Tôi – Đoạn Liên Tuyết, là một cô nhi. Nghe viện trưởng nói, khi vừa sinh ra tôi đã được đặt ở trước cổng cô nhi viện. Nếu thời tiết lúc đó không lạnh, vì tôi lạnh quá nên đã gào khóc rất dữ dội, nếu viện trưởng không nghe thấy tiếng khóc của tôi mà chạy ra mở cửa, có lẽ giờ này tôi đã chết cóng từ lâu rồi. Liên Tuyết – Cái tên này là viện trưởng đã đặt cho tôi. Viện trưởng nói rằng, vì hôm đó bà đã nhặt được tôi dưới làn tuyết trắng, vậy nên gọi tôi là Liên Tuyết. Còn chữ Đoạn, chính là họ của viện trưởng.Bây giờ tôi đã 18 tuổi rồi. Tính cách à, ha ha...!Dưới sự dìu dắt của cô bạn tốt Liên Nguyệt, tôi trở nên vui vẻ, cởi mở hơn nhiều. Nếu như bạn sống cùng một tiểu quỷ 10 năm liền như tôi mà còn không bị cô ấy đồng hóa, vậy tôi chỉ có thể nói rằng bạn đúng là thiên tài – ngu ngốc bẩm sinh.u Dương Liên Nguyệt là bạn thân nhất của tôi, cũng là người bạn duy nhất không để tâm việc tôi chỉ là một cô nhi. Cô ấy không giống với tôi, cô ấy là thiên kim nhà giàu, là bảo bối được ba mẹ nâng…

Chương 38: Chương 38

Hoàng Tử Tennis - Xuy TuyếtTác giả: Diệp Ngưng TuyếtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTôi – Đoạn Liên Tuyết, là một cô nhi. Nghe viện trưởng nói, khi vừa sinh ra tôi đã được đặt ở trước cổng cô nhi viện. Nếu thời tiết lúc đó không lạnh, vì tôi lạnh quá nên đã gào khóc rất dữ dội, nếu viện trưởng không nghe thấy tiếng khóc của tôi mà chạy ra mở cửa, có lẽ giờ này tôi đã chết cóng từ lâu rồi. Liên Tuyết – Cái tên này là viện trưởng đã đặt cho tôi. Viện trưởng nói rằng, vì hôm đó bà đã nhặt được tôi dưới làn tuyết trắng, vậy nên gọi tôi là Liên Tuyết. Còn chữ Đoạn, chính là họ của viện trưởng.Bây giờ tôi đã 18 tuổi rồi. Tính cách à, ha ha...!Dưới sự dìu dắt của cô bạn tốt Liên Nguyệt, tôi trở nên vui vẻ, cởi mở hơn nhiều. Nếu như bạn sống cùng một tiểu quỷ 10 năm liền như tôi mà còn không bị cô ấy đồng hóa, vậy tôi chỉ có thể nói rằng bạn đúng là thiên tài – ngu ngốc bẩm sinh.u Dương Liên Nguyệt là bạn thân nhất của tôi, cũng là người bạn duy nhất không để tâm việc tôi chỉ là một cô nhi. Cô ấy không giống với tôi, cô ấy là thiên kim nhà giàu, là bảo bối được ba mẹ nâng… Hai ngày rồi, đã hai ngày tôi không đến trường.Cũng vì tôi không biết phải đối mặt với Ryoma thế nào.Haiz...!Cứ thế này thì không được, ở nhà hai ngày tôi đã chán đến mốc cả người rồi.Tezuka chắc là sẽ đi Đức nhỉ? Với cả tôi cũng nhớ mọi người lắm.Đều do thằng nhóc Ryoma kia cả, đáng ghét."Haiz.” Tôi thở dài, thầm nghĩ: Không phải có người nói lúc không vui ăn đồ ngọt sẽ dễ chịu hơn sao? Giờ chuyện đã thành như vậy rồi thì lo nữa cũng không phải là cách.Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, thôi cứ đi bước nào tính bước ấy cũng được.Thời gian: Lúc bắt đầu vào học.Địa điểm: Tiệm bánh gần học viện Seigaku.Giờ này mọi người đều đang ở trường, chắc tôi sẽ không chạm mặt họ đâu nhỉ? Lỡ bị đội trưởng câu lạc bộ bắt gặp...!không, không đâu, chắc tôi không xui xẻo đến mức ấy đâu nhỉ? Chắc vậy."Làm ơn cho tôi một chiếc bánh ngọt vị chocolate." Tôi chỉ vào một miếng bánh ngọt trông có vẻ khá dễ thương."Làm ơn cho tôi một chiếc bánh ngọt vị chocolate." Một nam sinh đồng thanh nói.Sao lần nào đến quán bánh này cũng có người tranh bánh vị chocolate với tôi vậy? Mệnh của tôi với quán bánh này khắc nhau à? Lần sau chắc chắn tôi phải xem hoàng lịch trước khi qua quán bánh này.Tôi bĩu môi quay đầu lại xem lần này ai tranh bánh với tôi, rồi nhận ra."Ô? Là anh à Bunta?" Tôi chỉ ngón tay vào anh ấy, nghĩ: “Sao khéo vậy?”"Ô? Là em à Tiểu Tuyết." Bunta lập tức nở một nụ cười thật tươi."Sao em lại ở đây? Hôm nay không đi học à?"Tôi cười nhạt: "Ha ha...Còn anh thì sao? Sao lại ở đây? Anh không đi học à?" Không ngờ lại gặp Bunta ở đây, cơ mà hôm nay có vẻ hôm nay tôi may rồi.Bánh Chocolate chẳng có bao nhiêu, khỏi phải tranh giành với anh ấy, he he.Bunta ngơ ra một lúc rồi vươn tay sờ gáy.Anh ấy cười khan hai tiếng, khóe miệng giật giật: "Ha ha, tôi trốn từ trong trường ra.Còn em thì sao?"Tôi nghiêng đầu nhìn anh ấy, bỗng thấy hơi quai quái.Tôi mới hỏi anh ấy sao lại tới đây thôi mà? Sao anh ấy căng thẳng dữ vậy? "Tôi á? Tôi xin nghỉ ốm vài ngày nên không đi học.Đi, mình qua bên kia ngồi.” Nói xong, tôi kéo anh ấy qua một bàn gần cửa sổ, ngồi xuống.Tôi cắn một miếng bánh: “Wow, bánh ở cửa hàng này vẫn ngon thật đấy.À mà, anh gặp chuyện gì ở trường à?" Nếu không thì anh ấy lúc ăn bánh sẽ không lơ đãng thế này.Bunta ngừng lại chút rồi tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ: "Không, không có gì cả." Chậc, nói dối rõ rành rành.Anh ấy nghĩ mình lừa được ai cơ chứ?Tôi nheo mắt dùng vẻ mặt tôi-không-tin nhìn Bunta: "Vậy à? Tôi không tin." Rồi tôi bưng ly nước trái cây trên bàn lên nhấp một ngụm."Haiz, thực ra nói cho em cũng chẳng sao.Chỉ là sáng nay tôi lỡ tay làm đổ một sọt bóng tennis.Sau đó...!sau đó những quả bóng đó lăn xuống cầu thang, vài quả đã...!đã đập trúng đầu đội phó câu lạc bộ của tôi." Bunta vô cùng bất đắc dĩ nói.Vừa nghe Bunta nói xong, tôi liền phụt luôn ngụm nước trái cây vừa uống lên mặt anh ấy: “Phụt…, khụ khụ khụ.Xin lỗi, rất xin lỗi, tôi không cố ý đâu." Tôi vội lấy khăn tay chùi giúp anh ấy.Mặt Bunta lập tức đỏ bừng: “Không sao, không sao đâu.” Anh ấy chặn tay tôi lại, tự lấy khăn tay ra lau mặt.Tôi thật sự không cố ý, ai bảo câu chuyện của anh ấy...!khôi hài đến vậy cơ chứ? Đập trúng ai không đập, lại đập phải thần mặt đen, đội phó câu lạc bộ của cậu ta.Tôi không muốn phun nước trái cây cũng khó: "Vậy nên...Anh trốn khỏi trường luôn à?""Em không biết đâu, lúc ấy mặt đội phó của tôi đen thui.Dọa tôi chạy một mạch ra khỏi trường.Sau đó tôi muốn ăn bánh ngọt rồi lại gặp em.Tiểu Tuyết, tôi chết chắc rồi.Giờ tôi phải làm sao bây giờ? Buổi tập chiều nay tôi chết chắc rồi." Bunta nằm bò ra bàn.Tay anh ấy đập bàn ầm ầm, làm không ít khách hàng nhìn về phía bọn tôi bằng ánh mắt khác thường.Tôi phát hiện tất cả mọi người trong cửa hàng đều đang nhìn vào bàn của mình liền vội vàng ngăn Bunta đang đập bàn lại: "Này này này, đừng đập nữa.Anh muốn hai chúng ta bị đuổi ra ngoài đấy à?"“Xin lỗi, hôm nay tôi đúng là xui tận mạng mà.” Bunta vươn tay xoa mái tóc đỏ của mình.Nhắc mới nhớ, hình như tôi chưa tới Đại học Rikkai bao giờ, rất nhiều trường tôi cũng chưa từng đến.Tôi dùng tay phải chống cằm nghĩ một lúc.Đúng rồi, chọn ngày không bằng gặp ngày, Ga đầu tiên, Đại học Rikkai, tôi tới đây! Đúng lúc có Bunta ở đây, sao mà tôi không làm cho được nhỉ? Wow hahaha.Tôi đập bàn tay đang tự hại đời tóc mình của Bunta xuống: "Này, nghe tôi nói này Bunta.Anh có thể dẫn tôi đi thăm trường của bọn anh được không?"Giờ Bunta thấy mình bắt đầu đổ mồ hôi, anh ấy nghĩ: Sao ánh mắt của Tiểu Tuyết tự dưng lại đáng sợ thế nhỉ? Sẽ không có chuyện gì đâu đúng không? Mình có nên từ chối em ấy không? Nhưng em ấy có vẻ trông đợi thế kia, từ chối cũng không hay lắm nhỉ? Đội phó, tôi nên làm gì bây giờ?.

Hai ngày rồi, đã hai ngày tôi không đến trường.

Cũng vì tôi không biết phải đối mặt với Ryoma thế nào.

Haiz...!Cứ thế này thì không được, ở nhà hai ngày tôi đã chán đến mốc cả người rồi.

Tezuka chắc là sẽ đi Đức nhỉ? Với cả tôi cũng nhớ mọi người lắm.

Đều do thằng nhóc Ryoma kia cả, đáng ghét."Haiz.” Tôi thở dài, thầm nghĩ: Không phải có người nói lúc không vui ăn đồ ngọt sẽ dễ chịu hơn sao? Giờ chuyện đã thành như vậy rồi thì lo nữa cũng không phải là cách.

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, thôi cứ đi bước nào tính bước ấy cũng được.Thời gian: Lúc bắt đầu vào học.Địa điểm: Tiệm bánh gần học viện Seigaku.Giờ này mọi người đều đang ở trường, chắc tôi sẽ không chạm mặt họ đâu nhỉ? Lỡ bị đội trưởng câu lạc bộ bắt gặp...!không, không đâu, chắc tôi không xui xẻo đến mức ấy đâu nhỉ? Chắc vậy."Làm ơn cho tôi một chiếc bánh ngọt vị chocolate." Tôi chỉ vào một miếng bánh ngọt trông có vẻ khá dễ thương."Làm ơn cho tôi một chiếc bánh ngọt vị chocolate." Một nam sinh đồng thanh nói.Sao lần nào đến quán bánh này cũng có người tranh bánh vị chocolate với tôi vậy? Mệnh của tôi với quán bánh này khắc nhau à? Lần sau chắc chắn tôi phải xem hoàng lịch trước khi qua quán bánh này.

Tôi bĩu môi quay đầu lại xem lần này ai tranh bánh với tôi, rồi nhận ra."Ô? Là anh à Bunta?" Tôi chỉ ngón tay vào anh ấy, nghĩ: “Sao khéo vậy?”"Ô? Là em à Tiểu Tuyết." Bunta lập tức nở một nụ cười thật tươi.

"Sao em lại ở đây? Hôm nay không đi học à?"Tôi cười nhạt: "Ha ha.

.

.

Còn anh thì sao? Sao lại ở đây? Anh không đi học à?" Không ngờ lại gặp Bunta ở đây, cơ mà hôm nay có vẻ hôm nay tôi may rồi.

Bánh Chocolate chẳng có bao nhiêu, khỏi phải tranh giành với anh ấy, he he.Bunta ngơ ra một lúc rồi vươn tay sờ gáy.

Anh ấy cười khan hai tiếng, khóe miệng giật giật: "Ha ha, tôi trốn từ trong trường ra.

Còn em thì sao?"Tôi nghiêng đầu nhìn anh ấy, bỗng thấy hơi quai quái.

Tôi mới hỏi anh ấy sao lại tới đây thôi mà? Sao anh ấy căng thẳng dữ vậy? "Tôi á? Tôi xin nghỉ ốm vài ngày nên không đi học.

Đi, mình qua bên kia ngồi.” Nói xong, tôi kéo anh ấy qua một bàn gần cửa sổ, ngồi xuống.Tôi cắn một miếng bánh: “Wow, bánh ở cửa hàng này vẫn ngon thật đấy.

À mà, anh gặp chuyện gì ở trường à?" Nếu không thì anh ấy lúc ăn bánh sẽ không lơ đãng thế này.Bunta ngừng lại chút rồi tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ: "Không, không có gì cả." Chậc, nói dối rõ rành rành.

Anh ấy nghĩ mình lừa được ai cơ chứ?Tôi nheo mắt dùng vẻ mặt tôi-không-tin nhìn Bunta: "Vậy à? Tôi không tin." Rồi tôi bưng ly nước trái cây trên bàn lên nhấp một ngụm."Haiz, thực ra nói cho em cũng chẳng sao.

Chỉ là sáng nay tôi lỡ tay làm đổ một sọt bóng tennis.

Sau đó...!sau đó những quả bóng đó lăn xuống cầu thang, vài quả đã...!đã đập trúng đầu đội phó câu lạc bộ của tôi." Bunta vô cùng bất đắc dĩ nói.Vừa nghe Bunta nói xong, tôi liền phụt luôn ngụm nước trái cây vừa uống lên mặt anh ấy: “Phụt…, khụ khụ khụ.

Xin lỗi, rất xin lỗi, tôi không cố ý đâu." Tôi vội lấy khăn tay chùi giúp anh ấy.Mặt Bunta lập tức đỏ bừng: “Không sao, không sao đâu.” Anh ấy chặn tay tôi lại, tự lấy khăn tay ra lau mặt.Tôi thật sự không cố ý, ai bảo câu chuyện của anh ấy...!khôi hài đến vậy cơ chứ? Đập trúng ai không đập, lại đập phải thần mặt đen, đội phó câu lạc bộ của cậu ta.

Tôi không muốn phun nước trái cây cũng khó: "Vậy nên.

.

.

Anh trốn khỏi trường luôn à?""Em không biết đâu, lúc ấy mặt đội phó của tôi đen thui.

Dọa tôi chạy một mạch ra khỏi trường.

Sau đó tôi muốn ăn bánh ngọt rồi lại gặp em.

Tiểu Tuyết, tôi chết chắc rồi.

Giờ tôi phải làm sao bây giờ? Buổi tập chiều nay tôi chết chắc rồi." Bunta nằm bò ra bàn.

Tay anh ấy đập bàn ầm ầm, làm không ít khách hàng nhìn về phía bọn tôi bằng ánh mắt khác thường.Tôi phát hiện tất cả mọi người trong cửa hàng đều đang nhìn vào bàn của mình liền vội vàng ngăn Bunta đang đập bàn lại: "Này này này, đừng đập nữa.

Anh muốn hai chúng ta bị đuổi ra ngoài đấy à?"“Xin lỗi, hôm nay tôi đúng là xui tận mạng mà.” Bunta vươn tay xoa mái tóc đỏ của mình.Nhắc mới nhớ, hình như tôi chưa tới Đại học Rikkai bao giờ, rất nhiều trường tôi cũng chưa từng đến.

Tôi dùng tay phải chống cằm nghĩ một lúc.

Đúng rồi, chọn ngày không bằng gặp ngày, Ga đầu tiên, Đại học Rikkai, tôi tới đây! Đúng lúc có Bunta ở đây, sao mà tôi không làm cho được nhỉ? Wow hahaha.Tôi đập bàn tay đang tự hại đời tóc mình của Bunta xuống: "Này, nghe tôi nói này Bunta.

Anh có thể dẫn tôi đi thăm trường của bọn anh được không?"Giờ Bunta thấy mình bắt đầu đổ mồ hôi, anh ấy nghĩ: Sao ánh mắt của Tiểu Tuyết tự dưng lại đáng sợ thế nhỉ? Sẽ không có chuyện gì đâu đúng không? Mình có nên từ chối em ấy không? Nhưng em ấy có vẻ trông đợi thế kia, từ chối cũng không hay lắm nhỉ? Đội phó, tôi nên làm gì bây giờ?.

Hoàng Tử Tennis - Xuy TuyếtTác giả: Diệp Ngưng TuyếtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTôi – Đoạn Liên Tuyết, là một cô nhi. Nghe viện trưởng nói, khi vừa sinh ra tôi đã được đặt ở trước cổng cô nhi viện. Nếu thời tiết lúc đó không lạnh, vì tôi lạnh quá nên đã gào khóc rất dữ dội, nếu viện trưởng không nghe thấy tiếng khóc của tôi mà chạy ra mở cửa, có lẽ giờ này tôi đã chết cóng từ lâu rồi. Liên Tuyết – Cái tên này là viện trưởng đã đặt cho tôi. Viện trưởng nói rằng, vì hôm đó bà đã nhặt được tôi dưới làn tuyết trắng, vậy nên gọi tôi là Liên Tuyết. Còn chữ Đoạn, chính là họ của viện trưởng.Bây giờ tôi đã 18 tuổi rồi. Tính cách à, ha ha...!Dưới sự dìu dắt của cô bạn tốt Liên Nguyệt, tôi trở nên vui vẻ, cởi mở hơn nhiều. Nếu như bạn sống cùng một tiểu quỷ 10 năm liền như tôi mà còn không bị cô ấy đồng hóa, vậy tôi chỉ có thể nói rằng bạn đúng là thiên tài – ngu ngốc bẩm sinh.u Dương Liên Nguyệt là bạn thân nhất của tôi, cũng là người bạn duy nhất không để tâm việc tôi chỉ là một cô nhi. Cô ấy không giống với tôi, cô ấy là thiên kim nhà giàu, là bảo bối được ba mẹ nâng… Hai ngày rồi, đã hai ngày tôi không đến trường.Cũng vì tôi không biết phải đối mặt với Ryoma thế nào.Haiz...!Cứ thế này thì không được, ở nhà hai ngày tôi đã chán đến mốc cả người rồi.Tezuka chắc là sẽ đi Đức nhỉ? Với cả tôi cũng nhớ mọi người lắm.Đều do thằng nhóc Ryoma kia cả, đáng ghét."Haiz.” Tôi thở dài, thầm nghĩ: Không phải có người nói lúc không vui ăn đồ ngọt sẽ dễ chịu hơn sao? Giờ chuyện đã thành như vậy rồi thì lo nữa cũng không phải là cách.Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, thôi cứ đi bước nào tính bước ấy cũng được.Thời gian: Lúc bắt đầu vào học.Địa điểm: Tiệm bánh gần học viện Seigaku.Giờ này mọi người đều đang ở trường, chắc tôi sẽ không chạm mặt họ đâu nhỉ? Lỡ bị đội trưởng câu lạc bộ bắt gặp...!không, không đâu, chắc tôi không xui xẻo đến mức ấy đâu nhỉ? Chắc vậy."Làm ơn cho tôi một chiếc bánh ngọt vị chocolate." Tôi chỉ vào một miếng bánh ngọt trông có vẻ khá dễ thương."Làm ơn cho tôi một chiếc bánh ngọt vị chocolate." Một nam sinh đồng thanh nói.Sao lần nào đến quán bánh này cũng có người tranh bánh vị chocolate với tôi vậy? Mệnh của tôi với quán bánh này khắc nhau à? Lần sau chắc chắn tôi phải xem hoàng lịch trước khi qua quán bánh này.Tôi bĩu môi quay đầu lại xem lần này ai tranh bánh với tôi, rồi nhận ra."Ô? Là anh à Bunta?" Tôi chỉ ngón tay vào anh ấy, nghĩ: “Sao khéo vậy?”"Ô? Là em à Tiểu Tuyết." Bunta lập tức nở một nụ cười thật tươi."Sao em lại ở đây? Hôm nay không đi học à?"Tôi cười nhạt: "Ha ha...Còn anh thì sao? Sao lại ở đây? Anh không đi học à?" Không ngờ lại gặp Bunta ở đây, cơ mà hôm nay có vẻ hôm nay tôi may rồi.Bánh Chocolate chẳng có bao nhiêu, khỏi phải tranh giành với anh ấy, he he.Bunta ngơ ra một lúc rồi vươn tay sờ gáy.Anh ấy cười khan hai tiếng, khóe miệng giật giật: "Ha ha, tôi trốn từ trong trường ra.Còn em thì sao?"Tôi nghiêng đầu nhìn anh ấy, bỗng thấy hơi quai quái.Tôi mới hỏi anh ấy sao lại tới đây thôi mà? Sao anh ấy căng thẳng dữ vậy? "Tôi á? Tôi xin nghỉ ốm vài ngày nên không đi học.Đi, mình qua bên kia ngồi.” Nói xong, tôi kéo anh ấy qua một bàn gần cửa sổ, ngồi xuống.Tôi cắn một miếng bánh: “Wow, bánh ở cửa hàng này vẫn ngon thật đấy.À mà, anh gặp chuyện gì ở trường à?" Nếu không thì anh ấy lúc ăn bánh sẽ không lơ đãng thế này.Bunta ngừng lại chút rồi tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ: "Không, không có gì cả." Chậc, nói dối rõ rành rành.Anh ấy nghĩ mình lừa được ai cơ chứ?Tôi nheo mắt dùng vẻ mặt tôi-không-tin nhìn Bunta: "Vậy à? Tôi không tin." Rồi tôi bưng ly nước trái cây trên bàn lên nhấp một ngụm."Haiz, thực ra nói cho em cũng chẳng sao.Chỉ là sáng nay tôi lỡ tay làm đổ một sọt bóng tennis.Sau đó...!sau đó những quả bóng đó lăn xuống cầu thang, vài quả đã...!đã đập trúng đầu đội phó câu lạc bộ của tôi." Bunta vô cùng bất đắc dĩ nói.Vừa nghe Bunta nói xong, tôi liền phụt luôn ngụm nước trái cây vừa uống lên mặt anh ấy: “Phụt…, khụ khụ khụ.Xin lỗi, rất xin lỗi, tôi không cố ý đâu." Tôi vội lấy khăn tay chùi giúp anh ấy.Mặt Bunta lập tức đỏ bừng: “Không sao, không sao đâu.” Anh ấy chặn tay tôi lại, tự lấy khăn tay ra lau mặt.Tôi thật sự không cố ý, ai bảo câu chuyện của anh ấy...!khôi hài đến vậy cơ chứ? Đập trúng ai không đập, lại đập phải thần mặt đen, đội phó câu lạc bộ của cậu ta.Tôi không muốn phun nước trái cây cũng khó: "Vậy nên...Anh trốn khỏi trường luôn à?""Em không biết đâu, lúc ấy mặt đội phó của tôi đen thui.Dọa tôi chạy một mạch ra khỏi trường.Sau đó tôi muốn ăn bánh ngọt rồi lại gặp em.Tiểu Tuyết, tôi chết chắc rồi.Giờ tôi phải làm sao bây giờ? Buổi tập chiều nay tôi chết chắc rồi." Bunta nằm bò ra bàn.Tay anh ấy đập bàn ầm ầm, làm không ít khách hàng nhìn về phía bọn tôi bằng ánh mắt khác thường.Tôi phát hiện tất cả mọi người trong cửa hàng đều đang nhìn vào bàn của mình liền vội vàng ngăn Bunta đang đập bàn lại: "Này này này, đừng đập nữa.Anh muốn hai chúng ta bị đuổi ra ngoài đấy à?"“Xin lỗi, hôm nay tôi đúng là xui tận mạng mà.” Bunta vươn tay xoa mái tóc đỏ của mình.Nhắc mới nhớ, hình như tôi chưa tới Đại học Rikkai bao giờ, rất nhiều trường tôi cũng chưa từng đến.Tôi dùng tay phải chống cằm nghĩ một lúc.Đúng rồi, chọn ngày không bằng gặp ngày, Ga đầu tiên, Đại học Rikkai, tôi tới đây! Đúng lúc có Bunta ở đây, sao mà tôi không làm cho được nhỉ? Wow hahaha.Tôi đập bàn tay đang tự hại đời tóc mình của Bunta xuống: "Này, nghe tôi nói này Bunta.Anh có thể dẫn tôi đi thăm trường của bọn anh được không?"Giờ Bunta thấy mình bắt đầu đổ mồ hôi, anh ấy nghĩ: Sao ánh mắt của Tiểu Tuyết tự dưng lại đáng sợ thế nhỉ? Sẽ không có chuyện gì đâu đúng không? Mình có nên từ chối em ấy không? Nhưng em ấy có vẻ trông đợi thế kia, từ chối cũng không hay lắm nhỉ? Đội phó, tôi nên làm gì bây giờ?.

Chương 38: Chương 38