Vĩnh An nguyên niên, đầu xuân tuyết rơi dày liên tục trong ba ngày.Trên đường Ninh Đô, xương người chết cóng dính liền với băng tuyết trên đường dài, các hộ vệ mất rất nhiều sức lực mới có thể dọn sạch."Thằng bé mà tông thất bế qua đây, mười tuổi rồi mà còn chưa biết mở miệng nói chuyện."Thánh Từ Hoàng thái hậu móng tay thật dài, bị than bạc đốt trong phòng hun đến hơi buồn ngủ, ngáp dài nói, "Năm nay tuyết rơi một cách quái lạ, các thần dân đều xem như điềm gở. Bệ hạ long ngự thượng tân* mấy tháng, trên dưới Sở quốc đều không được thái bình, cũng không biết có liên quan tới đứa nhỏ kia hay không. ”*Ám chỉ cái chết của hoàng đếSau tấm màn che làm từ lụa khinh vân, Võ Lâm Vệ Tiết Du dùng trán chạm đất, tư thái cực kỳ khiêm tốn, ngữ khí lại có chút bất cần, "Tạ Hành Dã không nói chuyện, lời của Thái hậu người mới có đủ trọng lượng. ”"To gan." Thánh Từ hoàng thái hậu hờn dỗi một tiếng, "Gọi thẳng tên đương kim bệ hạ, đáng tội gì? ”Tạ Hành Dã đã kế thừa đại thống vào tháng trước, cho dù…
Chương 37: 37: Thái Hậu Có Hỉ Mạch
Cẩm Nang Nuôi Dưỡng Bạo QuânTác giả: Thanh BiệtTruyện Đông Phương, Truyện Ngôn Tình, Truyện Võng Du, Truyện Xuyên KhôngVĩnh An nguyên niên, đầu xuân tuyết rơi dày liên tục trong ba ngày.Trên đường Ninh Đô, xương người chết cóng dính liền với băng tuyết trên đường dài, các hộ vệ mất rất nhiều sức lực mới có thể dọn sạch."Thằng bé mà tông thất bế qua đây, mười tuổi rồi mà còn chưa biết mở miệng nói chuyện."Thánh Từ Hoàng thái hậu móng tay thật dài, bị than bạc đốt trong phòng hun đến hơi buồn ngủ, ngáp dài nói, "Năm nay tuyết rơi một cách quái lạ, các thần dân đều xem như điềm gở. Bệ hạ long ngự thượng tân* mấy tháng, trên dưới Sở quốc đều không được thái bình, cũng không biết có liên quan tới đứa nhỏ kia hay không. ”*Ám chỉ cái chết của hoàng đếSau tấm màn che làm từ lụa khinh vân, Võ Lâm Vệ Tiết Du dùng trán chạm đất, tư thái cực kỳ khiêm tốn, ngữ khí lại có chút bất cần, "Tạ Hành Dã không nói chuyện, lời của Thái hậu người mới có đủ trọng lượng. ”"To gan." Thánh Từ hoàng thái hậu hờn dỗi một tiếng, "Gọi thẳng tên đương kim bệ hạ, đáng tội gì? ”Tạ Hành Dã đã kế thừa đại thống vào tháng trước, cho dù… Trời đã sắp chạng vạng, hai người đi ngang qua một hồ nước nho nhỏ, từng sợi liễu rủ bị gió thổi bay phấp phới, Đường Ninh cảm thấy NPC đi rất chậm chạp, cho nên lúc thì cô chạy lên phía trước bọn họ, lúc thì lùi lại phía sau lưng.Bỗng nhiên Tạ Hành Dã lại dừng lại.Thái giám nghi hoặc cũng dừng lại theo: "Bệ hạ, ngài làm sao vậy?"Tạ Hành Dã mặt không đổi sắc, chỉ một cái về phía không trung, ngữ điệu không có chút dao động nói: "Có một người phụ nữ."Phương hướng hắn chỉ chính là chỗ Đường Ninh đang đứng.Thái giám giật nảy mình, ngẩng đầu đi xem, kinh nghi nói: "Không có, nô tài làm sao… Ai da!"Xung quanh rõ ràng không có người, thế nhưng cành liễu trên cây đột nhiên rớt ra, giống như là có người vặn xuống, lại xoay đi xoay lại hai lần giữa không trung, tiện tay ném bỏ vào trong hồ nước.Vẻ mặt của tiểu thái giám lập tức tái nhợt, hai đùi run rẩy giữ lấy cánh tay áo của Tạ Hành Dã, sợ hãi hét lên: "Giữa ban ngày… Giữa ban ngày gặp quỷ rồi."Đường Ninh thấy buồn cười, lại quan sát sắc mặt của Tạ Hành Dã, hắn bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, chỉ gật gật đầu.Cố ý để cô giả thần giả quỷ, là bởi vì không muốn đi Từ Ninh cung sao?Suy nghĩ một hồi lâu, Đường Ninh quyết định đi đến Từ Ninh cung tìm hiểu một chút tin tức trước.Tin tức bị quỷ dọa ở trên đường vẫn còn chưa truyền tới, vừa mới tiến vào trong điện, Đường Ninh đã nhìn Thánh Từ Hoàng thái hậu đang quỳ gối.Không ngờ người phụ nữ này cũng phải quỳ xuống, mà sắc mặt bà ta lại trắng bệch, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy ra, ngay cả giọng nói cũng mang vẻ sợ hãi: "Phụ thân, con, con thật sự không nghĩ tới."Tiếp nhận cái quỳ lạy của Thánh Từ là một ông lão có khuôn mặt chữ quốc, khí độ bất phàm, sắc mặt uy nghiêm, lúc này kể cả có tùy ý khoát khoát tay, cũng mang theo một cảm giác áp bức vô cùng to lớn.Lời nói cũng làm cho Đường Ninh giật nảy mình."Tĩnh Quốc Công chạy trốn ngay dưới mí mắt ngươi, không biết là do người phương nào cứu.Đứa bé Phong Lai kia chết không rõ nguyên nhân bên trong Hành Chỉ cung, mà một Thái Hậu như ngươi lại tra ra hỉ mạch."Ông ta nói rất chậm, mang theo một chút sự thờ ơ: "Năm ngoái ta đã kêu ngươi gấp rút giết Tạ Hành Dã sau đó chọn một đứa trẻ khác, thế nhưng ngươi lại trì hoãn tới tận bây giờ, vừa vặn làm cùng một lúc đi."Quả nhiên là muốn gây bất lợi cho Tạ Hành Dã.Đường Ninh cảm thấy hoảng sợ, cũng cảm thấy may mắn khi mình đi theo tới đây.Nhưng hiện tại cô phải làm gì đây?Vừa rồi cô không để ý tới, bây giờ tập trung quan sát, Đường Ninh mới phát hiện, đúng là bụng Thánh Từ hơi nhô lên, có thể thấy được đứa trẻ này cũng đã hơn ba tháng rồi."Phụ thân… Con sợ rằng sau này sẽ không có cơ hội tiếp tục mang thai con của mình." Rõ ràng Thánh Từ đang rất sợ, nói chuyện cứ ấp a ấp úng, còn không ngừng đánh giá sắc mặt của Vương Bình Chi, cuối cùng mới cắn răng dứt khoát nói: "Con muốn sinh nó ra, sau đó tùy tiện đưa nó vào ở trong tông thất nào đó của nhà họ Tạ, chờ thêm mấy năm nữa mới giết Tạ Hành Dã, bồi dưỡng con của con làm hoàng đế.Chẳng phải kể từ đó, thiên hạ sẽ hoàn toàn thuộc về Vương gia chúng ta sao?".
Trời đã sắp chạng vạng, hai người đi ngang qua một hồ nước nho nhỏ, từng sợi liễu rủ bị gió thổi bay phấp phới, Đường Ninh cảm thấy NPC đi rất chậm chạp, cho nên lúc thì cô chạy lên phía trước bọn họ, lúc thì lùi lại phía sau lưng.
Bỗng nhiên Tạ Hành Dã lại dừng lại.
Thái giám nghi hoặc cũng dừng lại theo: "Bệ hạ, ngài làm sao vậy?"Tạ Hành Dã mặt không đổi sắc, chỉ một cái về phía không trung, ngữ điệu không có chút dao động nói: "Có một người phụ nữ.
"Phương hướng hắn chỉ chính là chỗ Đường Ninh đang đứng.
Thái giám giật nảy mình, ngẩng đầu đi xem, kinh nghi nói: "Không có, nô tài làm sao… Ai da!"Xung quanh rõ ràng không có người, thế nhưng cành liễu trên cây đột nhiên rớt ra, giống như là có người vặn xuống, lại xoay đi xoay lại hai lần giữa không trung, tiện tay ném bỏ vào trong hồ nước.
Vẻ mặt của tiểu thái giám lập tức tái nhợt, hai đùi run rẩy giữ lấy cánh tay áo của Tạ Hành Dã, sợ hãi hét lên: "Giữa ban ngày… Giữa ban ngày gặp quỷ rồi.
"Đường Ninh thấy buồn cười, lại quan sát sắc mặt của Tạ Hành Dã, hắn bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, chỉ gật gật đầu.
Cố ý để cô giả thần giả quỷ, là bởi vì không muốn đi Từ Ninh cung sao?Suy nghĩ một hồi lâu, Đường Ninh quyết định đi đến Từ Ninh cung tìm hiểu một chút tin tức trước.
Tin tức bị quỷ dọa ở trên đường vẫn còn chưa truyền tới, vừa mới tiến vào trong điện, Đường Ninh đã nhìn Thánh Từ Hoàng thái hậu đang quỳ gối.
Không ngờ người phụ nữ này cũng phải quỳ xuống, mà sắc mặt bà ta lại trắng bệch, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy ra, ngay cả giọng nói cũng mang vẻ sợ hãi: "Phụ thân, con, con thật sự không nghĩ tới.
"Tiếp nhận cái quỳ lạy của Thánh Từ là một ông lão có khuôn mặt chữ quốc, khí độ bất phàm, sắc mặt uy nghiêm, lúc này kể cả có tùy ý khoát khoát tay, cũng mang theo một cảm giác áp bức vô cùng to lớn.
Lời nói cũng làm cho Đường Ninh giật nảy mình.
"Tĩnh Quốc Công chạy trốn ngay dưới mí mắt ngươi, không biết là do người phương nào cứu.
Đứa bé Phong Lai kia chết không rõ nguyên nhân bên trong Hành Chỉ cung, mà một Thái Hậu như ngươi lại tra ra hỉ mạch.
"Ông ta nói rất chậm, mang theo một chút sự thờ ơ: "Năm ngoái ta đã kêu ngươi gấp rút giết Tạ Hành Dã sau đó chọn một đứa trẻ khác, thế nhưng ngươi lại trì hoãn tới tận bây giờ, vừa vặn làm cùng một lúc đi.
"Quả nhiên là muốn gây bất lợi cho Tạ Hành Dã.
Đường Ninh cảm thấy hoảng sợ, cũng cảm thấy may mắn khi mình đi theo tới đây.
Nhưng hiện tại cô phải làm gì đây?Vừa rồi cô không để ý tới, bây giờ tập trung quan sát, Đường Ninh mới phát hiện, đúng là bụng Thánh Từ hơi nhô lên, có thể thấy được đứa trẻ này cũng đã hơn ba tháng rồi.
"Phụ thân… Con sợ rằng sau này sẽ không có cơ hội tiếp tục mang thai con của mình.
" Rõ ràng Thánh Từ đang rất sợ, nói chuyện cứ ấp a ấp úng, còn không ngừng đánh giá sắc mặt của Vương Bình Chi, cuối cùng mới cắn răng dứt khoát nói: "Con muốn sinh nó ra, sau đó tùy tiện đưa nó vào ở trong tông thất nào đó của nhà họ Tạ, chờ thêm mấy năm nữa mới giết Tạ Hành Dã, bồi dưỡng con của con làm hoàng đế.
Chẳng phải kể từ đó, thiên hạ sẽ hoàn toàn thuộc về Vương gia chúng ta sao?".
Cẩm Nang Nuôi Dưỡng Bạo QuânTác giả: Thanh BiệtTruyện Đông Phương, Truyện Ngôn Tình, Truyện Võng Du, Truyện Xuyên KhôngVĩnh An nguyên niên, đầu xuân tuyết rơi dày liên tục trong ba ngày.Trên đường Ninh Đô, xương người chết cóng dính liền với băng tuyết trên đường dài, các hộ vệ mất rất nhiều sức lực mới có thể dọn sạch."Thằng bé mà tông thất bế qua đây, mười tuổi rồi mà còn chưa biết mở miệng nói chuyện."Thánh Từ Hoàng thái hậu móng tay thật dài, bị than bạc đốt trong phòng hun đến hơi buồn ngủ, ngáp dài nói, "Năm nay tuyết rơi một cách quái lạ, các thần dân đều xem như điềm gở. Bệ hạ long ngự thượng tân* mấy tháng, trên dưới Sở quốc đều không được thái bình, cũng không biết có liên quan tới đứa nhỏ kia hay không. ”*Ám chỉ cái chết của hoàng đếSau tấm màn che làm từ lụa khinh vân, Võ Lâm Vệ Tiết Du dùng trán chạm đất, tư thái cực kỳ khiêm tốn, ngữ khí lại có chút bất cần, "Tạ Hành Dã không nói chuyện, lời của Thái hậu người mới có đủ trọng lượng. ”"To gan." Thánh Từ hoàng thái hậu hờn dỗi một tiếng, "Gọi thẳng tên đương kim bệ hạ, đáng tội gì? ”Tạ Hành Dã đã kế thừa đại thống vào tháng trước, cho dù… Trời đã sắp chạng vạng, hai người đi ngang qua một hồ nước nho nhỏ, từng sợi liễu rủ bị gió thổi bay phấp phới, Đường Ninh cảm thấy NPC đi rất chậm chạp, cho nên lúc thì cô chạy lên phía trước bọn họ, lúc thì lùi lại phía sau lưng.Bỗng nhiên Tạ Hành Dã lại dừng lại.Thái giám nghi hoặc cũng dừng lại theo: "Bệ hạ, ngài làm sao vậy?"Tạ Hành Dã mặt không đổi sắc, chỉ một cái về phía không trung, ngữ điệu không có chút dao động nói: "Có một người phụ nữ."Phương hướng hắn chỉ chính là chỗ Đường Ninh đang đứng.Thái giám giật nảy mình, ngẩng đầu đi xem, kinh nghi nói: "Không có, nô tài làm sao… Ai da!"Xung quanh rõ ràng không có người, thế nhưng cành liễu trên cây đột nhiên rớt ra, giống như là có người vặn xuống, lại xoay đi xoay lại hai lần giữa không trung, tiện tay ném bỏ vào trong hồ nước.Vẻ mặt của tiểu thái giám lập tức tái nhợt, hai đùi run rẩy giữ lấy cánh tay áo của Tạ Hành Dã, sợ hãi hét lên: "Giữa ban ngày… Giữa ban ngày gặp quỷ rồi."Đường Ninh thấy buồn cười, lại quan sát sắc mặt của Tạ Hành Dã, hắn bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, chỉ gật gật đầu.Cố ý để cô giả thần giả quỷ, là bởi vì không muốn đi Từ Ninh cung sao?Suy nghĩ một hồi lâu, Đường Ninh quyết định đi đến Từ Ninh cung tìm hiểu một chút tin tức trước.Tin tức bị quỷ dọa ở trên đường vẫn còn chưa truyền tới, vừa mới tiến vào trong điện, Đường Ninh đã nhìn Thánh Từ Hoàng thái hậu đang quỳ gối.Không ngờ người phụ nữ này cũng phải quỳ xuống, mà sắc mặt bà ta lại trắng bệch, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy ra, ngay cả giọng nói cũng mang vẻ sợ hãi: "Phụ thân, con, con thật sự không nghĩ tới."Tiếp nhận cái quỳ lạy của Thánh Từ là một ông lão có khuôn mặt chữ quốc, khí độ bất phàm, sắc mặt uy nghiêm, lúc này kể cả có tùy ý khoát khoát tay, cũng mang theo một cảm giác áp bức vô cùng to lớn.Lời nói cũng làm cho Đường Ninh giật nảy mình."Tĩnh Quốc Công chạy trốn ngay dưới mí mắt ngươi, không biết là do người phương nào cứu.Đứa bé Phong Lai kia chết không rõ nguyên nhân bên trong Hành Chỉ cung, mà một Thái Hậu như ngươi lại tra ra hỉ mạch."Ông ta nói rất chậm, mang theo một chút sự thờ ơ: "Năm ngoái ta đã kêu ngươi gấp rút giết Tạ Hành Dã sau đó chọn một đứa trẻ khác, thế nhưng ngươi lại trì hoãn tới tận bây giờ, vừa vặn làm cùng một lúc đi."Quả nhiên là muốn gây bất lợi cho Tạ Hành Dã.Đường Ninh cảm thấy hoảng sợ, cũng cảm thấy may mắn khi mình đi theo tới đây.Nhưng hiện tại cô phải làm gì đây?Vừa rồi cô không để ý tới, bây giờ tập trung quan sát, Đường Ninh mới phát hiện, đúng là bụng Thánh Từ hơi nhô lên, có thể thấy được đứa trẻ này cũng đã hơn ba tháng rồi."Phụ thân… Con sợ rằng sau này sẽ không có cơ hội tiếp tục mang thai con của mình." Rõ ràng Thánh Từ đang rất sợ, nói chuyện cứ ấp a ấp úng, còn không ngừng đánh giá sắc mặt của Vương Bình Chi, cuối cùng mới cắn răng dứt khoát nói: "Con muốn sinh nó ra, sau đó tùy tiện đưa nó vào ở trong tông thất nào đó của nhà họ Tạ, chờ thêm mấy năm nữa mới giết Tạ Hành Dã, bồi dưỡng con của con làm hoàng đế.Chẳng phải kể từ đó, thiên hạ sẽ hoàn toàn thuộc về Vương gia chúng ta sao?".