"Bọn họ đang làm gì vậy?"- Tại sao đều ở đây vây quanh thằng nhóc Du Hà kia?"Hình như là em trai Chu Đại Quý tới đây, đang ầm ĩ đòi nhà.""Nhà cho bọn họ ở??" Mặt thím Triệu cùng thôn biến sắc, "Bọn họ làm sao lại tới lấy nhà của Chu Đại Quý? ”"Đại Quý đã đi rồi, thằng nhóc Du Hà kia lại là nhặt được. Không phải là tất cả mọi thứ đều thuộc về em trai ông ta sao. ”Thím Triệu đi tới: "Không thể tạo nghiệt như vậy. ”Chu Đại Quý là con trai cả, năm xưa bị bà mẹ già kia làm khổ. Người mẹ kia của ông ta một lòng yêu thương đứa con trai nhỏ Chu Tiểu Bảo này, từ lâu đã bảo Chu Đại Quý lên rừng đốn củi bắt thú, khiến Chu Đại Quý mười mấy tuổi bị ngã gãy chân.Cái chân gãy chân này ngày càng trầm trọng, mẹ Chu vốn thiên vị, về sau lại càng bất công khiến cả thôn đều ghét bỏ, Chu Đại Quý là một đứa trẻ thành thật, giống như ăn cơm trăm họ mà lớn lên.Tuy nói đây là một thời đại thiếu thốn vật tư, nhưng mọi người nhìn thấy Chu Đại Quý mót khoai tây nhỏ ở dưới đất cũng sẽ không quản nó, còn có thể…
Chương 30: 30: May Áo Sơ Mi
Tn 70 Vợ Của Phản Diện Phải Vùng LênTác giả: Hựu nhất loạn ngọc túyTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Bọn họ đang làm gì vậy?"- Tại sao đều ở đây vây quanh thằng nhóc Du Hà kia?"Hình như là em trai Chu Đại Quý tới đây, đang ầm ĩ đòi nhà.""Nhà cho bọn họ ở??" Mặt thím Triệu cùng thôn biến sắc, "Bọn họ làm sao lại tới lấy nhà của Chu Đại Quý? ”"Đại Quý đã đi rồi, thằng nhóc Du Hà kia lại là nhặt được. Không phải là tất cả mọi thứ đều thuộc về em trai ông ta sao. ”Thím Triệu đi tới: "Không thể tạo nghiệt như vậy. ”Chu Đại Quý là con trai cả, năm xưa bị bà mẹ già kia làm khổ. Người mẹ kia của ông ta một lòng yêu thương đứa con trai nhỏ Chu Tiểu Bảo này, từ lâu đã bảo Chu Đại Quý lên rừng đốn củi bắt thú, khiến Chu Đại Quý mười mấy tuổi bị ngã gãy chân.Cái chân gãy chân này ngày càng trầm trọng, mẹ Chu vốn thiên vị, về sau lại càng bất công khiến cả thôn đều ghét bỏ, Chu Đại Quý là một đứa trẻ thành thật, giống như ăn cơm trăm họ mà lớn lên.Tuy nói đây là một thời đại thiếu thốn vật tư, nhưng mọi người nhìn thấy Chu Đại Quý mót khoai tây nhỏ ở dưới đất cũng sẽ không quản nó, còn có thể… Thịnh Kiêu vẫy tay: "Cháu nhất định mang qua cho thím, làm sao có thể để thím qua lấy."Cô lại hỏi: "Đại đội trưởng ở đâu ạ? Cháu có việc tìm ông ta một chút."Thím Triệu chỉ đường cho cô: "Cháu gái, cháu đến nhà đại đội trưởng đợi đi, thím gọi ông ta về cho."Thịnh Kiêu kéo bà ta: "Thím ơi, cháu còn có chút việc muốn nhờ thím giúp đỡ."Thím Triệu bảo cháu trai nhỏ của mình đi gọi đại đội trưởng về nhà, chính mình ở lại hỏi cô: "Cháu gái, việc gì vậy?"Thịnh Kiêu nói: "Thím ơi, trong thôn tay nghề may quần áo của thím là tốt nhất, nhà cháu có nhiều vải trắng, cháu thấy thanh niên trí thức bọn họ mặc cái áo sơ mi trắng đó, thím có thể giúp cháu may một cái không? Cháu sẽ đổi với thím vài phiếu vải."Cô chỉ muốn quần áo của thím Triệu may cho cô, vì tay nghề rất tốt.Thím Triệu nói thẳng: "Không cần đổi, thím may cho cháu một cái không mất nhiều thời gian."Rất nhiều quần áo của thanh niên trí thức xuống nông bị hỏng đều đến tìm bà ta khâu vá, gối với loại áo sơ mi trắng này bà ta đã sớm quen thuộc.Thịnh Kiêu giữ bà ta: "Thím ơi, cháu vẫn còn có quần áo muốn nhờ thím giúp cháu may bằng máy móc, nên phiếu vải này nhất định phải đưa cho thím."Cô không nói hai lời nhét phiếu vải vào túi áo của thím Triệu.Thím Triệu thấy cô kiên trì, nói: "Vải trắng này làm quần áo không tốt, thím còn có một cái áo sơ mi cũ của nữ thanh niên trí thức bỏ lại không muốn, cháu có muốn không?""Nữ thanh niên trí thức đó đến được vài ngày, chịu không nổi khổ đi rồi, quần áo cũng không mang theo."Áo sơ mi của thanh niên trí thức đều làm bằng vải ngoại, không phải loại vải trắng trong thôn có thể làm ra được.Thịnh Kiêu vui vẻ cảm ơn: "Được thế thì tốt ạ, cháu cảm ơn thím ạ."Một phiếu vải đổi một cái áo, thật tốt.Ban đầu thím Triệu muốn giữ cái áo đó cho con gái nhà mình mặc, nhưng cái phiếu vải này có thể kéo miếng vải rất dài, có thể may được vài cái áo, cả nhà già trẻ đều có áo mới mặc.Cái áo sơ mi lại cũ, chỉ có áo, không có quần.Với lại họ là người nông thôn, mặc áo sơ mi trắng cũng không tiện làm việc.Sắc mặt bà ta hiện lên nụ cười, nói: "Còn một đôi giày vải không muốn, chấu có muốn lấy đi không."Thịnh Kiêu gật đầu mạnh: "Cháu muốn."Phiếu vải thật sự có thể đi kéo vải, nhưng vẫn phải trả tiền.Đi cơ sở cung tiêu xã mua một thước vải dệt bằng máy, còn phải bù thêm vài xu nữa.Sau khi nói lời tạm biệt với thím Triệu, cô đi thẳng về phía đại đội trưởng..
Thịnh Kiêu vẫy tay: "Cháu nhất định mang qua cho thím, làm sao có thể để thím qua lấy.
"Cô lại hỏi: "Đại đội trưởng ở đâu ạ? Cháu có việc tìm ông ta một chút.
"Thím Triệu chỉ đường cho cô: "Cháu gái, cháu đến nhà đại đội trưởng đợi đi, thím gọi ông ta về cho.
"Thịnh Kiêu kéo bà ta: "Thím ơi, cháu còn có chút việc muốn nhờ thím giúp đỡ.
"Thím Triệu bảo cháu trai nhỏ của mình đi gọi đại đội trưởng về nhà, chính mình ở lại hỏi cô: "Cháu gái, việc gì vậy?"Thịnh Kiêu nói: "Thím ơi, trong thôn tay nghề may quần áo của thím là tốt nhất, nhà cháu có nhiều vải trắng, cháu thấy thanh niên trí thức bọn họ mặc cái áo sơ mi trắng đó, thím có thể giúp cháu may một cái không? Cháu sẽ đổi với thím vài phiếu vải.
"Cô chỉ muốn quần áo của thím Triệu may cho cô, vì tay nghề rất tốt.
Thím Triệu nói thẳng: "Không cần đổi, thím may cho cháu một cái không mất nhiều thời gian.
"Rất nhiều quần áo của thanh niên trí thức xuống nông bị hỏng đều đến tìm bà ta khâu vá, gối với loại áo sơ mi trắng này bà ta đã sớm quen thuộc.
Thịnh Kiêu giữ bà ta: "Thím ơi, cháu vẫn còn có quần áo muốn nhờ thím giúp cháu may bằng máy móc, nên phiếu vải này nhất định phải đưa cho thím.
"Cô không nói hai lời nhét phiếu vải vào túi áo của thím Triệu.
Thím Triệu thấy cô kiên trì, nói: "Vải trắng này làm quần áo không tốt, thím còn có một cái áo sơ mi cũ của nữ thanh niên trí thức bỏ lại không muốn, cháu có muốn không?""Nữ thanh niên trí thức đó đến được vài ngày, chịu không nổi khổ đi rồi, quần áo cũng không mang theo.
"Áo sơ mi của thanh niên trí thức đều làm bằng vải ngoại, không phải loại vải trắng trong thôn có thể làm ra được.
Thịnh Kiêu vui vẻ cảm ơn: "Được thế thì tốt ạ, cháu cảm ơn thím ạ.
"Một phiếu vải đổi một cái áo, thật tốt.
Ban đầu thím Triệu muốn giữ cái áo đó cho con gái nhà mình mặc, nhưng cái phiếu vải này có thể kéo miếng vải rất dài, có thể may được vài cái áo, cả nhà già trẻ đều có áo mới mặc.
Cái áo sơ mi lại cũ, chỉ có áo, không có quần.
Với lại họ là người nông thôn, mặc áo sơ mi trắng cũng không tiện làm việc.
Sắc mặt bà ta hiện lên nụ cười, nói: "Còn một đôi giày vải không muốn, chấu có muốn lấy đi không.
"Thịnh Kiêu gật đầu mạnh: "Cháu muốn.
"Phiếu vải thật sự có thể đi kéo vải, nhưng vẫn phải trả tiền.
Đi cơ sở cung tiêu xã mua một thước vải dệt bằng máy, còn phải bù thêm vài xu nữa.
Sau khi nói lời tạm biệt với thím Triệu, cô đi thẳng về phía đại đội trưởng.
.
Tn 70 Vợ Của Phản Diện Phải Vùng LênTác giả: Hựu nhất loạn ngọc túyTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Bọn họ đang làm gì vậy?"- Tại sao đều ở đây vây quanh thằng nhóc Du Hà kia?"Hình như là em trai Chu Đại Quý tới đây, đang ầm ĩ đòi nhà.""Nhà cho bọn họ ở??" Mặt thím Triệu cùng thôn biến sắc, "Bọn họ làm sao lại tới lấy nhà của Chu Đại Quý? ”"Đại Quý đã đi rồi, thằng nhóc Du Hà kia lại là nhặt được. Không phải là tất cả mọi thứ đều thuộc về em trai ông ta sao. ”Thím Triệu đi tới: "Không thể tạo nghiệt như vậy. ”Chu Đại Quý là con trai cả, năm xưa bị bà mẹ già kia làm khổ. Người mẹ kia của ông ta một lòng yêu thương đứa con trai nhỏ Chu Tiểu Bảo này, từ lâu đã bảo Chu Đại Quý lên rừng đốn củi bắt thú, khiến Chu Đại Quý mười mấy tuổi bị ngã gãy chân.Cái chân gãy chân này ngày càng trầm trọng, mẹ Chu vốn thiên vị, về sau lại càng bất công khiến cả thôn đều ghét bỏ, Chu Đại Quý là một đứa trẻ thành thật, giống như ăn cơm trăm họ mà lớn lên.Tuy nói đây là một thời đại thiếu thốn vật tư, nhưng mọi người nhìn thấy Chu Đại Quý mót khoai tây nhỏ ở dưới đất cũng sẽ không quản nó, còn có thể… Thịnh Kiêu vẫy tay: "Cháu nhất định mang qua cho thím, làm sao có thể để thím qua lấy."Cô lại hỏi: "Đại đội trưởng ở đâu ạ? Cháu có việc tìm ông ta một chút."Thím Triệu chỉ đường cho cô: "Cháu gái, cháu đến nhà đại đội trưởng đợi đi, thím gọi ông ta về cho."Thịnh Kiêu kéo bà ta: "Thím ơi, cháu còn có chút việc muốn nhờ thím giúp đỡ."Thím Triệu bảo cháu trai nhỏ của mình đi gọi đại đội trưởng về nhà, chính mình ở lại hỏi cô: "Cháu gái, việc gì vậy?"Thịnh Kiêu nói: "Thím ơi, trong thôn tay nghề may quần áo của thím là tốt nhất, nhà cháu có nhiều vải trắng, cháu thấy thanh niên trí thức bọn họ mặc cái áo sơ mi trắng đó, thím có thể giúp cháu may một cái không? Cháu sẽ đổi với thím vài phiếu vải."Cô chỉ muốn quần áo của thím Triệu may cho cô, vì tay nghề rất tốt.Thím Triệu nói thẳng: "Không cần đổi, thím may cho cháu một cái không mất nhiều thời gian."Rất nhiều quần áo của thanh niên trí thức xuống nông bị hỏng đều đến tìm bà ta khâu vá, gối với loại áo sơ mi trắng này bà ta đã sớm quen thuộc.Thịnh Kiêu giữ bà ta: "Thím ơi, cháu vẫn còn có quần áo muốn nhờ thím giúp cháu may bằng máy móc, nên phiếu vải này nhất định phải đưa cho thím."Cô không nói hai lời nhét phiếu vải vào túi áo của thím Triệu.Thím Triệu thấy cô kiên trì, nói: "Vải trắng này làm quần áo không tốt, thím còn có một cái áo sơ mi cũ của nữ thanh niên trí thức bỏ lại không muốn, cháu có muốn không?""Nữ thanh niên trí thức đó đến được vài ngày, chịu không nổi khổ đi rồi, quần áo cũng không mang theo."Áo sơ mi của thanh niên trí thức đều làm bằng vải ngoại, không phải loại vải trắng trong thôn có thể làm ra được.Thịnh Kiêu vui vẻ cảm ơn: "Được thế thì tốt ạ, cháu cảm ơn thím ạ."Một phiếu vải đổi một cái áo, thật tốt.Ban đầu thím Triệu muốn giữ cái áo đó cho con gái nhà mình mặc, nhưng cái phiếu vải này có thể kéo miếng vải rất dài, có thể may được vài cái áo, cả nhà già trẻ đều có áo mới mặc.Cái áo sơ mi lại cũ, chỉ có áo, không có quần.Với lại họ là người nông thôn, mặc áo sơ mi trắng cũng không tiện làm việc.Sắc mặt bà ta hiện lên nụ cười, nói: "Còn một đôi giày vải không muốn, chấu có muốn lấy đi không."Thịnh Kiêu gật đầu mạnh: "Cháu muốn."Phiếu vải thật sự có thể đi kéo vải, nhưng vẫn phải trả tiền.Đi cơ sở cung tiêu xã mua một thước vải dệt bằng máy, còn phải bù thêm vài xu nữa.Sau khi nói lời tạm biệt với thím Triệu, cô đi thẳng về phía đại đội trưởng..