Lạnh, thật là lạnh, Lâm Thiến cảm giác cả người đều đang ngâm mình ở trong nước đá. Thân thể run rẩy, co chặt lại. Muốn mở to mắt nhưng lại không mở ra được, không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ đông lạnh chết mất. Duỗi tay đi kéo chăn, nhưng cô căn bản không thể nâng nổi tay lên, mình bị làm sao vậy? Dùng sức mở to mắt, trước mắt là một mảnh tối đen nên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đột nhiên một tia chớp hiện lên, ngay sau đó là một tiếng sấm sét ‘răng rắc’, cơn mưa to tầm tã trút xuống, trách không được cô lại cảm thấy lạnh, thì ra là do cả người cô đều ướt. Đầu cô bỗng nhiên cảm thấy đau xót, ký ức xa lạ truyền phát trong đầu cô giống như phim điện ảnh, cô đã xuyên không?Nguyên chủ tên là Lâm Đại Nha, năm nay 16 tuổi. Hiện tại là tháng 5 năm 1972, nơi này là một cái thôn nhỏ xa xôi tên là Dương Thụ Truân ở phía đông bắc của Hắc tỉnh, cha mẹ của nguyên chủ vì bảo vệ trâu của đội sản xuất mà đã hy sinh vào bốn năm trước. Lúc ấy trời cũng có mưa lớn, trong làng xuất hiện…
Chương 30: 30: Trồng Trọt
Xuyên Tới 70 Thôn Cô Cực Phẩm Không Dễ ChọcTác giả: Thanh Thanh Dương Liễu ThụTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngLạnh, thật là lạnh, Lâm Thiến cảm giác cả người đều đang ngâm mình ở trong nước đá. Thân thể run rẩy, co chặt lại. Muốn mở to mắt nhưng lại không mở ra được, không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ đông lạnh chết mất. Duỗi tay đi kéo chăn, nhưng cô căn bản không thể nâng nổi tay lên, mình bị làm sao vậy? Dùng sức mở to mắt, trước mắt là một mảnh tối đen nên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đột nhiên một tia chớp hiện lên, ngay sau đó là một tiếng sấm sét ‘răng rắc’, cơn mưa to tầm tã trút xuống, trách không được cô lại cảm thấy lạnh, thì ra là do cả người cô đều ướt. Đầu cô bỗng nhiên cảm thấy đau xót, ký ức xa lạ truyền phát trong đầu cô giống như phim điện ảnh, cô đã xuyên không?Nguyên chủ tên là Lâm Đại Nha, năm nay 16 tuổi. Hiện tại là tháng 5 năm 1972, nơi này là một cái thôn nhỏ xa xôi tên là Dương Thụ Truân ở phía đông bắc của Hắc tỉnh, cha mẹ của nguyên chủ vì bảo vệ trâu của đội sản xuất mà đã hy sinh vào bốn năm trước. Lúc ấy trời cũng có mưa lớn, trong làng xuất hiện… Đất trồng cỏ heo đã làm xong rồi, còn thừa 4 ô, một ô có rào che chắn, 3 ô còn lại không có rào che.Cô lại ném một con gà vào bên trong, phần còn lại này cô tính để trồng rau, ở đây còn khoảng 100 mét vuông, cũng chiếm gần nửa diện tích đất rồi.Nếu muốn trồng ít khoai lang ở trên phần đất này thì còn phải dọn hết mấy chỗ cỏ dại rồi xới đất lên nữa.Lâm Thiến cẩn thận phân chia lại mấy thứ linh tinh mình dọn được, nào là rau ăn để một bên, nào là cỏ dại để một bên, chỗ cỏ này sẽ được nộp lên cho đại đội, một cây cũng không thể lãng phí được, thời buổi khó khăn, thịt muỗi có ít thì cũng là thịt mà.Sau khi trồng xong khoai lang, cô nhìn ba ô đất còn lại.Đầu tiên thì cứ dọn trước một ô rồi trồng thêm khoai tây lên đó đi.Còn lại 2 ô cuối cùng, cô quyết định để trồng rau dưa linh tinh.Cuối cùng cũng làm xong rồi, mệt chết cô!Lâm Thiến lơ lửng ở trên không gian nhìn xuống mảnh đất nhỏ.Nhìn đẹp thật! Ba con gà ở trong sân bận rộn kiếm ăn, còn mảnh đất nhỏ thì được cô dọn dẹp sạch sẽ chỉnh tề.Lâm Thiến tự nhận mình có hơi bị ám ảnh cưỡng chế.Bây giờ không có lương thực nhưng cô cũng không thể để mình chết đói được, Lâm Thiến rời khỏi không gian, đến suối nhỏ ở sau thôn múc một thau nước về chuẩn bị nấu cơm, người trong thôn này đều lấy nước ở đây để nấu ăn hết.Cô luộc củ mài lên, ăn kèm với trứng xào rượu với rau dại, mùi vị còn khá thơm.Bạn hỏi tại sao cô ấy lại có thể nấu cơm trong không gian sao? Bởi vì chiếc nồi sắt duy nhất ở trong nhà đã bị cô ấy bỏ vào không gian rồi, sau đó Lâm Thiến lấy mấy cục đá dựng lên làm một cái bếp đơn giản, kèm thêm củi khô ông Lý cho, muốn nấu một bữa ăn thì vẫn rất đơn giản.Ngày mai khi nào sửa nhà thì phải bỏ nồi sắt ra thôi, Lâm Thiến thầm nghĩ.Ai! Bởi vì bây giờ cô quá nghèo, hiện giờ một cái nồi này dùng vào biết bao nhiêu là việc, không chỉ phải nấu cơm mà còn phải đun nước ấm nữa.Hiện tại không có điều kiện tắm rửa, chỉ đành để chính mình chịu thiệt mà dùng tạm cái nồi này đun nước lên lau qua người một chút vậy.Khi nào ông Lý mới làm xong bồn tắm cho cô nhỉ? Sáng quên mất không hỏi.Trên đời này thứ gì cũng không quan trọng bằng bồn tắm của cô được.Lâm Thiến đánh một giấc mộng ở trong không gian, sau khi tỉnh lại mới đi ra ngoài, trên sân đèn đuốc sáng trưng, mọi người vẫn bận rộn làm việc.Đại đội trưởng nói rằng làm việc đến 9 giờ mới nghỉ, có người bảo với cô bây giờ chưa đến 9 giờ.Chờ khi nào cô có tiền nhất định phải mua một cái đồng hồ mới được.Thừa dịp trời tối, Lâm Thiến đi qua nhìn một cái, rất tốt, đại đội trưởng không có ở đây.Được, vậy thì cô có thể cầm gà sang nhà đại đội trưởng đổi lương thực rồi.Ở cái thôn này, cũng chỉ có ông Lý với đại đội trưởng là có thái độ tốt với cô, vậy nên Lâm Thiến không tính qua lại với những nhà khác nữa, chưa biết chừng sang nhà bọn họ xong, lương thực không đổi được, mà gà cũng sẽ mất luôn.Tính nết của mấy người trong thôn này như thế nào, thông qua kí ức của nguyên chủ Lâm Thiến cũng hiểu được đôi chút.Cô cõng sọt lên, nhanh chóng đi đến nhà của đại đội trưởng..
Đất trồng cỏ heo đã làm xong rồi, còn thừa 4 ô, một ô có rào che chắn, 3 ô còn lại không có rào che.
Cô lại ném một con gà vào bên trong, phần còn lại này cô tính để trồng rau, ở đây còn khoảng 100 mét vuông, cũng chiếm gần nửa diện tích đất rồi.
Nếu muốn trồng ít khoai lang ở trên phần đất này thì còn phải dọn hết mấy chỗ cỏ dại rồi xới đất lên nữa.
Lâm Thiến cẩn thận phân chia lại mấy thứ linh tinh mình dọn được, nào là rau ăn để một bên, nào là cỏ dại để một bên, chỗ cỏ này sẽ được nộp lên cho đại đội, một cây cũng không thể lãng phí được, thời buổi khó khăn, thịt muỗi có ít thì cũng là thịt mà.
Sau khi trồng xong khoai lang, cô nhìn ba ô đất còn lại.
Đầu tiên thì cứ dọn trước một ô rồi trồng thêm khoai tây lên đó đi.
Còn lại 2 ô cuối cùng, cô quyết định để trồng rau dưa linh tinh.
Cuối cùng cũng làm xong rồi, mệt chết cô!Lâm Thiến lơ lửng ở trên không gian nhìn xuống mảnh đất nhỏ.
Nhìn đẹp thật! Ba con gà ở trong sân bận rộn kiếm ăn, còn mảnh đất nhỏ thì được cô dọn dẹp sạch sẽ chỉnh tề.
Lâm Thiến tự nhận mình có hơi bị ám ảnh cưỡng chế.
Bây giờ không có lương thực nhưng cô cũng không thể để mình chết đói được, Lâm Thiến rời khỏi không gian, đến suối nhỏ ở sau thôn múc một thau nước về chuẩn bị nấu cơm, người trong thôn này đều lấy nước ở đây để nấu ăn hết.
Cô luộc củ mài lên, ăn kèm với trứng xào rượu với rau dại, mùi vị còn khá thơm.
Bạn hỏi tại sao cô ấy lại có thể nấu cơm trong không gian sao? Bởi vì chiếc nồi sắt duy nhất ở trong nhà đã bị cô ấy bỏ vào không gian rồi, sau đó Lâm Thiến lấy mấy cục đá dựng lên làm một cái bếp đơn giản, kèm thêm củi khô ông Lý cho, muốn nấu một bữa ăn thì vẫn rất đơn giản.
Ngày mai khi nào sửa nhà thì phải bỏ nồi sắt ra thôi, Lâm Thiến thầm nghĩ.
Ai! Bởi vì bây giờ cô quá nghèo, hiện giờ một cái nồi này dùng vào biết bao nhiêu là việc, không chỉ phải nấu cơm mà còn phải đun nước ấm nữa.
Hiện tại không có điều kiện tắm rửa, chỉ đành để chính mình chịu thiệt mà dùng tạm cái nồi này đun nước lên lau qua người một chút vậy.
Khi nào ông Lý mới làm xong bồn tắm cho cô nhỉ? Sáng quên mất không hỏi.
Trên đời này thứ gì cũng không quan trọng bằng bồn tắm của cô được.
Lâm Thiến đánh một giấc mộng ở trong không gian, sau khi tỉnh lại mới đi ra ngoài, trên sân đèn đuốc sáng trưng, mọi người vẫn bận rộn làm việc.
Đại đội trưởng nói rằng làm việc đến 9 giờ mới nghỉ, có người bảo với cô bây giờ chưa đến 9 giờ.
Chờ khi nào cô có tiền nhất định phải mua một cái đồng hồ mới được.
Thừa dịp trời tối, Lâm Thiến đi qua nhìn một cái, rất tốt, đại đội trưởng không có ở đây.
Được, vậy thì cô có thể cầm gà sang nhà đại đội trưởng đổi lương thực rồi.
Ở cái thôn này, cũng chỉ có ông Lý với đại đội trưởng là có thái độ tốt với cô, vậy nên Lâm Thiến không tính qua lại với những nhà khác nữa, chưa biết chừng sang nhà bọn họ xong, lương thực không đổi được, mà gà cũng sẽ mất luôn.
Tính nết của mấy người trong thôn này như thế nào, thông qua kí ức của nguyên chủ Lâm Thiến cũng hiểu được đôi chút.
Cô cõng sọt lên, nhanh chóng đi đến nhà của đại đội trưởng.
.
Xuyên Tới 70 Thôn Cô Cực Phẩm Không Dễ ChọcTác giả: Thanh Thanh Dương Liễu ThụTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngLạnh, thật là lạnh, Lâm Thiến cảm giác cả người đều đang ngâm mình ở trong nước đá. Thân thể run rẩy, co chặt lại. Muốn mở to mắt nhưng lại không mở ra được, không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ đông lạnh chết mất. Duỗi tay đi kéo chăn, nhưng cô căn bản không thể nâng nổi tay lên, mình bị làm sao vậy? Dùng sức mở to mắt, trước mắt là một mảnh tối đen nên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đột nhiên một tia chớp hiện lên, ngay sau đó là một tiếng sấm sét ‘răng rắc’, cơn mưa to tầm tã trút xuống, trách không được cô lại cảm thấy lạnh, thì ra là do cả người cô đều ướt. Đầu cô bỗng nhiên cảm thấy đau xót, ký ức xa lạ truyền phát trong đầu cô giống như phim điện ảnh, cô đã xuyên không?Nguyên chủ tên là Lâm Đại Nha, năm nay 16 tuổi. Hiện tại là tháng 5 năm 1972, nơi này là một cái thôn nhỏ xa xôi tên là Dương Thụ Truân ở phía đông bắc của Hắc tỉnh, cha mẹ của nguyên chủ vì bảo vệ trâu của đội sản xuất mà đã hy sinh vào bốn năm trước. Lúc ấy trời cũng có mưa lớn, trong làng xuất hiện… Đất trồng cỏ heo đã làm xong rồi, còn thừa 4 ô, một ô có rào che chắn, 3 ô còn lại không có rào che.Cô lại ném một con gà vào bên trong, phần còn lại này cô tính để trồng rau, ở đây còn khoảng 100 mét vuông, cũng chiếm gần nửa diện tích đất rồi.Nếu muốn trồng ít khoai lang ở trên phần đất này thì còn phải dọn hết mấy chỗ cỏ dại rồi xới đất lên nữa.Lâm Thiến cẩn thận phân chia lại mấy thứ linh tinh mình dọn được, nào là rau ăn để một bên, nào là cỏ dại để một bên, chỗ cỏ này sẽ được nộp lên cho đại đội, một cây cũng không thể lãng phí được, thời buổi khó khăn, thịt muỗi có ít thì cũng là thịt mà.Sau khi trồng xong khoai lang, cô nhìn ba ô đất còn lại.Đầu tiên thì cứ dọn trước một ô rồi trồng thêm khoai tây lên đó đi.Còn lại 2 ô cuối cùng, cô quyết định để trồng rau dưa linh tinh.Cuối cùng cũng làm xong rồi, mệt chết cô!Lâm Thiến lơ lửng ở trên không gian nhìn xuống mảnh đất nhỏ.Nhìn đẹp thật! Ba con gà ở trong sân bận rộn kiếm ăn, còn mảnh đất nhỏ thì được cô dọn dẹp sạch sẽ chỉnh tề.Lâm Thiến tự nhận mình có hơi bị ám ảnh cưỡng chế.Bây giờ không có lương thực nhưng cô cũng không thể để mình chết đói được, Lâm Thiến rời khỏi không gian, đến suối nhỏ ở sau thôn múc một thau nước về chuẩn bị nấu cơm, người trong thôn này đều lấy nước ở đây để nấu ăn hết.Cô luộc củ mài lên, ăn kèm với trứng xào rượu với rau dại, mùi vị còn khá thơm.Bạn hỏi tại sao cô ấy lại có thể nấu cơm trong không gian sao? Bởi vì chiếc nồi sắt duy nhất ở trong nhà đã bị cô ấy bỏ vào không gian rồi, sau đó Lâm Thiến lấy mấy cục đá dựng lên làm một cái bếp đơn giản, kèm thêm củi khô ông Lý cho, muốn nấu một bữa ăn thì vẫn rất đơn giản.Ngày mai khi nào sửa nhà thì phải bỏ nồi sắt ra thôi, Lâm Thiến thầm nghĩ.Ai! Bởi vì bây giờ cô quá nghèo, hiện giờ một cái nồi này dùng vào biết bao nhiêu là việc, không chỉ phải nấu cơm mà còn phải đun nước ấm nữa.Hiện tại không có điều kiện tắm rửa, chỉ đành để chính mình chịu thiệt mà dùng tạm cái nồi này đun nước lên lau qua người một chút vậy.Khi nào ông Lý mới làm xong bồn tắm cho cô nhỉ? Sáng quên mất không hỏi.Trên đời này thứ gì cũng không quan trọng bằng bồn tắm của cô được.Lâm Thiến đánh một giấc mộng ở trong không gian, sau khi tỉnh lại mới đi ra ngoài, trên sân đèn đuốc sáng trưng, mọi người vẫn bận rộn làm việc.Đại đội trưởng nói rằng làm việc đến 9 giờ mới nghỉ, có người bảo với cô bây giờ chưa đến 9 giờ.Chờ khi nào cô có tiền nhất định phải mua một cái đồng hồ mới được.Thừa dịp trời tối, Lâm Thiến đi qua nhìn một cái, rất tốt, đại đội trưởng không có ở đây.Được, vậy thì cô có thể cầm gà sang nhà đại đội trưởng đổi lương thực rồi.Ở cái thôn này, cũng chỉ có ông Lý với đại đội trưởng là có thái độ tốt với cô, vậy nên Lâm Thiến không tính qua lại với những nhà khác nữa, chưa biết chừng sang nhà bọn họ xong, lương thực không đổi được, mà gà cũng sẽ mất luôn.Tính nết của mấy người trong thôn này như thế nào, thông qua kí ức của nguyên chủ Lâm Thiến cũng hiểu được đôi chút.Cô cõng sọt lên, nhanh chóng đi đến nhà của đại đội trưởng..