Lê Bội San có một tuổi thơ cơ cực… Từ nhỏ cô đã chứng kiến mẹ mình bị bố bạo hành vì bà không đẻ được con trai. Khi sinh ra em gái chưa kịp đầy tháng, mẹ đã bị bố lôi đầu ra đánh đập hằng ngày. Bản thân là một đứa con nít, cô chỉ biết chạy lại ôm chân, xin ông hãy tha cho mẹ mình. "Bố ơi, con xin bố mà… đừng đánh mẹ con nữa…" Lời nói chưa dứt ông không nhân nhượng đánh luôn cả cô, từ đó mẹ khuyên cô khi thấy bà bị đánh nên trốn vào một góc sẽ không bị vạ lây. Cứ như vậy mẹ chịu đựng nhục nhã ở căn nhà này cho đến khi em gái cô tròn một tuổi, sau khi làm giấy khai sinh cho em xong cô thấy bố dẫn một người phụ nữ xinh đẹp về nhà. Bà nội không mắng bố mà còn đứng ra bênh vực ông, bà chỉ tay thẳng vào mặt mẹ sỉ vả: "Mày không đẻ được con trai thì thằng Tuấn nó cưới vợ hai, không chịu nỗi nhục nhã thì ôm hai đứa vịt trời này cút khỏi nhà họ Lê. " Lúc đó cô còn rất nhỏ không biết được câu nói "vịt trời" của bà nội là như thế nào, nhưng bản thân cũng thầm khẳng định câu đó để chửi chứ chẳng…
Tác giả: