“Đồ lỗ vốn không sinh được nhi tử, hôm nay ta phải bảo nhi tử của ta hưu ngươi!”Cơ thể truyền tới cơn đau đớn kịch liệt khiến Khương Linh đột nhiên mở mắt. Chỉ thấy lão thái bà xấu xí hung tợn đang giơ cái gậy to cỡ cánh tay trẻ con đánh vào người Khương Linh. Khương Linh vô thức muốn tránh nhưng lại phát hiện đã không kịp nữa. “A nãi! Bà đừng đánh nương nữa!” Khoảnh khắc gậy rơi xuống, hai bóng dáng nhào lên người Khương Linh. Một tiếng vang trầm khiến Khương Linh nghe xong cũng cảm thấy đau. Nhưng hai bóng dáng nhào lên người nàng lại không hề r3n rỉ một tiếng. “Hai tiểu lỗ vốn, nơi này tới phiên các ngươi lên tiếng sao? Cút sang một bên cho ta!” Lão thái bà hung thần ác sát quát đuổi hai hài tử nhào lên người Khương Linh. “A nãi? Nương?” Khương Linh có chút mơ hồ nhìn mọi thứ xảy ra trước mắt, một nữ thanh niên độc thân như nàng khi nào có thêm hai hài tử?Lúc này, hồi ức không thuộc về Khương Linh tràn vào đầu của nàng. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, mất khống chế trừng to…

Chương 33: 33: Nguồn Nước 1

Xuyên Qua Năm Mất Mùa Mang Theo Hệ Thống Dưỡng Nhãi ConTác giả: Tiểu Hi Đích TrầnTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đồ lỗ vốn không sinh được nhi tử, hôm nay ta phải bảo nhi tử của ta hưu ngươi!”Cơ thể truyền tới cơn đau đớn kịch liệt khiến Khương Linh đột nhiên mở mắt. Chỉ thấy lão thái bà xấu xí hung tợn đang giơ cái gậy to cỡ cánh tay trẻ con đánh vào người Khương Linh. Khương Linh vô thức muốn tránh nhưng lại phát hiện đã không kịp nữa. “A nãi! Bà đừng đánh nương nữa!” Khoảnh khắc gậy rơi xuống, hai bóng dáng nhào lên người Khương Linh. Một tiếng vang trầm khiến Khương Linh nghe xong cũng cảm thấy đau. Nhưng hai bóng dáng nhào lên người nàng lại không hề r3n rỉ một tiếng. “Hai tiểu lỗ vốn, nơi này tới phiên các ngươi lên tiếng sao? Cút sang một bên cho ta!” Lão thái bà hung thần ác sát quát đuổi hai hài tử nhào lên người Khương Linh. “A nãi? Nương?” Khương Linh có chút mơ hồ nhìn mọi thứ xảy ra trước mắt, một nữ thanh niên độc thân như nàng khi nào có thêm hai hài tử?Lúc này, hồi ức không thuộc về Khương Linh tràn vào đầu của nàng. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, mất khống chế trừng to… "Diệu Kiệt muốn ăn thịt hay không?" Trên đường về nhà, Khương Linh nhìn Khương Diệu Kiệt, khẽ hỏi.Khương Diệu Kiệt vẫn im lặng lắc đầu, Khương Linh phần nào cảm thấy khó xử khi nhìn thấy động tác Khương Diệu Kiệt.Sau khi đến Lục Gia Thôn, Khương Linh chỉ nhớ ra chính mình lúc trước đã ăn một bữa thịt, nhưng gần như đều những viên làm bằng bột mì, đối với người trong bữa cơm không có thịt không vui như Khương Linh mà nói, đây chính là một loại cực hình."Ai, con thỏ này là Diệu Kiệt phát hiện ra, lỡ đâu thằng bé muốn nuôi thỏ thì sao? Là một vị mẫu thân ta nên mở miệng như thế nào đây? Lát nữa chỉ có thể trông vào đứa nhỏ ham ăn Văn Khê thôi!" Khương Linh vừa nghĩ vừa tưởng tượng ra bộ dáng Khương Văn Khê nuốt nước bọt ở trong đầu.Không bao lâu, Khương Linh và Khương Diệu Kiệt đi tới cửa nhà cũ.Vừa mở cửa, Khương Tuế Hòa và Khương Văn Khê ở trong phòng chạy ra, hai cô bé nhanh chóng cầm lấy gùi của Khương Linh và Khương Diệu Kiệt."Nương, sao trong gùi của nương lại có một con thỏ vậy?" Khương Văn Khê tò mò dùng tay ôm lấy con thỏ đang run rẩy ở trong gùi ra.Thằng bé Diệu Kiệt này, trước giờ vẫn luôn ăn nhờ ở đậu nhà Lục Hữu Nhân, tâm tư vừa nhạy cảm vừa yếu đuối, nếu như chỉ vì một con thỏ mà khiến nàng và Khương Diệu Kiệt nảy sinh hiềm khích thì chẳng đáng một chút nào.Nghĩ đến đây, Khương Linh nói: "Hôm nay vận khí của đại ca con tốt, lúc đi đào khoai tây bắt được nó!""Đại ca! Đại ca, ca muốn làm gì con thỏ này?" Khương Văn Khê nhìn chằm chằm Khương Diệu Kiệt, tò mò hỏi.Khương Diệu Kiệt nhìn con thỏ, sau đó nhìn hai muội muội xanh xao vàng vọt bên cạnh, thật ra cậu bé muốn nuôi con thỏ trắng này, nhưng lại nghĩ đến lúc trước những ngày ăn nhờ ở đậu, ăn không đủ no, cuối cùng cậu bé cắn răng nhìn Khương Linh nói: "Giết thỏ ăn thịt đi!"Khương Linh nghe vậy liền thấy ngạc nhiên.Khương Tuế Hòa sau khi nghe vậy liền cau mày.Hốc mắt Khương Văn Khê đỏ hoe, cô bé cố gắng đè nén cảm xúc muốn khóc, tại sao phải giết một con thỏ đáng yêu như vậy, cô bé không hiểu, nhưng trong gia đình này ngoại trừ nương ra thì đại ca chính là người lớn nhất, cô bé lại không thể nói thêm gì, chỉ có thể bĩu môi nhỏ tuyệt vọng ngồi xổm dưới mái hiên.Sau khi Khương Linh nghe Khương Diệu Kiệt nói xong trong lòng liền giãy giụa hồi lâu, cuối cùng vẫn là cơn thèm ăn chiếm ưu thế, nàng nhìn khoai tây ở trong gùi, nói với Khương Diệu Kiệt: "Đúng lúc hôm nay đi đào khoai tây, vậy làm món thịt thỏ hầm khoai tây đi, con dẫn muội muội ra ngoài chơi một lát, đợi khi nào làm cơm xong nương sẽ gọi bọn con."Nói rồi, Khương Linh túm lấy con thỏ từ trong gùi ra đi vào phòng bếp, đóng cửa lại.Sở dĩ Khương Linh làm như vậy chủ yếu là bởi vì con thỏ này quá gầy, hơn nữa còn phải phân ra cho bốn người ăn, nàng ăn còn chưa đủ nhét kẽ răng!Khương Linh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, Khương Diệu Kiệt đang chặt củi, Khương Tuế Hòa và Khương Văn Khê cũng đang dọn dẹp khoai tây mà nàng với Diệu Kiệt mang về, nhân lúc không ai để ý, Khương Linh cẩn thận từng chút một mở hệ thống thương thành ra, sau đó bán con thỏ này đi, mua một con thỏ béo tốt vừa mới được sơ chế xong từ thương thành, rồi lại mua thêm một ít hoa hồi, quế và các gia vị khác để tăng hương vị."Ùng ục ùng ục! " Con thỏ hầm trong nồi không ngừng tỏa ra mùi hương thơm phức.Khương Văn Khê đứng ở bên cạnh như muốn nằm lên bàn bếp, nước miếng chảy đến vạt áo, Khương Linh nhìn bộ dạng có chút khốn khổ của Khương Văn Khê liền định lau nước miếng cho cô bé.Nhưng nàng phát hiện trong tay mình không có mảnh vải nào, nhìn bộ quần áo đầy vết khâu chắp vá cửa mình, cuối cùng nàng cảm thấy dường như Khương Văn Khê ch ảy nước miếng như vậy cũng chẳng sao cả."Nương! Nương đang hầm gì đấy, sao lại thơm như vậy?" Khương Văn Khê nghiêng đầu nhìn Khương Linh nói.Dưới ánh lửa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Văn Khê đỏ bừng, trông rất dễ thương.Khương Linh không trả lời câu hỏi của Khương Văn Khê, nhấc nắp nồi lên, kẹp một miếng thịt thỏ trong nồi hầm đang sôi sùng sục ra, cẩn thận thổi nguội rồi đút vào miệng Khương Văn Khê..

"Diệu Kiệt muốn ăn thịt hay không?" Trên đường về nhà, Khương Linh nhìn Khương Diệu Kiệt, khẽ hỏi.

Khương Diệu Kiệt vẫn im lặng lắc đầu, Khương Linh phần nào cảm thấy khó xử khi nhìn thấy động tác Khương Diệu Kiệt.

Sau khi đến Lục Gia Thôn, Khương Linh chỉ nhớ ra chính mình lúc trước đã ăn một bữa thịt, nhưng gần như đều những viên làm bằng bột mì, đối với người trong bữa cơm không có thịt không vui như Khương Linh mà nói, đây chính là một loại cực hình.

"Ai, con thỏ này là Diệu Kiệt phát hiện ra, lỡ đâu thằng bé muốn nuôi thỏ thì sao? Là một vị mẫu thân ta nên mở miệng như thế nào đây? Lát nữa chỉ có thể trông vào đứa nhỏ ham ăn Văn Khê thôi!" Khương Linh vừa nghĩ vừa tưởng tượng ra bộ dáng Khương Văn Khê nuốt nước bọt ở trong đầu.

Không bao lâu, Khương Linh và Khương Diệu Kiệt đi tới cửa nhà cũ.

Vừa mở cửa, Khương Tuế Hòa và Khương Văn Khê ở trong phòng chạy ra, hai cô bé nhanh chóng cầm lấy gùi của Khương Linh và Khương Diệu Kiệt.

"Nương, sao trong gùi của nương lại có một con thỏ vậy?" Khương Văn Khê tò mò dùng tay ôm lấy con thỏ đang run rẩy ở trong gùi ra.

Thằng bé Diệu Kiệt này, trước giờ vẫn luôn ăn nhờ ở đậu nhà Lục Hữu Nhân, tâm tư vừa nhạy cảm vừa yếu đuối, nếu như chỉ vì một con thỏ mà khiến nàng và Khương Diệu Kiệt nảy sinh hiềm khích thì chẳng đáng một chút nào.

Nghĩ đến đây, Khương Linh nói: "Hôm nay vận khí của đại ca con tốt, lúc đi đào khoai tây bắt được nó!""Đại ca! Đại ca, ca muốn làm gì con thỏ này?" Khương Văn Khê nhìn chằm chằm Khương Diệu Kiệt, tò mò hỏi.

Khương Diệu Kiệt nhìn con thỏ, sau đó nhìn hai muội muội xanh xao vàng vọt bên cạnh, thật ra cậu bé muốn nuôi con thỏ trắng này, nhưng lại nghĩ đến lúc trước những ngày ăn nhờ ở đậu, ăn không đủ no, cuối cùng cậu bé cắn răng nhìn Khương Linh nói: "Giết thỏ ăn thịt đi!"Khương Linh nghe vậy liền thấy ngạc nhiên.

Khương Tuế Hòa sau khi nghe vậy liền cau mày.

Hốc mắt Khương Văn Khê đỏ hoe, cô bé cố gắng đè nén cảm xúc muốn khóc, tại sao phải giết một con thỏ đáng yêu như vậy, cô bé không hiểu, nhưng trong gia đình này ngoại trừ nương ra thì đại ca chính là người lớn nhất, cô bé lại không thể nói thêm gì, chỉ có thể bĩu môi nhỏ tuyệt vọng ngồi xổm dưới mái hiên.

Sau khi Khương Linh nghe Khương Diệu Kiệt nói xong trong lòng liền giãy giụa hồi lâu, cuối cùng vẫn là cơn thèm ăn chiếm ưu thế, nàng nhìn khoai tây ở trong gùi, nói với Khương Diệu Kiệt: "Đúng lúc hôm nay đi đào khoai tây, vậy làm món thịt thỏ hầm khoai tây đi, con dẫn muội muội ra ngoài chơi một lát, đợi khi nào làm cơm xong nương sẽ gọi bọn con.

"Nói rồi, Khương Linh túm lấy con thỏ từ trong gùi ra đi vào phòng bếp, đóng cửa lại.

Sở dĩ Khương Linh làm như vậy chủ yếu là bởi vì con thỏ này quá gầy, hơn nữa còn phải phân ra cho bốn người ăn, nàng ăn còn chưa đủ nhét kẽ răng!Khương Linh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, Khương Diệu Kiệt đang chặt củi, Khương Tuế Hòa và Khương Văn Khê cũng đang dọn dẹp khoai tây mà nàng với Diệu Kiệt mang về, nhân lúc không ai để ý, Khương Linh cẩn thận từng chút một mở hệ thống thương thành ra, sau đó bán con thỏ này đi, mua một con thỏ béo tốt vừa mới được sơ chế xong từ thương thành, rồi lại mua thêm một ít hoa hồi, quế và các gia vị khác để tăng hương vị.

"Ùng ục ùng ục! " Con thỏ hầm trong nồi không ngừng tỏa ra mùi hương thơm phức.

Khương Văn Khê đứng ở bên cạnh như muốn nằm lên bàn bếp, nước miếng chảy đến vạt áo, Khương Linh nhìn bộ dạng có chút khốn khổ của Khương Văn Khê liền định lau nước miếng cho cô bé.

Nhưng nàng phát hiện trong tay mình không có mảnh vải nào, nhìn bộ quần áo đầy vết khâu chắp vá cửa mình, cuối cùng nàng cảm thấy dường như Khương Văn Khê ch ảy nước miếng như vậy cũng chẳng sao cả.

"Nương! Nương đang hầm gì đấy, sao lại thơm như vậy?" Khương Văn Khê nghiêng đầu nhìn Khương Linh nói.

Dưới ánh lửa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Văn Khê đỏ bừng, trông rất dễ thương.

Khương Linh không trả lời câu hỏi của Khương Văn Khê, nhấc nắp nồi lên, kẹp một miếng thịt thỏ trong nồi hầm đang sôi sùng sục ra, cẩn thận thổi nguội rồi đút vào miệng Khương Văn Khê.

.

Xuyên Qua Năm Mất Mùa Mang Theo Hệ Thống Dưỡng Nhãi ConTác giả: Tiểu Hi Đích TrầnTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đồ lỗ vốn không sinh được nhi tử, hôm nay ta phải bảo nhi tử của ta hưu ngươi!”Cơ thể truyền tới cơn đau đớn kịch liệt khiến Khương Linh đột nhiên mở mắt. Chỉ thấy lão thái bà xấu xí hung tợn đang giơ cái gậy to cỡ cánh tay trẻ con đánh vào người Khương Linh. Khương Linh vô thức muốn tránh nhưng lại phát hiện đã không kịp nữa. “A nãi! Bà đừng đánh nương nữa!” Khoảnh khắc gậy rơi xuống, hai bóng dáng nhào lên người Khương Linh. Một tiếng vang trầm khiến Khương Linh nghe xong cũng cảm thấy đau. Nhưng hai bóng dáng nhào lên người nàng lại không hề r3n rỉ một tiếng. “Hai tiểu lỗ vốn, nơi này tới phiên các ngươi lên tiếng sao? Cút sang một bên cho ta!” Lão thái bà hung thần ác sát quát đuổi hai hài tử nhào lên người Khương Linh. “A nãi? Nương?” Khương Linh có chút mơ hồ nhìn mọi thứ xảy ra trước mắt, một nữ thanh niên độc thân như nàng khi nào có thêm hai hài tử?Lúc này, hồi ức không thuộc về Khương Linh tràn vào đầu của nàng. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, mất khống chế trừng to… "Diệu Kiệt muốn ăn thịt hay không?" Trên đường về nhà, Khương Linh nhìn Khương Diệu Kiệt, khẽ hỏi.Khương Diệu Kiệt vẫn im lặng lắc đầu, Khương Linh phần nào cảm thấy khó xử khi nhìn thấy động tác Khương Diệu Kiệt.Sau khi đến Lục Gia Thôn, Khương Linh chỉ nhớ ra chính mình lúc trước đã ăn một bữa thịt, nhưng gần như đều những viên làm bằng bột mì, đối với người trong bữa cơm không có thịt không vui như Khương Linh mà nói, đây chính là một loại cực hình."Ai, con thỏ này là Diệu Kiệt phát hiện ra, lỡ đâu thằng bé muốn nuôi thỏ thì sao? Là một vị mẫu thân ta nên mở miệng như thế nào đây? Lát nữa chỉ có thể trông vào đứa nhỏ ham ăn Văn Khê thôi!" Khương Linh vừa nghĩ vừa tưởng tượng ra bộ dáng Khương Văn Khê nuốt nước bọt ở trong đầu.Không bao lâu, Khương Linh và Khương Diệu Kiệt đi tới cửa nhà cũ.Vừa mở cửa, Khương Tuế Hòa và Khương Văn Khê ở trong phòng chạy ra, hai cô bé nhanh chóng cầm lấy gùi của Khương Linh và Khương Diệu Kiệt."Nương, sao trong gùi của nương lại có một con thỏ vậy?" Khương Văn Khê tò mò dùng tay ôm lấy con thỏ đang run rẩy ở trong gùi ra.Thằng bé Diệu Kiệt này, trước giờ vẫn luôn ăn nhờ ở đậu nhà Lục Hữu Nhân, tâm tư vừa nhạy cảm vừa yếu đuối, nếu như chỉ vì một con thỏ mà khiến nàng và Khương Diệu Kiệt nảy sinh hiềm khích thì chẳng đáng một chút nào.Nghĩ đến đây, Khương Linh nói: "Hôm nay vận khí của đại ca con tốt, lúc đi đào khoai tây bắt được nó!""Đại ca! Đại ca, ca muốn làm gì con thỏ này?" Khương Văn Khê nhìn chằm chằm Khương Diệu Kiệt, tò mò hỏi.Khương Diệu Kiệt nhìn con thỏ, sau đó nhìn hai muội muội xanh xao vàng vọt bên cạnh, thật ra cậu bé muốn nuôi con thỏ trắng này, nhưng lại nghĩ đến lúc trước những ngày ăn nhờ ở đậu, ăn không đủ no, cuối cùng cậu bé cắn răng nhìn Khương Linh nói: "Giết thỏ ăn thịt đi!"Khương Linh nghe vậy liền thấy ngạc nhiên.Khương Tuế Hòa sau khi nghe vậy liền cau mày.Hốc mắt Khương Văn Khê đỏ hoe, cô bé cố gắng đè nén cảm xúc muốn khóc, tại sao phải giết một con thỏ đáng yêu như vậy, cô bé không hiểu, nhưng trong gia đình này ngoại trừ nương ra thì đại ca chính là người lớn nhất, cô bé lại không thể nói thêm gì, chỉ có thể bĩu môi nhỏ tuyệt vọng ngồi xổm dưới mái hiên.Sau khi Khương Linh nghe Khương Diệu Kiệt nói xong trong lòng liền giãy giụa hồi lâu, cuối cùng vẫn là cơn thèm ăn chiếm ưu thế, nàng nhìn khoai tây ở trong gùi, nói với Khương Diệu Kiệt: "Đúng lúc hôm nay đi đào khoai tây, vậy làm món thịt thỏ hầm khoai tây đi, con dẫn muội muội ra ngoài chơi một lát, đợi khi nào làm cơm xong nương sẽ gọi bọn con."Nói rồi, Khương Linh túm lấy con thỏ từ trong gùi ra đi vào phòng bếp, đóng cửa lại.Sở dĩ Khương Linh làm như vậy chủ yếu là bởi vì con thỏ này quá gầy, hơn nữa còn phải phân ra cho bốn người ăn, nàng ăn còn chưa đủ nhét kẽ răng!Khương Linh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, Khương Diệu Kiệt đang chặt củi, Khương Tuế Hòa và Khương Văn Khê cũng đang dọn dẹp khoai tây mà nàng với Diệu Kiệt mang về, nhân lúc không ai để ý, Khương Linh cẩn thận từng chút một mở hệ thống thương thành ra, sau đó bán con thỏ này đi, mua một con thỏ béo tốt vừa mới được sơ chế xong từ thương thành, rồi lại mua thêm một ít hoa hồi, quế và các gia vị khác để tăng hương vị."Ùng ục ùng ục! " Con thỏ hầm trong nồi không ngừng tỏa ra mùi hương thơm phức.Khương Văn Khê đứng ở bên cạnh như muốn nằm lên bàn bếp, nước miếng chảy đến vạt áo, Khương Linh nhìn bộ dạng có chút khốn khổ của Khương Văn Khê liền định lau nước miếng cho cô bé.Nhưng nàng phát hiện trong tay mình không có mảnh vải nào, nhìn bộ quần áo đầy vết khâu chắp vá cửa mình, cuối cùng nàng cảm thấy dường như Khương Văn Khê ch ảy nước miếng như vậy cũng chẳng sao cả."Nương! Nương đang hầm gì đấy, sao lại thơm như vậy?" Khương Văn Khê nghiêng đầu nhìn Khương Linh nói.Dưới ánh lửa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Văn Khê đỏ bừng, trông rất dễ thương.Khương Linh không trả lời câu hỏi của Khương Văn Khê, nhấc nắp nồi lên, kẹp một miếng thịt thỏ trong nồi hầm đang sôi sùng sục ra, cẩn thận thổi nguội rồi đút vào miệng Khương Văn Khê..

Chương 33: 33: Nguồn Nước 1