Tống Lê chỉ nhớ rõ, bản thân đang tránh đầy trời gió cát trong một căn nhà đá, cô đem một lọ dinh dưỡng dịch cuối cùng của mình đưa cho tướng quân.Cả người tướng quân đều là vết thương, giọng hắn khàn khàn hỏi cô một câu: “Cô có nghĩ đi đến một nơi không có chiến loạn hay không, có thể ngủ ngon, ăn được đồ ăn chân chính?”Đã lưu lạc ở mạt thế mười năm, đương nhiên Tống Lê muốn đi. Cô nhẹ gật đầu, còn chưa trả lời ra tiếng, đã mất đi ý thức.Đến khi tỉnh lại, cô trợn mắt nhìn vách tường loang lổ dán đầy báo chí. Bàn gỗ cũ kỹ, trên mặt bàn có để một phích nước nóng, rồi còn có tách trà màu đỏ…Trong đầu Tống Lê một loạt ký ức mãnh liệt truyền đến. Cô rất nhanh đã nhận thức một việc, cô đã rời xa mạt thế. Cô xuyên vào trong một quyển niên đại văn có tên 《 Những năm 80 kiều mềm mỹ nhân 》.Ở trong cuốn sách này, cô là thân muội muội sớm chết của đại vai ác Tống Hà.Nữ chủ Lâm Nhã Nhu cùng cô là bị ôm sai mười tám năm, thật giả thiên kim.Trong cuốn tiểu thuyết này, Tống Lê là nhân vật chết đầu…

Chương 22: Chương 22

Ta Ở Niên Đại Văn Bày QuánTác giả: Hóa Tuyết ChưởngTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTống Lê chỉ nhớ rõ, bản thân đang tránh đầy trời gió cát trong một căn nhà đá, cô đem một lọ dinh dưỡng dịch cuối cùng của mình đưa cho tướng quân.Cả người tướng quân đều là vết thương, giọng hắn khàn khàn hỏi cô một câu: “Cô có nghĩ đi đến một nơi không có chiến loạn hay không, có thể ngủ ngon, ăn được đồ ăn chân chính?”Đã lưu lạc ở mạt thế mười năm, đương nhiên Tống Lê muốn đi. Cô nhẹ gật đầu, còn chưa trả lời ra tiếng, đã mất đi ý thức.Đến khi tỉnh lại, cô trợn mắt nhìn vách tường loang lổ dán đầy báo chí. Bàn gỗ cũ kỹ, trên mặt bàn có để một phích nước nóng, rồi còn có tách trà màu đỏ…Trong đầu Tống Lê một loạt ký ức mãnh liệt truyền đến. Cô rất nhanh đã nhận thức một việc, cô đã rời xa mạt thế. Cô xuyên vào trong một quyển niên đại văn có tên 《 Những năm 80 kiều mềm mỹ nhân 》.Ở trong cuốn sách này, cô là thân muội muội sớm chết của đại vai ác Tống Hà.Nữ chủ Lâm Nhã Nhu cùng cô là bị ôm sai mười tám năm, thật giả thiên kim.Trong cuốn tiểu thuyết này, Tống Lê là nhân vật chết đầu… Lúc Lâm Nhã Nhu tới cửa, cô ta liền ngửi được một trận mùi thơm, mùi thơm kia cực kỳ mê người, cô ta theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, giơ tay gõ gõ cửa.Tống Diệu Quốc có chút bực bội, ông đang ăn đến cao hứng đâu, ai tới gõ cửa?Nhưng ông vẫn đứng dậy đi mở cửa, chờ mở đến khi cửa, ông nhìn thấy người xuất hiện ở cửa lại là con gái nuôi Nhã Nhu, trong lòng tức khắc có chút phức tạp: “Nhã nhu?”Vành mắt Lâm Nhã Nhu hồng hồng: “Ba ba, con trở về nhìn xem ba cùng mẹ.”Bản thân Vương Thải Hà chính ăn đến cao hứng, thấy vậy cũng buông chiếc đũa xuống.Một tay bà từ bàn tay của thần chết đoạt lại cô con gái này, hai vợ chồng vất vả chăm sóc con bé gần hai mươi năm, làm sao không có một chút tình cảm nào được.Lâm Nhã Nhu bổ nhào vào trong lòng ngực Vương Thải Hà khóc lên: “Mẹ, con rất nhớ mẹ, con rất nhớ mẹ nha!”Tống Lê ở bên cạnh nhìn, bỗng nhiên cảm thấy bản thân ở chỗ này hơi xấu hổ.Vương Thải Hà trước kia chính là không chịu nổi khi Nhã Nhu làm nũng với bà như vậy, chỉ cần Nhã Nhu bổ nhào trong trong lòng ngực bà khóc, bà cái gì cũng có thể đồng ý.Lần Tống Hà rời nhà trốn đi chính là Nhã Nhu nhào vào trong lòng ngực bà, con bé khóc lóc nói Tống Hà bên ngoài đem tên côn đồ về nhà, còn bắt nạt con bé.Vương Hải Hà dưới sự tức giận liền răn dạy Tống Hà một trận.Nhưng hiện tại lại không giống nhau, Vương Thải Hà nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lâm Nhã Nhu, hai mắt bà lại nhịn không được nhìn về phía Tống Lê.Tống Lê vẫn còn đang ăn cơm, cô một miếng cơm một miếng thịt xối mỡ, bộ dáng bình tĩnh nghiêm túc, tựa như nhìn không thấy Lâm Nhã Nhu ở bên này làm nũng.Rõ ràng, Tống Lê mới là con gái ruột thịt của bọn họ, nhưng cô lại chưa một lần hưởng thụ được yêu thương của hai vợ chồng bà.Bọn họ còn chưa tiêu tiền cho con bé, vậy mà con bé còn dọn dẹp nhà cửa cho bọn họ, làm đồ ăn ngon cho bọn họ.Trong lòng Vương Thải Hà liền không quá thoải mái, Tống Diệu Quốc bên cạnh cũng giống như vậy.Ông nhẫn nhịn, mở miệng hỏi : “Nhã Nhu, nếu nhớ mẹ con, buổi tối hôm nay liền ở lại đây một tối đi, cũng ở bên cạnh mẹ con trò chuyện một chút.”Phía trước, Nhã Nhu đi khỏi Tống gia dứt khoát như vậy, bọn họ làm cha mẹ nhưng không phải là kẻ ngốc..

Lúc Lâm Nhã Nhu tới cửa, cô ta liền ngửi được một trận mùi thơm, mùi thơm kia cực kỳ mê người, cô ta theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, giơ tay gõ gõ cửa.

Tống Diệu Quốc có chút bực bội, ông đang ăn đến cao hứng đâu, ai tới gõ cửa?Nhưng ông vẫn đứng dậy đi mở cửa, chờ mở đến khi cửa, ông nhìn thấy người xuất hiện ở cửa lại là con gái nuôi Nhã Nhu, trong lòng tức khắc có chút phức tạp: “Nhã nhu?”Vành mắt Lâm Nhã Nhu hồng hồng: “Ba ba, con trở về nhìn xem ba cùng mẹ.

”Bản thân Vương Thải Hà chính ăn đến cao hứng, thấy vậy cũng buông chiếc đũa xuống.

Một tay bà từ bàn tay của thần chết đoạt lại cô con gái này, hai vợ chồng vất vả chăm sóc con bé gần hai mươi năm, làm sao không có một chút tình cảm nào được.

Lâm Nhã Nhu bổ nhào vào trong lòng ngực Vương Thải Hà khóc lên: “Mẹ, con rất nhớ mẹ, con rất nhớ mẹ nha!”Tống Lê ở bên cạnh nhìn, bỗng nhiên cảm thấy bản thân ở chỗ này hơi xấu hổ.

Vương Thải Hà trước kia chính là không chịu nổi khi Nhã Nhu làm nũng với bà như vậy, chỉ cần Nhã Nhu bổ nhào trong trong lòng ngực bà khóc, bà cái gì cũng có thể đồng ý.

Lần Tống Hà rời nhà trốn đi chính là Nhã Nhu nhào vào trong lòng ngực bà, con bé khóc lóc nói Tống Hà bên ngoài đem tên côn đồ về nhà, còn bắt nạt con bé.

Vương Hải Hà dưới sự tức giận liền răn dạy Tống Hà một trận.

Nhưng hiện tại lại không giống nhau, Vương Thải Hà nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lâm Nhã Nhu, hai mắt bà lại nhịn không được nhìn về phía Tống Lê.

Tống Lê vẫn còn đang ăn cơm, cô một miếng cơm một miếng thịt xối mỡ, bộ dáng bình tĩnh nghiêm túc, tựa như nhìn không thấy Lâm Nhã Nhu ở bên này làm nũng.

Rõ ràng, Tống Lê mới là con gái ruột thịt của bọn họ, nhưng cô lại chưa một lần hưởng thụ được yêu thương của hai vợ chồng bà.

Bọn họ còn chưa tiêu tiền cho con bé, vậy mà con bé còn dọn dẹp nhà cửa cho bọn họ, làm đồ ăn ngon cho bọn họ.

Trong lòng Vương Thải Hà liền không quá thoải mái, Tống Diệu Quốc bên cạnh cũng giống như vậy.

Ông nhẫn nhịn, mở miệng hỏi : “Nhã Nhu, nếu nhớ mẹ con, buổi tối hôm nay liền ở lại đây một tối đi, cũng ở bên cạnh mẹ con trò chuyện một chút.

”Phía trước, Nhã Nhu đi khỏi Tống gia dứt khoát như vậy, bọn họ làm cha mẹ nhưng không phải là kẻ ngốc.

.

Ta Ở Niên Đại Văn Bày QuánTác giả: Hóa Tuyết ChưởngTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTống Lê chỉ nhớ rõ, bản thân đang tránh đầy trời gió cát trong một căn nhà đá, cô đem một lọ dinh dưỡng dịch cuối cùng của mình đưa cho tướng quân.Cả người tướng quân đều là vết thương, giọng hắn khàn khàn hỏi cô một câu: “Cô có nghĩ đi đến một nơi không có chiến loạn hay không, có thể ngủ ngon, ăn được đồ ăn chân chính?”Đã lưu lạc ở mạt thế mười năm, đương nhiên Tống Lê muốn đi. Cô nhẹ gật đầu, còn chưa trả lời ra tiếng, đã mất đi ý thức.Đến khi tỉnh lại, cô trợn mắt nhìn vách tường loang lổ dán đầy báo chí. Bàn gỗ cũ kỹ, trên mặt bàn có để một phích nước nóng, rồi còn có tách trà màu đỏ…Trong đầu Tống Lê một loạt ký ức mãnh liệt truyền đến. Cô rất nhanh đã nhận thức một việc, cô đã rời xa mạt thế. Cô xuyên vào trong một quyển niên đại văn có tên 《 Những năm 80 kiều mềm mỹ nhân 》.Ở trong cuốn sách này, cô là thân muội muội sớm chết của đại vai ác Tống Hà.Nữ chủ Lâm Nhã Nhu cùng cô là bị ôm sai mười tám năm, thật giả thiên kim.Trong cuốn tiểu thuyết này, Tống Lê là nhân vật chết đầu… Lúc Lâm Nhã Nhu tới cửa, cô ta liền ngửi được một trận mùi thơm, mùi thơm kia cực kỳ mê người, cô ta theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, giơ tay gõ gõ cửa.Tống Diệu Quốc có chút bực bội, ông đang ăn đến cao hứng đâu, ai tới gõ cửa?Nhưng ông vẫn đứng dậy đi mở cửa, chờ mở đến khi cửa, ông nhìn thấy người xuất hiện ở cửa lại là con gái nuôi Nhã Nhu, trong lòng tức khắc có chút phức tạp: “Nhã nhu?”Vành mắt Lâm Nhã Nhu hồng hồng: “Ba ba, con trở về nhìn xem ba cùng mẹ.”Bản thân Vương Thải Hà chính ăn đến cao hứng, thấy vậy cũng buông chiếc đũa xuống.Một tay bà từ bàn tay của thần chết đoạt lại cô con gái này, hai vợ chồng vất vả chăm sóc con bé gần hai mươi năm, làm sao không có một chút tình cảm nào được.Lâm Nhã Nhu bổ nhào vào trong lòng ngực Vương Thải Hà khóc lên: “Mẹ, con rất nhớ mẹ, con rất nhớ mẹ nha!”Tống Lê ở bên cạnh nhìn, bỗng nhiên cảm thấy bản thân ở chỗ này hơi xấu hổ.Vương Thải Hà trước kia chính là không chịu nổi khi Nhã Nhu làm nũng với bà như vậy, chỉ cần Nhã Nhu bổ nhào trong trong lòng ngực bà khóc, bà cái gì cũng có thể đồng ý.Lần Tống Hà rời nhà trốn đi chính là Nhã Nhu nhào vào trong lòng ngực bà, con bé khóc lóc nói Tống Hà bên ngoài đem tên côn đồ về nhà, còn bắt nạt con bé.Vương Hải Hà dưới sự tức giận liền răn dạy Tống Hà một trận.Nhưng hiện tại lại không giống nhau, Vương Thải Hà nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lâm Nhã Nhu, hai mắt bà lại nhịn không được nhìn về phía Tống Lê.Tống Lê vẫn còn đang ăn cơm, cô một miếng cơm một miếng thịt xối mỡ, bộ dáng bình tĩnh nghiêm túc, tựa như nhìn không thấy Lâm Nhã Nhu ở bên này làm nũng.Rõ ràng, Tống Lê mới là con gái ruột thịt của bọn họ, nhưng cô lại chưa một lần hưởng thụ được yêu thương của hai vợ chồng bà.Bọn họ còn chưa tiêu tiền cho con bé, vậy mà con bé còn dọn dẹp nhà cửa cho bọn họ, làm đồ ăn ngon cho bọn họ.Trong lòng Vương Thải Hà liền không quá thoải mái, Tống Diệu Quốc bên cạnh cũng giống như vậy.Ông nhẫn nhịn, mở miệng hỏi : “Nhã Nhu, nếu nhớ mẹ con, buổi tối hôm nay liền ở lại đây một tối đi, cũng ở bên cạnh mẹ con trò chuyện một chút.”Phía trước, Nhã Nhu đi khỏi Tống gia dứt khoát như vậy, bọn họ làm cha mẹ nhưng không phải là kẻ ngốc..

Chương 22: Chương 22