Mở đầu Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười tám của kinh thành đệ nhất tài nữ Thần Hi quận chúa Trầm Lượng Vũ, đêm nay cũng là thời khắc mà nàng chờ đợi đã lâu!! Từ nhỏ Lượng Vũ đã bái Thần toán tử làm thầy, theo sư phụ học văn võ kiếm cung cũng như thái độ làm người nhân nghĩa song toàn trung hiếu vẹn đôi, mà Thần toán tử cũng bói một quẻ cho nàng, biết được kiếp trước Lượng Vũ thiếu người khác một phần tình cảm, kiếp này nàng nhất định phải hoàn trả lại phần tình cảm đó! Thế nhưng... vì sao người nàng nợ lại là cái kẻ không chút nổi bật còn để cho người khác khinh ghét kia chứ???!!! Nhớ tới bộ mặt cà lơ phất phơ đáng ghét của Phong Nguyệt Hiểu, ánh mắt của Lượng Vũ bỗng sáng rực mị hoặc, nàng mỉm cười đắc ý: "Kiếp trước nợ kiếp này trả, nhân gian tất nhiên là hữu tình!! Tốt lắm, Phong Nguyệt Hiểu, nếu như kiếp trước là ta thiếu ngươi, vậy thì kiếp này một lần trả lại hết tất cả cho ngươi, Trầm Lượng Vũ ta ân đền oán trả, không bao giờ muốn thiếu ai cái gì." Chỉ là muốn đền như thế nào…

Chương 31

Cuồn Cuộn Hồng Trần Chi Nguyên Nhân Bất DiệtTác giả: Thăng Không Cao PhiTruyện Bách Hợp, Truyện Cổ Đại Mở đầu Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười tám của kinh thành đệ nhất tài nữ Thần Hi quận chúa Trầm Lượng Vũ, đêm nay cũng là thời khắc mà nàng chờ đợi đã lâu!! Từ nhỏ Lượng Vũ đã bái Thần toán tử làm thầy, theo sư phụ học văn võ kiếm cung cũng như thái độ làm người nhân nghĩa song toàn trung hiếu vẹn đôi, mà Thần toán tử cũng bói một quẻ cho nàng, biết được kiếp trước Lượng Vũ thiếu người khác một phần tình cảm, kiếp này nàng nhất định phải hoàn trả lại phần tình cảm đó! Thế nhưng... vì sao người nàng nợ lại là cái kẻ không chút nổi bật còn để cho người khác khinh ghét kia chứ???!!! Nhớ tới bộ mặt cà lơ phất phơ đáng ghét của Phong Nguyệt Hiểu, ánh mắt của Lượng Vũ bỗng sáng rực mị hoặc, nàng mỉm cười đắc ý: "Kiếp trước nợ kiếp này trả, nhân gian tất nhiên là hữu tình!! Tốt lắm, Phong Nguyệt Hiểu, nếu như kiếp trước là ta thiếu ngươi, vậy thì kiếp này một lần trả lại hết tất cả cho ngươi, Trầm Lượng Vũ ta ân đền oán trả, không bao giờ muốn thiếu ai cái gì." Chỉ là muốn đền như thế nào… "Thị Nguyệt, tình hình của quận chúa ra sao rồi?" Nguyệt Hiểu đứng bên cạnh Thị Nguyệt, chờ nàng kiểm tra bệnh tình cho quận chúa xong lập tức đặt câu hỏi, khuôn mặt lo lắng không chút yên tâm.Ai ngờ đáp án của Thị Nguyệt cũng giống với những gì ngự y nói: "Độc tính của Thiên nhất nước thánh không phải người bình thường có thể giải. Trừ phi tìm được người của Dược vương cốc hoặc Bách thảo đường, có thể bọn họ sẽ giúp quận chúa giải độc.""Ngươi không phải ở Dược vương cốc học qua y thuật hay sao? Thật sự không có biện pháp hay sao?" Nguyệt Hiểu lo lắng hỏi Thị Nguyệt, lẽ nào độc mà quận chúa trúng không thể giải được?"Nguyệt Hiểu đừng như vậy. Thị Nguyệt đã tận lực rồi." Nghe được đáp án của Thị Nguyệt, trái lại người bình tĩnh nhất là Lượng Vũ, cũng có thể là từ lâu nàng đã không ôm bất cứ hi vọng gì, nàng không muốn phải có hi vọng để rồi thất vọng, dù gì Nguyệt Hiểu bình an là nàng đã hạnh phúc lắm rồi."Không được! Ta nhất định phải chữa hai mắt ngươi thật tốt." Nguyệt Hiểu quyết tâm nói, bởi vì nàng là người gián tiếp hại Lượng Vũ bị mù.Lượng Vũ tựa vào Nguyệt Hiểu ôm ấp, yếu ớt nói: "Không nên quá cưỡng cầu chuyện gì, sống chết có số, phú quý do trời, một ngày ta còn sống có ngươi làm bạn bên mình là ta cảm thấy mãn nguyện rồi." Đúng vậy, nàng thật sự rất thỏa mãn, nàng chỉ cần Nguyệt Hiểu thôi. Bởi vì trong đầu nàng biết, nửa tháng trước Nguyệt Hiểu là cố tình rời khỏi nàng, một đi không trở về... Thế nhưng hiện tại Nguyệt Hiểu đã trở về, nàng biết là bởi vì nàng bị trúng độc, vì vậy Nguyệt Hiểu mới có thể trở về vương phủ. Tại thời khắc này, Lượng Vũ cảm thấy thật sự rất may mắn khi mình trúng Thiên nhất nước thánh, bởi vì chỉ có như vậy Nguyệt Hiểu mới có thể ở bên cạnh nàng mà thôi. Nếu có một ngày nàng giải hết độc, có phải cũng là lúc Nguyệt Hiểu sẽ rời khỏi nàng? Nếu là như vậy, nàng thà rằng không giải hết độc, dùng lý do này đem Nguyệt Hiểu trói ở bên người nàng suốt đời này...-------------------------------------------------------------------------Đêm khuya, Nguyệt Hiểu xác định quận chúa thật sự đã ngủ, mới lặng lẽ đứng dậy đi tìm Thị Nguyệt."Thị Nguyệt, độc trong người quận chúa ngươi thật sự không có biện pháp giải hay sao?"Thị Nguyệt thở dài, biết không thể gạt được người cũng trúng độc lâu năm như Nguyệt Hiểu. "Ta có nghĩ đến một cách nhưng không đến thời khắc cuối cùng, ta cũng không muốn dùng phương pháp này.""Là Bích Lạc Hoàng tuyền đan của Dược vương cốc đúng không?" Nguyệt Hiểu hiếm khi được một lúc thông minh, có thể thấy chỉ khi nào đối mặt với Dạ Hiểu và Lượng Vũ, nàng mới trở thành kẻ ngốc."Không sai, vì vậy ta không muốn dùng phương pháp này." Thị Nguyệt ảm đảm nói, nàng thật sự không muốn dùng, vì nếu như vậy chủ tử nhà nàng sẽ ra sao chứ? Phải biết rằng Bích Lạc Hoàng tuyền đan chỉ còn một viên, nếu dùng để cứu quận chúa, như vậy lúc Nguyệt Hiểu độc phát làm sao bây giờ? Nàng làm sao hướng Dạ Hiểu tiểu thư ăn nói đây chứ?"Đem Bích Lạc Hoàng tuyền đan cứu quận chúa đi, đây là do ta nợ nàng." Nguyệt Hiểu không chút suy nghĩ liền quyết định."Ta không đồng ý!""Vì sao?"Thị Nguyệt cười khổ: "Chủ tử, ngài quyết định chuyện gì cũng nên biết nặng nhẹ, không nên coi thường hậu quả, sau cùng cũng chỉ mình ngài gánh chịu thôi."Nguyệt Hiểu thấy Thị Nguyệt không đáp ứng cũng không nói cái gì nữa. "Như vậy thì chờ thêm một tháng nữa, nếu như ngươi vẫn không tìm ra phương pháp cứu quận chúa hoặc là không tìm được người của Dược vương cốc hoặc Bách thảo đường, nhất định phải dùng Bích Lạc Hoàng tuyền đan cứu quận chúa.""..." Thị Nguyệt không nói, bởi vì thời gian một tháng nàng thật sự không nắm chắc."Thị Nguyệt, đây là thỉnh cầu sau cùng của ta, ta sẽ không nhượng bộ.""Tốt, ta đáp ứng ngài..." Trong lúc này đây, Thị Nguyệt thật sự không biết nàng quyết định đúng hay sai. Nếu thật sự Nguyệt Hiểu xảy ra chuyện gì, nàng thật có lỗi với Dạ Hiểu.

"Thị Nguyệt, tình hình của quận chúa ra sao rồi?" Nguyệt Hiểu đứng bên cạnh Thị Nguyệt, chờ nàng kiểm tra bệnh tình cho quận chúa xong lập tức đặt câu hỏi, khuôn mặt lo lắng không chút yên tâm.

Ai ngờ đáp án của Thị Nguyệt cũng giống với những gì ngự y nói: "Độc tính của Thiên nhất nước thánh không phải người bình thường có thể giải. Trừ phi tìm được người của Dược vương cốc hoặc Bách thảo đường, có thể bọn họ sẽ giúp quận chúa giải độc."

"Ngươi không phải ở Dược vương cốc học qua y thuật hay sao? Thật sự không có biện pháp hay sao?" Nguyệt Hiểu lo lắng hỏi Thị Nguyệt, lẽ nào độc mà quận chúa trúng không thể giải được?

"Nguyệt Hiểu đừng như vậy. Thị Nguyệt đã tận lực rồi." Nghe được đáp án của Thị Nguyệt, trái lại người bình tĩnh nhất là Lượng Vũ, cũng có thể là từ lâu nàng đã không ôm bất cứ hi vọng gì, nàng không muốn phải có hi vọng để rồi thất vọng, dù gì Nguyệt Hiểu bình an là nàng đã hạnh phúc lắm rồi.

"Không được! Ta nhất định phải chữa hai mắt ngươi thật tốt." Nguyệt Hiểu quyết tâm nói, bởi vì nàng là người gián tiếp hại Lượng Vũ bị mù.

Lượng Vũ tựa vào Nguyệt Hiểu ôm ấp, yếu ớt nói: "Không nên quá cưỡng cầu chuyện gì, sống chết có số, phú quý do trời, một ngày ta còn sống có ngươi làm bạn bên mình là ta cảm thấy mãn nguyện rồi." Đúng vậy, nàng thật sự rất thỏa mãn, nàng chỉ cần Nguyệt Hiểu thôi. Bởi vì trong đầu nàng biết, nửa tháng trước Nguyệt Hiểu là cố tình rời khỏi nàng, một đi không trở về... Thế nhưng hiện tại Nguyệt Hiểu đã trở về, nàng biết là bởi vì nàng bị trúng độc, vì vậy Nguyệt Hiểu mới có thể trở về vương phủ. Tại thời khắc này, Lượng Vũ cảm thấy thật sự rất may mắn khi mình trúng Thiên nhất nước thánh, bởi vì chỉ có như vậy Nguyệt Hiểu mới có thể ở bên cạnh nàng mà thôi. Nếu có một ngày nàng giải hết độc, có phải cũng là lúc Nguyệt Hiểu sẽ rời khỏi nàng? Nếu là như vậy, nàng thà rằng không giải hết độc, dùng lý do này đem Nguyệt Hiểu trói ở bên người nàng suốt đời này...

-------------------------------------------------------------------------

Đêm khuya, Nguyệt Hiểu xác định quận chúa thật sự đã ngủ, mới lặng lẽ đứng dậy đi tìm Thị Nguyệt.

"Thị Nguyệt, độc trong người quận chúa ngươi thật sự không có biện pháp giải hay sao?"

Thị Nguyệt thở dài, biết không thể gạt được người cũng trúng độc lâu năm như Nguyệt Hiểu. "Ta có nghĩ đến một cách nhưng không đến thời khắc cuối cùng, ta cũng không muốn dùng phương pháp này."

"Là Bích Lạc Hoàng tuyền đan của Dược vương cốc đúng không?" Nguyệt Hiểu hiếm khi được một lúc thông minh, có thể thấy chỉ khi nào đối mặt với Dạ Hiểu và Lượng Vũ, nàng mới trở thành kẻ ngốc.

"Không sai, vì vậy ta không muốn dùng phương pháp này." Thị Nguyệt ảm đảm nói, nàng thật sự không muốn dùng, vì nếu như vậy chủ tử nhà nàng sẽ ra sao chứ? Phải biết rằng Bích Lạc Hoàng tuyền đan chỉ còn một viên, nếu dùng để cứu quận chúa, như vậy lúc Nguyệt Hiểu độc phát làm sao bây giờ? Nàng làm sao hướng Dạ Hiểu tiểu thư ăn nói đây chứ?

"Đem Bích Lạc Hoàng tuyền đan cứu quận chúa đi, đây là do ta nợ nàng." Nguyệt Hiểu không chút suy nghĩ liền quyết định.

"Ta không đồng ý!"

"Vì sao?"

Thị Nguyệt cười khổ: "Chủ tử, ngài quyết định chuyện gì cũng nên biết nặng nhẹ, không nên coi thường hậu quả, sau cùng cũng chỉ mình ngài gánh chịu thôi."

Nguyệt Hiểu thấy Thị Nguyệt không đáp ứng cũng không nói cái gì nữa. "Như vậy thì chờ thêm một tháng nữa, nếu như ngươi vẫn không tìm ra phương pháp cứu quận chúa hoặc là không tìm được người của Dược vương cốc hoặc Bách thảo đường, nhất định phải dùng Bích Lạc Hoàng tuyền đan cứu quận chúa."

"..." Thị Nguyệt không nói, bởi vì thời gian một tháng nàng thật sự không nắm chắc.

"Thị Nguyệt, đây là thỉnh cầu sau cùng của ta, ta sẽ không nhượng bộ."

"Tốt, ta đáp ứng ngài..." Trong lúc này đây, Thị Nguyệt thật sự không biết nàng quyết định đúng hay sai. Nếu thật sự Nguyệt Hiểu xảy ra chuyện gì, nàng thật có lỗi với Dạ Hiểu.

Cuồn Cuộn Hồng Trần Chi Nguyên Nhân Bất DiệtTác giả: Thăng Không Cao PhiTruyện Bách Hợp, Truyện Cổ Đại Mở đầu Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười tám của kinh thành đệ nhất tài nữ Thần Hi quận chúa Trầm Lượng Vũ, đêm nay cũng là thời khắc mà nàng chờ đợi đã lâu!! Từ nhỏ Lượng Vũ đã bái Thần toán tử làm thầy, theo sư phụ học văn võ kiếm cung cũng như thái độ làm người nhân nghĩa song toàn trung hiếu vẹn đôi, mà Thần toán tử cũng bói một quẻ cho nàng, biết được kiếp trước Lượng Vũ thiếu người khác một phần tình cảm, kiếp này nàng nhất định phải hoàn trả lại phần tình cảm đó! Thế nhưng... vì sao người nàng nợ lại là cái kẻ không chút nổi bật còn để cho người khác khinh ghét kia chứ???!!! Nhớ tới bộ mặt cà lơ phất phơ đáng ghét của Phong Nguyệt Hiểu, ánh mắt của Lượng Vũ bỗng sáng rực mị hoặc, nàng mỉm cười đắc ý: "Kiếp trước nợ kiếp này trả, nhân gian tất nhiên là hữu tình!! Tốt lắm, Phong Nguyệt Hiểu, nếu như kiếp trước là ta thiếu ngươi, vậy thì kiếp này một lần trả lại hết tất cả cho ngươi, Trầm Lượng Vũ ta ân đền oán trả, không bao giờ muốn thiếu ai cái gì." Chỉ là muốn đền như thế nào… "Thị Nguyệt, tình hình của quận chúa ra sao rồi?" Nguyệt Hiểu đứng bên cạnh Thị Nguyệt, chờ nàng kiểm tra bệnh tình cho quận chúa xong lập tức đặt câu hỏi, khuôn mặt lo lắng không chút yên tâm.Ai ngờ đáp án của Thị Nguyệt cũng giống với những gì ngự y nói: "Độc tính của Thiên nhất nước thánh không phải người bình thường có thể giải. Trừ phi tìm được người của Dược vương cốc hoặc Bách thảo đường, có thể bọn họ sẽ giúp quận chúa giải độc.""Ngươi không phải ở Dược vương cốc học qua y thuật hay sao? Thật sự không có biện pháp hay sao?" Nguyệt Hiểu lo lắng hỏi Thị Nguyệt, lẽ nào độc mà quận chúa trúng không thể giải được?"Nguyệt Hiểu đừng như vậy. Thị Nguyệt đã tận lực rồi." Nghe được đáp án của Thị Nguyệt, trái lại người bình tĩnh nhất là Lượng Vũ, cũng có thể là từ lâu nàng đã không ôm bất cứ hi vọng gì, nàng không muốn phải có hi vọng để rồi thất vọng, dù gì Nguyệt Hiểu bình an là nàng đã hạnh phúc lắm rồi."Không được! Ta nhất định phải chữa hai mắt ngươi thật tốt." Nguyệt Hiểu quyết tâm nói, bởi vì nàng là người gián tiếp hại Lượng Vũ bị mù.Lượng Vũ tựa vào Nguyệt Hiểu ôm ấp, yếu ớt nói: "Không nên quá cưỡng cầu chuyện gì, sống chết có số, phú quý do trời, một ngày ta còn sống có ngươi làm bạn bên mình là ta cảm thấy mãn nguyện rồi." Đúng vậy, nàng thật sự rất thỏa mãn, nàng chỉ cần Nguyệt Hiểu thôi. Bởi vì trong đầu nàng biết, nửa tháng trước Nguyệt Hiểu là cố tình rời khỏi nàng, một đi không trở về... Thế nhưng hiện tại Nguyệt Hiểu đã trở về, nàng biết là bởi vì nàng bị trúng độc, vì vậy Nguyệt Hiểu mới có thể trở về vương phủ. Tại thời khắc này, Lượng Vũ cảm thấy thật sự rất may mắn khi mình trúng Thiên nhất nước thánh, bởi vì chỉ có như vậy Nguyệt Hiểu mới có thể ở bên cạnh nàng mà thôi. Nếu có một ngày nàng giải hết độc, có phải cũng là lúc Nguyệt Hiểu sẽ rời khỏi nàng? Nếu là như vậy, nàng thà rằng không giải hết độc, dùng lý do này đem Nguyệt Hiểu trói ở bên người nàng suốt đời này...-------------------------------------------------------------------------Đêm khuya, Nguyệt Hiểu xác định quận chúa thật sự đã ngủ, mới lặng lẽ đứng dậy đi tìm Thị Nguyệt."Thị Nguyệt, độc trong người quận chúa ngươi thật sự không có biện pháp giải hay sao?"Thị Nguyệt thở dài, biết không thể gạt được người cũng trúng độc lâu năm như Nguyệt Hiểu. "Ta có nghĩ đến một cách nhưng không đến thời khắc cuối cùng, ta cũng không muốn dùng phương pháp này.""Là Bích Lạc Hoàng tuyền đan của Dược vương cốc đúng không?" Nguyệt Hiểu hiếm khi được một lúc thông minh, có thể thấy chỉ khi nào đối mặt với Dạ Hiểu và Lượng Vũ, nàng mới trở thành kẻ ngốc."Không sai, vì vậy ta không muốn dùng phương pháp này." Thị Nguyệt ảm đảm nói, nàng thật sự không muốn dùng, vì nếu như vậy chủ tử nhà nàng sẽ ra sao chứ? Phải biết rằng Bích Lạc Hoàng tuyền đan chỉ còn một viên, nếu dùng để cứu quận chúa, như vậy lúc Nguyệt Hiểu độc phát làm sao bây giờ? Nàng làm sao hướng Dạ Hiểu tiểu thư ăn nói đây chứ?"Đem Bích Lạc Hoàng tuyền đan cứu quận chúa đi, đây là do ta nợ nàng." Nguyệt Hiểu không chút suy nghĩ liền quyết định."Ta không đồng ý!""Vì sao?"Thị Nguyệt cười khổ: "Chủ tử, ngài quyết định chuyện gì cũng nên biết nặng nhẹ, không nên coi thường hậu quả, sau cùng cũng chỉ mình ngài gánh chịu thôi."Nguyệt Hiểu thấy Thị Nguyệt không đáp ứng cũng không nói cái gì nữa. "Như vậy thì chờ thêm một tháng nữa, nếu như ngươi vẫn không tìm ra phương pháp cứu quận chúa hoặc là không tìm được người của Dược vương cốc hoặc Bách thảo đường, nhất định phải dùng Bích Lạc Hoàng tuyền đan cứu quận chúa.""..." Thị Nguyệt không nói, bởi vì thời gian một tháng nàng thật sự không nắm chắc."Thị Nguyệt, đây là thỉnh cầu sau cùng của ta, ta sẽ không nhượng bộ.""Tốt, ta đáp ứng ngài..." Trong lúc này đây, Thị Nguyệt thật sự không biết nàng quyết định đúng hay sai. Nếu thật sự Nguyệt Hiểu xảy ra chuyện gì, nàng thật có lỗi với Dạ Hiểu.

Chương 31