“Quân ơi! Đi câu chuồn chuồn với em không? Chị Quân ơi! Chị Quân.” Giọng một cậu bé lanh lảnh ngoài cổng nhà không ngừng gọi tên Quân. Thấy không có người trả lời, cậu bé chạy vọt vào mà không chú ý nên va phải bậc thềm rồi ngã xuống. “Á! Đau quá!” “Trời đất, em đi đứng kiểu gì thế.” Quân vừa đỡ cậu bé dậy vừa lấy tay phủi sạch đất trên người cậu vừa lầm bầm: “Lần sau chú ý vào. Ngã xuống rồi nhỡ bị thương ở mặt có sẹo là mai mốt lớn lên không có bạn gái đâu nhé!” “Hì hì, em có chị Quân làm bạn gái em rồi. Em xấu trai cũng được.” Vừa nói vừa móc trong túi ra một quả ổi rồi đưa cho Quân: “Khánh cho chị nè. Nhận ổi của em là không được mắng em nữa nhé.” Cậu nhóc híp mắt mở nụ cười giòn tan rồi nhanh dúi quả ổi vào tay cô bé. Khánh Quân cầm quả ổi trong tay rồi nói: “Mới có sáu tuổi thôi mà ranh ma thế rồi hả?” Cô bé vừa nói vừa nhéo má củ tỏi mầm mới cao ngang vai mình và trêu. Chưa dừng lại đó cô bé lại truy hỏi thằng nhóc: “Ổi đâu ra mà đầy trong túi em thế? Nói mau! Có phải em trèo…
Tác giả: