----Bắc Thành vào khoảng tháng tám khô hạn tới mức khiến người ta phát hốt. Trình Anh cứ một bước leo luôn hai bậc thang nhanh chóng leo lên tầng hai của bệnh viện đi theo chỉ dẫn của y tá. Ở phòng bệnh trong cùng bên trái. Đẩy cửa đi vào đồng thời đầy lo lắng ngó tìm xung quanh, rất nhanh sau đã nhìn thấy người mình muốn tìm đang nằm trên giường bệnh ở giữa. Nhìn thấy người đã tỉnh, Trình Anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng bước chân vẫn nhanh chóng đi tới, lo lắng nói: "Uyển Uyển à, người trong đoàn nói cậu bị đập trúng bất tỉnh. Hiện giờ cô cảm thấy thế nào rồi?" “Mình không sao, chỉ hơi chóng mặt chút thôi. ” Thẩm Uyển nghe thấy tiếng vội ngước mắt lên nhìn, mạch suy nghĩ có chút mơ hồ đáp. Trên người cô vẫn đang mặc bộ quần áo luyện tập chưa kịp thay ra, khuôn mặt vốn trắng hồng giờ đây trông nhợt nhạt không huyết sắc, chỉ nổi bật vừng trán sưng đỏ bên trán phải đặc biệt rõ ràng. Trình Anh đau lòng ngồi xuống cạnh giường, lại hỏi: “Bác sĩ bảo thế nào, với cả vết thương của cậu rốt…
Chương 42: Chương 42
Thập Niên 60 Nữ Phụ Là Đại Mỹ NhânTác giả: Đào Tử Vị Đích Miên Hoa ĐườngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không----Bắc Thành vào khoảng tháng tám khô hạn tới mức khiến người ta phát hốt. Trình Anh cứ một bước leo luôn hai bậc thang nhanh chóng leo lên tầng hai của bệnh viện đi theo chỉ dẫn của y tá. Ở phòng bệnh trong cùng bên trái. Đẩy cửa đi vào đồng thời đầy lo lắng ngó tìm xung quanh, rất nhanh sau đã nhìn thấy người mình muốn tìm đang nằm trên giường bệnh ở giữa. Nhìn thấy người đã tỉnh, Trình Anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng bước chân vẫn nhanh chóng đi tới, lo lắng nói: "Uyển Uyển à, người trong đoàn nói cậu bị đập trúng bất tỉnh. Hiện giờ cô cảm thấy thế nào rồi?" “Mình không sao, chỉ hơi chóng mặt chút thôi. ” Thẩm Uyển nghe thấy tiếng vội ngước mắt lên nhìn, mạch suy nghĩ có chút mơ hồ đáp. Trên người cô vẫn đang mặc bộ quần áo luyện tập chưa kịp thay ra, khuôn mặt vốn trắng hồng giờ đây trông nhợt nhạt không huyết sắc, chỉ nổi bật vừng trán sưng đỏ bên trán phải đặc biệt rõ ràng. Trình Anh đau lòng ngồi xuống cạnh giường, lại hỏi: “Bác sĩ bảo thế nào, với cả vết thương của cậu rốt… ----Trong sách có nói, lần này Thẩm Tình có thể trở về thành phố đã hy sinh không nhỏ, vì lấy được thư giới thiệu phê duyệt về thành phố, cô ta đã bỏ đính hôn với đứa con trai lưu manh của đại đội trưởng thôn, còn bởi vậy mà lừa người ta một khoản tiền lễ hỏi lớn.Sau đó cô ta đi lâu không trở về, thôn nhận được tin cô ta tìm được việc làm ở lại thành phố, lúc này cả nhà lưu manh mới nhận ra mình đã bị lừa, tên lưu manh không cam lòng trực tiếp tìm tới Bắc thành náo loạn một phen.Thẩm Uyển không nhớ rõ nữ chính trong sách giải quyết như thế nào, nhưng hiện tại cô truyền tin tức cho tên lưu manh trước, dựa vào tình cảnh trước mắt của Thẩm Tình, không biết cô ta còn có thể giải quyết hoàn mỹ hay không.Gửi điện tín xong, Thẩm Uyển đi mua một con vịt nướng với tâm trạng rất tốt, lại đi mua bánh bông lan bà ngoại thích ăn rồi mới trở về.Lúc cô trở lại viện gia đình, Lý Lệ Hoa mua đồ ăn còn chưa về, chờ cô cùng bà ngoại ngồi hơn nửa tiếng đồng hồ mới nhìn thấy bà mang theo túi lớn túi nhỏ trở về.Bà ngoại ngoài miệng nhỏ giọng oán giận bà tiêu xài hoang phí, bọn họ chỉ có mấy người ăn mà mua nhiều thứ như vậy quá lãng phí, nhưng thân thể bà cụ lại rất thành thật đi vào phòng bếp giúp đỡ bà.Thẩm Uyển nhìn thấu không nói toạc ra, buổi trưa bầu không khí gia đình hiếm khi được hòa hợp ăn một bữa cơm ấm áp.Thái độ lạnh lùng cứng rắn của ông bà ngoại cũng có dấu hiệu dần tan ra, Lý Lệ Hoa vui vẻ trong lòng, đợi đến hơn ba giờ chiều mới mang theo bọn nhỏ về nhà.Họ vừa về đến nhà không bao lâu, Lý Lệ Hoa đã nhận được tin tức của ông bà nội nhà họ Thẩm bảo Thẩm Uyển ngày mai đến đại viện tham gia thọ yến của bà Tô với bọn họ.Lý Lệ Hoa nghe xong tâm trạng vừa mới tốt liền xấu đi, trước mặt Thẩm Uyển liền tức giận hừ một tiếng: "Hiện tại nhớ tới con rồi."Lúc trước bà không nói trước mặt ông Thẩm nhưng không có nghĩa là bà không có ý kiến đối với hành động thiên vị Thẩm Tình của ba mẹ chồng, huống chi hai vợ chồng già này còn luôn đảo ở giữa cháu gái kế và cháu gái ruột.Nghĩ như vậy, bà bỗng nhiên hỏi con gái: "Uyển Uyển, con nói với mẹ xem rốt cuộc con nghĩ như thế nào về hôn ước với nhà họ Tô thế?".
----Trong sách có nói, lần này Thẩm Tình có thể trở về thành phố đã hy sinh không nhỏ, vì lấy được thư giới thiệu phê duyệt về thành phố, cô ta đã bỏ đính hôn với đứa con trai lưu manh của đại đội trưởng thôn, còn bởi vậy mà lừa người ta một khoản tiền lễ hỏi lớn.
Sau đó cô ta đi lâu không trở về, thôn nhận được tin cô ta tìm được việc làm ở lại thành phố, lúc này cả nhà lưu manh mới nhận ra mình đã bị lừa, tên lưu manh không cam lòng trực tiếp tìm tới Bắc thành náo loạn một phen.
Thẩm Uyển không nhớ rõ nữ chính trong sách giải quyết như thế nào, nhưng hiện tại cô truyền tin tức cho tên lưu manh trước, dựa vào tình cảnh trước mắt của Thẩm Tình, không biết cô ta còn có thể giải quyết hoàn mỹ hay không.
Gửi điện tín xong, Thẩm Uyển đi mua một con vịt nướng với tâm trạng rất tốt, lại đi mua bánh bông lan bà ngoại thích ăn rồi mới trở về.
Lúc cô trở lại viện gia đình, Lý Lệ Hoa mua đồ ăn còn chưa về, chờ cô cùng bà ngoại ngồi hơn nửa tiếng đồng hồ mới nhìn thấy bà mang theo túi lớn túi nhỏ trở về.
Bà ngoại ngoài miệng nhỏ giọng oán giận bà tiêu xài hoang phí, bọn họ chỉ có mấy người ăn mà mua nhiều thứ như vậy quá lãng phí, nhưng thân thể bà cụ lại rất thành thật đi vào phòng bếp giúp đỡ bà.
Thẩm Uyển nhìn thấu không nói toạc ra, buổi trưa bầu không khí gia đình hiếm khi được hòa hợp ăn một bữa cơm ấm áp.
Thái độ lạnh lùng cứng rắn của ông bà ngoại cũng có dấu hiệu dần tan ra, Lý Lệ Hoa vui vẻ trong lòng, đợi đến hơn ba giờ chiều mới mang theo bọn nhỏ về nhà.
Họ vừa về đến nhà không bao lâu, Lý Lệ Hoa đã nhận được tin tức của ông bà nội nhà họ Thẩm bảo Thẩm Uyển ngày mai đến đại viện tham gia thọ yến của bà Tô với bọn họ.
Lý Lệ Hoa nghe xong tâm trạng vừa mới tốt liền xấu đi, trước mặt Thẩm Uyển liền tức giận hừ một tiếng: "Hiện tại nhớ tới con rồi.
"Lúc trước bà không nói trước mặt ông Thẩm nhưng không có nghĩa là bà không có ý kiến đối với hành động thiên vị Thẩm Tình của ba mẹ chồng, huống chi hai vợ chồng già này còn luôn đảo ở giữa cháu gái kế và cháu gái ruột.
Nghĩ như vậy, bà bỗng nhiên hỏi con gái: "Uyển Uyển, con nói với mẹ xem rốt cuộc con nghĩ như thế nào về hôn ước với nhà họ Tô thế?".
Thập Niên 60 Nữ Phụ Là Đại Mỹ NhânTác giả: Đào Tử Vị Đích Miên Hoa ĐườngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không----Bắc Thành vào khoảng tháng tám khô hạn tới mức khiến người ta phát hốt. Trình Anh cứ một bước leo luôn hai bậc thang nhanh chóng leo lên tầng hai của bệnh viện đi theo chỉ dẫn của y tá. Ở phòng bệnh trong cùng bên trái. Đẩy cửa đi vào đồng thời đầy lo lắng ngó tìm xung quanh, rất nhanh sau đã nhìn thấy người mình muốn tìm đang nằm trên giường bệnh ở giữa. Nhìn thấy người đã tỉnh, Trình Anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng bước chân vẫn nhanh chóng đi tới, lo lắng nói: "Uyển Uyển à, người trong đoàn nói cậu bị đập trúng bất tỉnh. Hiện giờ cô cảm thấy thế nào rồi?" “Mình không sao, chỉ hơi chóng mặt chút thôi. ” Thẩm Uyển nghe thấy tiếng vội ngước mắt lên nhìn, mạch suy nghĩ có chút mơ hồ đáp. Trên người cô vẫn đang mặc bộ quần áo luyện tập chưa kịp thay ra, khuôn mặt vốn trắng hồng giờ đây trông nhợt nhạt không huyết sắc, chỉ nổi bật vừng trán sưng đỏ bên trán phải đặc biệt rõ ràng. Trình Anh đau lòng ngồi xuống cạnh giường, lại hỏi: “Bác sĩ bảo thế nào, với cả vết thương của cậu rốt… ----Trong sách có nói, lần này Thẩm Tình có thể trở về thành phố đã hy sinh không nhỏ, vì lấy được thư giới thiệu phê duyệt về thành phố, cô ta đã bỏ đính hôn với đứa con trai lưu manh của đại đội trưởng thôn, còn bởi vậy mà lừa người ta một khoản tiền lễ hỏi lớn.Sau đó cô ta đi lâu không trở về, thôn nhận được tin cô ta tìm được việc làm ở lại thành phố, lúc này cả nhà lưu manh mới nhận ra mình đã bị lừa, tên lưu manh không cam lòng trực tiếp tìm tới Bắc thành náo loạn một phen.Thẩm Uyển không nhớ rõ nữ chính trong sách giải quyết như thế nào, nhưng hiện tại cô truyền tin tức cho tên lưu manh trước, dựa vào tình cảnh trước mắt của Thẩm Tình, không biết cô ta còn có thể giải quyết hoàn mỹ hay không.Gửi điện tín xong, Thẩm Uyển đi mua một con vịt nướng với tâm trạng rất tốt, lại đi mua bánh bông lan bà ngoại thích ăn rồi mới trở về.Lúc cô trở lại viện gia đình, Lý Lệ Hoa mua đồ ăn còn chưa về, chờ cô cùng bà ngoại ngồi hơn nửa tiếng đồng hồ mới nhìn thấy bà mang theo túi lớn túi nhỏ trở về.Bà ngoại ngoài miệng nhỏ giọng oán giận bà tiêu xài hoang phí, bọn họ chỉ có mấy người ăn mà mua nhiều thứ như vậy quá lãng phí, nhưng thân thể bà cụ lại rất thành thật đi vào phòng bếp giúp đỡ bà.Thẩm Uyển nhìn thấu không nói toạc ra, buổi trưa bầu không khí gia đình hiếm khi được hòa hợp ăn một bữa cơm ấm áp.Thái độ lạnh lùng cứng rắn của ông bà ngoại cũng có dấu hiệu dần tan ra, Lý Lệ Hoa vui vẻ trong lòng, đợi đến hơn ba giờ chiều mới mang theo bọn nhỏ về nhà.Họ vừa về đến nhà không bao lâu, Lý Lệ Hoa đã nhận được tin tức của ông bà nội nhà họ Thẩm bảo Thẩm Uyển ngày mai đến đại viện tham gia thọ yến của bà Tô với bọn họ.Lý Lệ Hoa nghe xong tâm trạng vừa mới tốt liền xấu đi, trước mặt Thẩm Uyển liền tức giận hừ một tiếng: "Hiện tại nhớ tới con rồi."Lúc trước bà không nói trước mặt ông Thẩm nhưng không có nghĩa là bà không có ý kiến đối với hành động thiên vị Thẩm Tình của ba mẹ chồng, huống chi hai vợ chồng già này còn luôn đảo ở giữa cháu gái kế và cháu gái ruột.Nghĩ như vậy, bà bỗng nhiên hỏi con gái: "Uyển Uyển, con nói với mẹ xem rốt cuộc con nghĩ như thế nào về hôn ước với nhà họ Tô thế?".