"Bọn họ đang làm gì vậy?"- Tại sao đều ở đây vây quanh thằng nhóc Du Hà kia?"Hình như là em trai Chu Đại Quý tới đây, đang ầm ĩ đòi nhà.""Nhà cho bọn họ ở??" Mặt thím Triệu cùng thôn biến sắc, "Bọn họ làm sao lại tới lấy nhà của Chu Đại Quý? ”"Đại Quý đã đi rồi, thằng nhóc Du Hà kia lại là nhặt được. Không phải là tất cả mọi thứ đều thuộc về em trai ông ta sao. ”Thím Triệu đi tới: "Không thể tạo nghiệt như vậy. ”Chu Đại Quý là con trai cả, năm xưa bị bà mẹ già kia làm khổ. Người mẹ kia của ông ta một lòng yêu thương đứa con trai nhỏ Chu Tiểu Bảo này, từ lâu đã bảo Chu Đại Quý lên rừng đốn củi bắt thú, khiến Chu Đại Quý mười mấy tuổi bị ngã gãy chân.Cái chân gãy chân này ngày càng trầm trọng, mẹ Chu vốn thiên vị, về sau lại càng bất công khiến cả thôn đều ghét bỏ, Chu Đại Quý là một đứa trẻ thành thật, giống như ăn cơm trăm họ mà lớn lên.Tuy nói đây là một thời đại thiếu thốn vật tư, nhưng mọi người nhìn thấy Chu Đại Quý mót khoai tây nhỏ ở dưới đất cũng sẽ không quản nó, còn có thể…

Chương 14: 14: Gà Rừng

Tn 70 Vợ Của Phản Diện Phải Vùng LênTác giả: Hựu nhất loạn ngọc túyTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Bọn họ đang làm gì vậy?"- Tại sao đều ở đây vây quanh thằng nhóc Du Hà kia?"Hình như là em trai Chu Đại Quý tới đây, đang ầm ĩ đòi nhà.""Nhà cho bọn họ ở??" Mặt thím Triệu cùng thôn biến sắc, "Bọn họ làm sao lại tới lấy nhà của Chu Đại Quý? ”"Đại Quý đã đi rồi, thằng nhóc Du Hà kia lại là nhặt được. Không phải là tất cả mọi thứ đều thuộc về em trai ông ta sao. ”Thím Triệu đi tới: "Không thể tạo nghiệt như vậy. ”Chu Đại Quý là con trai cả, năm xưa bị bà mẹ già kia làm khổ. Người mẹ kia của ông ta một lòng yêu thương đứa con trai nhỏ Chu Tiểu Bảo này, từ lâu đã bảo Chu Đại Quý lên rừng đốn củi bắt thú, khiến Chu Đại Quý mười mấy tuổi bị ngã gãy chân.Cái chân gãy chân này ngày càng trầm trọng, mẹ Chu vốn thiên vị, về sau lại càng bất công khiến cả thôn đều ghét bỏ, Chu Đại Quý là một đứa trẻ thành thật, giống như ăn cơm trăm họ mà lớn lên.Tuy nói đây là một thời đại thiếu thốn vật tư, nhưng mọi người nhìn thấy Chu Đại Quý mót khoai tây nhỏ ở dưới đất cũng sẽ không quản nó, còn có thể… Nhà nào ông bà chả muốn cháu mình ăn nhiều thịt hơn, ăn khỏe mạnh một chút, ăn nhiều một chút, mới có thể sống sót trong thời đại này.Bọn họ đã đào cạm bẫy trên núi, phủ một lớp cỏ khô lá khô thật mỏng bên ngoài, bỏ vào trong một ít vỏ thóc, dùng tre vót nhọn đâm ngược lên bên trong, khi gà rừng lao lên sẽ rơi vào cạm bẫy.Tre vót nhọn làm không quá dài, hồ khá sâu, gà rừng bị thương tự nhiên không chạy được ra ngoài.Đôi khi còn bắt được một ít thỏ rừng và chồn.Cách đó không xa, nghe thấy tiếng cánh gà rừng vỗ trong cạm bẫy, Chu Nhị Kỳ vui vẻ nói: "Đại ca, em nghe thấy tiếng động rồi."“Bên trong chắc chắn có đồ vật.”Bọn họ đi đến gần bới lớp cỏ lá phủ trên bẫy nhìn vào trong, bên trong có hai con gà rừng!Lông chim màu xám rụng khá nhiều, Chu Nhị Kỳ đang muốn bắt lên thì Du Hà ngăn lại: "Trước đi tìm trứng gà rừng, sau đó mới lấy gà."Chu Nhị Kỳ nghĩ cũng đúng, ôm gà rừng đi sờ trứng gà rừng, dễ khiến cho gà chạy mất, nhưng cậu ta thực sự thèm nhỏ dãi, thịt gà rừng đấy, lâu lắm rồi trong nhà không được ăn thịt.Du Hà nhìn thấy vẻ thèm muốn của cậu ta liền nói: "Cậu ở đây canh cho tôi, tôi đi lấy vài quả trứng gà rừng rồi về."Chu Nhị Kỳ cười hì hì, vẫn đi theo sau: "Đại ca, em đi cùng anh."Bây giờ đại ca của cậu ta đi đứng không tốt, cậu ta vẫn biết phân biệt được việc nào chính việc nào phụ.Du Hà đi theo dấu vết trên cây đến chỗ lần trước, đi không bao lâu thì thấy một tổ gà con bên trong, thấy bọn họ đi qua, con gà rừng vỗ cánh một cái bay đi.Khuôn mặt Chu Nhị Kỳ tiếc nuối: "Sớm biết ở đây còn có gà rừng, thì mang một túi lưới tới đây rồi."Nhưng Du Hà không để ý, giải thích cho cậu ta: "Giữ lại cho nó ấp trứng, đừng lấy hết."Trong tổ gà có khoảng mười mấy quả trứng gà rừng, Du Hà lấy bốn quả, cho Chu Nhị Kỳ bốn quả, để lại vài quả cho gà rừng tiếp tục ấp.Chu Nhị Kỳ nhìn trứng gà rừng để lại cảm thấy tiếc nuối, nhưng cậu ta cũng biết phải để lại cho gà rừng một ít, miễn cho chúng nó không muốn đẻ trứng nữa.Cậu ta vừa đi vừa nói: "Đại ca, khi nào vịt rừng lại đẻ trứng, lần trước ở bờ sông tìm được nhiều trứng vịt rừng, bây giờ em có thể đi không?"Du Hà trả lời cậu ta: "Chắc sắp rồi, lúc quay về đi xem.""Vâng ạ!"Vịt rừng thích đẻ trứng trong đám lau sậy, sau một lần trên mặt sông bằng phẳng bọn họ tìm được trứng vịt rừng, bọn họ cố tình đuổi một đám vịt rừng vào bên cạnh con sông nhỏ trong rừng, chỉ có vài người trong thôn biết.Nếu không sẽ có một số người trong thôn đi tìm trứng vịt, lúc đó bọn họ chỉ có thể được chia vài quả..

Nhà nào ông bà chả muốn cháu mình ăn nhiều thịt hơn, ăn khỏe mạnh một chút, ăn nhiều một chút, mới có thể sống sót trong thời đại này.

Bọn họ đã đào cạm bẫy trên núi, phủ một lớp cỏ khô lá khô thật mỏng bên ngoài, bỏ vào trong một ít vỏ thóc, dùng tre vót nhọn đâm ngược lên bên trong, khi gà rừng lao lên sẽ rơi vào cạm bẫy.

Tre vót nhọn làm không quá dài, hồ khá sâu, gà rừng bị thương tự nhiên không chạy được ra ngoài.

Đôi khi còn bắt được một ít thỏ rừng và chồn.

Cách đó không xa, nghe thấy tiếng cánh gà rừng vỗ trong cạm bẫy, Chu Nhị Kỳ vui vẻ nói: "Đại ca, em nghe thấy tiếng động rồi.

"“Bên trong chắc chắn có đồ vật.

”Bọn họ đi đến gần bới lớp cỏ lá phủ trên bẫy nhìn vào trong, bên trong có hai con gà rừng!Lông chim màu xám rụng khá nhiều, Chu Nhị Kỳ đang muốn bắt lên thì Du Hà ngăn lại: "Trước đi tìm trứng gà rừng, sau đó mới lấy gà.

"Chu Nhị Kỳ nghĩ cũng đúng, ôm gà rừng đi sờ trứng gà rừng, dễ khiến cho gà chạy mất, nhưng cậu ta thực sự thèm nhỏ dãi, thịt gà rừng đấy, lâu lắm rồi trong nhà không được ăn thịt.

Du Hà nhìn thấy vẻ thèm muốn của cậu ta liền nói: "Cậu ở đây canh cho tôi, tôi đi lấy vài quả trứng gà rừng rồi về.

"Chu Nhị Kỳ cười hì hì, vẫn đi theo sau: "Đại ca, em đi cùng anh.

"Bây giờ đại ca của cậu ta đi đứng không tốt, cậu ta vẫn biết phân biệt được việc nào chính việc nào phụ.

Du Hà đi theo dấu vết trên cây đến chỗ lần trước, đi không bao lâu thì thấy một tổ gà con bên trong, thấy bọn họ đi qua, con gà rừng vỗ cánh một cái bay đi.

Khuôn mặt Chu Nhị Kỳ tiếc nuối: "Sớm biết ở đây còn có gà rừng, thì mang một túi lưới tới đây rồi.

"Nhưng Du Hà không để ý, giải thích cho cậu ta: "Giữ lại cho nó ấp trứng, đừng lấy hết.

"Trong tổ gà có khoảng mười mấy quả trứng gà rừng, Du Hà lấy bốn quả, cho Chu Nhị Kỳ bốn quả, để lại vài quả cho gà rừng tiếp tục ấp.

Chu Nhị Kỳ nhìn trứng gà rừng để lại cảm thấy tiếc nuối, nhưng cậu ta cũng biết phải để lại cho gà rừng một ít, miễn cho chúng nó không muốn đẻ trứng nữa.

Cậu ta vừa đi vừa nói: "Đại ca, khi nào vịt rừng lại đẻ trứng, lần trước ở bờ sông tìm được nhiều trứng vịt rừng, bây giờ em có thể đi không?"Du Hà trả lời cậu ta: "Chắc sắp rồi, lúc quay về đi xem.

""Vâng ạ!"Vịt rừng thích đẻ trứng trong đám lau sậy, sau một lần trên mặt sông bằng phẳng bọn họ tìm được trứng vịt rừng, bọn họ cố tình đuổi một đám vịt rừng vào bên cạnh con sông nhỏ trong rừng, chỉ có vài người trong thôn biết.

Nếu không sẽ có một số người trong thôn đi tìm trứng vịt, lúc đó bọn họ chỉ có thể được chia vài quả.

.

Tn 70 Vợ Của Phản Diện Phải Vùng LênTác giả: Hựu nhất loạn ngọc túyTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Bọn họ đang làm gì vậy?"- Tại sao đều ở đây vây quanh thằng nhóc Du Hà kia?"Hình như là em trai Chu Đại Quý tới đây, đang ầm ĩ đòi nhà.""Nhà cho bọn họ ở??" Mặt thím Triệu cùng thôn biến sắc, "Bọn họ làm sao lại tới lấy nhà của Chu Đại Quý? ”"Đại Quý đã đi rồi, thằng nhóc Du Hà kia lại là nhặt được. Không phải là tất cả mọi thứ đều thuộc về em trai ông ta sao. ”Thím Triệu đi tới: "Không thể tạo nghiệt như vậy. ”Chu Đại Quý là con trai cả, năm xưa bị bà mẹ già kia làm khổ. Người mẹ kia của ông ta một lòng yêu thương đứa con trai nhỏ Chu Tiểu Bảo này, từ lâu đã bảo Chu Đại Quý lên rừng đốn củi bắt thú, khiến Chu Đại Quý mười mấy tuổi bị ngã gãy chân.Cái chân gãy chân này ngày càng trầm trọng, mẹ Chu vốn thiên vị, về sau lại càng bất công khiến cả thôn đều ghét bỏ, Chu Đại Quý là một đứa trẻ thành thật, giống như ăn cơm trăm họ mà lớn lên.Tuy nói đây là một thời đại thiếu thốn vật tư, nhưng mọi người nhìn thấy Chu Đại Quý mót khoai tây nhỏ ở dưới đất cũng sẽ không quản nó, còn có thể… Nhà nào ông bà chả muốn cháu mình ăn nhiều thịt hơn, ăn khỏe mạnh một chút, ăn nhiều một chút, mới có thể sống sót trong thời đại này.Bọn họ đã đào cạm bẫy trên núi, phủ một lớp cỏ khô lá khô thật mỏng bên ngoài, bỏ vào trong một ít vỏ thóc, dùng tre vót nhọn đâm ngược lên bên trong, khi gà rừng lao lên sẽ rơi vào cạm bẫy.Tre vót nhọn làm không quá dài, hồ khá sâu, gà rừng bị thương tự nhiên không chạy được ra ngoài.Đôi khi còn bắt được một ít thỏ rừng và chồn.Cách đó không xa, nghe thấy tiếng cánh gà rừng vỗ trong cạm bẫy, Chu Nhị Kỳ vui vẻ nói: "Đại ca, em nghe thấy tiếng động rồi."“Bên trong chắc chắn có đồ vật.”Bọn họ đi đến gần bới lớp cỏ lá phủ trên bẫy nhìn vào trong, bên trong có hai con gà rừng!Lông chim màu xám rụng khá nhiều, Chu Nhị Kỳ đang muốn bắt lên thì Du Hà ngăn lại: "Trước đi tìm trứng gà rừng, sau đó mới lấy gà."Chu Nhị Kỳ nghĩ cũng đúng, ôm gà rừng đi sờ trứng gà rừng, dễ khiến cho gà chạy mất, nhưng cậu ta thực sự thèm nhỏ dãi, thịt gà rừng đấy, lâu lắm rồi trong nhà không được ăn thịt.Du Hà nhìn thấy vẻ thèm muốn của cậu ta liền nói: "Cậu ở đây canh cho tôi, tôi đi lấy vài quả trứng gà rừng rồi về."Chu Nhị Kỳ cười hì hì, vẫn đi theo sau: "Đại ca, em đi cùng anh."Bây giờ đại ca của cậu ta đi đứng không tốt, cậu ta vẫn biết phân biệt được việc nào chính việc nào phụ.Du Hà đi theo dấu vết trên cây đến chỗ lần trước, đi không bao lâu thì thấy một tổ gà con bên trong, thấy bọn họ đi qua, con gà rừng vỗ cánh một cái bay đi.Khuôn mặt Chu Nhị Kỳ tiếc nuối: "Sớm biết ở đây còn có gà rừng, thì mang một túi lưới tới đây rồi."Nhưng Du Hà không để ý, giải thích cho cậu ta: "Giữ lại cho nó ấp trứng, đừng lấy hết."Trong tổ gà có khoảng mười mấy quả trứng gà rừng, Du Hà lấy bốn quả, cho Chu Nhị Kỳ bốn quả, để lại vài quả cho gà rừng tiếp tục ấp.Chu Nhị Kỳ nhìn trứng gà rừng để lại cảm thấy tiếc nuối, nhưng cậu ta cũng biết phải để lại cho gà rừng một ít, miễn cho chúng nó không muốn đẻ trứng nữa.Cậu ta vừa đi vừa nói: "Đại ca, khi nào vịt rừng lại đẻ trứng, lần trước ở bờ sông tìm được nhiều trứng vịt rừng, bây giờ em có thể đi không?"Du Hà trả lời cậu ta: "Chắc sắp rồi, lúc quay về đi xem.""Vâng ạ!"Vịt rừng thích đẻ trứng trong đám lau sậy, sau một lần trên mặt sông bằng phẳng bọn họ tìm được trứng vịt rừng, bọn họ cố tình đuổi một đám vịt rừng vào bên cạnh con sông nhỏ trong rừng, chỉ có vài người trong thôn biết.Nếu không sẽ có một số người trong thôn đi tìm trứng vịt, lúc đó bọn họ chỉ có thể được chia vài quả..

Chương 14: 14: Gà Rừng