Nhóm dịch: Thất Liên HoaĐồn cảnh sát Thành Tây thành phố Diên Bình vừa phá được một vụ lừa bán, bắt được năm kẻ buôn người chính, cứu được sáu trẻ em bị lừa, trong đó có năm đứa trẻ đã được người nhà đón đi, chỉ còn lại một cô gái nhỏ nói rõ ràng, nói nhớ ba mẹ ruột, ba mẹ không chịu tới đón cô bé đi. Nói nhớ mẹ ruột gọi cô bé là Lâm Nhược, mới sáu tuổi, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác đáng yêu, tựa như người lớn đứng lên khuyên nhủ ba mẹ nhận nuôi cô bé: “Ba mẹ, cảm ơn hai người nuôi con ba năm, nhưng con đã nhớ lại ba mẹ ruột con, con muốn đi tìm mẹ. ”Công an làm rất cẩn thận, kiểm tra cẩn thận giấy tờ xác nhận của ba mẹ cô bé, xác định nếu Lâm Nhược là con gái bọn họ nhận nuôi từ viện mồ côi ba năm trước, công an vẫn thận trọng, “Cô bé nói mẹ ruột cô bé gọi là Chu Uyển Tâm, thanh niên trí thức thôn Thanh Hà, chúng tôi đã liên lạc, thôn Thanh Hà thật sự có một thanh niên trí thức gọi là Chu Uyển Tâm ở lại trong thôn. ”Người, phải đợi cô tới xác nhận, nếu Lâm Nhược là con gái ruột cô,…
Chương 18: Chương 18
Thập Niên 80 Tiểu Cá Koi Và MẹTác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên HoaĐồn cảnh sát Thành Tây thành phố Diên Bình vừa phá được một vụ lừa bán, bắt được năm kẻ buôn người chính, cứu được sáu trẻ em bị lừa, trong đó có năm đứa trẻ đã được người nhà đón đi, chỉ còn lại một cô gái nhỏ nói rõ ràng, nói nhớ ba mẹ ruột, ba mẹ không chịu tới đón cô bé đi. Nói nhớ mẹ ruột gọi cô bé là Lâm Nhược, mới sáu tuổi, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác đáng yêu, tựa như người lớn đứng lên khuyên nhủ ba mẹ nhận nuôi cô bé: “Ba mẹ, cảm ơn hai người nuôi con ba năm, nhưng con đã nhớ lại ba mẹ ruột con, con muốn đi tìm mẹ. ”Công an làm rất cẩn thận, kiểm tra cẩn thận giấy tờ xác nhận của ba mẹ cô bé, xác định nếu Lâm Nhược là con gái bọn họ nhận nuôi từ viện mồ côi ba năm trước, công an vẫn thận trọng, “Cô bé nói mẹ ruột cô bé gọi là Chu Uyển Tâm, thanh niên trí thức thôn Thanh Hà, chúng tôi đã liên lạc, thôn Thanh Hà thật sự có một thanh niên trí thức gọi là Chu Uyển Tâm ở lại trong thôn. ”Người, phải đợi cô tới xác nhận, nếu Lâm Nhược là con gái ruột cô,… Nhóm dịch: Thất Liên HoaCòn câu mới nói kia, trong lòng mọi người hiểu bảy tám phần, rối tít bảo: “Bác Ngô, giáo viên Chu nói thật hả, vì sao hôm trước Hồng Dục nhà bác không nhận con bé về?”Ngô Quế Chi biện minh: “Hồng Dục sợ chị dâu con bé không chịu sinh tiếp, hơn nữa ba mẹ nuôi đứa nhỏ đau khổ cầu xin, gia đình ba mẹ nuôi cô bé lại có công việc đàng hoàng ở Bắc Kinh, điều kiện vô cùng tốt, ba phòng ngủ một phòng khách lớn, bản thân Nhược Nhược có một căn phòng lớn, ba mẹ nuôi cô bé hứa hẹn với Hồng Dục, nhất định nuôi nấng Nhược Nhược thành sinh viên, chờ thi đậu đại học hai nhà nhận thân, Hồng Dục nhất thời hồ đồ đồng ý, con bé cũng không phải cố ý.”Bà Bàng Thính Hòe hơn bảy mươi tuổi, trong thôn được coi là rất thọ, chống gậy nói: “Hằng ngày tôi nói với các người, chuyện người làm trời đều thấy, báo ứng, đều là báo ứng.”Ngô Quế Chi thật sự tâm phiền ý loạn, lúc này điện thoại tổ thôn vang lên, bà ta không chấp với bà Hòe, vội vã nghe điện thoại.Đầu bên kia điện thoại quả nhiên là con trai Lâm Văn Chiếu của bà ta, sau khi nghe mấy câu, chân Ngô Quế Chi mềm nhũn trượt xuống ngồi lên mặt đất bên cạnh quầy.Mấy bác gái bên cạnh đỡ bà tâ dậy, vội vàng hỏi: “Sao vậy, bên kia nói gì?”Ngô Quế Chi gạt lệ: “Văn Chiếu nói, cục công an tra ra manh mối, xác định bị hai người đàn ông chừng ba mươi tuổi một cao một thấp bắt cóc đi, nó bảo chị cả nó trở về trước, nó và em rể vẫn phải ở thành phố tìm vài ngày.”Chủ Uyển Tâm dẫn Lâm Nhược vào phòng giáo viên làm việc.Các đồng nghiệp vây quanh đứa nhỏ phấn điêu ngọc trác (*) hiếm lạ quan sát, đứa bé này thực sự rất xinh đẹp mềm mại, khuôn mặt nhỏ trơn bóng làm người ta không nhịn được muốn sờ một cái: “Cô Chu, đây là Qua Qua hả, dễ thương quá.”(*) Phấn điêu ngọc trác: da thịt xinh đẹp trắng nõn, dùng để chỉ đứa trẻ đáng yêu, phụ nữ xinh đẹp.Chu Uyển Tâm cười bảo: “Hiện giờ bọn tôi không gọi nhũ danh nữa, con bé tên Nhược Nhược.”Các đồng nghiệp Chu Uyển Tâm cũng rất nhiệt tình, sôi nổi lấy quà vặt ra, đưa bánh quy nhỏ kẹo Đại Bạch Thỏ vào trong tay Lâm Nhược.Chu Uyển Tâm là giáo viên Tiếng Anh, dạy mấy lớp, sáng nay cô có hai tiết, mỗi lần hết tiết trở về phòng làm việc, đều có thể thấy Nhược Nhược bị các đồng nghiệp trêu chọc cười nghiêng ngã, rồi các đồng nghiệp cũng cười nghiêng ngả theo, cô bé như cục cưng vui vẻ trong phòng làm việc, nhìn cô bé là lập tức phiền não tan biến.Đứa nhỏ biết không cần lấy lòng bất cứ ai trong phòng làm việc này, nên cười mới vô lo vô nghĩ như vậy.Chu Uyển Tâm xoay người đi tìm phó hiệu trưởng Quý Hòe Hoa, muốn xin một phòng ký túc xá một người.Nhà chồng Quý Hòe Hoa ở thôn Thanh Hà, biết tình hình trong nhà Chu Uyển Tâm, chồng cô ấy đi biển buôn bán kiếm được không ít tiền, nhưng hai ba tháng mới trở về thôn một lần, bắt đầu từ năm nay mẹ chồng cô ấy vẫn luôn không ngừng thúc giúp cô ấy sinh đứa khác, muốn vào ở trường học, mẹ chồng cô ấy sẽ bằng lòng ư? Nếu trường học phê duyệt, không phải là đang phá hư gia đình hòa thuận của cô ấy à.Quý Hòe Hoa cũng có lòng tốt, nói: “Con cô mới tìm được về, cần thân thiết với người thân nhiều hơn, hoàn cảnh ký túc xá cũng không tốt bằng hoàn cảnh nhà mới tân trang lại của chồng cô.”.
Nhóm dịch: Thất Liên HoaCòn câu mới nói kia, trong lòng mọi người hiểu bảy tám phần, rối tít bảo: “Bác Ngô, giáo viên Chu nói thật hả, vì sao hôm trước Hồng Dục nhà bác không nhận con bé về?”Ngô Quế Chi biện minh: “Hồng Dục sợ chị dâu con bé không chịu sinh tiếp, hơn nữa ba mẹ nuôi đứa nhỏ đau khổ cầu xin, gia đình ba mẹ nuôi cô bé lại có công việc đàng hoàng ở Bắc Kinh, điều kiện vô cùng tốt, ba phòng ngủ một phòng khách lớn, bản thân Nhược Nhược có một căn phòng lớn, ba mẹ nuôi cô bé hứa hẹn với Hồng Dục, nhất định nuôi nấng Nhược Nhược thành sinh viên, chờ thi đậu đại học hai nhà nhận thân, Hồng Dục nhất thời hồ đồ đồng ý, con bé cũng không phải cố ý.
”Bà Bàng Thính Hòe hơn bảy mươi tuổi, trong thôn được coi là rất thọ, chống gậy nói: “Hằng ngày tôi nói với các người, chuyện người làm trời đều thấy, báo ứng, đều là báo ứng.
”Ngô Quế Chi thật sự tâm phiền ý loạn, lúc này điện thoại tổ thôn vang lên, bà ta không chấp với bà Hòe, vội vã nghe điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại quả nhiên là con trai Lâm Văn Chiếu của bà ta, sau khi nghe mấy câu, chân Ngô Quế Chi mềm nhũn trượt xuống ngồi lên mặt đất bên cạnh quầy.
Mấy bác gái bên cạnh đỡ bà tâ dậy, vội vàng hỏi: “Sao vậy, bên kia nói gì?”Ngô Quế Chi gạt lệ: “Văn Chiếu nói, cục công an tra ra manh mối, xác định bị hai người đàn ông chừng ba mươi tuổi một cao một thấp bắt cóc đi, nó bảo chị cả nó trở về trước, nó và em rể vẫn phải ở thành phố tìm vài ngày.
”Chủ Uyển Tâm dẫn Lâm Nhược vào phòng giáo viên làm việc.
Các đồng nghiệp vây quanh đứa nhỏ phấn điêu ngọc trác (*) hiếm lạ quan sát, đứa bé này thực sự rất xinh đẹp mềm mại, khuôn mặt nhỏ trơn bóng làm người ta không nhịn được muốn sờ một cái: “Cô Chu, đây là Qua Qua hả, dễ thương quá.
”(*) Phấn điêu ngọc trác: da thịt xinh đẹp trắng nõn, dùng để chỉ đứa trẻ đáng yêu, phụ nữ xinh đẹp.
Chu Uyển Tâm cười bảo: “Hiện giờ bọn tôi không gọi nhũ danh nữa, con bé tên Nhược Nhược.
”Các đồng nghiệp Chu Uyển Tâm cũng rất nhiệt tình, sôi nổi lấy quà vặt ra, đưa bánh quy nhỏ kẹo Đại Bạch Thỏ vào trong tay Lâm Nhược.
Chu Uyển Tâm là giáo viên Tiếng Anh, dạy mấy lớp, sáng nay cô có hai tiết, mỗi lần hết tiết trở về phòng làm việc, đều có thể thấy Nhược Nhược bị các đồng nghiệp trêu chọc cười nghiêng ngã, rồi các đồng nghiệp cũng cười nghiêng ngả theo, cô bé như cục cưng vui vẻ trong phòng làm việc, nhìn cô bé là lập tức phiền não tan biến.
Đứa nhỏ biết không cần lấy lòng bất cứ ai trong phòng làm việc này, nên cười mới vô lo vô nghĩ như vậy.
Chu Uyển Tâm xoay người đi tìm phó hiệu trưởng Quý Hòe Hoa, muốn xin một phòng ký túc xá một người.
Nhà chồng Quý Hòe Hoa ở thôn Thanh Hà, biết tình hình trong nhà Chu Uyển Tâm, chồng cô ấy đi biển buôn bán kiếm được không ít tiền, nhưng hai ba tháng mới trở về thôn một lần, bắt đầu từ năm nay mẹ chồng cô ấy vẫn luôn không ngừng thúc giúp cô ấy sinh đứa khác, muốn vào ở trường học, mẹ chồng cô ấy sẽ bằng lòng ư? Nếu trường học phê duyệt, không phải là đang phá hư gia đình hòa thuận của cô ấy à.
Quý Hòe Hoa cũng có lòng tốt, nói: “Con cô mới tìm được về, cần thân thiết với người thân nhiều hơn, hoàn cảnh ký túc xá cũng không tốt bằng hoàn cảnh nhà mới tân trang lại của chồng cô.
”.
Thập Niên 80 Tiểu Cá Koi Và MẹTác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên HoaĐồn cảnh sát Thành Tây thành phố Diên Bình vừa phá được một vụ lừa bán, bắt được năm kẻ buôn người chính, cứu được sáu trẻ em bị lừa, trong đó có năm đứa trẻ đã được người nhà đón đi, chỉ còn lại một cô gái nhỏ nói rõ ràng, nói nhớ ba mẹ ruột, ba mẹ không chịu tới đón cô bé đi. Nói nhớ mẹ ruột gọi cô bé là Lâm Nhược, mới sáu tuổi, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác đáng yêu, tựa như người lớn đứng lên khuyên nhủ ba mẹ nhận nuôi cô bé: “Ba mẹ, cảm ơn hai người nuôi con ba năm, nhưng con đã nhớ lại ba mẹ ruột con, con muốn đi tìm mẹ. ”Công an làm rất cẩn thận, kiểm tra cẩn thận giấy tờ xác nhận của ba mẹ cô bé, xác định nếu Lâm Nhược là con gái bọn họ nhận nuôi từ viện mồ côi ba năm trước, công an vẫn thận trọng, “Cô bé nói mẹ ruột cô bé gọi là Chu Uyển Tâm, thanh niên trí thức thôn Thanh Hà, chúng tôi đã liên lạc, thôn Thanh Hà thật sự có một thanh niên trí thức gọi là Chu Uyển Tâm ở lại trong thôn. ”Người, phải đợi cô tới xác nhận, nếu Lâm Nhược là con gái ruột cô,… Nhóm dịch: Thất Liên HoaCòn câu mới nói kia, trong lòng mọi người hiểu bảy tám phần, rối tít bảo: “Bác Ngô, giáo viên Chu nói thật hả, vì sao hôm trước Hồng Dục nhà bác không nhận con bé về?”Ngô Quế Chi biện minh: “Hồng Dục sợ chị dâu con bé không chịu sinh tiếp, hơn nữa ba mẹ nuôi đứa nhỏ đau khổ cầu xin, gia đình ba mẹ nuôi cô bé lại có công việc đàng hoàng ở Bắc Kinh, điều kiện vô cùng tốt, ba phòng ngủ một phòng khách lớn, bản thân Nhược Nhược có một căn phòng lớn, ba mẹ nuôi cô bé hứa hẹn với Hồng Dục, nhất định nuôi nấng Nhược Nhược thành sinh viên, chờ thi đậu đại học hai nhà nhận thân, Hồng Dục nhất thời hồ đồ đồng ý, con bé cũng không phải cố ý.”Bà Bàng Thính Hòe hơn bảy mươi tuổi, trong thôn được coi là rất thọ, chống gậy nói: “Hằng ngày tôi nói với các người, chuyện người làm trời đều thấy, báo ứng, đều là báo ứng.”Ngô Quế Chi thật sự tâm phiền ý loạn, lúc này điện thoại tổ thôn vang lên, bà ta không chấp với bà Hòe, vội vã nghe điện thoại.Đầu bên kia điện thoại quả nhiên là con trai Lâm Văn Chiếu của bà ta, sau khi nghe mấy câu, chân Ngô Quế Chi mềm nhũn trượt xuống ngồi lên mặt đất bên cạnh quầy.Mấy bác gái bên cạnh đỡ bà tâ dậy, vội vàng hỏi: “Sao vậy, bên kia nói gì?”Ngô Quế Chi gạt lệ: “Văn Chiếu nói, cục công an tra ra manh mối, xác định bị hai người đàn ông chừng ba mươi tuổi một cao một thấp bắt cóc đi, nó bảo chị cả nó trở về trước, nó và em rể vẫn phải ở thành phố tìm vài ngày.”Chủ Uyển Tâm dẫn Lâm Nhược vào phòng giáo viên làm việc.Các đồng nghiệp vây quanh đứa nhỏ phấn điêu ngọc trác (*) hiếm lạ quan sát, đứa bé này thực sự rất xinh đẹp mềm mại, khuôn mặt nhỏ trơn bóng làm người ta không nhịn được muốn sờ một cái: “Cô Chu, đây là Qua Qua hả, dễ thương quá.”(*) Phấn điêu ngọc trác: da thịt xinh đẹp trắng nõn, dùng để chỉ đứa trẻ đáng yêu, phụ nữ xinh đẹp.Chu Uyển Tâm cười bảo: “Hiện giờ bọn tôi không gọi nhũ danh nữa, con bé tên Nhược Nhược.”Các đồng nghiệp Chu Uyển Tâm cũng rất nhiệt tình, sôi nổi lấy quà vặt ra, đưa bánh quy nhỏ kẹo Đại Bạch Thỏ vào trong tay Lâm Nhược.Chu Uyển Tâm là giáo viên Tiếng Anh, dạy mấy lớp, sáng nay cô có hai tiết, mỗi lần hết tiết trở về phòng làm việc, đều có thể thấy Nhược Nhược bị các đồng nghiệp trêu chọc cười nghiêng ngã, rồi các đồng nghiệp cũng cười nghiêng ngả theo, cô bé như cục cưng vui vẻ trong phòng làm việc, nhìn cô bé là lập tức phiền não tan biến.Đứa nhỏ biết không cần lấy lòng bất cứ ai trong phòng làm việc này, nên cười mới vô lo vô nghĩ như vậy.Chu Uyển Tâm xoay người đi tìm phó hiệu trưởng Quý Hòe Hoa, muốn xin một phòng ký túc xá một người.Nhà chồng Quý Hòe Hoa ở thôn Thanh Hà, biết tình hình trong nhà Chu Uyển Tâm, chồng cô ấy đi biển buôn bán kiếm được không ít tiền, nhưng hai ba tháng mới trở về thôn một lần, bắt đầu từ năm nay mẹ chồng cô ấy vẫn luôn không ngừng thúc giúp cô ấy sinh đứa khác, muốn vào ở trường học, mẹ chồng cô ấy sẽ bằng lòng ư? Nếu trường học phê duyệt, không phải là đang phá hư gia đình hòa thuận của cô ấy à.Quý Hòe Hoa cũng có lòng tốt, nói: “Con cô mới tìm được về, cần thân thiết với người thân nhiều hơn, hoàn cảnh ký túc xá cũng không tốt bằng hoàn cảnh nhà mới tân trang lại của chồng cô.”.