Trong căn nhà tranh, Tô Diệp cố sức mở mắt. Cô nhớ bản thân đang đi trên lối riêng dành cho người đi bộ thì bị tai nạn giao thông, một chiếc oto tông thẳng vào cô, văng cả người. Cho dù cô may mắn sống sót thì cũng nên nằm cấp cứu, dưỡng thương tại bệnh viện chứ không phải trong một căn nhà tranh xa lạ tràn ngập ánh sáng như thế này.Tô Diệp giãy giụa muốn nhấc người dậy nhưng toàn thân vô lực, ngã xuống giường tiếp tục ngất xỉu.Một lúc sau tinh thần tỉnh táo trở lại, cô chợt nhân ra Tô Diệp thời hiện đại đã chết. Cô trọng sinh vào thân thể của một tiểu cô nương trùng họ trùng tên sống tại Ninh triều – triều đại không tồn tại trong lịch sử Trung Quốc.Gia đình Tiểu Tô Diệp là gia đình thuần nông, sống ở vùng Giang Nam. Thông thường từ tháng 6 mới bắt đầu mùa mưa nhưng từ giữ giữa tháng 5 năm nay đã mưa rào to rồi cứ thế dai dẳng tới tận giữa tháng 6 vẫn chưa có dấu hiệu ngừng.Thôn của gia đình Tiểu Tô Diệp thuộc huyện Hải. Năm nay có 5,6 huyện xung quanh khu vực này cùng gặp thiên tai…
Chương 45: Chương 45
Trọng Sinh Ngày Ngày Làm RuộngTác giả: Tô Hữu TrănTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTrong căn nhà tranh, Tô Diệp cố sức mở mắt. Cô nhớ bản thân đang đi trên lối riêng dành cho người đi bộ thì bị tai nạn giao thông, một chiếc oto tông thẳng vào cô, văng cả người. Cho dù cô may mắn sống sót thì cũng nên nằm cấp cứu, dưỡng thương tại bệnh viện chứ không phải trong một căn nhà tranh xa lạ tràn ngập ánh sáng như thế này.Tô Diệp giãy giụa muốn nhấc người dậy nhưng toàn thân vô lực, ngã xuống giường tiếp tục ngất xỉu.Một lúc sau tinh thần tỉnh táo trở lại, cô chợt nhân ra Tô Diệp thời hiện đại đã chết. Cô trọng sinh vào thân thể của một tiểu cô nương trùng họ trùng tên sống tại Ninh triều – triều đại không tồn tại trong lịch sử Trung Quốc.Gia đình Tiểu Tô Diệp là gia đình thuần nông, sống ở vùng Giang Nam. Thông thường từ tháng 6 mới bắt đầu mùa mưa nhưng từ giữ giữa tháng 5 năm nay đã mưa rào to rồi cứ thế dai dẳng tới tận giữa tháng 6 vẫn chưa có dấu hiệu ngừng.Thôn của gia đình Tiểu Tô Diệp thuộc huyện Hải. Năm nay có 5,6 huyện xung quanh khu vực này cùng gặp thiên tai… Tô Cảnh Lâm an ủi: “Chín người mười ý, huynh không quản nổi suy nghĩ và thói quen của người khác đâu ạ.Nếu chưa tổn hại lợi ích tổng thể của toàn bộ tộc nhân hoặc xâm phạm quyền lợi bất chính thì huynh cứ nhắm mắt làm ngơ.”Tô Cảnh Húc: “Đành vậy thôi.Lực bất tòng tâm.”Tô Diệp rửa sạch thỏ, cắp sọt tập hợp với Tô Cảnh Lâm.Nàng bới bình rượu gạo, muối tiêu, gia vị từ gùi của ca ca để ướp thịt.Tô Cảnh Húc nom thấy bình rượu, phì cười hỏi: “Mỗi ngày bọn đệ đều trộm ôm rượu gạo đi, cha nương không mắng à?”Tô Cảnh Lâm: “Không ạ.Gần hết còn dặn nương đệ mua bổ sung.”Tô Cảnh Húc hâm mộ: “Cha đệ chiều con quá.”Tô Cảnh Lâm: “Cha đệ tốt lắm.”Tô Cảnh Hạo và Tạ Vệ Hoa cũng vừa sơ chế thỏ hoang tươm tất.Tô Diệp chuyển bình rượu cho Tô Cảnh Hạo, dặn dò: “Xoa đều”Tô Cảnh Hạo tự nhiên nhận, trực tiếp đùn đẩy sang Tạ Vệ Hoa: “Đệ làm.”Tạ Vệ Hoa cam chịu số phận, lẳng lặng bôi khắp thân thỏ.Tô Diệp chờ cậu ta thao tác xong mới đưa bột muối tiêu.Nàng hướng dẫn: “Bóp mạnh, rắc đều.”Tạ Vệ Hoa khẽ mỉm cười tiếp nhận: “Cảm ơn muội”Tô Diệp: “Không có chi”Tô Diệp bọc hỗn hợp bùn dính toàn bộ số gà.Nàng đào hố to, thả gà vào bên trong định nấu món gà nung đất sét.Phía trên lấp lớp đất mỏng, nhóm giàn lửa nướng đồng thời ba chú thỏ hoang.Số lượng củi Diệp Quốc Kiện và Tô Thế Linh chặt về vẫn chưa đủ.Họ tiếp tục dò tìm vùng phụ cận.Tô Cảnh Hạo và Tạ Vệ Hoa cũng tham gia.Thịt thỏ quay vàng ruộm giòn tan, hương thơm lượn lờ đầu mũi.Mọi ngươi đương chuẩn bị thưởng thức bữa đại tiệc rừng núi thì ba huynh đệ Diệp gia vừa đi lên.Diệp Đức Chính nhìn đồ ăn la liệt, hò reo sung sướng: “Ngon quá.Bụng con đói sôi ùng ục.”Tô Cảnh Húc nói: “Các huynh đã chuyển một chuyến về tới nhà rồi à? Nhanh thế.”Diệp Đức Tường: “Mới tạm chất dưới bìa rừng thôi.”Tô Cảnh Húc mời: “Mau ngồi xuống ăn cho nóng.”Diệp Đức Tường: “Đệ ăn trước đi.Huynh rửa cái tay.”Thỏ quay trơ trọi bộ khung xương.Tô Diệp bới hết đám gà ăn mày.Nàng chia hai người một con.Tô Diệp và Tô Cảnh Lâm bắt cặp.Tô Cảnh Lâm gặm đùi gà đã no căng, dư bao nhiêu phần Tô Diệp giải quyết.Tô Cảnh Húc thực tủy biết vị, bật thốt: “Quá đã! Cảnh Lâm, tiết trời thu mát mẻ chúng ta lại cùng nhau hội hợp, dã ngoại săn thú nhỉ?”Tô Cảnh Lâm mỉm cười tán thành: “Đệ và Diệp tử luôn sẵn sàng.”Có vài lời Tô Cảnh Hạo kìm nén mãi.Cậu thanh niên mấp máy môi tìm dũng khí hồi lâu, thanh giọng hỏi: “Diệp tử, muội có muốn điều tra vùng thượng nguồn với huynh không?”Tô Diệp nhìn đại ca hỏi ý kiến.Tô Cảnh Lâm từ chối thay muội muội: “Cảnh Hạo huynh, Diệp tử còn nhỏ tuổi.Nó chưa từng luyện võ phòng thân, ngoại trừ trời phú sức lực hơn người thì tay chân vụng về lắm.Đệ đành xin lỗi huynh.”Tô Cảnh Hạo ỉu xìu: “Xin lỗi.Tại ta chưa suy nghĩ thấu đáo.”Tô Cảnh Lâm khuyên: “Cảnh Hạo ca đừng đi thám hiểm thì hơn.Thế đơn lực bạc mà rừng rậm ẩn chứa nhiều nguy cơ.”Tô Cảnh Hạo: “Uh”Tô Cảnh Lâm nghe loáng thoáng tiếng thở dài nhẹ nhõm của Tô Cảnh Húc.Ngồi nghỉ ngơi xuôi cơm, đoàn Tô Cảnh Húc xuống núi trước.Đã nhiều ngày trôi qua Tô Diệp chưa vào rừng trúc.Hiện tại nàng phát hiện nó thay đổi quá nhiều.Mật độ thưa thớt bớt mất bóng râm điều hòa nhiệt độ.Đôi chỗ trơ chọi gốc cây bị chặt ngang hoặc hố đào tận rễ.Măng non tuyệt tích đến lá mầm cũng chẳng còn.Thảm cảnh tựa lốc xoáy tàn phá..
Tô Cảnh Lâm an ủi: “Chín người mười ý, huynh không quản nổi suy nghĩ và thói quen của người khác đâu ạ.
Nếu chưa tổn hại lợi ích tổng thể của toàn bộ tộc nhân hoặc xâm phạm quyền lợi bất chính thì huynh cứ nhắm mắt làm ngơ.”Tô Cảnh Húc: “Đành vậy thôi.
Lực bất tòng tâm.”Tô Diệp rửa sạch thỏ, cắp sọt tập hợp với Tô Cảnh Lâm.
Nàng bới bình rượu gạo, muối tiêu, gia vị từ gùi của ca ca để ướp thịt.
Tô Cảnh Húc nom thấy bình rượu, phì cười hỏi: “Mỗi ngày bọn đệ đều trộm ôm rượu gạo đi, cha nương không mắng à?”Tô Cảnh Lâm: “Không ạ.
Gần hết còn dặn nương đệ mua bổ sung.”Tô Cảnh Húc hâm mộ: “Cha đệ chiều con quá.”Tô Cảnh Lâm: “Cha đệ tốt lắm.”Tô Cảnh Hạo và Tạ Vệ Hoa cũng vừa sơ chế thỏ hoang tươm tất.
Tô Diệp chuyển bình rượu cho Tô Cảnh Hạo, dặn dò: “Xoa đều”Tô Cảnh Hạo tự nhiên nhận, trực tiếp đùn đẩy sang Tạ Vệ Hoa: “Đệ làm.”Tạ Vệ Hoa cam chịu số phận, lẳng lặng bôi khắp thân thỏ.
Tô Diệp chờ cậu ta thao tác xong mới đưa bột muối tiêu.
Nàng hướng dẫn: “Bóp mạnh, rắc đều.”Tạ Vệ Hoa khẽ mỉm cười tiếp nhận: “Cảm ơn muội”Tô Diệp: “Không có chi”Tô Diệp bọc hỗn hợp bùn dính toàn bộ số gà.
Nàng đào hố to, thả gà vào bên trong định nấu món gà nung đất sét.
Phía trên lấp lớp đất mỏng, nhóm giàn lửa nướng đồng thời ba chú thỏ hoang.
Số lượng củi Diệp Quốc Kiện và Tô Thế Linh chặt về vẫn chưa đủ.
Họ tiếp tục dò tìm vùng phụ cận.
Tô Cảnh Hạo và Tạ Vệ Hoa cũng tham gia.Thịt thỏ quay vàng ruộm giòn tan, hương thơm lượn lờ đầu mũi.
Mọi ngươi đương chuẩn bị thưởng thức bữa đại tiệc rừng núi thì ba huynh đệ Diệp gia vừa đi lên.
Diệp Đức Chính nhìn đồ ăn la liệt, hò reo sung sướng: “Ngon quá.
Bụng con đói sôi ùng ục.”Tô Cảnh Húc nói: “Các huynh đã chuyển một chuyến về tới nhà rồi à? Nhanh thế.”Diệp Đức Tường: “Mới tạm chất dưới bìa rừng thôi.”Tô Cảnh Húc mời: “Mau ngồi xuống ăn cho nóng.”Diệp Đức Tường: “Đệ ăn trước đi.
Huynh rửa cái tay.”Thỏ quay trơ trọi bộ khung xương.
Tô Diệp bới hết đám gà ăn mày.
Nàng chia hai người một con.
Tô Diệp và Tô Cảnh Lâm bắt cặp.
Tô Cảnh Lâm gặm đùi gà đã no căng, dư bao nhiêu phần Tô Diệp giải quyết.Tô Cảnh Húc thực tủy biết vị, bật thốt: “Quá đã! Cảnh Lâm, tiết trời thu mát mẻ chúng ta lại cùng nhau hội hợp, dã ngoại săn thú nhỉ?”Tô Cảnh Lâm mỉm cười tán thành: “Đệ và Diệp tử luôn sẵn sàng.”Có vài lời Tô Cảnh Hạo kìm nén mãi.
Cậu thanh niên mấp máy môi tìm dũng khí hồi lâu, thanh giọng hỏi: “Diệp tử, muội có muốn điều tra vùng thượng nguồn với huynh không?”Tô Diệp nhìn đại ca hỏi ý kiến.
Tô Cảnh Lâm từ chối thay muội muội: “Cảnh Hạo huynh, Diệp tử còn nhỏ tuổi.
Nó chưa từng luyện võ phòng thân, ngoại trừ trời phú sức lực hơn người thì tay chân vụng về lắm.
Đệ đành xin lỗi huynh.”Tô Cảnh Hạo ỉu xìu: “Xin lỗi.
Tại ta chưa suy nghĩ thấu đáo.”Tô Cảnh Lâm khuyên: “Cảnh Hạo ca đừng đi thám hiểm thì hơn.
Thế đơn lực bạc mà rừng rậm ẩn chứa nhiều nguy cơ.”Tô Cảnh Hạo: “Uh”Tô Cảnh Lâm nghe loáng thoáng tiếng thở dài nhẹ nhõm của Tô Cảnh Húc.Ngồi nghỉ ngơi xuôi cơm, đoàn Tô Cảnh Húc xuống núi trước.
Đã nhiều ngày trôi qua Tô Diệp chưa vào rừng trúc.
Hiện tại nàng phát hiện nó thay đổi quá nhiều.
Mật độ thưa thớt bớt mất bóng râm điều hòa nhiệt độ.
Đôi chỗ trơ chọi gốc cây bị chặt ngang hoặc hố đào tận rễ.
Măng non tuyệt tích đến lá mầm cũng chẳng còn.
Thảm cảnh tựa lốc xoáy tàn phá..
Trọng Sinh Ngày Ngày Làm RuộngTác giả: Tô Hữu TrănTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTrong căn nhà tranh, Tô Diệp cố sức mở mắt. Cô nhớ bản thân đang đi trên lối riêng dành cho người đi bộ thì bị tai nạn giao thông, một chiếc oto tông thẳng vào cô, văng cả người. Cho dù cô may mắn sống sót thì cũng nên nằm cấp cứu, dưỡng thương tại bệnh viện chứ không phải trong một căn nhà tranh xa lạ tràn ngập ánh sáng như thế này.Tô Diệp giãy giụa muốn nhấc người dậy nhưng toàn thân vô lực, ngã xuống giường tiếp tục ngất xỉu.Một lúc sau tinh thần tỉnh táo trở lại, cô chợt nhân ra Tô Diệp thời hiện đại đã chết. Cô trọng sinh vào thân thể của một tiểu cô nương trùng họ trùng tên sống tại Ninh triều – triều đại không tồn tại trong lịch sử Trung Quốc.Gia đình Tiểu Tô Diệp là gia đình thuần nông, sống ở vùng Giang Nam. Thông thường từ tháng 6 mới bắt đầu mùa mưa nhưng từ giữ giữa tháng 5 năm nay đã mưa rào to rồi cứ thế dai dẳng tới tận giữa tháng 6 vẫn chưa có dấu hiệu ngừng.Thôn của gia đình Tiểu Tô Diệp thuộc huyện Hải. Năm nay có 5,6 huyện xung quanh khu vực này cùng gặp thiên tai… Tô Cảnh Lâm an ủi: “Chín người mười ý, huynh không quản nổi suy nghĩ và thói quen của người khác đâu ạ.Nếu chưa tổn hại lợi ích tổng thể của toàn bộ tộc nhân hoặc xâm phạm quyền lợi bất chính thì huynh cứ nhắm mắt làm ngơ.”Tô Cảnh Húc: “Đành vậy thôi.Lực bất tòng tâm.”Tô Diệp rửa sạch thỏ, cắp sọt tập hợp với Tô Cảnh Lâm.Nàng bới bình rượu gạo, muối tiêu, gia vị từ gùi của ca ca để ướp thịt.Tô Cảnh Húc nom thấy bình rượu, phì cười hỏi: “Mỗi ngày bọn đệ đều trộm ôm rượu gạo đi, cha nương không mắng à?”Tô Cảnh Lâm: “Không ạ.Gần hết còn dặn nương đệ mua bổ sung.”Tô Cảnh Húc hâm mộ: “Cha đệ chiều con quá.”Tô Cảnh Lâm: “Cha đệ tốt lắm.”Tô Cảnh Hạo và Tạ Vệ Hoa cũng vừa sơ chế thỏ hoang tươm tất.Tô Diệp chuyển bình rượu cho Tô Cảnh Hạo, dặn dò: “Xoa đều”Tô Cảnh Hạo tự nhiên nhận, trực tiếp đùn đẩy sang Tạ Vệ Hoa: “Đệ làm.”Tạ Vệ Hoa cam chịu số phận, lẳng lặng bôi khắp thân thỏ.Tô Diệp chờ cậu ta thao tác xong mới đưa bột muối tiêu.Nàng hướng dẫn: “Bóp mạnh, rắc đều.”Tạ Vệ Hoa khẽ mỉm cười tiếp nhận: “Cảm ơn muội”Tô Diệp: “Không có chi”Tô Diệp bọc hỗn hợp bùn dính toàn bộ số gà.Nàng đào hố to, thả gà vào bên trong định nấu món gà nung đất sét.Phía trên lấp lớp đất mỏng, nhóm giàn lửa nướng đồng thời ba chú thỏ hoang.Số lượng củi Diệp Quốc Kiện và Tô Thế Linh chặt về vẫn chưa đủ.Họ tiếp tục dò tìm vùng phụ cận.Tô Cảnh Hạo và Tạ Vệ Hoa cũng tham gia.Thịt thỏ quay vàng ruộm giòn tan, hương thơm lượn lờ đầu mũi.Mọi ngươi đương chuẩn bị thưởng thức bữa đại tiệc rừng núi thì ba huynh đệ Diệp gia vừa đi lên.Diệp Đức Chính nhìn đồ ăn la liệt, hò reo sung sướng: “Ngon quá.Bụng con đói sôi ùng ục.”Tô Cảnh Húc nói: “Các huynh đã chuyển một chuyến về tới nhà rồi à? Nhanh thế.”Diệp Đức Tường: “Mới tạm chất dưới bìa rừng thôi.”Tô Cảnh Húc mời: “Mau ngồi xuống ăn cho nóng.”Diệp Đức Tường: “Đệ ăn trước đi.Huynh rửa cái tay.”Thỏ quay trơ trọi bộ khung xương.Tô Diệp bới hết đám gà ăn mày.Nàng chia hai người một con.Tô Diệp và Tô Cảnh Lâm bắt cặp.Tô Cảnh Lâm gặm đùi gà đã no căng, dư bao nhiêu phần Tô Diệp giải quyết.Tô Cảnh Húc thực tủy biết vị, bật thốt: “Quá đã! Cảnh Lâm, tiết trời thu mát mẻ chúng ta lại cùng nhau hội hợp, dã ngoại săn thú nhỉ?”Tô Cảnh Lâm mỉm cười tán thành: “Đệ và Diệp tử luôn sẵn sàng.”Có vài lời Tô Cảnh Hạo kìm nén mãi.Cậu thanh niên mấp máy môi tìm dũng khí hồi lâu, thanh giọng hỏi: “Diệp tử, muội có muốn điều tra vùng thượng nguồn với huynh không?”Tô Diệp nhìn đại ca hỏi ý kiến.Tô Cảnh Lâm từ chối thay muội muội: “Cảnh Hạo huynh, Diệp tử còn nhỏ tuổi.Nó chưa từng luyện võ phòng thân, ngoại trừ trời phú sức lực hơn người thì tay chân vụng về lắm.Đệ đành xin lỗi huynh.”Tô Cảnh Hạo ỉu xìu: “Xin lỗi.Tại ta chưa suy nghĩ thấu đáo.”Tô Cảnh Lâm khuyên: “Cảnh Hạo ca đừng đi thám hiểm thì hơn.Thế đơn lực bạc mà rừng rậm ẩn chứa nhiều nguy cơ.”Tô Cảnh Hạo: “Uh”Tô Cảnh Lâm nghe loáng thoáng tiếng thở dài nhẹ nhõm của Tô Cảnh Húc.Ngồi nghỉ ngơi xuôi cơm, đoàn Tô Cảnh Húc xuống núi trước.Đã nhiều ngày trôi qua Tô Diệp chưa vào rừng trúc.Hiện tại nàng phát hiện nó thay đổi quá nhiều.Mật độ thưa thớt bớt mất bóng râm điều hòa nhiệt độ.Đôi chỗ trơ chọi gốc cây bị chặt ngang hoặc hố đào tận rễ.Măng non tuyệt tích đến lá mầm cũng chẳng còn.Thảm cảnh tựa lốc xoáy tàn phá..