"Bọn họ đang làm gì vậy?"- Tại sao đều ở đây vây quanh thằng nhóc Du Hà kia?"Hình như là em trai Chu Đại Quý tới đây, đang ầm ĩ đòi nhà.""Nhà cho bọn họ ở??" Mặt thím Triệu cùng thôn biến sắc, "Bọn họ làm sao lại tới lấy nhà của Chu Đại Quý? ”"Đại Quý đã đi rồi, thằng nhóc Du Hà kia lại là nhặt được. Không phải là tất cả mọi thứ đều thuộc về em trai ông ta sao. ”Thím Triệu đi tới: "Không thể tạo nghiệt như vậy. ”Chu Đại Quý là con trai cả, năm xưa bị bà mẹ già kia làm khổ. Người mẹ kia của ông ta một lòng yêu thương đứa con trai nhỏ Chu Tiểu Bảo này, từ lâu đã bảo Chu Đại Quý lên rừng đốn củi bắt thú, khiến Chu Đại Quý mười mấy tuổi bị ngã gãy chân.Cái chân gãy chân này ngày càng trầm trọng, mẹ Chu vốn thiên vị, về sau lại càng bất công khiến cả thôn đều ghét bỏ, Chu Đại Quý là một đứa trẻ thành thật, giống như ăn cơm trăm họ mà lớn lên.Tuy nói đây là một thời đại thiếu thốn vật tư, nhưng mọi người nhìn thấy Chu Đại Quý mót khoai tây nhỏ ở dưới đất cũng sẽ không quản nó, còn có thể…

Chương 33: 33: Ga Trải Giường Màu Đen

Tn 70 Vợ Của Phản Diện Phải Vùng LênTác giả: Hựu nhất loạn ngọc túyTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Bọn họ đang làm gì vậy?"- Tại sao đều ở đây vây quanh thằng nhóc Du Hà kia?"Hình như là em trai Chu Đại Quý tới đây, đang ầm ĩ đòi nhà.""Nhà cho bọn họ ở??" Mặt thím Triệu cùng thôn biến sắc, "Bọn họ làm sao lại tới lấy nhà của Chu Đại Quý? ”"Đại Quý đã đi rồi, thằng nhóc Du Hà kia lại là nhặt được. Không phải là tất cả mọi thứ đều thuộc về em trai ông ta sao. ”Thím Triệu đi tới: "Không thể tạo nghiệt như vậy. ”Chu Đại Quý là con trai cả, năm xưa bị bà mẹ già kia làm khổ. Người mẹ kia của ông ta một lòng yêu thương đứa con trai nhỏ Chu Tiểu Bảo này, từ lâu đã bảo Chu Đại Quý lên rừng đốn củi bắt thú, khiến Chu Đại Quý mười mấy tuổi bị ngã gãy chân.Cái chân gãy chân này ngày càng trầm trọng, mẹ Chu vốn thiên vị, về sau lại càng bất công khiến cả thôn đều ghét bỏ, Chu Đại Quý là một đứa trẻ thành thật, giống như ăn cơm trăm họ mà lớn lên.Tuy nói đây là một thời đại thiếu thốn vật tư, nhưng mọi người nhìn thấy Chu Đại Quý mót khoai tây nhỏ ở dưới đất cũng sẽ không quản nó, còn có thể… Thịnh Kiêu đi vào nhà, nhìn đồ vật xung quanh, duỗi tay kéo cái ga trải giường màu đen xuống, gấp đôi quấn quanh eo: "Sáng sớm ngày kia xuất phát.""Nhanh thế?" Du Hà chưa kịp ngạc nhiên, lại thấy Thịnh Kiêu lắc cái ga trải giường trên tay, so sánh phần eo dùng viên đá màu vàng bên cạnh kẻ một dấu hiệu, trả lời cậu: "Làm việc nên sớm không nên chậm trễ, chưa nghe qua à?"Ba ngày nghỉ lấy lại sức, hai ngày chuẩn bị, một ngày ngủ ngon giấc.Vừa đúng.Du Hà đã từng nghe, nhưng cậu vẫn ngạc nhiên, và càng không hiểu bây giờ Thịnh Kiêu đang làm gì.Thịnh Kiêu tung cái ga trải giường lên không trung, miếng vải rộng lớn vẽ một vòng xoáy màu đen trên không, giống như bầu trời đêm đầy sao trải trên giường.Tiếp theo cô lục ra trí nhớ, mang cái ghế ra, đứng lên ghế, mở cái tủ trên cao, từ trong lấy ra một cái hộp.Cô lật cái hộp ra, ném xuống đất, hộp ‘bộp’ một tiếng rơi xuống đất, khuấy động bụi và tiếng vang.Giống như một loại tiếng kèn gầm rú.Từ trên ghế Thịnh Kiêu nhảy xuống, ngồi xổm bên cạnh, mở cái hộp lấy ra màn chụp, vung tay ném cho Du Hà: "Đi giặt sạch.""Cô đang làm gì vậy?" Cậu nhận lấy màn chụp Thịnh Kiêu ném qua, ôm để sang một bên.Thịnh Kiêu quay lại nhìn cậu, ánh mắt kiên định và sáng như ngọn lửa nhảy múa: "Tôi đang làm chiến bào."Nhìn nhau vài giây, Du Hà siết chặt màn chụp trong tay, quay đi cầm cái thùng gỗ lấy nước, cho tất cả những thứ Thịnh Kiêu ném qua vào trong nước: "Cô còn cần gì nữa không?"Thịnh Kiêu bung cái ga trải giường rồi quấn quanh người: "Cậu đi lấy kim chỉ lại đây."Du Hà mang hộp kim chỉ cô muốn đi tới, chỉ thấy Thịnh Kiêu chọn sợi chỉ màu đen, ngẩng mặt đối mặt với ánh sáng xuyên qua kim bạc.Đường cằm và cổ, nối thành một đường cong sắc nhọn.Miếng ga trải giường màu đen cồng kềnh trong tay cô biến hình, cảnh đêm mạnh mẽ lướt qua, được cắt và vuốt phẳng.Cái ga trải giường này vốn được làm bằng vải thô, Thịnh Kiêu quấn quanh một vòng, rồi gập một nửa.Lấy miếng vải dư thừa ở góc dưới bên phải của nó cách một khoảng lên trên, biến thành viền hoa sen không cân xứng kinh điển.Cô lấy kéo ra, nhắm vào phần dài nhất ở dưới, mắt nhìn chăm chú, không do dự cắt hết.Tiếng kéo kêu mấy tiếng, miếng vải đen lần lượt rơi xuống đất, váy nửa người dần hình thành,Cuối cùng Thịnh Kiêu nhấc cái váy nửa người này lên, lắc một cái ở chỗ trống, so với trên người.Cô cười với Du Hà: "Đẹp không?"Viền hoa sen từ góc trên bên phải đến góc dưới bên trái di chuyển theo động tác của cô, giống như một cơn gió thổi qua hồ nước, hàng ngàn hoa sen nghiêng xuống trong nước.Tao nhã và linh động..

Thịnh Kiêu đi vào nhà, nhìn đồ vật xung quanh, duỗi tay kéo cái ga trải giường màu đen xuống, gấp đôi quấn quanh eo: "Sáng sớm ngày kia xuất phát.

""Nhanh thế?" Du Hà chưa kịp ngạc nhiên, lại thấy Thịnh Kiêu lắc cái ga trải giường trên tay, so sánh phần eo dùng viên đá màu vàng bên cạnh kẻ một dấu hiệu, trả lời cậu: "Làm việc nên sớm không nên chậm trễ, chưa nghe qua à?"Ba ngày nghỉ lấy lại sức, hai ngày chuẩn bị, một ngày ngủ ngon giấc.

Vừa đúng.

Du Hà đã từng nghe, nhưng cậu vẫn ngạc nhiên, và càng không hiểu bây giờ Thịnh Kiêu đang làm gì.

Thịnh Kiêu tung cái ga trải giường lên không trung, miếng vải rộng lớn vẽ một vòng xoáy màu đen trên không, giống như bầu trời đêm đầy sao trải trên giường.

Tiếp theo cô lục ra trí nhớ, mang cái ghế ra, đứng lên ghế, mở cái tủ trên cao, từ trong lấy ra một cái hộp.

Cô lật cái hộp ra, ném xuống đất, hộp ‘bộp’ một tiếng rơi xuống đất, khuấy động bụi và tiếng vang.

Giống như một loại tiếng kèn gầm rú.

Từ trên ghế Thịnh Kiêu nhảy xuống, ngồi xổm bên cạnh, mở cái hộp lấy ra màn chụp, vung tay ném cho Du Hà: "Đi giặt sạch.

""Cô đang làm gì vậy?" Cậu nhận lấy màn chụp Thịnh Kiêu ném qua, ôm để sang một bên.

Thịnh Kiêu quay lại nhìn cậu, ánh mắt kiên định và sáng như ngọn lửa nhảy múa: "Tôi đang làm chiến bào.

"Nhìn nhau vài giây, Du Hà siết chặt màn chụp trong tay, quay đi cầm cái thùng gỗ lấy nước, cho tất cả những thứ Thịnh Kiêu ném qua vào trong nước: "Cô còn cần gì nữa không?"Thịnh Kiêu bung cái ga trải giường rồi quấn quanh người: "Cậu đi lấy kim chỉ lại đây.

"Du Hà mang hộp kim chỉ cô muốn đi tới, chỉ thấy Thịnh Kiêu chọn sợi chỉ màu đen, ngẩng mặt đối mặt với ánh sáng xuyên qua kim bạc.

Đường cằm và cổ, nối thành một đường cong sắc nhọn.

Miếng ga trải giường màu đen cồng kềnh trong tay cô biến hình, cảnh đêm mạnh mẽ lướt qua, được cắt và vuốt phẳng.

Cái ga trải giường này vốn được làm bằng vải thô, Thịnh Kiêu quấn quanh một vòng, rồi gập một nửa.

Lấy miếng vải dư thừa ở góc dưới bên phải của nó cách một khoảng lên trên, biến thành viền hoa sen không cân xứng kinh điển.

Cô lấy kéo ra, nhắm vào phần dài nhất ở dưới, mắt nhìn chăm chú, không do dự cắt hết.

Tiếng kéo kêu mấy tiếng, miếng vải đen lần lượt rơi xuống đất, váy nửa người dần hình thành,Cuối cùng Thịnh Kiêu nhấc cái váy nửa người này lên, lắc một cái ở chỗ trống, so với trên người.

Cô cười với Du Hà: "Đẹp không?"Viền hoa sen từ góc trên bên phải đến góc dưới bên trái di chuyển theo động tác của cô, giống như một cơn gió thổi qua hồ nước, hàng ngàn hoa sen nghiêng xuống trong nước.

Tao nhã và linh động.

.

Tn 70 Vợ Của Phản Diện Phải Vùng LênTác giả: Hựu nhất loạn ngọc túyTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Bọn họ đang làm gì vậy?"- Tại sao đều ở đây vây quanh thằng nhóc Du Hà kia?"Hình như là em trai Chu Đại Quý tới đây, đang ầm ĩ đòi nhà.""Nhà cho bọn họ ở??" Mặt thím Triệu cùng thôn biến sắc, "Bọn họ làm sao lại tới lấy nhà của Chu Đại Quý? ”"Đại Quý đã đi rồi, thằng nhóc Du Hà kia lại là nhặt được. Không phải là tất cả mọi thứ đều thuộc về em trai ông ta sao. ”Thím Triệu đi tới: "Không thể tạo nghiệt như vậy. ”Chu Đại Quý là con trai cả, năm xưa bị bà mẹ già kia làm khổ. Người mẹ kia của ông ta một lòng yêu thương đứa con trai nhỏ Chu Tiểu Bảo này, từ lâu đã bảo Chu Đại Quý lên rừng đốn củi bắt thú, khiến Chu Đại Quý mười mấy tuổi bị ngã gãy chân.Cái chân gãy chân này ngày càng trầm trọng, mẹ Chu vốn thiên vị, về sau lại càng bất công khiến cả thôn đều ghét bỏ, Chu Đại Quý là một đứa trẻ thành thật, giống như ăn cơm trăm họ mà lớn lên.Tuy nói đây là một thời đại thiếu thốn vật tư, nhưng mọi người nhìn thấy Chu Đại Quý mót khoai tây nhỏ ở dưới đất cũng sẽ không quản nó, còn có thể… Thịnh Kiêu đi vào nhà, nhìn đồ vật xung quanh, duỗi tay kéo cái ga trải giường màu đen xuống, gấp đôi quấn quanh eo: "Sáng sớm ngày kia xuất phát.""Nhanh thế?" Du Hà chưa kịp ngạc nhiên, lại thấy Thịnh Kiêu lắc cái ga trải giường trên tay, so sánh phần eo dùng viên đá màu vàng bên cạnh kẻ một dấu hiệu, trả lời cậu: "Làm việc nên sớm không nên chậm trễ, chưa nghe qua à?"Ba ngày nghỉ lấy lại sức, hai ngày chuẩn bị, một ngày ngủ ngon giấc.Vừa đúng.Du Hà đã từng nghe, nhưng cậu vẫn ngạc nhiên, và càng không hiểu bây giờ Thịnh Kiêu đang làm gì.Thịnh Kiêu tung cái ga trải giường lên không trung, miếng vải rộng lớn vẽ một vòng xoáy màu đen trên không, giống như bầu trời đêm đầy sao trải trên giường.Tiếp theo cô lục ra trí nhớ, mang cái ghế ra, đứng lên ghế, mở cái tủ trên cao, từ trong lấy ra một cái hộp.Cô lật cái hộp ra, ném xuống đất, hộp ‘bộp’ một tiếng rơi xuống đất, khuấy động bụi và tiếng vang.Giống như một loại tiếng kèn gầm rú.Từ trên ghế Thịnh Kiêu nhảy xuống, ngồi xổm bên cạnh, mở cái hộp lấy ra màn chụp, vung tay ném cho Du Hà: "Đi giặt sạch.""Cô đang làm gì vậy?" Cậu nhận lấy màn chụp Thịnh Kiêu ném qua, ôm để sang một bên.Thịnh Kiêu quay lại nhìn cậu, ánh mắt kiên định và sáng như ngọn lửa nhảy múa: "Tôi đang làm chiến bào."Nhìn nhau vài giây, Du Hà siết chặt màn chụp trong tay, quay đi cầm cái thùng gỗ lấy nước, cho tất cả những thứ Thịnh Kiêu ném qua vào trong nước: "Cô còn cần gì nữa không?"Thịnh Kiêu bung cái ga trải giường rồi quấn quanh người: "Cậu đi lấy kim chỉ lại đây."Du Hà mang hộp kim chỉ cô muốn đi tới, chỉ thấy Thịnh Kiêu chọn sợi chỉ màu đen, ngẩng mặt đối mặt với ánh sáng xuyên qua kim bạc.Đường cằm và cổ, nối thành một đường cong sắc nhọn.Miếng ga trải giường màu đen cồng kềnh trong tay cô biến hình, cảnh đêm mạnh mẽ lướt qua, được cắt và vuốt phẳng.Cái ga trải giường này vốn được làm bằng vải thô, Thịnh Kiêu quấn quanh một vòng, rồi gập một nửa.Lấy miếng vải dư thừa ở góc dưới bên phải của nó cách một khoảng lên trên, biến thành viền hoa sen không cân xứng kinh điển.Cô lấy kéo ra, nhắm vào phần dài nhất ở dưới, mắt nhìn chăm chú, không do dự cắt hết.Tiếng kéo kêu mấy tiếng, miếng vải đen lần lượt rơi xuống đất, váy nửa người dần hình thành,Cuối cùng Thịnh Kiêu nhấc cái váy nửa người này lên, lắc một cái ở chỗ trống, so với trên người.Cô cười với Du Hà: "Đẹp không?"Viền hoa sen từ góc trên bên phải đến góc dưới bên trái di chuyển theo động tác của cô, giống như một cơn gió thổi qua hồ nước, hàng ngàn hoa sen nghiêng xuống trong nước.Tao nhã và linh động..

Chương 33: 33: Ga Trải Giường Màu Đen