Trong một căn biệt thự lớn , tất cả người hầu đang chuẩn bị những đồ cần thiết cho ngày hôm nay , một người quản gia trẻ tuổi đi ngang qua người hầu thấy vậy liền cúi xuống cung kính chào hỏi: " Ngưng quản gia!! " Uyển Ngưng mỉm cười khẽ gật đầu , đi nhanh về phía tầng 2 của căn biệt thự Sau khi người hầu không còn trong tầm mắt, dáng đi thẳng của vị quản gia trẻ tuổi này cũng tự dưng mà khom người xuống. Một tay sờ lên eo, một tay chống lên tường, cả người đang không ngừng run rẩy nhưng vẫn cố gắng lê bước về phía căn phòng ngủ của vị thiếu gia trong căn nhà này Uyển Ngưng nhíu mày nhớ lại đêm hôm qua bị vị thiếu gia kia ấn lên giường hôn hít rất may là cô đánh ngất anh ta rồi chuồn nhanh và không để lại một tí manh mối gì liên quan ngày hôm qua ở trong căn phòng đó Đứng trước cửa căn phòng , Uyển Ngưng đưa tay lên gõ ba cái rồi trực tiếp đẩy cửa phòng đi vào bên trong đánh thức người đang ngủ Nhìn người đàn ông đang nằm úp trên người có một cái chăn được đắp ngang người chỉ lộ ra…
Chương 80: C80: Chương 80
Vị Thiếu Gia Khó ChiềuTác giả: Tịch ÂnTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrong một căn biệt thự lớn , tất cả người hầu đang chuẩn bị những đồ cần thiết cho ngày hôm nay , một người quản gia trẻ tuổi đi ngang qua người hầu thấy vậy liền cúi xuống cung kính chào hỏi: " Ngưng quản gia!! " Uyển Ngưng mỉm cười khẽ gật đầu , đi nhanh về phía tầng 2 của căn biệt thự Sau khi người hầu không còn trong tầm mắt, dáng đi thẳng của vị quản gia trẻ tuổi này cũng tự dưng mà khom người xuống. Một tay sờ lên eo, một tay chống lên tường, cả người đang không ngừng run rẩy nhưng vẫn cố gắng lê bước về phía căn phòng ngủ của vị thiếu gia trong căn nhà này Uyển Ngưng nhíu mày nhớ lại đêm hôm qua bị vị thiếu gia kia ấn lên giường hôn hít rất may là cô đánh ngất anh ta rồi chuồn nhanh và không để lại một tí manh mối gì liên quan ngày hôm qua ở trong căn phòng đó Đứng trước cửa căn phòng , Uyển Ngưng đưa tay lên gõ ba cái rồi trực tiếp đẩy cửa phòng đi vào bên trong đánh thức người đang ngủ Nhìn người đàn ông đang nằm úp trên người có một cái chăn được đắp ngang người chỉ lộ ra… Dì Trần quay sang nói nhỏ với chú Phong: " con trai rất giống anh!! Ở điểm rất bám người nha "Chú Phong mỉm cười tiến đến áp trán mình vào trán dì Trần giọng nói đầy tự hào: " sợ mất vợ đương nhiên phải vậy rồi? "Đêm hôm đó, bốn người ngồi ở đó đến hơn một giờ sáng thì mới giải tán để mọi người về nghỉ ngơi.Phong An Huy ngồi trên xe vẫn ôm khư khư Uyển Ngưng không buông, thỉnh thoảng lại càu nhàu: " sao em dám bỏ anh chứ?..Với cả sao không bàn bạc gì với anh!! Anh ghét em "Nghe những lời bạn trai nói trong lúc " xúc động cực độ " khi biết bạn gái mình học rất giỏi.Cô chẳng mấy để ý đến mấy câu nói của anh vì cô biết anh đang rất tự hào về người bạn gái này màSáng hôm sau, ngồi nhàn rỗi thưởng thức tách trà nóng hổi đón chào buổi sáng ngày mới Uyển Ngưng ngồi nhìn vườn hoa hồng trước mặt khẽ mỉm cười.Đang yên tĩnh thì Giang Ngộ đem bữa sáng đến ngồi xuống trước mặt cô: " tinh thần cậu hôm nay có vẻ tốt nhỉ "- " đương nhiên rồi!! Hôm nay sẽ là một ngày rất vui "Giang Ngộ nhìn quanh một hồi sau đó mỉm cười: " hôm nay không thấy cái bóng của cậu ở đây? "Uyển Ngưng lườm Giang Ngộ một cái: " anh ấy là chủ của cậu đó "Giang Ngộ bĩu môi không thèm trả lời, cô hơi nhíu mày lại nhìn về phía xa xăm tự lẩm bẩm một mình: " không biết sao hôm nay tự dưng đi học sớm như vậy…? "Mọi khi muốn Phong An Huy đi học thì cần rất nhiều thủ tục từ hôn buổi sáng, ôm buổi sáng rồi lại hôn…thì anh mới chịu tỉnh dậy! Nhưng hôm nay thì lại khác, Uyển Ngưng vừa dậy thì Phong An Huy đã tỉnh dậy theo sau đó đi học mà không cần cô phải giụcVì sáng nay cô không có tiết nên ở nhà nghỉ ngơi, ngồi đăm chiêu một lúc đột nhiên nhớ ra chuyện đêm qua chẳng lẽ hôm qua nghe xong chuyện Uyển Ngưng sẽ thi tốt nghiệp sớm nên anh đã quyết tâm học tập? Haha…cái này cũng thật tốt! Thế là Phong An Huy đã chăm chỉ hơn mà chẳng cần cô phải thúc giục rồiGiang Ngộ nghe xong thì phì cười: " Phải chăng ở trên trường có chuyện gì đó rất vui? "Nghe câu nói đầy ẩn ý của Giang Ngộ, Uyển Ngưng chỉ cười lạnh ngẩng đầu lên nhìn anh ta với ánh mắt cực kỳ tự tin: " tôi biết anh ấy là người như thế nào!! "Cô tin chắc nếu có một cô gái nào xuất hiện ở bên cạnh Phong An Huy *****, làm nũng với anh thì chắc chắn cô gái kia sẽ bị bơ triệt để thậm chí anh còn chẳng thèm nhìn một cáiSự thật thì ở trên trường đang có một cô gái bám đuôi Phong An Huy nhưng anh chẳng thèm để ý- " A…Anh An Huy!! Chờ em với " Cô gái kia nhanh chóng chạy đến chỗ Phong An Huy nhưng anh chẳng thèm quan tâm, đeo tai nghe vào thu mình lại không bận tâm đến mọi thứ xung quanhCô gái nhỏ kia đuổi mãi cuối cùng cũng thấy Phong An Huy dừng lại liền hổn hển đi đến bên cạnh, gương mặt nhỏ xinh đỏ bừng lên cô ấy ***** ngẩng đầu lên nhìn Phong An Huy: " anh bỏ quên hộp màu vẽ ở trên lớp này…e…em thấy anh bỏ quên nên đã…đuổi theo anh!! "Cô gáo nhỏ nhanh chóng đưa hộp màu ra trước mặt Phong An Huy, anh liếc mắt nhìn xuống thấy trên tay cô gái kia là hộp màu của mình thì đưa tay ra cầm lấyCô gái kia mỉm cười tưởng anh sẽ lên tiếng cảm ơn mình nên đã nói: " không cần cảm ơ…"Chưa nói hết, cô gái kia chỉ thấy Phong An Huy cầm bảng màu đi đến thùng rác trực tiếp ném nó vào bên trong thùng rác rồi xoay người lạnh lùng bỏ điNhìn hộp màu bị ném vào trong thùng rác mà không một chút thương tiếc, cô gái kia không khỏi cảm thấy tiếc bởi vì hãng của bảng màu kia rất đắt,muốn một bảng nhỏ cũng phải mất mấy tháng tiền lương của cô…Phong An Huy đi đến cổng trường để đón một người, vừa thấy Phong An Huy đi ra khỏi cổng trường dì Trần bước xuống xe gương mặt lộ rõ vẻ không vui dì nhíu mày lại: " con có chuyện gì hay sao mà gọi mẹ lên đây? "- " Mẹ lên phòng hiệu trưởng với con! "Nghe thấy đi lên phòng hiệu trưởng, dì Trần không khỏi nhíu mày giọng dì run rẩy hỏi: " co…con đã làm gì hay sao? Đánh nhau? Bỏ học? hay con muốn nghỉ học…? "Phong An Huy nhíu mày khi nghe mẹ mình suy nghĩ như vậy, anh bước nhanh đến nắm lấy cổ tay dì Trần kéo đi vào trong trường: " đi rồi mẹ sẽ biết!! "Thấy con trai kéo tay mình như vậy, dì Trần nhíu mày đánh vào tay anh: " chả ra dáng đàn ông gì cả!! "Nói xong dì liền khoác tay Phong An Huy đi lên phòng hiệu trưởng,sinh viên trong trường khi nhìn thấy hai người thì không khỏi trầm trồ vì nhan sắc và cả thần thái khiến mọi người đều bị thu hút
Dì Trần quay sang nói nhỏ với chú Phong: " con trai rất giống anh!! Ở điểm rất bám người nha "
Chú Phong mỉm cười tiến đến áp trán mình vào trán dì Trần giọng nói đầy tự hào: " sợ mất vợ đương nhiên phải vậy rồi? "
Đêm hôm đó, bốn người ngồi ở đó đến hơn một giờ sáng thì mới giải tán để mọi người về nghỉ ngơi.Phong An Huy ngồi trên xe vẫn ôm khư khư Uyển Ngưng không buông, thỉnh thoảng lại càu nhàu: " sao em dám bỏ anh chứ?..Với cả sao không bàn bạc gì với anh!! Anh ghét em "
Nghe những lời bạn trai nói trong lúc " xúc động cực độ " khi biết bạn gái mình học rất giỏi.Cô chẳng mấy để ý đến mấy câu nói của anh vì cô biết anh đang rất tự hào về người bạn gái này mà
Sáng hôm sau, ngồi nhàn rỗi thưởng thức tách trà nóng hổi đón chào buổi sáng ngày mới Uyển Ngưng ngồi nhìn vườn hoa hồng trước mặt khẽ mỉm cười.Đang yên tĩnh thì Giang Ngộ đem bữa sáng đến ngồi xuống trước mặt cô: " tinh thần cậu hôm nay có vẻ tốt nhỉ "
- " đương nhiên rồi!! Hôm nay sẽ là một ngày rất vui "
Giang Ngộ nhìn quanh một hồi sau đó mỉm cười: " hôm nay không thấy cái bóng của cậu ở đây? "
Uyển Ngưng lườm Giang Ngộ một cái: " anh ấy là chủ của cậu đó "
Giang Ngộ bĩu môi không thèm trả lời, cô hơi nhíu mày lại nhìn về phía xa xăm tự lẩm bẩm một mình: " không biết sao hôm nay tự dưng đi học sớm như vậy…? "
Mọi khi muốn Phong An Huy đi học thì cần rất nhiều thủ tục từ hôn buổi sáng, ôm buổi sáng rồi lại hôn…thì anh mới chịu tỉnh dậy! Nhưng hôm nay thì lại khác, Uyển Ngưng vừa dậy thì Phong An Huy đã tỉnh dậy theo sau đó đi học mà không cần cô phải giục
Vì sáng nay cô không có tiết nên ở nhà nghỉ ngơi, ngồi đăm chiêu một lúc đột nhiên nhớ ra chuyện đêm qua chẳng lẽ hôm qua nghe xong chuyện Uyển Ngưng sẽ thi tốt nghiệp sớm nên anh đã quyết tâm học tập? Haha…cái này cũng thật tốt! Thế là Phong An Huy đã chăm chỉ hơn mà chẳng cần cô phải thúc giục rồi
Giang Ngộ nghe xong thì phì cười: " Phải chăng ở trên trường có chuyện gì đó rất vui? "
Nghe câu nói đầy ẩn ý của Giang Ngộ, Uyển Ngưng chỉ cười lạnh ngẩng đầu lên nhìn anh ta với ánh mắt cực kỳ tự tin: " tôi biết anh ấy là người như thế nào!! "
Cô tin chắc nếu có một cô gái nào xuất hiện ở bên cạnh Phong An Huy *****, làm nũng với anh thì chắc chắn cô gái kia sẽ bị bơ triệt để thậm chí anh còn chẳng thèm nhìn một cái
Sự thật thì ở trên trường đang có một cô gái bám đuôi Phong An Huy nhưng anh chẳng thèm để ý
- " A…Anh An Huy!! Chờ em với " Cô gái kia nhanh chóng chạy đến chỗ Phong An Huy nhưng anh chẳng thèm quan tâm, đeo tai nghe vào thu mình lại không bận tâm đến mọi thứ xung quanh
Cô gái nhỏ kia đuổi mãi cuối cùng cũng thấy Phong An Huy dừng lại liền hổn hển đi đến bên cạnh, gương mặt nhỏ xinh đỏ bừng lên cô ấy ***** ngẩng đầu lên nhìn Phong An Huy: " anh bỏ quên hộp màu vẽ ở trên lớp này…e…em thấy anh bỏ quên nên đã…đuổi theo anh!! "
Cô gáo nhỏ nhanh chóng đưa hộp màu ra trước mặt Phong An Huy, anh liếc mắt nhìn xuống thấy trên tay cô gái kia là hộp màu của mình thì đưa tay ra cầm lấy
Cô gái kia mỉm cười tưởng anh sẽ lên tiếng cảm ơn mình nên đã nói: " không cần cảm ơ…"
Chưa nói hết, cô gái kia chỉ thấy Phong An Huy cầm bảng màu đi đến thùng rác trực tiếp ném nó vào bên trong thùng rác rồi xoay người lạnh lùng bỏ đi
Nhìn hộp màu bị ném vào trong thùng rác mà không một chút thương tiếc, cô gái kia không khỏi cảm thấy tiếc bởi vì hãng của bảng màu kia rất đắt,muốn một bảng nhỏ cũng phải mất mấy tháng tiền lương của cô…
Phong An Huy đi đến cổng trường để đón một người, vừa thấy Phong An Huy đi ra khỏi cổng trường dì Trần bước xuống xe gương mặt lộ rõ vẻ không vui dì nhíu mày lại: " con có chuyện gì hay sao mà gọi mẹ lên đây? "
- " Mẹ lên phòng hiệu trưởng với con! "
Nghe thấy đi lên phòng hiệu trưởng, dì Trần không khỏi nhíu mày giọng dì run rẩy hỏi: " co…con đã làm gì hay sao? Đánh nhau? Bỏ học? hay con muốn nghỉ học…? "
Phong An Huy nhíu mày khi nghe mẹ mình suy nghĩ như vậy, anh bước nhanh đến nắm lấy cổ tay dì Trần kéo đi vào trong trường: " đi rồi mẹ sẽ biết!! "
Thấy con trai kéo tay mình như vậy, dì Trần nhíu mày đánh vào tay anh: " chả ra dáng đàn ông gì cả!! "
Nói xong dì liền khoác tay Phong An Huy đi lên phòng hiệu trưởng,sinh viên trong trường khi nhìn thấy hai người thì không khỏi trầm trồ vì nhan sắc và cả thần thái khiến mọi người đều bị thu hút
Vị Thiếu Gia Khó ChiềuTác giả: Tịch ÂnTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrong một căn biệt thự lớn , tất cả người hầu đang chuẩn bị những đồ cần thiết cho ngày hôm nay , một người quản gia trẻ tuổi đi ngang qua người hầu thấy vậy liền cúi xuống cung kính chào hỏi: " Ngưng quản gia!! " Uyển Ngưng mỉm cười khẽ gật đầu , đi nhanh về phía tầng 2 của căn biệt thự Sau khi người hầu không còn trong tầm mắt, dáng đi thẳng của vị quản gia trẻ tuổi này cũng tự dưng mà khom người xuống. Một tay sờ lên eo, một tay chống lên tường, cả người đang không ngừng run rẩy nhưng vẫn cố gắng lê bước về phía căn phòng ngủ của vị thiếu gia trong căn nhà này Uyển Ngưng nhíu mày nhớ lại đêm hôm qua bị vị thiếu gia kia ấn lên giường hôn hít rất may là cô đánh ngất anh ta rồi chuồn nhanh và không để lại một tí manh mối gì liên quan ngày hôm qua ở trong căn phòng đó Đứng trước cửa căn phòng , Uyển Ngưng đưa tay lên gõ ba cái rồi trực tiếp đẩy cửa phòng đi vào bên trong đánh thức người đang ngủ Nhìn người đàn ông đang nằm úp trên người có một cái chăn được đắp ngang người chỉ lộ ra… Dì Trần quay sang nói nhỏ với chú Phong: " con trai rất giống anh!! Ở điểm rất bám người nha "Chú Phong mỉm cười tiến đến áp trán mình vào trán dì Trần giọng nói đầy tự hào: " sợ mất vợ đương nhiên phải vậy rồi? "Đêm hôm đó, bốn người ngồi ở đó đến hơn một giờ sáng thì mới giải tán để mọi người về nghỉ ngơi.Phong An Huy ngồi trên xe vẫn ôm khư khư Uyển Ngưng không buông, thỉnh thoảng lại càu nhàu: " sao em dám bỏ anh chứ?..Với cả sao không bàn bạc gì với anh!! Anh ghét em "Nghe những lời bạn trai nói trong lúc " xúc động cực độ " khi biết bạn gái mình học rất giỏi.Cô chẳng mấy để ý đến mấy câu nói của anh vì cô biết anh đang rất tự hào về người bạn gái này màSáng hôm sau, ngồi nhàn rỗi thưởng thức tách trà nóng hổi đón chào buổi sáng ngày mới Uyển Ngưng ngồi nhìn vườn hoa hồng trước mặt khẽ mỉm cười.Đang yên tĩnh thì Giang Ngộ đem bữa sáng đến ngồi xuống trước mặt cô: " tinh thần cậu hôm nay có vẻ tốt nhỉ "- " đương nhiên rồi!! Hôm nay sẽ là một ngày rất vui "Giang Ngộ nhìn quanh một hồi sau đó mỉm cười: " hôm nay không thấy cái bóng của cậu ở đây? "Uyển Ngưng lườm Giang Ngộ một cái: " anh ấy là chủ của cậu đó "Giang Ngộ bĩu môi không thèm trả lời, cô hơi nhíu mày lại nhìn về phía xa xăm tự lẩm bẩm một mình: " không biết sao hôm nay tự dưng đi học sớm như vậy…? "Mọi khi muốn Phong An Huy đi học thì cần rất nhiều thủ tục từ hôn buổi sáng, ôm buổi sáng rồi lại hôn…thì anh mới chịu tỉnh dậy! Nhưng hôm nay thì lại khác, Uyển Ngưng vừa dậy thì Phong An Huy đã tỉnh dậy theo sau đó đi học mà không cần cô phải giụcVì sáng nay cô không có tiết nên ở nhà nghỉ ngơi, ngồi đăm chiêu một lúc đột nhiên nhớ ra chuyện đêm qua chẳng lẽ hôm qua nghe xong chuyện Uyển Ngưng sẽ thi tốt nghiệp sớm nên anh đã quyết tâm học tập? Haha…cái này cũng thật tốt! Thế là Phong An Huy đã chăm chỉ hơn mà chẳng cần cô phải thúc giục rồiGiang Ngộ nghe xong thì phì cười: " Phải chăng ở trên trường có chuyện gì đó rất vui? "Nghe câu nói đầy ẩn ý của Giang Ngộ, Uyển Ngưng chỉ cười lạnh ngẩng đầu lên nhìn anh ta với ánh mắt cực kỳ tự tin: " tôi biết anh ấy là người như thế nào!! "Cô tin chắc nếu có một cô gái nào xuất hiện ở bên cạnh Phong An Huy *****, làm nũng với anh thì chắc chắn cô gái kia sẽ bị bơ triệt để thậm chí anh còn chẳng thèm nhìn một cáiSự thật thì ở trên trường đang có một cô gái bám đuôi Phong An Huy nhưng anh chẳng thèm để ý- " A…Anh An Huy!! Chờ em với " Cô gái kia nhanh chóng chạy đến chỗ Phong An Huy nhưng anh chẳng thèm quan tâm, đeo tai nghe vào thu mình lại không bận tâm đến mọi thứ xung quanhCô gái nhỏ kia đuổi mãi cuối cùng cũng thấy Phong An Huy dừng lại liền hổn hển đi đến bên cạnh, gương mặt nhỏ xinh đỏ bừng lên cô ấy ***** ngẩng đầu lên nhìn Phong An Huy: " anh bỏ quên hộp màu vẽ ở trên lớp này…e…em thấy anh bỏ quên nên đã…đuổi theo anh!! "Cô gáo nhỏ nhanh chóng đưa hộp màu ra trước mặt Phong An Huy, anh liếc mắt nhìn xuống thấy trên tay cô gái kia là hộp màu của mình thì đưa tay ra cầm lấyCô gái kia mỉm cười tưởng anh sẽ lên tiếng cảm ơn mình nên đã nói: " không cần cảm ơ…"Chưa nói hết, cô gái kia chỉ thấy Phong An Huy cầm bảng màu đi đến thùng rác trực tiếp ném nó vào bên trong thùng rác rồi xoay người lạnh lùng bỏ điNhìn hộp màu bị ném vào trong thùng rác mà không một chút thương tiếc, cô gái kia không khỏi cảm thấy tiếc bởi vì hãng của bảng màu kia rất đắt,muốn một bảng nhỏ cũng phải mất mấy tháng tiền lương của cô…Phong An Huy đi đến cổng trường để đón một người, vừa thấy Phong An Huy đi ra khỏi cổng trường dì Trần bước xuống xe gương mặt lộ rõ vẻ không vui dì nhíu mày lại: " con có chuyện gì hay sao mà gọi mẹ lên đây? "- " Mẹ lên phòng hiệu trưởng với con! "Nghe thấy đi lên phòng hiệu trưởng, dì Trần không khỏi nhíu mày giọng dì run rẩy hỏi: " co…con đã làm gì hay sao? Đánh nhau? Bỏ học? hay con muốn nghỉ học…? "Phong An Huy nhíu mày khi nghe mẹ mình suy nghĩ như vậy, anh bước nhanh đến nắm lấy cổ tay dì Trần kéo đi vào trong trường: " đi rồi mẹ sẽ biết!! "Thấy con trai kéo tay mình như vậy, dì Trần nhíu mày đánh vào tay anh: " chả ra dáng đàn ông gì cả!! "Nói xong dì liền khoác tay Phong An Huy đi lên phòng hiệu trưởng,sinh viên trong trường khi nhìn thấy hai người thì không khỏi trầm trồ vì nhan sắc và cả thần thái khiến mọi người đều bị thu hút