----Bắc Thành vào khoảng tháng tám khô hạn tới mức khiến người ta phát hốt. Trình Anh cứ một bước leo luôn hai bậc thang nhanh chóng leo lên tầng hai của bệnh viện đi theo chỉ dẫn của y tá. Ở phòng bệnh trong cùng bên trái. Đẩy cửa đi vào đồng thời đầy lo lắng ngó tìm xung quanh, rất nhanh sau đã nhìn thấy người mình muốn tìm đang nằm trên giường bệnh ở giữa. Nhìn thấy người đã tỉnh, Trình Anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng bước chân vẫn nhanh chóng đi tới, lo lắng nói: "Uyển Uyển à, người trong đoàn nói cậu bị đập trúng bất tỉnh. Hiện giờ cô cảm thấy thế nào rồi?"  “Mình không sao, chỉ hơi chóng mặt chút thôi. ” Thẩm Uyển nghe thấy tiếng vội ngước mắt lên nhìn, mạch suy nghĩ có chút mơ hồ đáp. Trên người cô vẫn đang mặc bộ quần áo luyện tập chưa kịp thay ra, khuôn mặt vốn trắng hồng giờ đây trông nhợt nhạt không huyết sắc, chỉ nổi bật vừng trán sưng đỏ bên trán phải đặc biệt rõ ràng. Trình Anh đau lòng ngồi xuống cạnh giường, lại hỏi: “Bác sĩ bảo thế nào, với cả vết thương của cậu rốt…

Chương 10: Chương 10

Thập Niên 60 Nữ Phụ Là Đại Mỹ NhânTác giả: Đào Tử Vị Đích Miên Hoa ĐườngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không----Bắc Thành vào khoảng tháng tám khô hạn tới mức khiến người ta phát hốt. Trình Anh cứ một bước leo luôn hai bậc thang nhanh chóng leo lên tầng hai của bệnh viện đi theo chỉ dẫn của y tá. Ở phòng bệnh trong cùng bên trái. Đẩy cửa đi vào đồng thời đầy lo lắng ngó tìm xung quanh, rất nhanh sau đã nhìn thấy người mình muốn tìm đang nằm trên giường bệnh ở giữa. Nhìn thấy người đã tỉnh, Trình Anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng bước chân vẫn nhanh chóng đi tới, lo lắng nói: "Uyển Uyển à, người trong đoàn nói cậu bị đập trúng bất tỉnh. Hiện giờ cô cảm thấy thế nào rồi?"  “Mình không sao, chỉ hơi chóng mặt chút thôi. ” Thẩm Uyển nghe thấy tiếng vội ngước mắt lên nhìn, mạch suy nghĩ có chút mơ hồ đáp. Trên người cô vẫn đang mặc bộ quần áo luyện tập chưa kịp thay ra, khuôn mặt vốn trắng hồng giờ đây trông nhợt nhạt không huyết sắc, chỉ nổi bật vừng trán sưng đỏ bên trán phải đặc biệt rõ ràng. Trình Anh đau lòng ngồi xuống cạnh giường, lại hỏi: “Bác sĩ bảo thế nào, với cả vết thương của cậu rốt… ----Cuối cùng, ba Thẩm lên tiếng an ủi cô: “Nhà không thiếu tiền mua quần áo.Cứ chốt vậy đi, em và chị em đều có phần.”Lần này Thẩm Tình không bày trò bát nháo nữa mà ngoan ngoãn nghe theo.Sau bữa trưa, ba Thẩm không thể ở nhà được lâu, vội vàng đến quân đội ngay, Lý Lệ Hoa không tính ăn bớt gì đồ của Thẩm Tình nên ngay trước khi ông đi đứng trước mặt mọi người mình trước khi rời đi.Anh đưa cho cô tấm vé lấy tiền trước mặt mọi người đưa tiền cho cô ta.Vôn Lý Lệ Hoa cũng chẳng có cảm tình gì đối với cô ta, bữa cơm này bà cũng đã suy nghĩ ra, con gái riêng lần này về nhìn ngoài mặt thì thay đổi ngoan hiền hơn rất nhiều, nhưng thực tế bản tính khó rời, chỉ là biết cách thông minh hơn chút, không để lộ ra ngoài.Mấy hành động nhỏ lần một lần hai khi vừa mới trở về kia cũng chỉ có cái lão tổ Thẩm kia là không nhìn ra cái suy nghĩ cấp bách nhỏ nhặt của cô ta.Thẩm Tình cầm tiền, buổi chiều liền đi ra ngoài, mãi đến bữa tối mới về, thấy ba Thẩm vẫn chưa làm về, cô trực tiếp xách theo túi lớn nhỏ đựng đồ đạc đi vào phòng.Lý Lệ Hoa và Thẩm Uyển đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện, bà thấy cái thái độ của cô ta hiện giờ còn thích ứng hơn.Lúc buổi chiều bà còn nói với con gái về chuyện này, nghe cô ta gọi một tiếng mẹ mà bà phát tởm gần như nổi da gà khắp người.Tính cách bà vốn là như vậy, chuyện đã quyết rồi là không dễ dàng thay đổi, cuộc hôn nhân đầu khi xưa yêu phải một tên mặt trắng đểu cáng, trong nhà có khuyên bảo thế nào cũng không nghe, sau đó ly hôn kéo con gái tái hôn với ba Thẩm.Nhiều năm trôi qua như vậy, bà thay ông lo toan nhà cửa, sống với ông cũng coi là hòa thuận với anh, duy chỉ có việc đối xử với hai con của vợ cũ có phần thờ ơ.Năm xưa khi lấy nhau bà đã nói với ba Thẩm rằng bà sẵn sàng chăm sóc con cái cho ông, nhưng bà sẽ không làm kẻ bị lợi dụng mà nỗ lực vô tư quên mình, nếu con ông sẵn lòng chấp nhận bà thì bà cũng bằng lòng quan tâm chúng,  nhưng nếu bài xích bà thì bà cũng tuyệt đối không làm người mẹ kế mặc sức lấy lòng con nhưng chẳng đổi lại được gì.Thẩm Uyển nghe mẹ nói vậy, cảm thấy việc mình đổi họ và chấp nhận ba Thẩm cũng chẳng có ý kiến gì, lúc nhỏ Thẩm Tình thường gây sự với cô, Lý Lệ Hoa cũng chưa bao giờ vì thấy thân phận mẹ kế của mình mà để con gái ruột nhường con gái chồng.Đến tận bây giờ bà vẫn nhắc nhở Thẩm Uyển như vậy:“Mẹ theo ba con sống thế nào không cần con phải nhọc lòng, nhưng con là con gái của mẹ, chỉ cần mẹ còn ở đây ngày nào thì nhất định không để con phải chịu thiệt thòi.” Có thể có người nói Lý Lệ Hoa không phải là một người mẹ kế tốt, nhưng bà không quan tâm, bà chính là thiên vị con gái ruột của mình hơn, mặc kệ người ngoài có nói gì.Trong lòng Thẩm Uyển nói, mẹ cô vẫn chưa đủ hiểu hết cô, cho dù hồi nhỏ thì Thẩm Tình chưa bao giờ là đối thủ của cô, huống chi bây giờ.“Mẹ yên tâm, ai có thể làm con chịu thiệt được chứ?”Lý Lệ Hoa rất hài lòng với tính cách của con gái mình, bà đã trải qua nỗi đau bị người khác lừa gạt, theo bà thấy con gái tâm cơ mưu mô tí mới là tốt, cho người khác chịu thiệt còn tốt hơn là tự mình chuốc lấy ủy khuất.ba Thẩm trước kia hễ bận một cái là tối cũng không nghĩ tới việc ăn cơm, nhưng hôm nay lại đặc biệt về nhà cùng vợ con ăn cơm tối.Bữa tối tuy không thịnh soạn như buổi trưa nhưng vẫn có ba món một canh, khẩu phần khá lớn, hoàn toàn đủ ăn.Thẩm Tình qua một buổi chiều giờ trông bình tĩnh ổn định hơn so với lúc mới về, trong bữa ăn, cô ta chỉ nói chuyện với ba Thẩm và gắp cho ông một ít đồ ăn nhằm nối lại tình cảm cha con, hoàn toàn phớt lờ những người khác trên bàn..

----Cuối cùng, ba Thẩm lên tiếng an ủi cô: “Nhà không thiếu tiền mua quần áo.

Cứ chốt vậy đi, em và chị em đều có phần.

”Lần này Thẩm Tình không bày trò bát nháo nữa mà ngoan ngoãn nghe theo.

Sau bữa trưa, ba Thẩm không thể ở nhà được lâu, vội vàng đến quân đội ngay, Lý Lệ Hoa không tính ăn bớt gì đồ của Thẩm Tình nên ngay trước khi ông đi đứng trước mặt mọi người mình trước khi rời đi.

Anh đưa cho cô tấm vé lấy tiền trước mặt mọi người đưa tiền cho cô ta.

Vôn Lý Lệ Hoa cũng chẳng có cảm tình gì đối với cô ta, bữa cơm này bà cũng đã suy nghĩ ra, con gái riêng lần này về nhìn ngoài mặt thì thay đổi ngoan hiền hơn rất nhiều, nhưng thực tế bản tính khó rời, chỉ là biết cách thông minh hơn chút, không để lộ ra ngoài.

Mấy hành động nhỏ lần một lần hai khi vừa mới trở về kia cũng chỉ có cái lão tổ Thẩm kia là không nhìn ra cái suy nghĩ cấp bách nhỏ nhặt của cô ta.

Thẩm Tình cầm tiền, buổi chiều liền đi ra ngoài, mãi đến bữa tối mới về, thấy ba Thẩm vẫn chưa làm về, cô trực tiếp xách theo túi lớn nhỏ đựng đồ đạc đi vào phòng.

Lý Lệ Hoa và Thẩm Uyển đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện, bà thấy cái thái độ của cô ta hiện giờ còn thích ứng hơn.

Lúc buổi chiều bà còn nói với con gái về chuyện này, nghe cô ta gọi một tiếng mẹ mà bà phát tởm gần như nổi da gà khắp người.

Tính cách bà vốn là như vậy, chuyện đã quyết rồi là không dễ dàng thay đổi, cuộc hôn nhân đầu khi xưa yêu phải một tên mặt trắng đểu cáng, trong nhà có khuyên bảo thế nào cũng không nghe, sau đó ly hôn kéo con gái tái hôn với ba Thẩm.

Nhiều năm trôi qua như vậy, bà thay ông lo toan nhà cửa, sống với ông cũng coi là hòa thuận với anh, duy chỉ có việc đối xử với hai con của vợ cũ có phần thờ ơ.

Năm xưa khi lấy nhau bà đã nói với ba Thẩm rằng bà sẵn sàng chăm sóc con cái cho ông, nhưng bà sẽ không làm kẻ bị lợi dụng mà nỗ lực vô tư quên mình, nếu con ông sẵn lòng chấp nhận bà thì bà cũng bằng lòng quan tâm chúng,  nhưng nếu bài xích bà thì bà cũng tuyệt đối không làm người mẹ kế mặc sức lấy lòng con nhưng chẳng đổi lại được gì.

Thẩm Uyển nghe mẹ nói vậy, cảm thấy việc mình đổi họ và chấp nhận ba Thẩm cũng chẳng có ý kiến gì, lúc nhỏ Thẩm Tình thường gây sự với cô, Lý Lệ Hoa cũng chưa bao giờ vì thấy thân phận mẹ kế của mình mà để con gái ruột nhường con gái chồng.

Đến tận bây giờ bà vẫn nhắc nhở Thẩm Uyển như vậy:“Mẹ theo ba con sống thế nào không cần con phải nhọc lòng, nhưng con là con gái của mẹ, chỉ cần mẹ còn ở đây ngày nào thì nhất định không để con phải chịu thiệt thòi.

” Có thể có người nói Lý Lệ Hoa không phải là một người mẹ kế tốt, nhưng bà không quan tâm, bà chính là thiên vị con gái ruột của mình hơn, mặc kệ người ngoài có nói gì.

Trong lòng Thẩm Uyển nói, mẹ cô vẫn chưa đủ hiểu hết cô, cho dù hồi nhỏ thì Thẩm Tình chưa bao giờ là đối thủ của cô, huống chi bây giờ.

“Mẹ yên tâm, ai có thể làm con chịu thiệt được chứ?”Lý Lệ Hoa rất hài lòng với tính cách của con gái mình, bà đã trải qua nỗi đau bị người khác lừa gạt, theo bà thấy con gái tâm cơ mưu mô tí mới là tốt, cho người khác chịu thiệt còn tốt hơn là tự mình chuốc lấy ủy khuất.

ba Thẩm trước kia hễ bận một cái là tối cũng không nghĩ tới việc ăn cơm, nhưng hôm nay lại đặc biệt về nhà cùng vợ con ăn cơm tối.

Bữa tối tuy không thịnh soạn như buổi trưa nhưng vẫn có ba món một canh, khẩu phần khá lớn, hoàn toàn đủ ăn.

Thẩm Tình qua một buổi chiều giờ trông bình tĩnh ổn định hơn so với lúc mới về, trong bữa ăn, cô ta chỉ nói chuyện với ba Thẩm và gắp cho ông một ít đồ ăn nhằm nối lại tình cảm cha con, hoàn toàn phớt lờ những người khác trên bàn.

.

Thập Niên 60 Nữ Phụ Là Đại Mỹ NhânTác giả: Đào Tử Vị Đích Miên Hoa ĐườngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không----Bắc Thành vào khoảng tháng tám khô hạn tới mức khiến người ta phát hốt. Trình Anh cứ một bước leo luôn hai bậc thang nhanh chóng leo lên tầng hai của bệnh viện đi theo chỉ dẫn của y tá. Ở phòng bệnh trong cùng bên trái. Đẩy cửa đi vào đồng thời đầy lo lắng ngó tìm xung quanh, rất nhanh sau đã nhìn thấy người mình muốn tìm đang nằm trên giường bệnh ở giữa. Nhìn thấy người đã tỉnh, Trình Anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng bước chân vẫn nhanh chóng đi tới, lo lắng nói: "Uyển Uyển à, người trong đoàn nói cậu bị đập trúng bất tỉnh. Hiện giờ cô cảm thấy thế nào rồi?"  “Mình không sao, chỉ hơi chóng mặt chút thôi. ” Thẩm Uyển nghe thấy tiếng vội ngước mắt lên nhìn, mạch suy nghĩ có chút mơ hồ đáp. Trên người cô vẫn đang mặc bộ quần áo luyện tập chưa kịp thay ra, khuôn mặt vốn trắng hồng giờ đây trông nhợt nhạt không huyết sắc, chỉ nổi bật vừng trán sưng đỏ bên trán phải đặc biệt rõ ràng. Trình Anh đau lòng ngồi xuống cạnh giường, lại hỏi: “Bác sĩ bảo thế nào, với cả vết thương của cậu rốt… ----Cuối cùng, ba Thẩm lên tiếng an ủi cô: “Nhà không thiếu tiền mua quần áo.Cứ chốt vậy đi, em và chị em đều có phần.”Lần này Thẩm Tình không bày trò bát nháo nữa mà ngoan ngoãn nghe theo.Sau bữa trưa, ba Thẩm không thể ở nhà được lâu, vội vàng đến quân đội ngay, Lý Lệ Hoa không tính ăn bớt gì đồ của Thẩm Tình nên ngay trước khi ông đi đứng trước mặt mọi người mình trước khi rời đi.Anh đưa cho cô tấm vé lấy tiền trước mặt mọi người đưa tiền cho cô ta.Vôn Lý Lệ Hoa cũng chẳng có cảm tình gì đối với cô ta, bữa cơm này bà cũng đã suy nghĩ ra, con gái riêng lần này về nhìn ngoài mặt thì thay đổi ngoan hiền hơn rất nhiều, nhưng thực tế bản tính khó rời, chỉ là biết cách thông minh hơn chút, không để lộ ra ngoài.Mấy hành động nhỏ lần một lần hai khi vừa mới trở về kia cũng chỉ có cái lão tổ Thẩm kia là không nhìn ra cái suy nghĩ cấp bách nhỏ nhặt của cô ta.Thẩm Tình cầm tiền, buổi chiều liền đi ra ngoài, mãi đến bữa tối mới về, thấy ba Thẩm vẫn chưa làm về, cô trực tiếp xách theo túi lớn nhỏ đựng đồ đạc đi vào phòng.Lý Lệ Hoa và Thẩm Uyển đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện, bà thấy cái thái độ của cô ta hiện giờ còn thích ứng hơn.Lúc buổi chiều bà còn nói với con gái về chuyện này, nghe cô ta gọi một tiếng mẹ mà bà phát tởm gần như nổi da gà khắp người.Tính cách bà vốn là như vậy, chuyện đã quyết rồi là không dễ dàng thay đổi, cuộc hôn nhân đầu khi xưa yêu phải một tên mặt trắng đểu cáng, trong nhà có khuyên bảo thế nào cũng không nghe, sau đó ly hôn kéo con gái tái hôn với ba Thẩm.Nhiều năm trôi qua như vậy, bà thay ông lo toan nhà cửa, sống với ông cũng coi là hòa thuận với anh, duy chỉ có việc đối xử với hai con của vợ cũ có phần thờ ơ.Năm xưa khi lấy nhau bà đã nói với ba Thẩm rằng bà sẵn sàng chăm sóc con cái cho ông, nhưng bà sẽ không làm kẻ bị lợi dụng mà nỗ lực vô tư quên mình, nếu con ông sẵn lòng chấp nhận bà thì bà cũng bằng lòng quan tâm chúng,  nhưng nếu bài xích bà thì bà cũng tuyệt đối không làm người mẹ kế mặc sức lấy lòng con nhưng chẳng đổi lại được gì.Thẩm Uyển nghe mẹ nói vậy, cảm thấy việc mình đổi họ và chấp nhận ba Thẩm cũng chẳng có ý kiến gì, lúc nhỏ Thẩm Tình thường gây sự với cô, Lý Lệ Hoa cũng chưa bao giờ vì thấy thân phận mẹ kế của mình mà để con gái ruột nhường con gái chồng.Đến tận bây giờ bà vẫn nhắc nhở Thẩm Uyển như vậy:“Mẹ theo ba con sống thế nào không cần con phải nhọc lòng, nhưng con là con gái của mẹ, chỉ cần mẹ còn ở đây ngày nào thì nhất định không để con phải chịu thiệt thòi.” Có thể có người nói Lý Lệ Hoa không phải là một người mẹ kế tốt, nhưng bà không quan tâm, bà chính là thiên vị con gái ruột của mình hơn, mặc kệ người ngoài có nói gì.Trong lòng Thẩm Uyển nói, mẹ cô vẫn chưa đủ hiểu hết cô, cho dù hồi nhỏ thì Thẩm Tình chưa bao giờ là đối thủ của cô, huống chi bây giờ.“Mẹ yên tâm, ai có thể làm con chịu thiệt được chứ?”Lý Lệ Hoa rất hài lòng với tính cách của con gái mình, bà đã trải qua nỗi đau bị người khác lừa gạt, theo bà thấy con gái tâm cơ mưu mô tí mới là tốt, cho người khác chịu thiệt còn tốt hơn là tự mình chuốc lấy ủy khuất.ba Thẩm trước kia hễ bận một cái là tối cũng không nghĩ tới việc ăn cơm, nhưng hôm nay lại đặc biệt về nhà cùng vợ con ăn cơm tối.Bữa tối tuy không thịnh soạn như buổi trưa nhưng vẫn có ba món một canh, khẩu phần khá lớn, hoàn toàn đủ ăn.Thẩm Tình qua một buổi chiều giờ trông bình tĩnh ổn định hơn so với lúc mới về, trong bữa ăn, cô ta chỉ nói chuyện với ba Thẩm và gắp cho ông một ít đồ ăn nhằm nối lại tình cảm cha con, hoàn toàn phớt lờ những người khác trên bàn..

Chương 10: Chương 10