----Bắc Thành vào khoảng tháng tám khô hạn tới mức khiến người ta phát hốt. Trình Anh cứ một bước leo luôn hai bậc thang nhanh chóng leo lên tầng hai của bệnh viện đi theo chỉ dẫn của y tá. Ở phòng bệnh trong cùng bên trái. Đẩy cửa đi vào đồng thời đầy lo lắng ngó tìm xung quanh, rất nhanh sau đã nhìn thấy người mình muốn tìm đang nằm trên giường bệnh ở giữa. Nhìn thấy người đã tỉnh, Trình Anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng bước chân vẫn nhanh chóng đi tới, lo lắng nói: "Uyển Uyển à, người trong đoàn nói cậu bị đập trúng bất tỉnh. Hiện giờ cô cảm thấy thế nào rồi?"  “Mình không sao, chỉ hơi chóng mặt chút thôi. ” Thẩm Uyển nghe thấy tiếng vội ngước mắt lên nhìn, mạch suy nghĩ có chút mơ hồ đáp. Trên người cô vẫn đang mặc bộ quần áo luyện tập chưa kịp thay ra, khuôn mặt vốn trắng hồng giờ đây trông nhợt nhạt không huyết sắc, chỉ nổi bật vừng trán sưng đỏ bên trán phải đặc biệt rõ ràng. Trình Anh đau lòng ngồi xuống cạnh giường, lại hỏi: “Bác sĩ bảo thế nào, với cả vết thương của cậu rốt…

Chương 33: Chương 33

Thập Niên 60 Nữ Phụ Là Đại Mỹ NhânTác giả: Đào Tử Vị Đích Miên Hoa ĐườngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không----Bắc Thành vào khoảng tháng tám khô hạn tới mức khiến người ta phát hốt. Trình Anh cứ một bước leo luôn hai bậc thang nhanh chóng leo lên tầng hai của bệnh viện đi theo chỉ dẫn của y tá. Ở phòng bệnh trong cùng bên trái. Đẩy cửa đi vào đồng thời đầy lo lắng ngó tìm xung quanh, rất nhanh sau đã nhìn thấy người mình muốn tìm đang nằm trên giường bệnh ở giữa. Nhìn thấy người đã tỉnh, Trình Anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng bước chân vẫn nhanh chóng đi tới, lo lắng nói: "Uyển Uyển à, người trong đoàn nói cậu bị đập trúng bất tỉnh. Hiện giờ cô cảm thấy thế nào rồi?"  “Mình không sao, chỉ hơi chóng mặt chút thôi. ” Thẩm Uyển nghe thấy tiếng vội ngước mắt lên nhìn, mạch suy nghĩ có chút mơ hồ đáp. Trên người cô vẫn đang mặc bộ quần áo luyện tập chưa kịp thay ra, khuôn mặt vốn trắng hồng giờ đây trông nhợt nhạt không huyết sắc, chỉ nổi bật vừng trán sưng đỏ bên trán phải đặc biệt rõ ràng. Trình Anh đau lòng ngồi xuống cạnh giường, lại hỏi: “Bác sĩ bảo thế nào, với cả vết thương của cậu rốt… ----Lúc này Tưởng Linh Linh cũng đã thay giày xong, đi theo mọi người cùng nhau bước nhanh lên chỗ cánh gà chờ lên sân khấu.Khi đi lại cô ấy luôn cảm thấy giày có hơi cộm chân nhưng tiết mục phía trước đã sắp kết thúc rồi, không có thời gian cho cô ấy đi đổi một đôi giày vừa chân nữa.Nhạc đệm phía trước vang lên, Thầm Uyển ổn định tinh thần, vứt bỏ tất cả tạp niệm chậm rãi đi lên sân khấu phía trước.Ban đầu biểu diễn hết sức thuận lợi, mọi người đã cùng nhau tập luyện rất nhiều lần rồi, mỗi một vị trí, mỗi một động tác vũ đạp gần như đều khắc vào tận xương tủy, theo âm nhạc nhắm mắt lại cũng có thể tìm được vị trí của mình.Giáo viên đứng ở cánh gà hồi hộp mà nhìn, lúc đã dần yên tâm hơn thì đột nhiên chú ý tới Tưởng Linh Linh hơi lạ.Sắc mặt cô ấy trở nên trắng bệch, ánh sáng trên sân khấu sáng như vậy, còn có thể nhìn thấy trên đầu trên mặt cô ấy liên tục đổ mồ hôi như thể đang cố hết sức chịu đựng gì đó.Lúc này Thẩm Uyển cũng phát hiện cô ấy khác lạ, Tưởng Linh Linh nắm rất vững kiến thức cơ bản, động tác trước đó được thực hiện rất đúng, sao hiện tại lại co rúm không dám đặt chân xuống.Bọn họ đều không biết giờ phút này Tưởng Linh Linh đang phải chịu đựng cơn đau mười ngón liền tim.Trước khi lên sân khấu cô ấy chỉ cảm thấy giày có hơi cộm chân nhưng chờ khi cô ấy bắt đầu thực hiện một vài động tác có độ khó cao, dùng sức dưới chân thì sẽ có cơn đau giống như kim châm đập tới.Cô ấy nhịn hồi lâu, mãi đến khi nhảy hai đoạn cuối cùng, chân cô ấy đáp mạnh xuống đất, cái kim vô hình dường như đã trực tiếp chui vào gan bàn chân cô ấy khiến cô ấy đau đến mức cơ thể mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.Trong khoảnh khắc ấy, Tưởng Linh Linh không rảnh lo đến cái chân đau, đầu óc cô ấy trống rỗng, chỉ tràn ngập mấy câu: xong rồi, xong hết rồi, cô ấy đã hủy hoại màn biểu diễn này rồi.Thẩm Uyển gần cô ấy nhất, cũng là người phát hiện cô ấy khác lạ đầu tiên, sau khi cô ấy ngã xuống thì thân hình lắc nhẹ, lập tức điều chỉnh, động tác thay đổi tự nhiên âm thầm tới gần đỡ cô ấy, kịp thời cứu vãn sự cố sân khấu sắp xảy ra.Thân thể Tưởng Linh Linh phản ứng nhanh hơn đầu óc, thuận thế nương theo sức của Thẩm Uyển chậm rãi ngã xuống, dù sao thì cô ấy cũng sắm vai nữ chiến sĩ sắp hi sinh, kết thúc biểu diễn trước sẽ tốt hơn là sau đó gây ra sai lầm.Những người khác trên sân khấu không có khả năng phản ứng nhanh nhạy như bọn họ, nhưng mọi người đều có kinh nghiệm biểu diễn, trong lòng hoảng hốt nhưng vẫn tiếp tục biểu diễn, lúc này phải để vũ công chính khống chế cục diện.Thẩm Uyển tiếp nhận động tác còn lại của Tưởng Linh Linh, cô xử lý dứt khoát lưu loát, cảm xúc cũng rất trấn định, không hề làm người xem dưới sân khấu phát hiện ra điều kỳ lạ.Sau khi màn biểu diễn kết thúc hoàn mỹ, trái tim căng lên của cô giáo Lý mới hoàn toàn thả lỏng.Chờ Tưởng Linh Linh được người khác đỡ xuống sân khấu, nhìn thấy giày dưới chân cô ấy đã bắt đầu thấm máu ra ngoài, cô giáo Lý lập tức vừa kinh hãi vừa giận dữ, nhanh chóng bảo diễn viên nam cõng cô ấy đến phòng nghỉ.Vừa cởi giày trên chân cô ấy ra, mọi người đều không nỡ nhìn thẳng..

----Lúc này Tưởng Linh Linh cũng đã thay giày xong, đi theo mọi người cùng nhau bước nhanh lên chỗ cánh gà chờ lên sân khấu.

Khi đi lại cô ấy luôn cảm thấy giày có hơi cộm chân nhưng tiết mục phía trước đã sắp kết thúc rồi, không có thời gian cho cô ấy đi đổi một đôi giày vừa chân nữa.

Nhạc đệm phía trước vang lên, Thầm Uyển ổn định tinh thần, vứt bỏ tất cả tạp niệm chậm rãi đi lên sân khấu phía trước.

Ban đầu biểu diễn hết sức thuận lợi, mọi người đã cùng nhau tập luyện rất nhiều lần rồi, mỗi một vị trí, mỗi một động tác vũ đạp gần như đều khắc vào tận xương tủy, theo âm nhạc nhắm mắt lại cũng có thể tìm được vị trí của mình.

Giáo viên đứng ở cánh gà hồi hộp mà nhìn, lúc đã dần yên tâm hơn thì đột nhiên chú ý tới Tưởng Linh Linh hơi lạ.

Sắc mặt cô ấy trở nên trắng bệch, ánh sáng trên sân khấu sáng như vậy, còn có thể nhìn thấy trên đầu trên mặt cô ấy liên tục đổ mồ hôi như thể đang cố hết sức chịu đựng gì đó.

Lúc này Thẩm Uyển cũng phát hiện cô ấy khác lạ, Tưởng Linh Linh nắm rất vững kiến thức cơ bản, động tác trước đó được thực hiện rất đúng, sao hiện tại lại co rúm không dám đặt chân xuống.

Bọn họ đều không biết giờ phút này Tưởng Linh Linh đang phải chịu đựng cơn đau mười ngón liền tim.

Trước khi lên sân khấu cô ấy chỉ cảm thấy giày có hơi cộm chân nhưng chờ khi cô ấy bắt đầu thực hiện một vài động tác có độ khó cao, dùng sức dưới chân thì sẽ có cơn đau giống như kim châm đập tới.

Cô ấy nhịn hồi lâu, mãi đến khi nhảy hai đoạn cuối cùng, chân cô ấy đáp mạnh xuống đất, cái kim vô hình dường như đã trực tiếp chui vào gan bàn chân cô ấy khiến cô ấy đau đến mức cơ thể mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.

Trong khoảnh khắc ấy, Tưởng Linh Linh không rảnh lo đến cái chân đau, đầu óc cô ấy trống rỗng, chỉ tràn ngập mấy câu: xong rồi, xong hết rồi, cô ấy đã hủy hoại màn biểu diễn này rồi.

Thẩm Uyển gần cô ấy nhất, cũng là người phát hiện cô ấy khác lạ đầu tiên, sau khi cô ấy ngã xuống thì thân hình lắc nhẹ, lập tức điều chỉnh, động tác thay đổi tự nhiên âm thầm tới gần đỡ cô ấy, kịp thời cứu vãn sự cố sân khấu sắp xảy ra.

Thân thể Tưởng Linh Linh phản ứng nhanh hơn đầu óc, thuận thế nương theo sức của Thẩm Uyển chậm rãi ngã xuống, dù sao thì cô ấy cũng sắm vai nữ chiến sĩ sắp hi sinh, kết thúc biểu diễn trước sẽ tốt hơn là sau đó gây ra sai lầm.

Những người khác trên sân khấu không có khả năng phản ứng nhanh nhạy như bọn họ, nhưng mọi người đều có kinh nghiệm biểu diễn, trong lòng hoảng hốt nhưng vẫn tiếp tục biểu diễn, lúc này phải để vũ công chính khống chế cục diện.

Thẩm Uyển tiếp nhận động tác còn lại của Tưởng Linh Linh, cô xử lý dứt khoát lưu loát, cảm xúc cũng rất trấn định, không hề làm người xem dưới sân khấu phát hiện ra điều kỳ lạ.

Sau khi màn biểu diễn kết thúc hoàn mỹ, trái tim căng lên của cô giáo Lý mới hoàn toàn thả lỏng.

Chờ Tưởng Linh Linh được người khác đỡ xuống sân khấu, nhìn thấy giày dưới chân cô ấy đã bắt đầu thấm máu ra ngoài, cô giáo Lý lập tức vừa kinh hãi vừa giận dữ, nhanh chóng bảo diễn viên nam cõng cô ấy đến phòng nghỉ.

Vừa cởi giày trên chân cô ấy ra, mọi người đều không nỡ nhìn thẳng.

.

Thập Niên 60 Nữ Phụ Là Đại Mỹ NhânTác giả: Đào Tử Vị Đích Miên Hoa ĐườngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không----Bắc Thành vào khoảng tháng tám khô hạn tới mức khiến người ta phát hốt. Trình Anh cứ một bước leo luôn hai bậc thang nhanh chóng leo lên tầng hai của bệnh viện đi theo chỉ dẫn của y tá. Ở phòng bệnh trong cùng bên trái. Đẩy cửa đi vào đồng thời đầy lo lắng ngó tìm xung quanh, rất nhanh sau đã nhìn thấy người mình muốn tìm đang nằm trên giường bệnh ở giữa. Nhìn thấy người đã tỉnh, Trình Anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng bước chân vẫn nhanh chóng đi tới, lo lắng nói: "Uyển Uyển à, người trong đoàn nói cậu bị đập trúng bất tỉnh. Hiện giờ cô cảm thấy thế nào rồi?"  “Mình không sao, chỉ hơi chóng mặt chút thôi. ” Thẩm Uyển nghe thấy tiếng vội ngước mắt lên nhìn, mạch suy nghĩ có chút mơ hồ đáp. Trên người cô vẫn đang mặc bộ quần áo luyện tập chưa kịp thay ra, khuôn mặt vốn trắng hồng giờ đây trông nhợt nhạt không huyết sắc, chỉ nổi bật vừng trán sưng đỏ bên trán phải đặc biệt rõ ràng. Trình Anh đau lòng ngồi xuống cạnh giường, lại hỏi: “Bác sĩ bảo thế nào, với cả vết thương của cậu rốt… ----Lúc này Tưởng Linh Linh cũng đã thay giày xong, đi theo mọi người cùng nhau bước nhanh lên chỗ cánh gà chờ lên sân khấu.Khi đi lại cô ấy luôn cảm thấy giày có hơi cộm chân nhưng tiết mục phía trước đã sắp kết thúc rồi, không có thời gian cho cô ấy đi đổi một đôi giày vừa chân nữa.Nhạc đệm phía trước vang lên, Thầm Uyển ổn định tinh thần, vứt bỏ tất cả tạp niệm chậm rãi đi lên sân khấu phía trước.Ban đầu biểu diễn hết sức thuận lợi, mọi người đã cùng nhau tập luyện rất nhiều lần rồi, mỗi một vị trí, mỗi một động tác vũ đạp gần như đều khắc vào tận xương tủy, theo âm nhạc nhắm mắt lại cũng có thể tìm được vị trí của mình.Giáo viên đứng ở cánh gà hồi hộp mà nhìn, lúc đã dần yên tâm hơn thì đột nhiên chú ý tới Tưởng Linh Linh hơi lạ.Sắc mặt cô ấy trở nên trắng bệch, ánh sáng trên sân khấu sáng như vậy, còn có thể nhìn thấy trên đầu trên mặt cô ấy liên tục đổ mồ hôi như thể đang cố hết sức chịu đựng gì đó.Lúc này Thẩm Uyển cũng phát hiện cô ấy khác lạ, Tưởng Linh Linh nắm rất vững kiến thức cơ bản, động tác trước đó được thực hiện rất đúng, sao hiện tại lại co rúm không dám đặt chân xuống.Bọn họ đều không biết giờ phút này Tưởng Linh Linh đang phải chịu đựng cơn đau mười ngón liền tim.Trước khi lên sân khấu cô ấy chỉ cảm thấy giày có hơi cộm chân nhưng chờ khi cô ấy bắt đầu thực hiện một vài động tác có độ khó cao, dùng sức dưới chân thì sẽ có cơn đau giống như kim châm đập tới.Cô ấy nhịn hồi lâu, mãi đến khi nhảy hai đoạn cuối cùng, chân cô ấy đáp mạnh xuống đất, cái kim vô hình dường như đã trực tiếp chui vào gan bàn chân cô ấy khiến cô ấy đau đến mức cơ thể mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.Trong khoảnh khắc ấy, Tưởng Linh Linh không rảnh lo đến cái chân đau, đầu óc cô ấy trống rỗng, chỉ tràn ngập mấy câu: xong rồi, xong hết rồi, cô ấy đã hủy hoại màn biểu diễn này rồi.Thẩm Uyển gần cô ấy nhất, cũng là người phát hiện cô ấy khác lạ đầu tiên, sau khi cô ấy ngã xuống thì thân hình lắc nhẹ, lập tức điều chỉnh, động tác thay đổi tự nhiên âm thầm tới gần đỡ cô ấy, kịp thời cứu vãn sự cố sân khấu sắp xảy ra.Thân thể Tưởng Linh Linh phản ứng nhanh hơn đầu óc, thuận thế nương theo sức của Thẩm Uyển chậm rãi ngã xuống, dù sao thì cô ấy cũng sắm vai nữ chiến sĩ sắp hi sinh, kết thúc biểu diễn trước sẽ tốt hơn là sau đó gây ra sai lầm.Những người khác trên sân khấu không có khả năng phản ứng nhanh nhạy như bọn họ, nhưng mọi người đều có kinh nghiệm biểu diễn, trong lòng hoảng hốt nhưng vẫn tiếp tục biểu diễn, lúc này phải để vũ công chính khống chế cục diện.Thẩm Uyển tiếp nhận động tác còn lại của Tưởng Linh Linh, cô xử lý dứt khoát lưu loát, cảm xúc cũng rất trấn định, không hề làm người xem dưới sân khấu phát hiện ra điều kỳ lạ.Sau khi màn biểu diễn kết thúc hoàn mỹ, trái tim căng lên của cô giáo Lý mới hoàn toàn thả lỏng.Chờ Tưởng Linh Linh được người khác đỡ xuống sân khấu, nhìn thấy giày dưới chân cô ấy đã bắt đầu thấm máu ra ngoài, cô giáo Lý lập tức vừa kinh hãi vừa giận dữ, nhanh chóng bảo diễn viên nam cõng cô ấy đến phòng nghỉ.Vừa cởi giày trên chân cô ấy ra, mọi người đều không nỡ nhìn thẳng..

Chương 33: Chương 33