Lạnh, thật là lạnh, Lâm Thiến cảm giác cả người đều đang ngâm mình ở trong nước đá. Thân thể run rẩy, co chặt lại. Muốn mở to mắt nhưng lại không mở ra được, không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ đông lạnh chết mất. Duỗi tay đi kéo chăn, nhưng cô căn bản không thể nâng nổi tay lên, mình bị làm sao vậy? Dùng sức mở to mắt, trước mắt là một mảnh tối đen nên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đột nhiên một tia chớp hiện lên, ngay sau đó là một tiếng sấm sét ‘răng rắc’, cơn mưa to tầm tã trút xuống, trách không được cô lại cảm thấy lạnh, thì ra là do cả người cô đều ướt. Đầu cô bỗng nhiên cảm thấy đau xót, ký ức xa lạ truyền phát trong đầu cô giống như phim điện ảnh, cô đã xuyên không?Nguyên chủ tên là Lâm Đại Nha, năm nay 16 tuổi. Hiện tại là tháng 5 năm 1972, nơi này là một cái thôn nhỏ xa xôi tên là Dương Thụ Truân ở phía đông bắc của Hắc tỉnh, cha mẹ của nguyên chủ vì bảo vệ trâu của đội sản xuất mà đã hy sinh vào bốn năm trước. Lúc ấy trời cũng có mưa lớn, trong làng xuất hiện…
Chương 43: 43: Cáo Chúc Tết Chồn
Xuyên Tới 70 Thôn Cô Cực Phẩm Không Dễ ChọcTác giả: Thanh Thanh Dương Liễu ThụTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngLạnh, thật là lạnh, Lâm Thiến cảm giác cả người đều đang ngâm mình ở trong nước đá. Thân thể run rẩy, co chặt lại. Muốn mở to mắt nhưng lại không mở ra được, không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ đông lạnh chết mất. Duỗi tay đi kéo chăn, nhưng cô căn bản không thể nâng nổi tay lên, mình bị làm sao vậy? Dùng sức mở to mắt, trước mắt là một mảnh tối đen nên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đột nhiên một tia chớp hiện lên, ngay sau đó là một tiếng sấm sét ‘răng rắc’, cơn mưa to tầm tã trút xuống, trách không được cô lại cảm thấy lạnh, thì ra là do cả người cô đều ướt. Đầu cô bỗng nhiên cảm thấy đau xót, ký ức xa lạ truyền phát trong đầu cô giống như phim điện ảnh, cô đã xuyên không?Nguyên chủ tên là Lâm Đại Nha, năm nay 16 tuổi. Hiện tại là tháng 5 năm 1972, nơi này là một cái thôn nhỏ xa xôi tên là Dương Thụ Truân ở phía đông bắc của Hắc tỉnh, cha mẹ của nguyên chủ vì bảo vệ trâu của đội sản xuất mà đã hy sinh vào bốn năm trước. Lúc ấy trời cũng có mưa lớn, trong làng xuất hiện… Người của nhà cũ hôm nay tới rất sớm, Lâm Thiến lại không rảnh quan tâm tới họ, hôm nay cô còn phải tiếp tục lên núi đào đất đấy.Không thèm liếc mắt nhìn bọn họ lấy một cái, cô nhấc chân định đi.Ông Lâm thấy Lâm Thiến sắp đi vội gọi lại “Đại Nha à! Cháu khoan đi đã, ông và bà nội cháu có chuyện muốn bàn bạc với cháu trước.”“Khoan đã, vì sự an toàn của các người, đừng tự xưng là ông nội bà nội của tôi, lỡ như ngày nào đó hai người chết bất đắc kỳ tử, lại đổ lên người tôi thì làm thế nào?” Các người xứng làm ông nội bà nội của lão nương sao?Trước mắt ông Lâm tối sầm.Quỷ xui xẻo này có thể nói tiếng người hay không?“Cô cái thứ không biết điều này.” Bà Lâm tức giận muốn chết luôn tại chỗ, sáng sớm tinh mơ đã bị người ta rủa chết bất đắc kỳ tử, nói điều này là điềm xấu! Trong lòng bà ta ‘phi phi phi’ vài tiếng xua đuổi xui xẻo đi.Ông Lâm cũng xém chút là tắt thở, nhịn xuống, nhịn xuống, cái này là lỗ, đợi sau này xem ông mày làm sao xử lý mày.Hít sâu một hơi, trên khuôn mặt cứng ngắc miễn cưỡng nở một nụ cười hòa nhã.Ông ta cho rằng thái độ của mình rất hiền từ, nhưng trong mắt Lâm Thiến thì ông ta lại tựa như một con cáo già.“Đại Nha à! Là như vầy, lúc trước cha cháu ra riêng, gì cũng chưa được chia, haz! Cũng là không có cách nào, khi đó không phải nhà mình còn nghèo sao?Hiện tại cuộc sống đã đỡ hơn trước kia, ông và bà nội cháu suy nghĩ muốn bù đắp cho ba cháu.Quyết định xây thêm ba gian nhà ngói cho cháu”.Lâm Thiến cảm thấy không biết có phải tai cô có vấn đề hay không, dùng ngón tay ngoáy ngoáy tai.“Gì thế, tôi nghe không rõ, ông lặp lại lần nữa.”“Lại xây cho cháu thêm ba gian nhà ngói nữa.” Ông Lâm lặp lại một lần.A! Tự dưng lại tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian trá thì chính là phường trộm cắp.Lâm Thiến chưa bao giờ tin miếng bánh từ trên trời rớt xuống, đặc biệt là đối với người của nhà cũ.Mặt trời không thể mọc từ phía tây lặn ở phía đông.Chồn chúc tết gà, hẳn không có ý tốt gì, cứ làm ngược lại ý của bọn họ là được.“Không cần, tôi từ chối, ba phòng là đủ tôi ở rồi, với lại tôi phải nhắc nhở các người, cha tôi không phải là ra riêng, mà là bị các người đuổi ra khỏi nhà mình.”“Sao cô không biết tốt xấu vậy?” bà Lâm nóng nảy.“Các người có thể có ý tốt vậy sao? Vỗ ngực hỏi lại bản thân xem mình có phải là người tốt không? Chỉ bằng nhân phẩm của các người, à, không đúng, căn bản cũng không phải là người, lấy đâu ra phẩm?” Lâm Thiến liếc mắt nhìn bà Lâm.Bà già này không xứng để Lâm Thiến cô nhìn bằng cả con mắt.“Cô, cô, cô có ngốc không? Rõ ràng xây nhà cho cô mà cô lại không cần?” bà Lâm rất kinh ngạc, hôm nay con nhóc này gặp được chuyện tốt lớn như vậy, không phải nên chủ động chụp lấy sao?Lâm Thiến híp híp mắt, có chút hứng thú, nhấc chân liền đi.“Thu lại lòng lang dạ sói của các người đi, cảnh cáo các người, chỗ này là nhà của tôi, nếu dám sửa loạn linh tinh, xem cha mẹ tôi làm sao xử lý các người.” Lâm Thiến bỏ lại một câu rồi quay lưng đi..
Người của nhà cũ hôm nay tới rất sớm, Lâm Thiến lại không rảnh quan tâm tới họ, hôm nay cô còn phải tiếp tục lên núi đào đất đấy.
Không thèm liếc mắt nhìn bọn họ lấy một cái, cô nhấc chân định đi.
Ông Lâm thấy Lâm Thiến sắp đi vội gọi lại “Đại Nha à! Cháu khoan đi đã, ông và bà nội cháu có chuyện muốn bàn bạc với cháu trước.
”“Khoan đã, vì sự an toàn của các người, đừng tự xưng là ông nội bà nội của tôi, lỡ như ngày nào đó hai người chết bất đắc kỳ tử, lại đổ lên người tôi thì làm thế nào?” Các người xứng làm ông nội bà nội của lão nương sao?Trước mắt ông Lâm tối sầm.
Quỷ xui xẻo này có thể nói tiếng người hay không?“Cô cái thứ không biết điều này.
” Bà Lâm tức giận muốn chết luôn tại chỗ, sáng sớm tinh mơ đã bị người ta rủa chết bất đắc kỳ tử, nói điều này là điềm xấu! Trong lòng bà ta ‘phi phi phi’ vài tiếng xua đuổi xui xẻo đi.
Ông Lâm cũng xém chút là tắt thở, nhịn xuống, nhịn xuống, cái này là lỗ, đợi sau này xem ông mày làm sao xử lý mày.
Hít sâu một hơi, trên khuôn mặt cứng ngắc miễn cưỡng nở một nụ cười hòa nhã.
Ông ta cho rằng thái độ của mình rất hiền từ, nhưng trong mắt Lâm Thiến thì ông ta lại tựa như một con cáo già.
“Đại Nha à! Là như vầy, lúc trước cha cháu ra riêng, gì cũng chưa được chia, haz! Cũng là không có cách nào, khi đó không phải nhà mình còn nghèo sao?Hiện tại cuộc sống đã đỡ hơn trước kia, ông và bà nội cháu suy nghĩ muốn bù đắp cho ba cháu.
Quyết định xây thêm ba gian nhà ngói cho cháu”.
Lâm Thiến cảm thấy không biết có phải tai cô có vấn đề hay không, dùng ngón tay ngoáy ngoáy tai.
“Gì thế, tôi nghe không rõ, ông lặp lại lần nữa.
”“Lại xây cho cháu thêm ba gian nhà ngói nữa.
” Ông Lâm lặp lại một lần.
A! Tự dưng lại tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian trá thì chính là phường trộm cắp.
Lâm Thiến chưa bao giờ tin miếng bánh từ trên trời rớt xuống, đặc biệt là đối với người của nhà cũ.
Mặt trời không thể mọc từ phía tây lặn ở phía đông.
Chồn chúc tết gà, hẳn không có ý tốt gì, cứ làm ngược lại ý của bọn họ là được.
“Không cần, tôi từ chối, ba phòng là đủ tôi ở rồi, với lại tôi phải nhắc nhở các người, cha tôi không phải là ra riêng, mà là bị các người đuổi ra khỏi nhà mình.
”“Sao cô không biết tốt xấu vậy?” bà Lâm nóng nảy.
“Các người có thể có ý tốt vậy sao? Vỗ ngực hỏi lại bản thân xem mình có phải là người tốt không? Chỉ bằng nhân phẩm của các người, à, không đúng, căn bản cũng không phải là người, lấy đâu ra phẩm?” Lâm Thiến liếc mắt nhìn bà Lâm.
Bà già này không xứng để Lâm Thiến cô nhìn bằng cả con mắt.
“Cô, cô, cô có ngốc không? Rõ ràng xây nhà cho cô mà cô lại không cần?” bà Lâm rất kinh ngạc, hôm nay con nhóc này gặp được chuyện tốt lớn như vậy, không phải nên chủ động chụp lấy sao?Lâm Thiến híp híp mắt, có chút hứng thú, nhấc chân liền đi.
“Thu lại lòng lang dạ sói của các người đi, cảnh cáo các người, chỗ này là nhà của tôi, nếu dám sửa loạn linh tinh, xem cha mẹ tôi làm sao xử lý các người.
” Lâm Thiến bỏ lại một câu rồi quay lưng đi.
.
Xuyên Tới 70 Thôn Cô Cực Phẩm Không Dễ ChọcTác giả: Thanh Thanh Dương Liễu ThụTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngLạnh, thật là lạnh, Lâm Thiến cảm giác cả người đều đang ngâm mình ở trong nước đá. Thân thể run rẩy, co chặt lại. Muốn mở to mắt nhưng lại không mở ra được, không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ đông lạnh chết mất. Duỗi tay đi kéo chăn, nhưng cô căn bản không thể nâng nổi tay lên, mình bị làm sao vậy? Dùng sức mở to mắt, trước mắt là một mảnh tối đen nên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đột nhiên một tia chớp hiện lên, ngay sau đó là một tiếng sấm sét ‘răng rắc’, cơn mưa to tầm tã trút xuống, trách không được cô lại cảm thấy lạnh, thì ra là do cả người cô đều ướt. Đầu cô bỗng nhiên cảm thấy đau xót, ký ức xa lạ truyền phát trong đầu cô giống như phim điện ảnh, cô đã xuyên không?Nguyên chủ tên là Lâm Đại Nha, năm nay 16 tuổi. Hiện tại là tháng 5 năm 1972, nơi này là một cái thôn nhỏ xa xôi tên là Dương Thụ Truân ở phía đông bắc của Hắc tỉnh, cha mẹ của nguyên chủ vì bảo vệ trâu của đội sản xuất mà đã hy sinh vào bốn năm trước. Lúc ấy trời cũng có mưa lớn, trong làng xuất hiện… Người của nhà cũ hôm nay tới rất sớm, Lâm Thiến lại không rảnh quan tâm tới họ, hôm nay cô còn phải tiếp tục lên núi đào đất đấy.Không thèm liếc mắt nhìn bọn họ lấy một cái, cô nhấc chân định đi.Ông Lâm thấy Lâm Thiến sắp đi vội gọi lại “Đại Nha à! Cháu khoan đi đã, ông và bà nội cháu có chuyện muốn bàn bạc với cháu trước.”“Khoan đã, vì sự an toàn của các người, đừng tự xưng là ông nội bà nội của tôi, lỡ như ngày nào đó hai người chết bất đắc kỳ tử, lại đổ lên người tôi thì làm thế nào?” Các người xứng làm ông nội bà nội của lão nương sao?Trước mắt ông Lâm tối sầm.Quỷ xui xẻo này có thể nói tiếng người hay không?“Cô cái thứ không biết điều này.” Bà Lâm tức giận muốn chết luôn tại chỗ, sáng sớm tinh mơ đã bị người ta rủa chết bất đắc kỳ tử, nói điều này là điềm xấu! Trong lòng bà ta ‘phi phi phi’ vài tiếng xua đuổi xui xẻo đi.Ông Lâm cũng xém chút là tắt thở, nhịn xuống, nhịn xuống, cái này là lỗ, đợi sau này xem ông mày làm sao xử lý mày.Hít sâu một hơi, trên khuôn mặt cứng ngắc miễn cưỡng nở một nụ cười hòa nhã.Ông ta cho rằng thái độ của mình rất hiền từ, nhưng trong mắt Lâm Thiến thì ông ta lại tựa như một con cáo già.“Đại Nha à! Là như vầy, lúc trước cha cháu ra riêng, gì cũng chưa được chia, haz! Cũng là không có cách nào, khi đó không phải nhà mình còn nghèo sao?Hiện tại cuộc sống đã đỡ hơn trước kia, ông và bà nội cháu suy nghĩ muốn bù đắp cho ba cháu.Quyết định xây thêm ba gian nhà ngói cho cháu”.Lâm Thiến cảm thấy không biết có phải tai cô có vấn đề hay không, dùng ngón tay ngoáy ngoáy tai.“Gì thế, tôi nghe không rõ, ông lặp lại lần nữa.”“Lại xây cho cháu thêm ba gian nhà ngói nữa.” Ông Lâm lặp lại một lần.A! Tự dưng lại tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian trá thì chính là phường trộm cắp.Lâm Thiến chưa bao giờ tin miếng bánh từ trên trời rớt xuống, đặc biệt là đối với người của nhà cũ.Mặt trời không thể mọc từ phía tây lặn ở phía đông.Chồn chúc tết gà, hẳn không có ý tốt gì, cứ làm ngược lại ý của bọn họ là được.“Không cần, tôi từ chối, ba phòng là đủ tôi ở rồi, với lại tôi phải nhắc nhở các người, cha tôi không phải là ra riêng, mà là bị các người đuổi ra khỏi nhà mình.”“Sao cô không biết tốt xấu vậy?” bà Lâm nóng nảy.“Các người có thể có ý tốt vậy sao? Vỗ ngực hỏi lại bản thân xem mình có phải là người tốt không? Chỉ bằng nhân phẩm của các người, à, không đúng, căn bản cũng không phải là người, lấy đâu ra phẩm?” Lâm Thiến liếc mắt nhìn bà Lâm.Bà già này không xứng để Lâm Thiến cô nhìn bằng cả con mắt.“Cô, cô, cô có ngốc không? Rõ ràng xây nhà cho cô mà cô lại không cần?” bà Lâm rất kinh ngạc, hôm nay con nhóc này gặp được chuyện tốt lớn như vậy, không phải nên chủ động chụp lấy sao?Lâm Thiến híp híp mắt, có chút hứng thú, nhấc chân liền đi.“Thu lại lòng lang dạ sói của các người đi, cảnh cáo các người, chỗ này là nhà của tôi, nếu dám sửa loạn linh tinh, xem cha mẹ tôi làm sao xử lý các người.” Lâm Thiến bỏ lại một câu rồi quay lưng đi..