chút, xem ra phải tìm cách kiếm thêm lương thực.

Ba con gà đi lại tự do, vui vẻ chạy ở trong chuồng, sau đó còn vừa chạy vừa mổ sâu trên mặt đất để ăn.

Lâm Thiến đỡ trán, ôi! Cô ghét sâu.

Nhìn thành quả lao động, mảnh đất này chắc phải rộng hơn một trăm mét vuông, chỉ dựa vào mấy con sâu cũng có thể nuôi sống đàn gà.

Nhặt trứng ba con gà đẻ để vào trong sọt.

Lắc mình ra khỏi không gian, tiếp tục thu đất, gặp cái gì cũng phải thu vào, đối với người nghèo như cô mà nói, một cọng cỏ cũng là thứ tốt.

Trong lòng tự giễu một chút, Lâm đại tiểu thư làm sao lại ra nông nỗi này?Cúi đầu chăm chỉ làm việc cũng không kịp nhìn, đợi buổi tối về sẽ nhìn kĩ hơn.

Lại dùng dao phay chặt không ít nhánh cây, cô muốn bao vây từng miếng đất bằng rào tre, mấy con sâu vừa rồi đã nhắc nhở cô.

Cũng không thể để sâu bò ở bên trong không gian.

Cô còn phải ở lại bên trong, nghĩ thôi đã thấy rùng mình.

Dùng rào tre làm thành tường mà vây lại, sau đó lại thả mấy con gà vào để chúng ăn sâu, hoàn mỹ!Chỉ là không tốt một chút thôi khi thu đất lại một chỗ thì cả một vùng rộng lớn sẽ trở nên trơ trụi.

Phải đối địa phương thôi, nơi này đã trụi lủi, ai thấy cũng sẽ nghi ngờ, đợi mấy ngày sau mọc ra cỏ mới, thì sẽ không có chuyện gì!Kết quả một buổi trưa cô đã đổi mấy chỗ.

Nhìn sắc trời, mặt trời đã ngả về phía tây, chỉ có thể kết thúc công việc.

Cõng sọt đi xuống núi, trong sọt đựng không ít rau dại, còn có cả nấm.

.

Xuyên Tới 70 Thôn Cô Cực Phẩm Không Dễ ChọcTác giả: Thanh Thanh Dương Liễu ThụTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngLạnh, thật là lạnh, Lâm Thiến cảm giác cả người đều đang ngâm mình ở trong nước đá. Thân thể run rẩy, co chặt lại. Muốn mở to mắt nhưng lại không mở ra được, không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ đông lạnh chết mất. Duỗi tay đi kéo chăn, nhưng cô căn bản không thể nâng nổi tay lên, mình bị làm sao vậy? Dùng sức mở to mắt, trước mắt là một mảnh tối đen nên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đột nhiên một tia chớp hiện lên, ngay sau đó là một tiếng sấm sét ‘răng rắc’, cơn mưa to tầm tã trút xuống, trách không được cô lại cảm thấy lạnh, thì ra là do cả người cô đều ướt. Đầu cô bỗng nhiên cảm thấy đau xót, ký ức xa lạ truyền phát trong đầu cô giống như phim điện ảnh, cô đã xuyên không?Nguyên chủ tên là Lâm Đại Nha, năm nay 16 tuổi. Hiện tại là tháng 5 năm 1972, nơi này là một cái thôn nhỏ xa xôi tên là Dương Thụ Truân ở phía đông bắc của Hắc tỉnh, cha mẹ của nguyên chủ vì bảo vệ trâu của đội sản xuất mà đã hy sinh vào bốn năm trước. Lúc ấy trời cũng có mưa lớn, trong làng xuất hiện… Thấy leo lên đủ cao rồi thì cô liền bắt đầu từ nơi này đi.Vì vậy Lâm Thiến bắt đầu vơ vét của cải.Cái gọi là vơ vét của cải, chính là nơi cô đi ngang qua sẽ không để lại ngọn cỏ nào.Bàn tay đặt xuống đất, cả đất và đồ vật ở trên đó đều bị thu vào trong không gian, trên mặt đất không những có cỏ, rau dại, con có những cây nấm nhỏ, dù sao cũng không kịp xem.Đều thu vào.Năng lực của cô có hạn, mỗi lần thu vào thì có diện tích không lớn, chỉ lớn bằng hai cái chậu rửa mặt.Này cũng không có vấn đề gì, cô không chê ít vì từ từ sẽ nhiều lên, tích tiểu thành đại.Cứ như thế, tôi thu, tôi thu, tôi thu thu thu.Mệt mỏi thì đi vào trong không gian nghỉ ngơi, sự hơn kém thời gian trong không gian có thể để cho cô nghỉ ngơi đủ.Nghỉ ngơi xong thì lại ra ngoài thu, mục đích lần này của cô là đến để thu đất, chặt vài nhánh cây, để làm hàng rào cho gà.Thu hai lần, lại chặt một ít cành cây, thấy cũng khá nhiều rồi mới tiến vào trong không gian.Trong không gian thì cô chính là vua, dùng tinh thần lực chất đống cát thành một khối hình vuông, độ cao ước chừng khoảng một thước rưỡi, sau đó bao quanh bằng nhánh cây làm thành một cái rào tre.Sau khi làm xong, thì ném ba con tổ tông kia vào trong chuồng, thở dài một hơi, rốt cuộc lần này cũng có ăn, không cần phải ăn thêm lương thực nữa.Dư lại một phần ba lương thực cũng bị gà ăn hết sạch, cười khổ một chút, xem ra phải tìm cách kiếm thêm lương thực.Ba con gà đi lại tự do, vui vẻ chạy ở trong chuồng, sau đó còn vừa chạy vừa mổ sâu trên mặt đất để ăn.Lâm Thiến đỡ trán, ôi! Cô ghét sâu.Nhìn thành quả lao động, mảnh đất này chắc phải rộng hơn một trăm mét vuông, chỉ dựa vào mấy con sâu cũng có thể nuôi sống đàn gà.Nhặt trứng ba con gà đẻ để vào trong sọt.Lắc mình ra khỏi không gian, tiếp tục thu đất, gặp cái gì cũng phải thu vào, đối với người nghèo như cô mà nói, một cọng cỏ cũng là thứ tốt.Trong lòng tự giễu một chút, Lâm đại tiểu thư làm sao lại ra nông nỗi này?Cúi đầu chăm chỉ làm việc cũng không kịp nhìn, đợi buổi tối về sẽ nhìn kĩ hơn.Lại dùng dao phay chặt không ít nhánh cây, cô muốn bao vây từng miếng đất bằng rào tre, mấy con sâu vừa rồi đã nhắc nhở cô.Cũng không thể để sâu bò ở bên trong không gian.Cô còn phải ở lại bên trong, nghĩ thôi đã thấy rùng mình.Dùng rào tre làm thành tường mà vây lại, sau đó lại thả mấy con gà vào để chúng ăn sâu, hoàn mỹ!Chỉ là không tốt một chút thôi khi thu đất lại một chỗ thì cả một vùng rộng lớn sẽ trở nên trơ trụi.Phải đối địa phương thôi, nơi này đã trụi lủi, ai thấy cũng sẽ nghi ngờ, đợi mấy ngày sau mọc ra cỏ mới, thì sẽ không có chuyện gì!Kết quả một buổi trưa cô đã đổi mấy chỗ.Nhìn sắc trời, mặt trời đã ngả về phía tây, chỉ có thể kết thúc công việc.Cõng sọt đi xuống núi, trong sọt đựng không ít rau dại, còn có cả nấm..

Chương 28: 28: Thu Thu Thu