----Bắc Thành vào khoảng tháng tám khô hạn tới mức khiến người ta phát hốt. Trình Anh cứ một bước leo luôn hai bậc thang nhanh chóng leo lên tầng hai của bệnh viện đi theo chỉ dẫn của y tá. Ở phòng bệnh trong cùng bên trái. Đẩy cửa đi vào đồng thời đầy lo lắng ngó tìm xung quanh, rất nhanh sau đã nhìn thấy người mình muốn tìm đang nằm trên giường bệnh ở giữa. Nhìn thấy người đã tỉnh, Trình Anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng bước chân vẫn nhanh chóng đi tới, lo lắng nói: "Uyển Uyển à, người trong đoàn nói cậu bị đập trúng bất tỉnh. Hiện giờ cô cảm thấy thế nào rồi?" “Mình không sao, chỉ hơi chóng mặt chút thôi. ” Thẩm Uyển nghe thấy tiếng vội ngước mắt lên nhìn, mạch suy nghĩ có chút mơ hồ đáp. Trên người cô vẫn đang mặc bộ quần áo luyện tập chưa kịp thay ra, khuôn mặt vốn trắng hồng giờ đây trông nhợt nhạt không huyết sắc, chỉ nổi bật vừng trán sưng đỏ bên trán phải đặc biệt rõ ràng. Trình Anh đau lòng ngồi xuống cạnh giường, lại hỏi: “Bác sĩ bảo thế nào, với cả vết thương của cậu rốt…
Chương 4: Chương 4
Thập Niên 60 Nữ Phụ Là Đại Mỹ NhânTác giả: Đào Tử Vị Đích Miên Hoa ĐườngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không----Bắc Thành vào khoảng tháng tám khô hạn tới mức khiến người ta phát hốt. Trình Anh cứ một bước leo luôn hai bậc thang nhanh chóng leo lên tầng hai của bệnh viện đi theo chỉ dẫn của y tá. Ở phòng bệnh trong cùng bên trái. Đẩy cửa đi vào đồng thời đầy lo lắng ngó tìm xung quanh, rất nhanh sau đã nhìn thấy người mình muốn tìm đang nằm trên giường bệnh ở giữa. Nhìn thấy người đã tỉnh, Trình Anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng bước chân vẫn nhanh chóng đi tới, lo lắng nói: "Uyển Uyển à, người trong đoàn nói cậu bị đập trúng bất tỉnh. Hiện giờ cô cảm thấy thế nào rồi?" “Mình không sao, chỉ hơi chóng mặt chút thôi. ” Thẩm Uyển nghe thấy tiếng vội ngước mắt lên nhìn, mạch suy nghĩ có chút mơ hồ đáp. Trên người cô vẫn đang mặc bộ quần áo luyện tập chưa kịp thay ra, khuôn mặt vốn trắng hồng giờ đây trông nhợt nhạt không huyết sắc, chỉ nổi bật vừng trán sưng đỏ bên trán phải đặc biệt rõ ràng. Trình Anh đau lòng ngồi xuống cạnh giường, lại hỏi: “Bác sĩ bảo thế nào, với cả vết thương của cậu rốt… ----Sau đó, khi cô Lý quay lại nói với các lãnh đạo khác rằng vết thương của Thẩm Uyển không nghiêm trọng, mọi người nhất trí quyết định đợi cho đến khi cô bình phục rồi mới tiếp tục tham gia diễn tập.Tin tức Bạch Tiểu Quyên mang đến đều đã được Thẩm Uyển đoán trước, cô đã luyện tập lâu như vậy, chỉ cần không bị thương đến nỗi không thể lên sân khấu thì nhóm sẽ không dễ dàng thay người khác vậy đâu.Chờ một lát sau, Trình Anh mang cho cô quần áo để thay và đồ vệ sinh cá nhân.Sau khi hỏi qua y tá, Thẩm Uyển đã có thể xuống giường, dùng nước nóng lau người, thay quần áo sạch rồi lại nằm lên giường.Buổi chiều Trình Anh có việc phải làm, Bạch Tiểu Quyên cũng phải quay lại tiếp tục luyện tập, hai người chưa ở lại với cô được lâu đã đành phải rời đi rồi.Ba giờ chiều, cô Lý lại đến gặp cô, đầu tiên cô ấy hỏi bác sĩ chi tiết về tình hình của cô, sau đó nói cho cô nghe về sự sắp xếp của đoàn đội cho cô."Bác sĩ nói vết thương của em không quá nặng, nhưng bị thương ở đầu cũng không phải chuyện nhỏ.Đợi mai khi em xuất viện đoàn đội sẽ cho em nghỉ thêm hai ngày nữa, để em tĩnh dưỡng cho tốt, đợi cơ khỏe rồi có thể tiếp tục tham gia tập luyện.Cô Lý vầy cũng đang đại ý nói với cô rằng đoàn sẽ không thay thế cô làm múa chính.Thẩm Uyển nghe xong liền ngoan ngoãn gật đầu, cũng không hỏi nhiều về tình hình điều tra trong đoàn, chỉ nói:“Cô à, em tin tưởng cô, tất đều nghe theo sự sắp xếp của cô.”“Cô bé ngoan, đừng lo lắng, đoàn sẽ không làm em thất vọng đâu.”Cô Lý vốn vẫn luôn quý mến cô rồi, thấy cô không ý kiến gì cô ấy càng hài lòng hơn.Vốn cô đang định tận dụng cơ hội dưỡng thương này mà xin về nhà hai ngày, nên điều này vừa hay đúng ý cô.Tuần trước, Thẩm Uyển nhận được điện thoại của mẹ cô, nói rằng Thẩm Tình đã xin phép nghỉ ốm để về nhà thăm họ hàng, dự kiến tuần này sẽ về, đồng thời hỏi cô có muốn về thăm nhà một chút hay không?Quan hệ của cô và Thẩm Tình rất bình thường, nếu không muốn nói là kẻ thù, đương nhiên cô ta sẽ không có lòng về nhà để thăm cô rồi, lại cộng thêm lúc đó cô vẫn chưa hồi phục ký ức nữa, nên đã thản nhiên từ chối với lý do bận luyện tập biểu diễn.Bây giờ cô không sợ Thẩm Tình trở về hay không, chỉ là khá tò mò về việc nữ chính trọng sinh, cô muốn về nhà xem xem Thẩm Tình trọng sinh rồi có thông minh hơn chút nào không.Sau khi nghỉ ngơi một đêm, vết thương trên đầu Thẩm Uyển tốt hơn phân nửa, đã không sưng, so với dự kiến khôi phục nhanh hơn nhiều.Bác sĩ đã kiểm tra cô một số xét nghiệm đơn giản, kê toa một loại thuốc mỡ bôi nhọ để cho cô xuất viện.Từ bệnh viện quân đội đi ra, Thẩm Uyển về ký túc xá thay quần áo trước, đi ra cửa quân khu bắt xe buýt về nhà..
----Sau đó, khi cô Lý quay lại nói với các lãnh đạo khác rằng vết thương của Thẩm Uyển không nghiêm trọng, mọi người nhất trí quyết định đợi cho đến khi cô bình phục rồi mới tiếp tục tham gia diễn tập.
Tin tức Bạch Tiểu Quyên mang đến đều đã được Thẩm Uyển đoán trước, cô đã luyện tập lâu như vậy, chỉ cần không bị thương đến nỗi không thể lên sân khấu thì nhóm sẽ không dễ dàng thay người khác vậy đâu.
Chờ một lát sau, Trình Anh mang cho cô quần áo để thay và đồ vệ sinh cá nhân.
Sau khi hỏi qua y tá, Thẩm Uyển đã có thể xuống giường, dùng nước nóng lau người, thay quần áo sạch rồi lại nằm lên giường.
Buổi chiều Trình Anh có việc phải làm, Bạch Tiểu Quyên cũng phải quay lại tiếp tục luyện tập, hai người chưa ở lại với cô được lâu đã đành phải rời đi rồi.
Ba giờ chiều, cô Lý lại đến gặp cô, đầu tiên cô ấy hỏi bác sĩ chi tiết về tình hình của cô, sau đó nói cho cô nghe về sự sắp xếp của đoàn đội cho cô.
"Bác sĩ nói vết thương của em không quá nặng, nhưng bị thương ở đầu cũng không phải chuyện nhỏ.
Đợi mai khi em xuất viện đoàn đội sẽ cho em nghỉ thêm hai ngày nữa, để em tĩnh dưỡng cho tốt, đợi cơ khỏe rồi có thể tiếp tục tham gia tập luyện.
Cô Lý vầy cũng đang đại ý nói với cô rằng đoàn sẽ không thay thế cô làm múa chính.
Thẩm Uyển nghe xong liền ngoan ngoãn gật đầu, cũng không hỏi nhiều về tình hình điều tra trong đoàn, chỉ nói:“Cô à, em tin tưởng cô, tất đều nghe theo sự sắp xếp của cô.
”“Cô bé ngoan, đừng lo lắng, đoàn sẽ không làm em thất vọng đâu.
”Cô Lý vốn vẫn luôn quý mến cô rồi, thấy cô không ý kiến gì cô ấy càng hài lòng hơn.
Vốn cô đang định tận dụng cơ hội dưỡng thương này mà xin về nhà hai ngày, nên điều này vừa hay đúng ý cô.
Tuần trước, Thẩm Uyển nhận được điện thoại của mẹ cô, nói rằng Thẩm Tình đã xin phép nghỉ ốm để về nhà thăm họ hàng, dự kiến tuần này sẽ về, đồng thời hỏi cô có muốn về thăm nhà một chút hay không?Quan hệ của cô và Thẩm Tình rất bình thường, nếu không muốn nói là kẻ thù, đương nhiên cô ta sẽ không có lòng về nhà để thăm cô rồi, lại cộng thêm lúc đó cô vẫn chưa hồi phục ký ức nữa, nên đã thản nhiên từ chối với lý do bận luyện tập biểu diễn.
Bây giờ cô không sợ Thẩm Tình trở về hay không, chỉ là khá tò mò về việc nữ chính trọng sinh, cô muốn về nhà xem xem Thẩm Tình trọng sinh rồi có thông minh hơn chút nào không.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, vết thương trên đầu Thẩm Uyển tốt hơn phân nửa, đã không sưng, so với dự kiến khôi phục nhanh hơn nhiều.
Bác sĩ đã kiểm tra cô một số xét nghiệm đơn giản, kê toa một loại thuốc mỡ bôi nhọ để cho cô xuất viện.
Từ bệnh viện quân đội đi ra, Thẩm Uyển về ký túc xá thay quần áo trước, đi ra cửa quân khu bắt xe buýt về nhà.
.
Thập Niên 60 Nữ Phụ Là Đại Mỹ NhânTác giả: Đào Tử Vị Đích Miên Hoa ĐườngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không----Bắc Thành vào khoảng tháng tám khô hạn tới mức khiến người ta phát hốt. Trình Anh cứ một bước leo luôn hai bậc thang nhanh chóng leo lên tầng hai của bệnh viện đi theo chỉ dẫn của y tá. Ở phòng bệnh trong cùng bên trái. Đẩy cửa đi vào đồng thời đầy lo lắng ngó tìm xung quanh, rất nhanh sau đã nhìn thấy người mình muốn tìm đang nằm trên giường bệnh ở giữa. Nhìn thấy người đã tỉnh, Trình Anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng bước chân vẫn nhanh chóng đi tới, lo lắng nói: "Uyển Uyển à, người trong đoàn nói cậu bị đập trúng bất tỉnh. Hiện giờ cô cảm thấy thế nào rồi?" “Mình không sao, chỉ hơi chóng mặt chút thôi. ” Thẩm Uyển nghe thấy tiếng vội ngước mắt lên nhìn, mạch suy nghĩ có chút mơ hồ đáp. Trên người cô vẫn đang mặc bộ quần áo luyện tập chưa kịp thay ra, khuôn mặt vốn trắng hồng giờ đây trông nhợt nhạt không huyết sắc, chỉ nổi bật vừng trán sưng đỏ bên trán phải đặc biệt rõ ràng. Trình Anh đau lòng ngồi xuống cạnh giường, lại hỏi: “Bác sĩ bảo thế nào, với cả vết thương của cậu rốt… ----Sau đó, khi cô Lý quay lại nói với các lãnh đạo khác rằng vết thương của Thẩm Uyển không nghiêm trọng, mọi người nhất trí quyết định đợi cho đến khi cô bình phục rồi mới tiếp tục tham gia diễn tập.Tin tức Bạch Tiểu Quyên mang đến đều đã được Thẩm Uyển đoán trước, cô đã luyện tập lâu như vậy, chỉ cần không bị thương đến nỗi không thể lên sân khấu thì nhóm sẽ không dễ dàng thay người khác vậy đâu.Chờ một lát sau, Trình Anh mang cho cô quần áo để thay và đồ vệ sinh cá nhân.Sau khi hỏi qua y tá, Thẩm Uyển đã có thể xuống giường, dùng nước nóng lau người, thay quần áo sạch rồi lại nằm lên giường.Buổi chiều Trình Anh có việc phải làm, Bạch Tiểu Quyên cũng phải quay lại tiếp tục luyện tập, hai người chưa ở lại với cô được lâu đã đành phải rời đi rồi.Ba giờ chiều, cô Lý lại đến gặp cô, đầu tiên cô ấy hỏi bác sĩ chi tiết về tình hình của cô, sau đó nói cho cô nghe về sự sắp xếp của đoàn đội cho cô."Bác sĩ nói vết thương của em không quá nặng, nhưng bị thương ở đầu cũng không phải chuyện nhỏ.Đợi mai khi em xuất viện đoàn đội sẽ cho em nghỉ thêm hai ngày nữa, để em tĩnh dưỡng cho tốt, đợi cơ khỏe rồi có thể tiếp tục tham gia tập luyện.Cô Lý vầy cũng đang đại ý nói với cô rằng đoàn sẽ không thay thế cô làm múa chính.Thẩm Uyển nghe xong liền ngoan ngoãn gật đầu, cũng không hỏi nhiều về tình hình điều tra trong đoàn, chỉ nói:“Cô à, em tin tưởng cô, tất đều nghe theo sự sắp xếp của cô.”“Cô bé ngoan, đừng lo lắng, đoàn sẽ không làm em thất vọng đâu.”Cô Lý vốn vẫn luôn quý mến cô rồi, thấy cô không ý kiến gì cô ấy càng hài lòng hơn.Vốn cô đang định tận dụng cơ hội dưỡng thương này mà xin về nhà hai ngày, nên điều này vừa hay đúng ý cô.Tuần trước, Thẩm Uyển nhận được điện thoại của mẹ cô, nói rằng Thẩm Tình đã xin phép nghỉ ốm để về nhà thăm họ hàng, dự kiến tuần này sẽ về, đồng thời hỏi cô có muốn về thăm nhà một chút hay không?Quan hệ của cô và Thẩm Tình rất bình thường, nếu không muốn nói là kẻ thù, đương nhiên cô ta sẽ không có lòng về nhà để thăm cô rồi, lại cộng thêm lúc đó cô vẫn chưa hồi phục ký ức nữa, nên đã thản nhiên từ chối với lý do bận luyện tập biểu diễn.Bây giờ cô không sợ Thẩm Tình trở về hay không, chỉ là khá tò mò về việc nữ chính trọng sinh, cô muốn về nhà xem xem Thẩm Tình trọng sinh rồi có thông minh hơn chút nào không.Sau khi nghỉ ngơi một đêm, vết thương trên đầu Thẩm Uyển tốt hơn phân nửa, đã không sưng, so với dự kiến khôi phục nhanh hơn nhiều.Bác sĩ đã kiểm tra cô một số xét nghiệm đơn giản, kê toa một loại thuốc mỡ bôi nhọ để cho cô xuất viện.Từ bệnh viện quân đội đi ra, Thẩm Uyển về ký túc xá thay quần áo trước, đi ra cửa quân khu bắt xe buýt về nhà..