Nhóm dịch: Thất Liên HoaĐồn cảnh sát Thành Tây thành phố Diên Bình vừa phá được một vụ lừa bán, bắt được năm kẻ buôn người chính, cứu được sáu trẻ em bị lừa, trong đó có năm đứa trẻ đã được người nhà đón đi, chỉ còn lại một cô gái nhỏ nói rõ ràng, nói nhớ ba mẹ ruột, ba mẹ không chịu tới đón cô bé đi. Nói nhớ mẹ ruột gọi cô bé là Lâm Nhược, mới sáu tuổi, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác đáng yêu, tựa như người lớn đứng lên khuyên nhủ ba mẹ nhận nuôi cô bé: “Ba mẹ, cảm ơn hai người nuôi con ba năm, nhưng con đã nhớ lại ba mẹ ruột con, con muốn đi tìm mẹ. ”Công an làm rất cẩn thận, kiểm tra cẩn thận giấy tờ xác nhận của ba mẹ cô bé, xác định nếu Lâm Nhược là con gái bọn họ nhận nuôi từ viện mồ côi ba năm trước, công an vẫn thận trọng, “Cô bé nói mẹ ruột cô bé gọi là Chu Uyển Tâm, thanh niên trí thức thôn Thanh Hà, chúng tôi đã liên lạc, thôn Thanh Hà thật sự có một thanh niên trí thức gọi là Chu Uyển Tâm ở lại trong thôn. ”Người, phải đợi cô tới xác nhận, nếu Lâm Nhược là con gái ruột cô,…
Chương 46: Chương 46
Thập Niên 80 Tiểu Cá Koi Và MẹTác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên HoaĐồn cảnh sát Thành Tây thành phố Diên Bình vừa phá được một vụ lừa bán, bắt được năm kẻ buôn người chính, cứu được sáu trẻ em bị lừa, trong đó có năm đứa trẻ đã được người nhà đón đi, chỉ còn lại một cô gái nhỏ nói rõ ràng, nói nhớ ba mẹ ruột, ba mẹ không chịu tới đón cô bé đi. Nói nhớ mẹ ruột gọi cô bé là Lâm Nhược, mới sáu tuổi, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác đáng yêu, tựa như người lớn đứng lên khuyên nhủ ba mẹ nhận nuôi cô bé: “Ba mẹ, cảm ơn hai người nuôi con ba năm, nhưng con đã nhớ lại ba mẹ ruột con, con muốn đi tìm mẹ. ”Công an làm rất cẩn thận, kiểm tra cẩn thận giấy tờ xác nhận của ba mẹ cô bé, xác định nếu Lâm Nhược là con gái bọn họ nhận nuôi từ viện mồ côi ba năm trước, công an vẫn thận trọng, “Cô bé nói mẹ ruột cô bé gọi là Chu Uyển Tâm, thanh niên trí thức thôn Thanh Hà, chúng tôi đã liên lạc, thôn Thanh Hà thật sự có một thanh niên trí thức gọi là Chu Uyển Tâm ở lại trong thôn. ”Người, phải đợi cô tới xác nhận, nếu Lâm Nhược là con gái ruột cô,… Nhóm dịch: Thất Liên HoaLưu Tú Hảo cũng không từ chối, bưng mì tương đem về nhà, vừa vào đến nhà thì nghe thấy con dâu và con trai bà ấy đang ríu rít nói chuyện, nói cái gì mà cô Lâm muốn tạo quan hệ tốt với trưởng đồn Cố, nên để Cố Niên tới nhà cô ấy ăn cơm tối: “Anh nói xem cô Lâm cô ấy có ý gì vậy?”Lưu Tú Hảo tiếp lời con dâu, nói: “Cô Lâm chủ nhiệm lớp Cố Niên, học sinh của mình gặp khó khăn không có nơi nào để ăn cơm, nên cô ấy đưa thằng bé về nhà ăn cơm cùng thì có làm sao đâu, chồng con hồi đó nếu không phải có hiệu trưởng trong thôn trợ cấp, thì ngay cả trung học cơ sở nó cũng không tốt nghiệp nổi, đừng có suy nghĩ xấu cho người ta, phẩm chất con người của cô Lâm rất tốt, bằng không cô ấy tốt nghiệp trường sư phạm, cô ấy hoàn toàn có thể ở lại thủ đô không cần trở về nữa.”Chồng cô Tiểu Tiền nếm thử một miếng mì tương đen, khen ngợi nói: “Cô Tiểu Chu mới tới nấu ăn ngon thật đấy.”Tiền Xuân Mai nói: “Hôm nay em nhìn thấy chồng cô Chu đưa cô Chu tới trường, nghe nói anh ấy đang kinh doanh ở Bằng Thành, anh không thể đến Bằng Thành xem xét chút hả?”Khâu Văn Binh nói: “Anh không muốn ở quá xa nhà, bây giờ hai vợ chồng mình đều có công việc ổn định, như thế là tốt rồi, không cần phải đi qua đi lại nữa.”Ngày hôm sau trưởng đồn Cố thật sự kêu người mang một bao gạo năm mươi cân đến nhà Lâm Chiêu Đệ, đương nhiên buổi tối Cố Niên sẽ đến ăn cơm, ba đứa nhỏ bây giờ tụ tập lại một chỗ, có lúc sẽ ăn cơm ở nhà Lâm Chiêu Đệ, có lúc lại nhao nhao chạy sang nhà Chu Uyển Tâm ăn cơm, ngay cả Khâu Minh Minh nhà cô Tiểu Tiền cũng chạy như điên theo các anh chị, trông bọn nhỏ rất vui vẻ, ngoài những lúc em gái cô Tiểu Tiền “vô tình” gặp phải trưởng đồn Cố đến đón con ra thì không có chuyện gì khác.Một tháng rất nhanh đã trôi qua.Mặc dù Lâm Nhược đã chuyển vào lớp một, nhưng với trí nhớ tốt, đầu óc thông minh sáng suốt của cô bé, lại có thêm Chu Uyển Tâm dạy kèm, nên cô bé rất nhanh đã theo kịp kiến thức trên lớp, thi giữa kì ngữ văn được 98 điểm, toán thi được 100 điểm, cô bé bắt đầu đi theo Cố Niên để học sách giáo khoa năm lớp hai của cậu bé rồi.Vừa thi giữa kì xong, Lâm Văn Chiếu từ Bằng Thành trở về, đem về hai túi đồ lớn, lúc đi lên đến tầng bốn thì va vào vai một cô gái xinh đẹp.Lâm Văn Chiếu liên tục nói xin lỗi, còn cô gái thì đỏ bừng mặt chạy xuống lầu, trong lòng Lâm Văn Chiếu nghĩ đây chắc là hàng xóm của cô giáo nào đó ở tầng này.Vừa xách túi đến cửa nhà, thì nhìn thấy trưởng đồn cảnh sát trước đây đã cứu Nhược Nhược đang đứng trước cửa nhà nói chuyện với vợ mình, Lâm Văn Chiếu vội càng tiến lên chào hỏi: “Chào anh trưởng đồn Cố.”Cố Chính Sơ quay đầu lại, trí nhớ của anh ta cực kỳ tốt, đây là ba Lâm Nhược, lần trước đi cùng cô Chu đến đồn cảnh sát đón con gái.Trưởng đồn Cố sợ Lâm Văn Chiếu hiểu lầm, liền giải thích với anh ấy: “Cố Niên ăn cơm tối ở nhà cô Lâm, mấy đứa nhỏ thích làm bài tập ở nhà cô Chu, gây thêm phiền phức mọi người rồi.”Lâm Văn Chiếu vội nói: “Không sao, không sao đâu, hồi trước ở quê Nhược Nhược cũng hay nhắc đến anh Cố Niên mà.”Khi Lâm Văn Chiếu trở về, Lâm Nhược là người vui vẻ nhất..
Nhóm dịch: Thất Liên HoaLưu Tú Hảo cũng không từ chối, bưng mì tương đem về nhà, vừa vào đến nhà thì nghe thấy con dâu và con trai bà ấy đang ríu rít nói chuyện, nói cái gì mà cô Lâm muốn tạo quan hệ tốt với trưởng đồn Cố, nên để Cố Niên tới nhà cô ấy ăn cơm tối: “Anh nói xem cô Lâm cô ấy có ý gì vậy?”Lưu Tú Hảo tiếp lời con dâu, nói: “Cô Lâm chủ nhiệm lớp Cố Niên, học sinh của mình gặp khó khăn không có nơi nào để ăn cơm, nên cô ấy đưa thằng bé về nhà ăn cơm cùng thì có làm sao đâu, chồng con hồi đó nếu không phải có hiệu trưởng trong thôn trợ cấp, thì ngay cả trung học cơ sở nó cũng không tốt nghiệp nổi, đừng có suy nghĩ xấu cho người ta, phẩm chất con người của cô Lâm rất tốt, bằng không cô ấy tốt nghiệp trường sư phạm, cô ấy hoàn toàn có thể ở lại thủ đô không cần trở về nữa.
”Chồng cô Tiểu Tiền nếm thử một miếng mì tương đen, khen ngợi nói: “Cô Tiểu Chu mới tới nấu ăn ngon thật đấy.
”Tiền Xuân Mai nói: “Hôm nay em nhìn thấy chồng cô Chu đưa cô Chu tới trường, nghe nói anh ấy đang kinh doanh ở Bằng Thành, anh không thể đến Bằng Thành xem xét chút hả?”Khâu Văn Binh nói: “Anh không muốn ở quá xa nhà, bây giờ hai vợ chồng mình đều có công việc ổn định, như thế là tốt rồi, không cần phải đi qua đi lại nữa.
”Ngày hôm sau trưởng đồn Cố thật sự kêu người mang một bao gạo năm mươi cân đến nhà Lâm Chiêu Đệ, đương nhiên buổi tối Cố Niên sẽ đến ăn cơm, ba đứa nhỏ bây giờ tụ tập lại một chỗ, có lúc sẽ ăn cơm ở nhà Lâm Chiêu Đệ, có lúc lại nhao nhao chạy sang nhà Chu Uyển Tâm ăn cơm, ngay cả Khâu Minh Minh nhà cô Tiểu Tiền cũng chạy như điên theo các anh chị, trông bọn nhỏ rất vui vẻ, ngoài những lúc em gái cô Tiểu Tiền “vô tình” gặp phải trưởng đồn Cố đến đón con ra thì không có chuyện gì khác.
Một tháng rất nhanh đã trôi qua.
Mặc dù Lâm Nhược đã chuyển vào lớp một, nhưng với trí nhớ tốt, đầu óc thông minh sáng suốt của cô bé, lại có thêm Chu Uyển Tâm dạy kèm, nên cô bé rất nhanh đã theo kịp kiến thức trên lớp, thi giữa kì ngữ văn được 98 điểm, toán thi được 100 điểm, cô bé bắt đầu đi theo Cố Niên để học sách giáo khoa năm lớp hai của cậu bé rồi.
Vừa thi giữa kì xong, Lâm Văn Chiếu từ Bằng Thành trở về, đem về hai túi đồ lớn, lúc đi lên đến tầng bốn thì va vào vai một cô gái xinh đẹp.
Lâm Văn Chiếu liên tục nói xin lỗi, còn cô gái thì đỏ bừng mặt chạy xuống lầu, trong lòng Lâm Văn Chiếu nghĩ đây chắc là hàng xóm của cô giáo nào đó ở tầng này.
Vừa xách túi đến cửa nhà, thì nhìn thấy trưởng đồn cảnh sát trước đây đã cứu Nhược Nhược đang đứng trước cửa nhà nói chuyện với vợ mình, Lâm Văn Chiếu vội càng tiến lên chào hỏi: “Chào anh trưởng đồn Cố.
”Cố Chính Sơ quay đầu lại, trí nhớ của anh ta cực kỳ tốt, đây là ba Lâm Nhược, lần trước đi cùng cô Chu đến đồn cảnh sát đón con gái.
Trưởng đồn Cố sợ Lâm Văn Chiếu hiểu lầm, liền giải thích với anh ấy: “Cố Niên ăn cơm tối ở nhà cô Lâm, mấy đứa nhỏ thích làm bài tập ở nhà cô Chu, gây thêm phiền phức mọi người rồi.
”Lâm Văn Chiếu vội nói: “Không sao, không sao đâu, hồi trước ở quê Nhược Nhược cũng hay nhắc đến anh Cố Niên mà.
”Khi Lâm Văn Chiếu trở về, Lâm Nhược là người vui vẻ nhất.
.
Thập Niên 80 Tiểu Cá Koi Và MẹTác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên HoaĐồn cảnh sát Thành Tây thành phố Diên Bình vừa phá được một vụ lừa bán, bắt được năm kẻ buôn người chính, cứu được sáu trẻ em bị lừa, trong đó có năm đứa trẻ đã được người nhà đón đi, chỉ còn lại một cô gái nhỏ nói rõ ràng, nói nhớ ba mẹ ruột, ba mẹ không chịu tới đón cô bé đi. Nói nhớ mẹ ruột gọi cô bé là Lâm Nhược, mới sáu tuổi, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác đáng yêu, tựa như người lớn đứng lên khuyên nhủ ba mẹ nhận nuôi cô bé: “Ba mẹ, cảm ơn hai người nuôi con ba năm, nhưng con đã nhớ lại ba mẹ ruột con, con muốn đi tìm mẹ. ”Công an làm rất cẩn thận, kiểm tra cẩn thận giấy tờ xác nhận của ba mẹ cô bé, xác định nếu Lâm Nhược là con gái bọn họ nhận nuôi từ viện mồ côi ba năm trước, công an vẫn thận trọng, “Cô bé nói mẹ ruột cô bé gọi là Chu Uyển Tâm, thanh niên trí thức thôn Thanh Hà, chúng tôi đã liên lạc, thôn Thanh Hà thật sự có một thanh niên trí thức gọi là Chu Uyển Tâm ở lại trong thôn. ”Người, phải đợi cô tới xác nhận, nếu Lâm Nhược là con gái ruột cô,… Nhóm dịch: Thất Liên HoaLưu Tú Hảo cũng không từ chối, bưng mì tương đem về nhà, vừa vào đến nhà thì nghe thấy con dâu và con trai bà ấy đang ríu rít nói chuyện, nói cái gì mà cô Lâm muốn tạo quan hệ tốt với trưởng đồn Cố, nên để Cố Niên tới nhà cô ấy ăn cơm tối: “Anh nói xem cô Lâm cô ấy có ý gì vậy?”Lưu Tú Hảo tiếp lời con dâu, nói: “Cô Lâm chủ nhiệm lớp Cố Niên, học sinh của mình gặp khó khăn không có nơi nào để ăn cơm, nên cô ấy đưa thằng bé về nhà ăn cơm cùng thì có làm sao đâu, chồng con hồi đó nếu không phải có hiệu trưởng trong thôn trợ cấp, thì ngay cả trung học cơ sở nó cũng không tốt nghiệp nổi, đừng có suy nghĩ xấu cho người ta, phẩm chất con người của cô Lâm rất tốt, bằng không cô ấy tốt nghiệp trường sư phạm, cô ấy hoàn toàn có thể ở lại thủ đô không cần trở về nữa.”Chồng cô Tiểu Tiền nếm thử một miếng mì tương đen, khen ngợi nói: “Cô Tiểu Chu mới tới nấu ăn ngon thật đấy.”Tiền Xuân Mai nói: “Hôm nay em nhìn thấy chồng cô Chu đưa cô Chu tới trường, nghe nói anh ấy đang kinh doanh ở Bằng Thành, anh không thể đến Bằng Thành xem xét chút hả?”Khâu Văn Binh nói: “Anh không muốn ở quá xa nhà, bây giờ hai vợ chồng mình đều có công việc ổn định, như thế là tốt rồi, không cần phải đi qua đi lại nữa.”Ngày hôm sau trưởng đồn Cố thật sự kêu người mang một bao gạo năm mươi cân đến nhà Lâm Chiêu Đệ, đương nhiên buổi tối Cố Niên sẽ đến ăn cơm, ba đứa nhỏ bây giờ tụ tập lại một chỗ, có lúc sẽ ăn cơm ở nhà Lâm Chiêu Đệ, có lúc lại nhao nhao chạy sang nhà Chu Uyển Tâm ăn cơm, ngay cả Khâu Minh Minh nhà cô Tiểu Tiền cũng chạy như điên theo các anh chị, trông bọn nhỏ rất vui vẻ, ngoài những lúc em gái cô Tiểu Tiền “vô tình” gặp phải trưởng đồn Cố đến đón con ra thì không có chuyện gì khác.Một tháng rất nhanh đã trôi qua.Mặc dù Lâm Nhược đã chuyển vào lớp một, nhưng với trí nhớ tốt, đầu óc thông minh sáng suốt của cô bé, lại có thêm Chu Uyển Tâm dạy kèm, nên cô bé rất nhanh đã theo kịp kiến thức trên lớp, thi giữa kì ngữ văn được 98 điểm, toán thi được 100 điểm, cô bé bắt đầu đi theo Cố Niên để học sách giáo khoa năm lớp hai của cậu bé rồi.Vừa thi giữa kì xong, Lâm Văn Chiếu từ Bằng Thành trở về, đem về hai túi đồ lớn, lúc đi lên đến tầng bốn thì va vào vai một cô gái xinh đẹp.Lâm Văn Chiếu liên tục nói xin lỗi, còn cô gái thì đỏ bừng mặt chạy xuống lầu, trong lòng Lâm Văn Chiếu nghĩ đây chắc là hàng xóm của cô giáo nào đó ở tầng này.Vừa xách túi đến cửa nhà, thì nhìn thấy trưởng đồn cảnh sát trước đây đã cứu Nhược Nhược đang đứng trước cửa nhà nói chuyện với vợ mình, Lâm Văn Chiếu vội càng tiến lên chào hỏi: “Chào anh trưởng đồn Cố.”Cố Chính Sơ quay đầu lại, trí nhớ của anh ta cực kỳ tốt, đây là ba Lâm Nhược, lần trước đi cùng cô Chu đến đồn cảnh sát đón con gái.Trưởng đồn Cố sợ Lâm Văn Chiếu hiểu lầm, liền giải thích với anh ấy: “Cố Niên ăn cơm tối ở nhà cô Lâm, mấy đứa nhỏ thích làm bài tập ở nhà cô Chu, gây thêm phiền phức mọi người rồi.”Lâm Văn Chiếu vội nói: “Không sao, không sao đâu, hồi trước ở quê Nhược Nhược cũng hay nhắc đến anh Cố Niên mà.”Khi Lâm Văn Chiếu trở về, Lâm Nhược là người vui vẻ nhất..