Trời đã bước vào hè. Những áng mây trôi lững thững. Cái nắng nóng gắt như đổ lửa. Cái nóng không bình thường đối với nơi này. Nhiệt độ phải lên tới 40◦C. Mọi người đều hạn chế ra ngoài và ở trong nhà. Những con mèo con chó núp dưới những bóng cây, nằm ì lười biếng. Tuy nhiên, một cô bé vẫn ngồi vắt vẻo trên cành cây, vẻ mặt suy tư. Cô đang nhìn vào mặt trời mà không hề nhíu mày, mắt không chớp. Cô ấy không phải một đứa trẻ bình thường. Cô cảm nhận được điều này, nhưng chẳng dám nói với ai, ngay cả với cha mẹ của mình. Cô sợ mọi người biết cô không giống người bình thường. Tại sao cô lại sợ như vậy, cô cũng chẳng biết tại sao. Thế là cô cứ sống khép kín, luôn ở một mình, ngắm trời đất cây cỏ làm niềm vui. Bố mẹ rất lo lắng cho cô, tìm cách để cô bé chịu hòa đồng với mọi người. Cô ít nói. Cô tự ti về giọng nói của bản thân, nói đúng hơn, cô tự ti về mọi thứ của bản thân. Bạn bè cũng lớp thường bình phẩm về cô, chê bai cô, lấy cô làm đối tượng bắt nạt. Cô chỉ thở dài và ngồi yên. Cô…
Chương 32: 32: Thành Phố Số 12
Ánh Sáng Thuần KhiếtTác giả: Dubhe LinTruyện Dị Giới, Truyện Ngôn TìnhTrời đã bước vào hè. Những áng mây trôi lững thững. Cái nắng nóng gắt như đổ lửa. Cái nóng không bình thường đối với nơi này. Nhiệt độ phải lên tới 40◦C. Mọi người đều hạn chế ra ngoài và ở trong nhà. Những con mèo con chó núp dưới những bóng cây, nằm ì lười biếng. Tuy nhiên, một cô bé vẫn ngồi vắt vẻo trên cành cây, vẻ mặt suy tư. Cô đang nhìn vào mặt trời mà không hề nhíu mày, mắt không chớp. Cô ấy không phải một đứa trẻ bình thường. Cô cảm nhận được điều này, nhưng chẳng dám nói với ai, ngay cả với cha mẹ của mình. Cô sợ mọi người biết cô không giống người bình thường. Tại sao cô lại sợ như vậy, cô cũng chẳng biết tại sao. Thế là cô cứ sống khép kín, luôn ở một mình, ngắm trời đất cây cỏ làm niềm vui. Bố mẹ rất lo lắng cho cô, tìm cách để cô bé chịu hòa đồng với mọi người. Cô ít nói. Cô tự ti về giọng nói của bản thân, nói đúng hơn, cô tự ti về mọi thứ của bản thân. Bạn bè cũng lớp thường bình phẩm về cô, chê bai cô, lấy cô làm đối tượng bắt nạt. Cô chỉ thở dài và ngồi yên. Cô… Hoooraayyyyyyyyyy! Lucasta cuối cùng cũng kết thúc tháng ngày đèn sách miệt mài! Hoàn toàn được thư giãn rồi.Giờ chỉ còn chờ đợi kết quả nữa thôi.Cô còn tận một tháng nghỉ hè nữa, còn chờ đợi gì mà không tận hưởng hết mình bù cho quãng thời gian khổ sở ngay thôi!- Thỏ Đế, có lịch huấn luyện chiến binh rồi đấy!- - _-+||Các tân binh được giao nhiệm vụ tìm đồ trong phố, mục đích chính là huấn luyện cách di chuyển đường đi lối lại trong thành phố.Dù có sống ở thành phố nhiều năm nhưng chưa chắc nắm rõ tất cả đường đi ngóc ngách và ngõ hẻm.Các tân binh phải làm việc độc lập và được dựa vào bản đồ.Lucasta ngước nhìn lên, khu Rồng quả là một khu phố hiện đại và giàu có.Hàng loạt tòa nhà chọc trời, ngân hàng, khách sạn, khu mua sắm, nhà hàng, công ty mọc lên san sát nhau.Người người đổ ra đường, chen chúc nhau.Ô tô nối đuôi nhau trên các xa lộ.Xa xa là tòa tháp cao ngất, quấn vào một con rồng màu đỏ to lớn, bệ vệ và uy quyền.Lucasta đã thấy tòa trụ sở Phượng Hoàng cao vời vợi, tưởng như nó đang chọc thẳng vào mây xanh.Phía trước tòa nhà đặt một bức tượng hình con chim phượng hoàng đứng sừng sững oai nghiêm như một linh vật canh giữ cho tòa nhà.Phía trên tầng thượng được đặt một con phượng hoàng sải cánh vươn mình lên bầu trời hết sức sống động.Lucasta chiêm ngưỡng khu khách sạn cao cấp Thanh Long, qua vẻ hào nhoáng khác hẳn với những khách sạn cô từng thấy.Một tòa khách sạn vĩ đại gồm ba tòa nhà dựng đứng cạnh nhau, tựa thế núi.Tòa ở giữa được dựng cao hơn hai tòa bên cạnh, và được nối với nhau bởi hai cầu nối cheo leo hai bên ở trên không trung.Trên đỉnh của ba tòa nhà dựng lên hai con rồng quay đầu vào nhau, trên tầng thượng của tòa nhà hai bên là đuôi rồng chạm xuống, thân rồng uốn lượn hội tụ với nhau ở tòa nhà ở giữa.Phần trước của hai con rồng bám trên một hình tròn phù điêu tựa viên ngọc đặt trên nóc tòa ở giữa, mắt chạm mắt.- À đê! Xây gì mà nhiều nhà chọc trời thế, khiến mình phải ngước lên mỏi hết cả cổ.Lucasta đập đập vào phía sau gáy.Cô đi và đi, tới một dòng sông rộng mênh mang.Cô nận ra một bức tượng con rồng uốn lượn quanh mình nó, đặt trên bệ ở gần chiếc cầu làm điểm mốc.Đi qua cây cầu này là tới khu Rắn.Nghe nói khu này chú trọng vào nghệ thuật và giải trí, cô hí hửng nghĩ tới các trường quay phim trong mơ và các ngôi sao điện ảnh, cô sẽ đi khám phá hết.Nhưng cô giật mình nhớ ra nhiệm vụ.Cô phải đi tìm một con heo.- Áaaaaaaaaaaa!Lucasta ôm đầu hoảng loạn, không phải là tìm đồ à, sao mục tiêu lại là một con lợn.Cô tưởng tưởng cảnh mình đuổi theo một con lợn giữa đường phố, mà lắc lắc cái đầu hãi hùng.Chắc không phải đâu, ở phố thì làm gì có heo, có thịt heo thì có.Lucasta đi tàu điện tới khu phố Hợi.Qua khung cửa, rọi vào mắt Lucasta là cột tháp trụ sở thành phố cao lớn đứng sừng sững ở tâm điểm của thành phố số 12.Từ bất kể khu phố nào của thành phố đều có thể đi tới được tòa trụ sở, và đứng đó có thể nhìn thấy bất kỳ khu phố nào của thành phố.Các tòa nhà hành chính chủ chốt của thành phố được dựng lên xung quanh nó thành một khu chuyên biệt.Và các tòa nhà này được bao quanh bởi một công viên đồng thời là một vườn sinh quyển lớn.- Không rõ tháp trụ sở cao bao nhiêu nhỉ?Lucasta tự nói với bản thân.Một vị khách nghe thấy đã đáp lại cô:- Tòa trụ sở cao 1200 mét.- OO Chẳng khác chi đỉnh núi.Làm thế nào mà xây được vậy? - Lucasta nhòm qua cửa sổ nhìn cho kỹ trong sự ngưỡng mộ.- Là niềm tự hào của thành phố số 12, nhưng không một công dân bình thường nào được phép vào.- Nghĩa là chú cũng chưa từng vào?- Tất nhiên.Không rõ còn làm gì khác trong đó, có một điều chắc chắn là hầu như các tầng không được sử dụng.- Ủa, chẳng khác gì tòa nhà to lớn kia bị bỏ không ư? Ai mới có quyền vào vậy?- Các thành viên cấp cao của hội đồng thành phố làm việc trong đó.Và một số người có ảnh hưởng lớn được cấp phép vào.Tàu dừng lại, đã tới khu Hợi.Nghe nói khu này còn giàu hơn cả khu Thìn.Phát sốt lên khi nhìn ra cảnh thành phố, cô dựng đứng người kinh ngạc thốt lên:- Hoàn toàn xa xỉ!Khu phố hiện lên với các tòa nhà nguy nga lộng lẫy được thiết kế theo kiểu cổ điển thời thượng và đẹp tuyệt mỹ, cho cảm giác như đang sống trong cung điện tráng lệ của vua chúa.Ánh vàng được coi trọng và xem là tông màu chủ đạo.Ngay cả biểu tượng chào đón của khu phố cũng là một con heo được tạc bằng vàng khối, và được đặt cho cái tên là "heo vàng".Lucasta chìm đắm trong ánh vàng rực rỡ.Các biểu tượng cho sự giàu đều được chú ý đến.Vậy con lợn mình cần tìm là con lợn vàng à, Lucasta đi tìm chỉ dẫn.Cuối cùng cô vào một cửa hàng vật nuôi và nhìn thấy những con lợn nhỏ được nuôi làm cảnh.Cô mắt chữ a mồm chữ o mà nhìn:- Oái, thần linh ơi, lợn mà cũng có lợn nuôi làm cảnh nữa hả?Lucasta vật lộn bắt con lợn bằng tay không trong cửa hàng.Con lợn đã được đặt mua và Lucasta là người đến lấy nó về.Sau một hồi đuổi bắt cô phờ phạc cả người.Con lợn nhỏ linh lợi và nhanh nhẹn, lẩn trốn rất tài, và hình như nó còn biết chơi khăm người.Cuối cùng, người bán mang thức ăn đến cho nó, nó ngoan ngoãn đến ăn và chịu bị bắt.Lucasta mắt tròn mắt dẹt mà há hốc mồm.Cô dắt con lợn về.Tàu điện không cho mang vật nuôi theo, xe buýt cũng không, taxi thì đắt, thế là cô phải dắt bộ.Lucasta đi bộ sang khu Tuất.Không vàng chói như người hàng xóm, khu Tuất xuất hiện với những mái nhà nhiều kiểu, hiện đại có, cận đại có, cổ điển có.Được mệnh danh với tên gọi khác là "Người canh giữ", khu phố có rất nhiều binh tốt tướng giỏi trong lịch sử.Ở đây chó cực kỳ được ưa chuộng, và tồn tại đủ loại.Nhưng khu phố này lại chưa phải là nơi được đánh giá ưa chuộng chó nhất trong thành phố số Mười Hai, mà bị giành bởi khu Mão, nơi chó thời trang lên ngôi, và có đủ cuộc thi cho chó cùng thú cưng.Lucasta lật đật tìm nhà ông Augusta và gửi gắm con lợn..
Hoooraayyyyyyyyyy! Lucasta cuối cùng cũng kết thúc tháng ngày đèn sách miệt mài! Hoàn toàn được thư giãn rồi.
Giờ chỉ còn chờ đợi kết quả nữa thôi.
Cô còn tận một tháng nghỉ hè nữa, còn chờ đợi gì mà không tận hưởng hết mình bù cho quãng thời gian khổ sở ngay thôi!
- Thỏ Đế, có lịch huấn luyện chiến binh rồi đấy!
- - _-+||
Các tân binh được giao nhiệm vụ tìm đồ trong phố, mục đích chính là huấn luyện cách di chuyển đường đi lối lại trong thành phố.
Dù có sống ở thành phố nhiều năm nhưng chưa chắc nắm rõ tất cả đường đi ngóc ngách và ngõ hẻm.
Các tân binh phải làm việc độc lập và được dựa vào bản đồ.
Lucasta ngước nhìn lên, khu Rồng quả là một khu phố hiện đại và giàu có.
Hàng loạt tòa nhà chọc trời, ngân hàng, khách sạn, khu mua sắm, nhà hàng, công ty mọc lên san sát nhau.
Người người đổ ra đường, chen chúc nhau.
Ô tô nối đuôi nhau trên các xa lộ.
Xa xa là tòa tháp cao ngất, quấn vào một con rồng màu đỏ to lớn, bệ vệ và uy quyền.
Lucasta đã thấy tòa trụ sở Phượng Hoàng cao vời vợi, tưởng như nó đang chọc thẳng vào mây xanh.
Phía trước tòa nhà đặt một bức tượng hình con chim phượng hoàng đứng sừng sững oai nghiêm như một linh vật canh giữ cho tòa nhà.
Phía trên tầng thượng được đặt một con phượng hoàng sải cánh vươn mình lên bầu trời hết sức sống động.
Lucasta chiêm ngưỡng khu khách sạn cao cấp Thanh Long, qua vẻ hào nhoáng khác hẳn với những khách sạn cô từng thấy.
Một tòa khách sạn vĩ đại gồm ba tòa nhà dựng đứng cạnh nhau, tựa thế núi.
Tòa ở giữa được dựng cao hơn hai tòa bên cạnh, và được nối với nhau bởi hai cầu nối cheo leo hai bên ở trên không trung.
Trên đỉnh của ba tòa nhà dựng lên hai con rồng quay đầu vào nhau, trên tầng thượng của tòa nhà hai bên là đuôi rồng chạm xuống, thân rồng uốn lượn hội tụ với nhau ở tòa nhà ở giữa.
Phần trước của hai con rồng bám trên một hình tròn phù điêu tựa viên ngọc đặt trên nóc tòa ở giữa, mắt chạm mắt.
- À đê! Xây gì mà nhiều nhà chọc trời thế, khiến mình phải ngước lên mỏi hết cả cổ.
Lucasta đập đập vào phía sau gáy.
Cô đi và đi, tới một dòng sông rộng mênh mang.
Cô nận ra một bức tượng con rồng uốn lượn quanh mình nó, đặt trên bệ ở gần chiếc cầu làm điểm mốc.
Đi qua cây cầu này là tới khu Rắn.
Nghe nói khu này chú trọng vào nghệ thuật và giải trí, cô hí hửng nghĩ tới các trường quay phim trong mơ và các ngôi sao điện ảnh, cô sẽ đi khám phá hết.
Nhưng cô giật mình nhớ ra nhiệm vụ.
Cô phải đi tìm một con heo.
- Áaaaaaaaaaaa!
Lucasta ôm đầu hoảng loạn, không phải là tìm đồ à, sao mục tiêu lại là một con lợn.
Cô tưởng tưởng cảnh mình đuổi theo một con lợn giữa đường phố, mà lắc lắc cái đầu hãi hùng.
Chắc không phải đâu, ở phố thì làm gì có heo, có thịt heo thì có.
Lucasta đi tàu điện tới khu phố Hợi.
Qua khung cửa, rọi vào mắt Lucasta là cột tháp trụ sở thành phố cao lớn đứng sừng sững ở tâm điểm của thành phố số 12.
Từ bất kể khu phố nào của thành phố đều có thể đi tới được tòa trụ sở, và đứng đó có thể nhìn thấy bất kỳ khu phố nào của thành phố.
Các tòa nhà hành chính chủ chốt của thành phố được dựng lên xung quanh nó thành một khu chuyên biệt.
Và các tòa nhà này được bao quanh bởi một công viên đồng thời là một vườn sinh quyển lớn.
- Không rõ tháp trụ sở cao bao nhiêu nhỉ?
Lucasta tự nói với bản thân.
Một vị khách nghe thấy đã đáp lại cô:
- Tòa trụ sở cao 1200 mét.
- OO Chẳng khác chi đỉnh núi.
Làm thế nào mà xây được vậy? - Lucasta nhòm qua cửa sổ nhìn cho kỹ trong sự ngưỡng mộ.
- Là niềm tự hào của thành phố số 12, nhưng không một công dân bình thường nào được phép vào.
- Nghĩa là chú cũng chưa từng vào?
- Tất nhiên.
Không rõ còn làm gì khác trong đó, có một điều chắc chắn là hầu như các tầng không được sử dụng.
- Ủa, chẳng khác gì tòa nhà to lớn kia bị bỏ không ư? Ai mới có quyền vào vậy?
- Các thành viên cấp cao của hội đồng thành phố làm việc trong đó.
Và một số người có ảnh hưởng lớn được cấp phép vào.
Tàu dừng lại, đã tới khu Hợi.
Nghe nói khu này còn giàu hơn cả khu Thìn.
Phát sốt lên khi nhìn ra cảnh thành phố, cô dựng đứng người kinh ngạc thốt lên:
- Hoàn toàn xa xỉ!
Khu phố hiện lên với các tòa nhà nguy nga lộng lẫy được thiết kế theo kiểu cổ điển thời thượng và đẹp tuyệt mỹ, cho cảm giác như đang sống trong cung điện tráng lệ của vua chúa.
Ánh vàng được coi trọng và xem là tông màu chủ đạo.
Ngay cả biểu tượng chào đón của khu phố cũng là một con heo được tạc bằng vàng khối, và được đặt cho cái tên là "heo vàng".
Lucasta chìm đắm trong ánh vàng rực rỡ.
Các biểu tượng cho sự giàu đều được chú ý đến.
Vậy con lợn mình cần tìm là con lợn vàng à, Lucasta đi tìm chỉ dẫn.
Cuối cùng cô vào một cửa hàng vật nuôi và nhìn thấy những con lợn nhỏ được nuôi làm cảnh.
Cô mắt chữ a mồm chữ o mà nhìn:
- Oái, thần linh ơi, lợn mà cũng có lợn nuôi làm cảnh nữa hả?
Lucasta vật lộn bắt con lợn bằng tay không trong cửa hàng.
Con lợn đã được đặt mua và Lucasta là người đến lấy nó về.
Sau một hồi đuổi bắt cô phờ phạc cả người.
Con lợn nhỏ linh lợi và nhanh nhẹn, lẩn trốn rất tài, và hình như nó còn biết chơi khăm người.
Cuối cùng, người bán mang thức ăn đến cho nó, nó ngoan ngoãn đến ăn và chịu bị bắt.
Lucasta mắt tròn mắt dẹt mà há hốc mồm.
Cô dắt con lợn về.
Tàu điện không cho mang vật nuôi theo, xe buýt cũng không, taxi thì đắt, thế là cô phải dắt bộ.
Lucasta đi bộ sang khu Tuất.
Không vàng chói như người hàng xóm, khu Tuất xuất hiện với những mái nhà nhiều kiểu, hiện đại có, cận đại có, cổ điển có.
Được mệnh danh với tên gọi khác là "Người canh giữ", khu phố có rất nhiều binh tốt tướng giỏi trong lịch sử.
Ở đây chó cực kỳ được ưa chuộng, và tồn tại đủ loại.
Nhưng khu phố này lại chưa phải là nơi được đánh giá ưa chuộng chó nhất trong thành phố số Mười Hai, mà bị giành bởi khu Mão, nơi chó thời trang lên ngôi, và có đủ cuộc thi cho chó cùng thú cưng.
Lucasta lật đật tìm nhà ông Augusta và gửi gắm con lợn..
Ánh Sáng Thuần KhiếtTác giả: Dubhe LinTruyện Dị Giới, Truyện Ngôn TìnhTrời đã bước vào hè. Những áng mây trôi lững thững. Cái nắng nóng gắt như đổ lửa. Cái nóng không bình thường đối với nơi này. Nhiệt độ phải lên tới 40◦C. Mọi người đều hạn chế ra ngoài và ở trong nhà. Những con mèo con chó núp dưới những bóng cây, nằm ì lười biếng. Tuy nhiên, một cô bé vẫn ngồi vắt vẻo trên cành cây, vẻ mặt suy tư. Cô đang nhìn vào mặt trời mà không hề nhíu mày, mắt không chớp. Cô ấy không phải một đứa trẻ bình thường. Cô cảm nhận được điều này, nhưng chẳng dám nói với ai, ngay cả với cha mẹ của mình. Cô sợ mọi người biết cô không giống người bình thường. Tại sao cô lại sợ như vậy, cô cũng chẳng biết tại sao. Thế là cô cứ sống khép kín, luôn ở một mình, ngắm trời đất cây cỏ làm niềm vui. Bố mẹ rất lo lắng cho cô, tìm cách để cô bé chịu hòa đồng với mọi người. Cô ít nói. Cô tự ti về giọng nói của bản thân, nói đúng hơn, cô tự ti về mọi thứ của bản thân. Bạn bè cũng lớp thường bình phẩm về cô, chê bai cô, lấy cô làm đối tượng bắt nạt. Cô chỉ thở dài và ngồi yên. Cô… Hoooraayyyyyyyyyy! Lucasta cuối cùng cũng kết thúc tháng ngày đèn sách miệt mài! Hoàn toàn được thư giãn rồi.Giờ chỉ còn chờ đợi kết quả nữa thôi.Cô còn tận một tháng nghỉ hè nữa, còn chờ đợi gì mà không tận hưởng hết mình bù cho quãng thời gian khổ sở ngay thôi!- Thỏ Đế, có lịch huấn luyện chiến binh rồi đấy!- - _-+||Các tân binh được giao nhiệm vụ tìm đồ trong phố, mục đích chính là huấn luyện cách di chuyển đường đi lối lại trong thành phố.Dù có sống ở thành phố nhiều năm nhưng chưa chắc nắm rõ tất cả đường đi ngóc ngách và ngõ hẻm.Các tân binh phải làm việc độc lập và được dựa vào bản đồ.Lucasta ngước nhìn lên, khu Rồng quả là một khu phố hiện đại và giàu có.Hàng loạt tòa nhà chọc trời, ngân hàng, khách sạn, khu mua sắm, nhà hàng, công ty mọc lên san sát nhau.Người người đổ ra đường, chen chúc nhau.Ô tô nối đuôi nhau trên các xa lộ.Xa xa là tòa tháp cao ngất, quấn vào một con rồng màu đỏ to lớn, bệ vệ và uy quyền.Lucasta đã thấy tòa trụ sở Phượng Hoàng cao vời vợi, tưởng như nó đang chọc thẳng vào mây xanh.Phía trước tòa nhà đặt một bức tượng hình con chim phượng hoàng đứng sừng sững oai nghiêm như một linh vật canh giữ cho tòa nhà.Phía trên tầng thượng được đặt một con phượng hoàng sải cánh vươn mình lên bầu trời hết sức sống động.Lucasta chiêm ngưỡng khu khách sạn cao cấp Thanh Long, qua vẻ hào nhoáng khác hẳn với những khách sạn cô từng thấy.Một tòa khách sạn vĩ đại gồm ba tòa nhà dựng đứng cạnh nhau, tựa thế núi.Tòa ở giữa được dựng cao hơn hai tòa bên cạnh, và được nối với nhau bởi hai cầu nối cheo leo hai bên ở trên không trung.Trên đỉnh của ba tòa nhà dựng lên hai con rồng quay đầu vào nhau, trên tầng thượng của tòa nhà hai bên là đuôi rồng chạm xuống, thân rồng uốn lượn hội tụ với nhau ở tòa nhà ở giữa.Phần trước của hai con rồng bám trên một hình tròn phù điêu tựa viên ngọc đặt trên nóc tòa ở giữa, mắt chạm mắt.- À đê! Xây gì mà nhiều nhà chọc trời thế, khiến mình phải ngước lên mỏi hết cả cổ.Lucasta đập đập vào phía sau gáy.Cô đi và đi, tới một dòng sông rộng mênh mang.Cô nận ra một bức tượng con rồng uốn lượn quanh mình nó, đặt trên bệ ở gần chiếc cầu làm điểm mốc.Đi qua cây cầu này là tới khu Rắn.Nghe nói khu này chú trọng vào nghệ thuật và giải trí, cô hí hửng nghĩ tới các trường quay phim trong mơ và các ngôi sao điện ảnh, cô sẽ đi khám phá hết.Nhưng cô giật mình nhớ ra nhiệm vụ.Cô phải đi tìm một con heo.- Áaaaaaaaaaaa!Lucasta ôm đầu hoảng loạn, không phải là tìm đồ à, sao mục tiêu lại là một con lợn.Cô tưởng tưởng cảnh mình đuổi theo một con lợn giữa đường phố, mà lắc lắc cái đầu hãi hùng.Chắc không phải đâu, ở phố thì làm gì có heo, có thịt heo thì có.Lucasta đi tàu điện tới khu phố Hợi.Qua khung cửa, rọi vào mắt Lucasta là cột tháp trụ sở thành phố cao lớn đứng sừng sững ở tâm điểm của thành phố số 12.Từ bất kể khu phố nào của thành phố đều có thể đi tới được tòa trụ sở, và đứng đó có thể nhìn thấy bất kỳ khu phố nào của thành phố.Các tòa nhà hành chính chủ chốt của thành phố được dựng lên xung quanh nó thành một khu chuyên biệt.Và các tòa nhà này được bao quanh bởi một công viên đồng thời là một vườn sinh quyển lớn.- Không rõ tháp trụ sở cao bao nhiêu nhỉ?Lucasta tự nói với bản thân.Một vị khách nghe thấy đã đáp lại cô:- Tòa trụ sở cao 1200 mét.- OO Chẳng khác chi đỉnh núi.Làm thế nào mà xây được vậy? - Lucasta nhòm qua cửa sổ nhìn cho kỹ trong sự ngưỡng mộ.- Là niềm tự hào của thành phố số 12, nhưng không một công dân bình thường nào được phép vào.- Nghĩa là chú cũng chưa từng vào?- Tất nhiên.Không rõ còn làm gì khác trong đó, có một điều chắc chắn là hầu như các tầng không được sử dụng.- Ủa, chẳng khác gì tòa nhà to lớn kia bị bỏ không ư? Ai mới có quyền vào vậy?- Các thành viên cấp cao của hội đồng thành phố làm việc trong đó.Và một số người có ảnh hưởng lớn được cấp phép vào.Tàu dừng lại, đã tới khu Hợi.Nghe nói khu này còn giàu hơn cả khu Thìn.Phát sốt lên khi nhìn ra cảnh thành phố, cô dựng đứng người kinh ngạc thốt lên:- Hoàn toàn xa xỉ!Khu phố hiện lên với các tòa nhà nguy nga lộng lẫy được thiết kế theo kiểu cổ điển thời thượng và đẹp tuyệt mỹ, cho cảm giác như đang sống trong cung điện tráng lệ của vua chúa.Ánh vàng được coi trọng và xem là tông màu chủ đạo.Ngay cả biểu tượng chào đón của khu phố cũng là một con heo được tạc bằng vàng khối, và được đặt cho cái tên là "heo vàng".Lucasta chìm đắm trong ánh vàng rực rỡ.Các biểu tượng cho sự giàu đều được chú ý đến.Vậy con lợn mình cần tìm là con lợn vàng à, Lucasta đi tìm chỉ dẫn.Cuối cùng cô vào một cửa hàng vật nuôi và nhìn thấy những con lợn nhỏ được nuôi làm cảnh.Cô mắt chữ a mồm chữ o mà nhìn:- Oái, thần linh ơi, lợn mà cũng có lợn nuôi làm cảnh nữa hả?Lucasta vật lộn bắt con lợn bằng tay không trong cửa hàng.Con lợn đã được đặt mua và Lucasta là người đến lấy nó về.Sau một hồi đuổi bắt cô phờ phạc cả người.Con lợn nhỏ linh lợi và nhanh nhẹn, lẩn trốn rất tài, và hình như nó còn biết chơi khăm người.Cuối cùng, người bán mang thức ăn đến cho nó, nó ngoan ngoãn đến ăn và chịu bị bắt.Lucasta mắt tròn mắt dẹt mà há hốc mồm.Cô dắt con lợn về.Tàu điện không cho mang vật nuôi theo, xe buýt cũng không, taxi thì đắt, thế là cô phải dắt bộ.Lucasta đi bộ sang khu Tuất.Không vàng chói như người hàng xóm, khu Tuất xuất hiện với những mái nhà nhiều kiểu, hiện đại có, cận đại có, cổ điển có.Được mệnh danh với tên gọi khác là "Người canh giữ", khu phố có rất nhiều binh tốt tướng giỏi trong lịch sử.Ở đây chó cực kỳ được ưa chuộng, và tồn tại đủ loại.Nhưng khu phố này lại chưa phải là nơi được đánh giá ưa chuộng chó nhất trong thành phố số Mười Hai, mà bị giành bởi khu Mão, nơi chó thời trang lên ngôi, và có đủ cuộc thi cho chó cùng thú cưng.Lucasta lật đật tìm nhà ông Augusta và gửi gắm con lợn..