Buổi chiều, một nhà xe chạy từ từ trong khu phố ở thành phố Nam đã hoang phế, nhà cửa hai bên đường đã bị bỏ hoang, rất nhiều tòa nhà đã mọc đầy cỏ dại khắp tường, nhìn qua cực kỳ hoang vắng, nhưng Ninh Mông cứ cảm thấy sau cửa sổ tối đen kia vẫn thỉnh thoảng hiện lên một vài bóng dáng khả nghi. Cô không biết, những bóng dáng đó là người lang thang khắp nơi đang ẩn thân ở đây, hay là zombie đã cảm nhiễm virus. Khu phố này tỏa ra hơi thở kh ủng bố khiến người ta hít thở không thông, đặc biệt là ở ven đường thỉnh thoảng còn xuất hiện thi thể đã bị cắn xé bốc mùi hôi thối, càng khiến Ninh Mông kinh hồn bạt vía. Cô điều khiển nhà xe, cẩn thận đi qua vùng phế tích này, lúc đi qua một trạm xăng dầu, một người đàn ông đầu bù tóc rối, khuôn mặt tiều tụy vọt ta từ trong phòng, vẫy tay, khập khiễng chạy nhanh theo sau xe. Sau một lát do dự ngắn ngủi, Ninh Mông vẫn đạp phanh dừng lại. Trên trán gã có máu tươi chảy xuống, sắc mặt tái nhợt, dường như bị thương không nhẹ, thấy xe dừng lại, trong…
Chương 14: Chương 14
Nhà Xe Di Động Tại Mạt ThếTác giả: Thỏ Nhĩ TềTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBuổi chiều, một nhà xe chạy từ từ trong khu phố ở thành phố Nam đã hoang phế, nhà cửa hai bên đường đã bị bỏ hoang, rất nhiều tòa nhà đã mọc đầy cỏ dại khắp tường, nhìn qua cực kỳ hoang vắng, nhưng Ninh Mông cứ cảm thấy sau cửa sổ tối đen kia vẫn thỉnh thoảng hiện lên một vài bóng dáng khả nghi. Cô không biết, những bóng dáng đó là người lang thang khắp nơi đang ẩn thân ở đây, hay là zombie đã cảm nhiễm virus. Khu phố này tỏa ra hơi thở kh ủng bố khiến người ta hít thở không thông, đặc biệt là ở ven đường thỉnh thoảng còn xuất hiện thi thể đã bị cắn xé bốc mùi hôi thối, càng khiến Ninh Mông kinh hồn bạt vía. Cô điều khiển nhà xe, cẩn thận đi qua vùng phế tích này, lúc đi qua một trạm xăng dầu, một người đàn ông đầu bù tóc rối, khuôn mặt tiều tụy vọt ta từ trong phòng, vẫy tay, khập khiễng chạy nhanh theo sau xe. Sau một lát do dự ngắn ngủi, Ninh Mông vẫn đạp phanh dừng lại. Trên trán gã có máu tươi chảy xuống, sắc mặt tái nhợt, dường như bị thương không nhẹ, thấy xe dừng lại, trong… Cao Thiến cười bí hiểm: "Tôi tắm nước nóng không phải xếp hàng, không phải lo đột ngột bị mất nước, tắm gội sấy tóc xong còn được đánh một giấc ngon lành.""Cứ nổ đi, loại người không vào được khu an toàn như chúng ta đã mấy năm không được tắm một trận ra trò rồi."Cao Thiến không nói gì nữa, cô ấy muốn giấu nhà xe khách sạn đi, không muốn nói cho người khác biết.—Sáng nay, Ninh Mông bỏ ra hai mươi điểm để đổi bốn quả trứng gà và hai trăm gam đậu phụ.Cô chỉ dám dùng một quả trứng, ba quả còn lại cất hết vào tủ lạnh.Bởi không nỡ đổi điểm lấy dầu nên Ninh Mông không chiên trứng mà bỏ cả trứng và đậu vào nồi nấu cùng mì.Nấu xong, Ninh Mông nếm thử một miếng tuy trứng luộc ăn hơi nhạt nhẽo không đủ hương vị, nhưng đối với một người đã ăn mì ăn liền quá lâu như cô thì bát mì trứng và đậu này đã là món ngon hiếm có rồi.Nhất thời, Ninh Mông có ảo giác mình đã xuyên không về thời hiện đại.Cô ăn ngấu nghiến bát mì rồi ra ngoài đi dạo quanh quảng trường một lần nữa.Ninh Mông đã nghĩ kỹ rồi, cho dù nhà xe khách sạn có thể cung cấp đủ đồ cho cô sống tiếp nhưng nếu không ra ngoài thì chỉ có thể ở đây một tháng, muốn tiếp tục ở lại thì phải chấp hành nhiệm vụ.Nhưng nếu phải chiến đấu một mình, cô không dám chắc mình may mắn đến mức lúc gặp zombie sẽ có người đến cứu giúp.Thế nên, cách tốt nhất là gia nhập một đội cứu viện và tham gia các nhiệm vụ tập thể, chí ít còn có tư cách ở lại khu cách ly.Chuyện này sớm muộn gì cũng phải làm, khi Ninh Mông đến quảng trường, số người đứng trước bảng thông báo ít hơn hôm qua nhiều, mà hình như nội dung trên bảng đã thay đổi.Người ta đã đăng một đợt chiêu mộ mới và trên đó cũng có thêm thông tin.Ninh Mông để ý thấy đội cứu viện Bắc Hải rất nổi tiếng đã rút thông báo chiêu mộ, chỉ còn vài phân đội nhỏ không biết tên vẫn đăng thông báo, có lẽ chưa tuyển được người.Cô kiểm tra cẩn thận từng cái một, muốn tìm một cái đáng tin cậy.Lúc này, một người đàn ông trung niên đi tới: "Em gái, em đừng nhìn đội cứu viện "Tuyệt Xử Phùng Sinh" này làm gì, bọn họ lúc nào chẳng tuyển tân binh.Em gái cứ nhìn tờ giấy chiêu mộ này đã cũ từ đời nào rồi vẫn chưa bị gỡ xuống xem, có biết tại sao không?"Ninh Mông tò mò hỏi: "Ồ? Tại sao vậy?""Trang bị của bọn họ rất kém, không có nhiều tiền, người được tuyển vào toàn đi làm tốt thí nên mới phải chiêu mộ suốt như thế.Sau khi tân binh gia nhập vào đội, quả thực khó lòng phòng bị, nghe nói tỷ lệ tân binh hy sinh trong đội bọn họ cực kỳ cao."Nhóm dịch: Nhà YooAhin.
Cao Thiến cười bí hiểm: "Tôi tắm nước nóng không phải xếp hàng, không phải lo đột ngột bị mất nước, tắm gội sấy tóc xong còn được đánh một giấc ngon lành.
""Cứ nổ đi, loại người không vào được khu an toàn như chúng ta đã mấy năm không được tắm một trận ra trò rồi.
"Cao Thiến không nói gì nữa, cô ấy muốn giấu nhà xe khách sạn đi, không muốn nói cho người khác biết.
—Sáng nay, Ninh Mông bỏ ra hai mươi điểm để đổi bốn quả trứng gà và hai trăm gam đậu phụ.
Cô chỉ dám dùng một quả trứng, ba quả còn lại cất hết vào tủ lạnh.
Bởi không nỡ đổi điểm lấy dầu nên Ninh Mông không chiên trứng mà bỏ cả trứng và đậu vào nồi nấu cùng mì.
Nấu xong, Ninh Mông nếm thử một miếng tuy trứng luộc ăn hơi nhạt nhẽo không đủ hương vị, nhưng đối với một người đã ăn mì ăn liền quá lâu như cô thì bát mì trứng và đậu này đã là món ngon hiếm có rồi.
Nhất thời, Ninh Mông có ảo giác mình đã xuyên không về thời hiện đại.
Cô ăn ngấu nghiến bát mì rồi ra ngoài đi dạo quanh quảng trường một lần nữa.
Ninh Mông đã nghĩ kỹ rồi, cho dù nhà xe khách sạn có thể cung cấp đủ đồ cho cô sống tiếp nhưng nếu không ra ngoài thì chỉ có thể ở đây một tháng, muốn tiếp tục ở lại thì phải chấp hành nhiệm vụ.
Nhưng nếu phải chiến đấu một mình, cô không dám chắc mình may mắn đến mức lúc gặp zombie sẽ có người đến cứu giúp.
Thế nên, cách tốt nhất là gia nhập một đội cứu viện và tham gia các nhiệm vụ tập thể, chí ít còn có tư cách ở lại khu cách ly.
Chuyện này sớm muộn gì cũng phải làm, khi Ninh Mông đến quảng trường, số người đứng trước bảng thông báo ít hơn hôm qua nhiều, mà hình như nội dung trên bảng đã thay đổi.
Người ta đã đăng một đợt chiêu mộ mới và trên đó cũng có thêm thông tin.
Ninh Mông để ý thấy đội cứu viện Bắc Hải rất nổi tiếng đã rút thông báo chiêu mộ, chỉ còn vài phân đội nhỏ không biết tên vẫn đăng thông báo, có lẽ chưa tuyển được người.
Cô kiểm tra cẩn thận từng cái một, muốn tìm một cái đáng tin cậy.
Lúc này, một người đàn ông trung niên đi tới: "Em gái, em đừng nhìn đội cứu viện "Tuyệt Xử Phùng Sinh" này làm gì, bọn họ lúc nào chẳng tuyển tân binh.
Em gái cứ nhìn tờ giấy chiêu mộ này đã cũ từ đời nào rồi vẫn chưa bị gỡ xuống xem, có biết tại sao không?"Ninh Mông tò mò hỏi: "Ồ? Tại sao vậy?""Trang bị của bọn họ rất kém, không có nhiều tiền, người được tuyển vào toàn đi làm tốt thí nên mới phải chiêu mộ suốt như thế.
Sau khi tân binh gia nhập vào đội, quả thực khó lòng phòng bị, nghe nói tỷ lệ tân binh hy sinh trong đội bọn họ cực kỳ cao.
"Nhóm dịch: Nhà YooAhin.
Nhà Xe Di Động Tại Mạt ThếTác giả: Thỏ Nhĩ TềTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBuổi chiều, một nhà xe chạy từ từ trong khu phố ở thành phố Nam đã hoang phế, nhà cửa hai bên đường đã bị bỏ hoang, rất nhiều tòa nhà đã mọc đầy cỏ dại khắp tường, nhìn qua cực kỳ hoang vắng, nhưng Ninh Mông cứ cảm thấy sau cửa sổ tối đen kia vẫn thỉnh thoảng hiện lên một vài bóng dáng khả nghi. Cô không biết, những bóng dáng đó là người lang thang khắp nơi đang ẩn thân ở đây, hay là zombie đã cảm nhiễm virus. Khu phố này tỏa ra hơi thở kh ủng bố khiến người ta hít thở không thông, đặc biệt là ở ven đường thỉnh thoảng còn xuất hiện thi thể đã bị cắn xé bốc mùi hôi thối, càng khiến Ninh Mông kinh hồn bạt vía. Cô điều khiển nhà xe, cẩn thận đi qua vùng phế tích này, lúc đi qua một trạm xăng dầu, một người đàn ông đầu bù tóc rối, khuôn mặt tiều tụy vọt ta từ trong phòng, vẫy tay, khập khiễng chạy nhanh theo sau xe. Sau một lát do dự ngắn ngủi, Ninh Mông vẫn đạp phanh dừng lại. Trên trán gã có máu tươi chảy xuống, sắc mặt tái nhợt, dường như bị thương không nhẹ, thấy xe dừng lại, trong… Cao Thiến cười bí hiểm: "Tôi tắm nước nóng không phải xếp hàng, không phải lo đột ngột bị mất nước, tắm gội sấy tóc xong còn được đánh một giấc ngon lành.""Cứ nổ đi, loại người không vào được khu an toàn như chúng ta đã mấy năm không được tắm một trận ra trò rồi."Cao Thiến không nói gì nữa, cô ấy muốn giấu nhà xe khách sạn đi, không muốn nói cho người khác biết.—Sáng nay, Ninh Mông bỏ ra hai mươi điểm để đổi bốn quả trứng gà và hai trăm gam đậu phụ.Cô chỉ dám dùng một quả trứng, ba quả còn lại cất hết vào tủ lạnh.Bởi không nỡ đổi điểm lấy dầu nên Ninh Mông không chiên trứng mà bỏ cả trứng và đậu vào nồi nấu cùng mì.Nấu xong, Ninh Mông nếm thử một miếng tuy trứng luộc ăn hơi nhạt nhẽo không đủ hương vị, nhưng đối với một người đã ăn mì ăn liền quá lâu như cô thì bát mì trứng và đậu này đã là món ngon hiếm có rồi.Nhất thời, Ninh Mông có ảo giác mình đã xuyên không về thời hiện đại.Cô ăn ngấu nghiến bát mì rồi ra ngoài đi dạo quanh quảng trường một lần nữa.Ninh Mông đã nghĩ kỹ rồi, cho dù nhà xe khách sạn có thể cung cấp đủ đồ cho cô sống tiếp nhưng nếu không ra ngoài thì chỉ có thể ở đây một tháng, muốn tiếp tục ở lại thì phải chấp hành nhiệm vụ.Nhưng nếu phải chiến đấu một mình, cô không dám chắc mình may mắn đến mức lúc gặp zombie sẽ có người đến cứu giúp.Thế nên, cách tốt nhất là gia nhập một đội cứu viện và tham gia các nhiệm vụ tập thể, chí ít còn có tư cách ở lại khu cách ly.Chuyện này sớm muộn gì cũng phải làm, khi Ninh Mông đến quảng trường, số người đứng trước bảng thông báo ít hơn hôm qua nhiều, mà hình như nội dung trên bảng đã thay đổi.Người ta đã đăng một đợt chiêu mộ mới và trên đó cũng có thêm thông tin.Ninh Mông để ý thấy đội cứu viện Bắc Hải rất nổi tiếng đã rút thông báo chiêu mộ, chỉ còn vài phân đội nhỏ không biết tên vẫn đăng thông báo, có lẽ chưa tuyển được người.Cô kiểm tra cẩn thận từng cái một, muốn tìm một cái đáng tin cậy.Lúc này, một người đàn ông trung niên đi tới: "Em gái, em đừng nhìn đội cứu viện "Tuyệt Xử Phùng Sinh" này làm gì, bọn họ lúc nào chẳng tuyển tân binh.Em gái cứ nhìn tờ giấy chiêu mộ này đã cũ từ đời nào rồi vẫn chưa bị gỡ xuống xem, có biết tại sao không?"Ninh Mông tò mò hỏi: "Ồ? Tại sao vậy?""Trang bị của bọn họ rất kém, không có nhiều tiền, người được tuyển vào toàn đi làm tốt thí nên mới phải chiêu mộ suốt như thế.Sau khi tân binh gia nhập vào đội, quả thực khó lòng phòng bị, nghe nói tỷ lệ tân binh hy sinh trong đội bọn họ cực kỳ cao."Nhóm dịch: Nhà YooAhin.