Tác giả:

Buổi chiều, một nhà xe chạy từ từ trong khu phố ở thành phố Nam đã hoang phế, nhà cửa hai bên đường đã bị bỏ hoang, rất nhiều tòa nhà đã mọc đầy cỏ dại khắp tường, nhìn qua cực kỳ hoang vắng, nhưng Ninh Mông cứ cảm thấy sau cửa sổ tối đen kia vẫn thỉnh thoảng hiện lên một vài bóng dáng khả nghi. Cô không biết, những bóng dáng đó là người lang thang khắp nơi đang ẩn thân ở đây, hay là zombie đã cảm nhiễm virus. Khu phố này tỏa ra hơi thở kh ủng bố khiến người ta hít thở không thông, đặc biệt là ở ven đường thỉnh thoảng còn xuất hiện thi thể đã bị cắn xé bốc mùi hôi thối, càng khiến Ninh Mông kinh hồn bạt vía. Cô điều khiển nhà xe, cẩn thận đi qua vùng phế tích này, lúc đi qua một trạm xăng dầu, một người đàn ông đầu bù tóc rối, khuôn mặt tiều tụy vọt ta từ trong phòng, vẫy tay, khập khiễng chạy nhanh theo sau xe. Sau một lát do dự ngắn ngủi, Ninh Mông vẫn đạp phanh dừng lại. Trên trán gã có máu tươi chảy xuống, sắc mặt tái nhợt, dường như bị thương không nhẹ, thấy xe dừng lại, trong…

Chương 37: Chương 37

Nhà Xe Di Động Tại Mạt ThếTác giả: Thỏ Nhĩ TềTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBuổi chiều, một nhà xe chạy từ từ trong khu phố ở thành phố Nam đã hoang phế, nhà cửa hai bên đường đã bị bỏ hoang, rất nhiều tòa nhà đã mọc đầy cỏ dại khắp tường, nhìn qua cực kỳ hoang vắng, nhưng Ninh Mông cứ cảm thấy sau cửa sổ tối đen kia vẫn thỉnh thoảng hiện lên một vài bóng dáng khả nghi. Cô không biết, những bóng dáng đó là người lang thang khắp nơi đang ẩn thân ở đây, hay là zombie đã cảm nhiễm virus. Khu phố này tỏa ra hơi thở kh ủng bố khiến người ta hít thở không thông, đặc biệt là ở ven đường thỉnh thoảng còn xuất hiện thi thể đã bị cắn xé bốc mùi hôi thối, càng khiến Ninh Mông kinh hồn bạt vía. Cô điều khiển nhà xe, cẩn thận đi qua vùng phế tích này, lúc đi qua một trạm xăng dầu, một người đàn ông đầu bù tóc rối, khuôn mặt tiều tụy vọt ta từ trong phòng, vẫy tay, khập khiễng chạy nhanh theo sau xe. Sau một lát do dự ngắn ngủi, Ninh Mông vẫn đạp phanh dừng lại. Trên trán gã có máu tươi chảy xuống, sắc mặt tái nhợt, dường như bị thương không nhẹ, thấy xe dừng lại, trong… “Vậy mẹ có thể ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, bác sĩ nói sức khỏe mẹ quá yếu đều vì nhịn đói trong suốt thời gian qua, mẹ phải ăn nhiều một chút thì cơ thể mới khỏe lên được chứ.” Lục Trác dỗ dành mẹ mình như đang dỗ dành một đứa bé.Đối mặt với đứa con trai hiểu chuyện như vậy, Châu Duyệt vừa vui mừng vừa đau lòng, con trai năm nay mới mười lăm tuổi mà đã phải gánh vác rất nhiều chuyện, bà ấy thật sự phải tỉnh táo lại, ít nhất không thể trở thành gánh nặng của con trai.Châu Duyệt cố gắng chống đỡ thân thể ngồi dậy, ăn non nửa bát cháo rồi ăn thêm vài miếng cà chua trộn đường, bà ấy cảm giác mình khá hơn một chút.“Mẹ thật sự không ăn thêm được nữa, con trai ăn nốt giúp mẹ phần còn lại đi.”Lục Trác đã sớm đói muốn chết nhưng vẫn luôn chịu đựng, mãi đến bây giờ cậu ấy mới nói: “Vâng, vậy con ra ngoài nhé, ăn xong con rửa bát luôn.”Cậu ấy bê bát cháo và cà chua mẹ ăn thừa, đi thẳng ra ngoài phòng bệnh rồi mới như hổ đói nuốt hết chỗ thức ăn này vào bụng.Lâu lắm mới được ăn thức ăn nóng hổi khiến tinh thần Lục Trác phấn chấn lên.Ngày mai cậu ấy nhất định phải báo đáp hai chị gái kia thật tử tế!…Trên đường trở về, Cao Thiến không nhịn được oán giận: “Cậu đó, cứ suốt ngày mềm lòng vậy thôi, đã tận thế năm thứ năm rồi, ai nấy cũng chỉ chú ý đến bản thân mình còn cậu lại luôn nghĩ giúp người khác.Cậu bé này thì coi như thôi, nhưng về sau cậu đừng đồng cảm tràn lan như thế nữa.Đằng Nghiêu nói không sai đâu, trên đời này mà không cứng rắn lên thì như tự tìm đường chết ấy.”Ninh Mông cười nói: "Được rồi, tớ biết rồi mà.Sáng mai cậu muốn ăn gì?”Cao Thiến: "….Cậu đừng có mà đánh trống lảng, cậu nghĩ cậu lái sang chuyện đồ ăn thì tớ không mắng cậu nữa hay sao?”Ninh Mông: “Có phải lâu lắm rồi không ăn trái cây không nhở?”Cao Thiến: “…”Đúng là đáng ghét, nhưng mà cô ấy lại rất thích cái kiểu nói chuyện này đấy.Buổi tối hôm đó, Cao Thiến và Ninh Mông xem lại tất cả bài đăng cứu trợ trên diễn đàn.“Mặc dù có nhà xe thì chúng ta có thể đi đến những nơi xa một chút, nhưng khu vực này không có con đường khác, bắt buộc phải đi vòng qua một khu phố cũ.Nếu xuất hiện zombie theo đàn, nếu chúng ta bị mắc kẹt thì quá nguy hiểm." Cao Thiến phân tích nói."Cũng không phải hướng này, chưa có đội cứu viện nào thăm dò qua nơi này nên nó là khu vực không xác định, không ai biết có thứ gì bên trong cả.” Cao Thiến vừa nói vừa dùng bút vẽ lên bản đồ.“Cậu thấy nhiệm vụ này thế nào?" Ninh Mông chỉ vào nhiệm vụ nào đó hỏi.Cao Thiến nhìn thoáng qua.[Xin giúp đỡ! Nhà tôi ở tầng 1 tòa 3 Kim Sắc Gia Viên, nguồn nước gần nhà tôi bị ô nhiễm, tôi cần nước sạch gấp! Sẽ có hậu tạ!]Nhóm dịch: Nhà YooAhin.

“Vậy mẹ có thể ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, bác sĩ nói sức khỏe mẹ quá yếu đều vì nhịn đói trong suốt thời gian qua, mẹ phải ăn nhiều một chút thì cơ thể mới khỏe lên được chứ.” Lục Trác dỗ dành mẹ mình như đang dỗ dành một đứa bé.Đối mặt với đứa con trai hiểu chuyện như vậy, Châu Duyệt vừa vui mừng vừa đau lòng, con trai năm nay mới mười lăm tuổi mà đã phải gánh vác rất nhiều chuyện, bà ấy thật sự phải tỉnh táo lại, ít nhất không thể trở thành gánh nặng của con trai.Châu Duyệt cố gắng chống đỡ thân thể ngồi dậy, ăn non nửa bát cháo rồi ăn thêm vài miếng cà chua trộn đường, bà ấy cảm giác mình khá hơn một chút.“Mẹ thật sự không ăn thêm được nữa, con trai ăn nốt giúp mẹ phần còn lại đi.”Lục Trác đã sớm đói muốn chết nhưng vẫn luôn chịu đựng, mãi đến bây giờ cậu ấy mới nói: “Vâng, vậy con ra ngoài nhé, ăn xong con rửa bát luôn.”Cậu ấy bê bát cháo và cà chua mẹ ăn thừa, đi thẳng ra ngoài phòng bệnh rồi mới như hổ đói nuốt hết chỗ thức ăn này vào bụng.Lâu lắm mới được ăn thức ăn nóng hổi khiến tinh thần Lục Trác phấn chấn lên.

Ngày mai cậu ấy nhất định phải báo đáp hai chị gái kia thật tử tế!…Trên đường trở về, Cao Thiến không nhịn được oán giận: “Cậu đó, cứ suốt ngày mềm lòng vậy thôi, đã tận thế năm thứ năm rồi, ai nấy cũng chỉ chú ý đến bản thân mình còn cậu lại luôn nghĩ giúp người khác.

Cậu bé này thì coi như thôi, nhưng về sau cậu đừng đồng cảm tràn lan như thế nữa.

Đằng Nghiêu nói không sai đâu, trên đời này mà không cứng rắn lên thì như tự tìm đường chết ấy.”Ninh Mông cười nói: "Được rồi, tớ biết rồi mà.

Sáng mai cậu muốn ăn gì?”Cao Thiến: "….

Cậu đừng có mà đánh trống lảng, cậu nghĩ cậu lái sang chuyện đồ ăn thì tớ không mắng cậu nữa hay sao?”Ninh Mông: “Có phải lâu lắm rồi không ăn trái cây không nhở?”Cao Thiến: “…”Đúng là đáng ghét, nhưng mà cô ấy lại rất thích cái kiểu nói chuyện này đấy.Buổi tối hôm đó, Cao Thiến và Ninh Mông xem lại tất cả bài đăng cứu trợ trên diễn đàn.“Mặc dù có nhà xe thì chúng ta có thể đi đến những nơi xa một chút, nhưng khu vực này không có con đường khác, bắt buộc phải đi vòng qua một khu phố cũ.

Nếu xuất hiện zombie theo đàn, nếu chúng ta bị mắc kẹt thì quá nguy hiểm." Cao Thiến phân tích nói."Cũng không phải hướng này, chưa có đội cứu viện nào thăm dò qua nơi này nên nó là khu vực không xác định, không ai biết có thứ gì bên trong cả.” Cao Thiến vừa nói vừa dùng bút vẽ lên bản đồ.“Cậu thấy nhiệm vụ này thế nào?" Ninh Mông chỉ vào nhiệm vụ nào đó hỏi.Cao Thiến nhìn thoáng qua.[Xin giúp đỡ! Nhà tôi ở tầng 1 tòa 3 Kim Sắc Gia Viên, nguồn nước gần nhà tôi bị ô nhiễm, tôi cần nước sạch gấp! Sẽ có hậu tạ!]Nhóm dịch: Nhà YooAhin.

Nhà Xe Di Động Tại Mạt ThếTác giả: Thỏ Nhĩ TềTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBuổi chiều, một nhà xe chạy từ từ trong khu phố ở thành phố Nam đã hoang phế, nhà cửa hai bên đường đã bị bỏ hoang, rất nhiều tòa nhà đã mọc đầy cỏ dại khắp tường, nhìn qua cực kỳ hoang vắng, nhưng Ninh Mông cứ cảm thấy sau cửa sổ tối đen kia vẫn thỉnh thoảng hiện lên một vài bóng dáng khả nghi. Cô không biết, những bóng dáng đó là người lang thang khắp nơi đang ẩn thân ở đây, hay là zombie đã cảm nhiễm virus. Khu phố này tỏa ra hơi thở kh ủng bố khiến người ta hít thở không thông, đặc biệt là ở ven đường thỉnh thoảng còn xuất hiện thi thể đã bị cắn xé bốc mùi hôi thối, càng khiến Ninh Mông kinh hồn bạt vía. Cô điều khiển nhà xe, cẩn thận đi qua vùng phế tích này, lúc đi qua một trạm xăng dầu, một người đàn ông đầu bù tóc rối, khuôn mặt tiều tụy vọt ta từ trong phòng, vẫy tay, khập khiễng chạy nhanh theo sau xe. Sau một lát do dự ngắn ngủi, Ninh Mông vẫn đạp phanh dừng lại. Trên trán gã có máu tươi chảy xuống, sắc mặt tái nhợt, dường như bị thương không nhẹ, thấy xe dừng lại, trong… “Vậy mẹ có thể ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, bác sĩ nói sức khỏe mẹ quá yếu đều vì nhịn đói trong suốt thời gian qua, mẹ phải ăn nhiều một chút thì cơ thể mới khỏe lên được chứ.” Lục Trác dỗ dành mẹ mình như đang dỗ dành một đứa bé.Đối mặt với đứa con trai hiểu chuyện như vậy, Châu Duyệt vừa vui mừng vừa đau lòng, con trai năm nay mới mười lăm tuổi mà đã phải gánh vác rất nhiều chuyện, bà ấy thật sự phải tỉnh táo lại, ít nhất không thể trở thành gánh nặng của con trai.Châu Duyệt cố gắng chống đỡ thân thể ngồi dậy, ăn non nửa bát cháo rồi ăn thêm vài miếng cà chua trộn đường, bà ấy cảm giác mình khá hơn một chút.“Mẹ thật sự không ăn thêm được nữa, con trai ăn nốt giúp mẹ phần còn lại đi.”Lục Trác đã sớm đói muốn chết nhưng vẫn luôn chịu đựng, mãi đến bây giờ cậu ấy mới nói: “Vâng, vậy con ra ngoài nhé, ăn xong con rửa bát luôn.”Cậu ấy bê bát cháo và cà chua mẹ ăn thừa, đi thẳng ra ngoài phòng bệnh rồi mới như hổ đói nuốt hết chỗ thức ăn này vào bụng.Lâu lắm mới được ăn thức ăn nóng hổi khiến tinh thần Lục Trác phấn chấn lên.Ngày mai cậu ấy nhất định phải báo đáp hai chị gái kia thật tử tế!…Trên đường trở về, Cao Thiến không nhịn được oán giận: “Cậu đó, cứ suốt ngày mềm lòng vậy thôi, đã tận thế năm thứ năm rồi, ai nấy cũng chỉ chú ý đến bản thân mình còn cậu lại luôn nghĩ giúp người khác.Cậu bé này thì coi như thôi, nhưng về sau cậu đừng đồng cảm tràn lan như thế nữa.Đằng Nghiêu nói không sai đâu, trên đời này mà không cứng rắn lên thì như tự tìm đường chết ấy.”Ninh Mông cười nói: "Được rồi, tớ biết rồi mà.Sáng mai cậu muốn ăn gì?”Cao Thiến: "….Cậu đừng có mà đánh trống lảng, cậu nghĩ cậu lái sang chuyện đồ ăn thì tớ không mắng cậu nữa hay sao?”Ninh Mông: “Có phải lâu lắm rồi không ăn trái cây không nhở?”Cao Thiến: “…”Đúng là đáng ghét, nhưng mà cô ấy lại rất thích cái kiểu nói chuyện này đấy.Buổi tối hôm đó, Cao Thiến và Ninh Mông xem lại tất cả bài đăng cứu trợ trên diễn đàn.“Mặc dù có nhà xe thì chúng ta có thể đi đến những nơi xa một chút, nhưng khu vực này không có con đường khác, bắt buộc phải đi vòng qua một khu phố cũ.Nếu xuất hiện zombie theo đàn, nếu chúng ta bị mắc kẹt thì quá nguy hiểm." Cao Thiến phân tích nói."Cũng không phải hướng này, chưa có đội cứu viện nào thăm dò qua nơi này nên nó là khu vực không xác định, không ai biết có thứ gì bên trong cả.” Cao Thiến vừa nói vừa dùng bút vẽ lên bản đồ.“Cậu thấy nhiệm vụ này thế nào?" Ninh Mông chỉ vào nhiệm vụ nào đó hỏi.Cao Thiến nhìn thoáng qua.[Xin giúp đỡ! Nhà tôi ở tầng 1 tòa 3 Kim Sắc Gia Viên, nguồn nước gần nhà tôi bị ô nhiễm, tôi cần nước sạch gấp! Sẽ có hậu tạ!]Nhóm dịch: Nhà YooAhin.

Chương 37: Chương 37