Tác giả:

Biên giới Tây Bắc Đại Sở, trời cao đất rộng, mênh mông mà hoang vu. Chỗ này là sa mạc lớn xa xôi hoang vắng nhất của phía tây, có con đèo đầu tiên của Đại Sở- Đèo Điệp Lĩnh. Xung quanh đèo Điệp Lĩnh phân bố mấy chục quân doanh, ở cách 30 dặm ngoài sa mạc Đông Nam, triều đình vì tiện cho việc lưu thông tin tức công văn trên chiến trường, đã thiết kế một trạm dịch đặc biệt, vì chỗ này gần với đồn Thiên Lĩnh nên gọi là trạm dịch đồn Thiên Lĩnh. Biên cương tháng sáu, mùa hè nóng nực, sóng nhiệt trong không khí làm người bực bội khó chịu, khó nhịn đến khát khô cổ. Một trận gió mạnh đánh úp đến, không mang nóng bức đi ngược lại còn bốc lên cát bụi cuồn cuộn. Trong phòng chất củi sân sau trạm dịch, Lý Ngũ Nha năm tuổi ngồi ở giường gỗ mới được dựng tạm, mồ hôi chảy ròng ròng ôm một cái bát sứ bị sứt mẻ, miệng nhỏ nhấp từng ngụm nước. Nóng quá!Khát quá!Biên quan lúc này điều kiện khổ giống nhau!Thiếu nước thiếu ăn, khí hậu khắc nhiệt, mùa hè nóng muốn mạng, mùa đông lạnh muốn mạng, nghĩ đến…

Chương 20: Chương 20

Xuyên Thành Người Phàm Tục Bần HànTác giả: Họa Bút Xao XaoTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBiên giới Tây Bắc Đại Sở, trời cao đất rộng, mênh mông mà hoang vu. Chỗ này là sa mạc lớn xa xôi hoang vắng nhất của phía tây, có con đèo đầu tiên của Đại Sở- Đèo Điệp Lĩnh. Xung quanh đèo Điệp Lĩnh phân bố mấy chục quân doanh, ở cách 30 dặm ngoài sa mạc Đông Nam, triều đình vì tiện cho việc lưu thông tin tức công văn trên chiến trường, đã thiết kế một trạm dịch đặc biệt, vì chỗ này gần với đồn Thiên Lĩnh nên gọi là trạm dịch đồn Thiên Lĩnh. Biên cương tháng sáu, mùa hè nóng nực, sóng nhiệt trong không khí làm người bực bội khó chịu, khó nhịn đến khát khô cổ. Một trận gió mạnh đánh úp đến, không mang nóng bức đi ngược lại còn bốc lên cát bụi cuồn cuộn. Trong phòng chất củi sân sau trạm dịch, Lý Ngũ Nha năm tuổi ngồi ở giường gỗ mới được dựng tạm, mồ hôi chảy ròng ròng ôm một cái bát sứ bị sứt mẻ, miệng nhỏ nhấp từng ngụm nước. Nóng quá!Khát quá!Biên quan lúc này điều kiện khổ giống nhau!Thiếu nước thiếu ăn, khí hậu khắc nhiệt, mùa hè nóng muốn mạng, mùa đông lạnh muốn mạng, nghĩ đến… Một đứa trẻ lớn lên trong nơi đóng quân, thật sự có năng lực tiêu diệt hết đám người Hô Diên Hạ?Phải biết là, Hô Diên Hạ chính là cao thủ bát phẩm, thuộc hạ dưới tay gã, tất cả đều là những người mạnh cấp sáu cấp bảy.Chính hắn ta, cũng không dám đảm bảo có thể bắt được toàn bộ đám người này!Trang Ngọc Đường nhìn cái xác với đôi mắt trừng lớn, khuôn mặt đầy vẻ không cam lòng của Hô Diên Hạ, bị một đứa trẻ lớn khoảng mười tuổi gi3t chết, trước khi chết, chắc chắn là gã rất khó chịu!"Đúng là người sinh sau càng tài giỏi hơn người trước a!"Lý Tam Lang xấu hổ cười một tiếng, một bộ dáng vẻ không dám giành công.Từ Thành Khôn ở một bên thấy Trang Ngọc Đường vẫn không có hỏi tới chuyện bản đồ bố trí quân sự, trong lòng hơi sốt ruột, cuối cùng quả thực không nhịn được lên tiếng hỏi: "Các ngươi lấy đồ trên người của hai người này?"Trang Ngọc Đường phát hiện ra một chuyện rất thú vị, ca ca còn chưa có phản ứng gì, nhưng hai đứa nhỏ lại lập tức đề phòng, một bộ dáng vẻ bảo vệ đồ ăn."Của chúng ta, bạc là của chúng ta, là chiến lợi phẩm của chúng ta."Lý Thất Lang nắm chặt bao tiền trong túi, tức giận nhìn Từ Thành Khôn."Ai, các ngươi còn biết chiến lợi phẩm a." Từ Thành Khôn có chút buồn cười.Lý Thất Lang ưỡn ngực, ngước cằm: "Tất nhiên, ông thật không có kiến thức!" Ngũ tỷ nói, người do ai giết, thì đồ sẽ thuộc về người đó.Của ca ca và tỷ tỷ, không phải là của hắn ta sao?Muốn cướp bạc của hắn ư, không có cửa đâu!Từ Thành Khôn: "! " Hắn ta vậy mà lại bị một đứa con nít coi thường.Sự hứng thú trong mắt của Trang Ngọc Đường càng nồng hơn.Lúc này, Lý Tam Lang nhanh chóng lấy ra một phong thư bí mật từ trong lồ ng ngực, hai tay dâng cho Trang Ngọc Đường.Từ Thành Khôn nhìn thấy, hô hấp lập tức chậm lại.Ngược lại thì Trang Ngọc Đường rất bình tĩnh, lúc nhìn thấy xác chết của Hô Diên Hạ và Hô Diên Cát, hắn ta đã biết bản đồ bố trí quân sự bị trộm không có bị mang đi.Từ Thành Khôn cầm lấy phong thư bí mật, để trong tay, sắc mặt lập tức nặng nề: "Tướng quân, phong thư đã bị mở ra.Trang Ngọc Đường cầm qua nhìn thử, không có nói gì, cười nhìn về phía huynh muội Lý gia: "Được rồi, không sao rồi, các ngươi có thể đi."Vốn tưởng là ba huynh muội sẽ lập tức rời đi, ai ngờ, ba người lại đứng không nhúc nhích.Trang Ngọc Đường nhìn kỹ lại, mới phát hiện, là tiểu nữ oa kia kéo hai đứa bé trai lại, khóe miệng hắn ta lộ ra nụ cười hứng thú: "Sao vậy, còn có việc?"Lý Ngũ Nha chỉ vào xác chết của ba người Hô Diên Hạ, lại chỉ phong thư bí mật trên tay của Trang Ngọc Đường: "Chúng ta lập công rồi, không có phần thưởng sao?"Vẻ mặt của Trang Ngọc Đường cứng lại, thấp giọng cười một tiếng, nhìn về phía Từ Thành Khôn: "Có mang theo bạc không?"Sắc mặt của Từ Thành Khôn có chút không vui, chỉ là vẫn tháo bao tiền ở bên hông xuống.Trang Ngọc Đường nghiêng đầu, cười đưa bao tiền cho Lý Ngũ Nha: "Trong này có hơn hai mươi lượng bạc, đủ chưa?" Nói xong câu này, hắn ta nhìn thấy khuôn mặt của hai đứa bé trai lộ vẻ mừng rỡ.Nhưng! Lý Ngũ Nha không có nhận: "Chúng ta không cần bạc.Trang Ngọc Đường nhíu mày: "Không cần bạc, vậy các ngươi muốn cái gì?"Lý Ngũ Nha: "Cha ta là một Tiểu kỳ ở trong Vệ sở, các ngươi có thể cho ông ấy thăng quan không?"Trang Ngọc Đường bật cười: Chúng ta là tướng lĩnh, Vệ sở không thuộc sự quản lý của chúng ta.Lý Ngũ Nha có chút tiếc nuối, suy nghĩ một chút, chỉ cái rương trong sân nói: "Vậy chúng ta muốn dược liệu."Nhóm dịch: Nhà YooAhin.

Một đứa trẻ lớn lên trong nơi đóng quân, thật sự có năng lực tiêu diệt hết đám người Hô Diên Hạ?Phải biết là, Hô Diên Hạ chính là cao thủ bát phẩm, thuộc hạ dưới tay gã, tất cả đều là những người mạnh cấp sáu cấp bảy.

Chính hắn ta, cũng không dám đảm bảo có thể bắt được toàn bộ đám người này!Trang Ngọc Đường nhìn cái xác với đôi mắt trừng lớn, khuôn mặt đầy vẻ không cam lòng của Hô Diên Hạ, bị một đứa trẻ lớn khoảng mười tuổi gi3t chết, trước khi chết, chắc chắn là gã rất khó chịu!"Đúng là người sinh sau càng tài giỏi hơn người trước a!"Lý Tam Lang xấu hổ cười một tiếng, một bộ dáng vẻ không dám giành công.

Từ Thành Khôn ở một bên thấy Trang Ngọc Đường vẫn không có hỏi tới chuyện bản đồ bố trí quân sự, trong lòng hơi sốt ruột, cuối cùng quả thực không nhịn được lên tiếng hỏi: "Các ngươi lấy đồ trên người của hai người này?"Trang Ngọc Đường phát hiện ra một chuyện rất thú vị, ca ca còn chưa có phản ứng gì, nhưng hai đứa nhỏ lại lập tức đề phòng, một bộ dáng vẻ bảo vệ đồ ăn.

"Của chúng ta, bạc là của chúng ta, là chiến lợi phẩm của chúng ta.

"Lý Thất Lang nắm chặt bao tiền trong túi, tức giận nhìn Từ Thành Khôn.

"Ai, các ngươi còn biết chiến lợi phẩm a.

" Từ Thành Khôn có chút buồn cười.

Lý Thất Lang ưỡn ngực, ngước cằm: "Tất nhiên, ông thật không có kiến thức!" Ngũ tỷ nói, người do ai giết, thì đồ sẽ thuộc về người đó.

Của ca ca và tỷ tỷ, không phải là của hắn ta sao?Muốn cướp bạc của hắn ư, không có cửa đâu!Từ Thành Khôn: "! " Hắn ta vậy mà lại bị một đứa con nít coi thường.

Sự hứng thú trong mắt của Trang Ngọc Đường càng nồng hơn.

Lúc này, Lý Tam Lang nhanh chóng lấy ra một phong thư bí mật từ trong lồ ng ngực, hai tay dâng cho Trang Ngọc Đường.

Từ Thành Khôn nhìn thấy, hô hấp lập tức chậm lại.

Ngược lại thì Trang Ngọc Đường rất bình tĩnh, lúc nhìn thấy xác chết của Hô Diên Hạ và Hô Diên Cát, hắn ta đã biết bản đồ bố trí quân sự bị trộm không có bị mang đi.

Từ Thành Khôn cầm lấy phong thư bí mật, để trong tay, sắc mặt lập tức nặng nề: "Tướng quân, phong thư đã bị mở ra.

Trang Ngọc Đường cầm qua nhìn thử, không có nói gì, cười nhìn về phía huynh muội Lý gia: "Được rồi, không sao rồi, các ngươi có thể đi.

"Vốn tưởng là ba huynh muội sẽ lập tức rời đi, ai ngờ, ba người lại đứng không nhúc nhích.

Trang Ngọc Đường nhìn kỹ lại, mới phát hiện, là tiểu nữ oa kia kéo hai đứa bé trai lại, khóe miệng hắn ta lộ ra nụ cười hứng thú: "Sao vậy, còn có việc?"Lý Ngũ Nha chỉ vào xác chết của ba người Hô Diên Hạ, lại chỉ phong thư bí mật trên tay của Trang Ngọc Đường: "Chúng ta lập công rồi, không có phần thưởng sao?"Vẻ mặt của Trang Ngọc Đường cứng lại, thấp giọng cười một tiếng, nhìn về phía Từ Thành Khôn: "Có mang theo bạc không?"Sắc mặt của Từ Thành Khôn có chút không vui, chỉ là vẫn tháo bao tiền ở bên hông xuống.

Trang Ngọc Đường nghiêng đầu, cười đưa bao tiền cho Lý Ngũ Nha: "Trong này có hơn hai mươi lượng bạc, đủ chưa?" Nói xong câu này, hắn ta nhìn thấy khuôn mặt của hai đứa bé trai lộ vẻ mừng rỡ.

Nhưng! Lý Ngũ Nha không có nhận: "Chúng ta không cần bạc.

Trang Ngọc Đường nhíu mày: "Không cần bạc, vậy các ngươi muốn cái gì?"Lý Ngũ Nha: "Cha ta là một Tiểu kỳ ở trong Vệ sở, các ngươi có thể cho ông ấy thăng quan không?"Trang Ngọc Đường bật cười: Chúng ta là tướng lĩnh, Vệ sở không thuộc sự quản lý của chúng ta.

Lý Ngũ Nha có chút tiếc nuối, suy nghĩ một chút, chỉ cái rương trong sân nói: "Vậy chúng ta muốn dược liệu.

"Nhóm dịch: Nhà YooAhin.

Xuyên Thành Người Phàm Tục Bần HànTác giả: Họa Bút Xao XaoTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBiên giới Tây Bắc Đại Sở, trời cao đất rộng, mênh mông mà hoang vu. Chỗ này là sa mạc lớn xa xôi hoang vắng nhất của phía tây, có con đèo đầu tiên của Đại Sở- Đèo Điệp Lĩnh. Xung quanh đèo Điệp Lĩnh phân bố mấy chục quân doanh, ở cách 30 dặm ngoài sa mạc Đông Nam, triều đình vì tiện cho việc lưu thông tin tức công văn trên chiến trường, đã thiết kế một trạm dịch đặc biệt, vì chỗ này gần với đồn Thiên Lĩnh nên gọi là trạm dịch đồn Thiên Lĩnh. Biên cương tháng sáu, mùa hè nóng nực, sóng nhiệt trong không khí làm người bực bội khó chịu, khó nhịn đến khát khô cổ. Một trận gió mạnh đánh úp đến, không mang nóng bức đi ngược lại còn bốc lên cát bụi cuồn cuộn. Trong phòng chất củi sân sau trạm dịch, Lý Ngũ Nha năm tuổi ngồi ở giường gỗ mới được dựng tạm, mồ hôi chảy ròng ròng ôm một cái bát sứ bị sứt mẻ, miệng nhỏ nhấp từng ngụm nước. Nóng quá!Khát quá!Biên quan lúc này điều kiện khổ giống nhau!Thiếu nước thiếu ăn, khí hậu khắc nhiệt, mùa hè nóng muốn mạng, mùa đông lạnh muốn mạng, nghĩ đến… Một đứa trẻ lớn lên trong nơi đóng quân, thật sự có năng lực tiêu diệt hết đám người Hô Diên Hạ?Phải biết là, Hô Diên Hạ chính là cao thủ bát phẩm, thuộc hạ dưới tay gã, tất cả đều là những người mạnh cấp sáu cấp bảy.Chính hắn ta, cũng không dám đảm bảo có thể bắt được toàn bộ đám người này!Trang Ngọc Đường nhìn cái xác với đôi mắt trừng lớn, khuôn mặt đầy vẻ không cam lòng của Hô Diên Hạ, bị một đứa trẻ lớn khoảng mười tuổi gi3t chết, trước khi chết, chắc chắn là gã rất khó chịu!"Đúng là người sinh sau càng tài giỏi hơn người trước a!"Lý Tam Lang xấu hổ cười một tiếng, một bộ dáng vẻ không dám giành công.Từ Thành Khôn ở một bên thấy Trang Ngọc Đường vẫn không có hỏi tới chuyện bản đồ bố trí quân sự, trong lòng hơi sốt ruột, cuối cùng quả thực không nhịn được lên tiếng hỏi: "Các ngươi lấy đồ trên người của hai người này?"Trang Ngọc Đường phát hiện ra một chuyện rất thú vị, ca ca còn chưa có phản ứng gì, nhưng hai đứa nhỏ lại lập tức đề phòng, một bộ dáng vẻ bảo vệ đồ ăn."Của chúng ta, bạc là của chúng ta, là chiến lợi phẩm của chúng ta."Lý Thất Lang nắm chặt bao tiền trong túi, tức giận nhìn Từ Thành Khôn."Ai, các ngươi còn biết chiến lợi phẩm a." Từ Thành Khôn có chút buồn cười.Lý Thất Lang ưỡn ngực, ngước cằm: "Tất nhiên, ông thật không có kiến thức!" Ngũ tỷ nói, người do ai giết, thì đồ sẽ thuộc về người đó.Của ca ca và tỷ tỷ, không phải là của hắn ta sao?Muốn cướp bạc của hắn ư, không có cửa đâu!Từ Thành Khôn: "! " Hắn ta vậy mà lại bị một đứa con nít coi thường.Sự hứng thú trong mắt của Trang Ngọc Đường càng nồng hơn.Lúc này, Lý Tam Lang nhanh chóng lấy ra một phong thư bí mật từ trong lồ ng ngực, hai tay dâng cho Trang Ngọc Đường.Từ Thành Khôn nhìn thấy, hô hấp lập tức chậm lại.Ngược lại thì Trang Ngọc Đường rất bình tĩnh, lúc nhìn thấy xác chết của Hô Diên Hạ và Hô Diên Cát, hắn ta đã biết bản đồ bố trí quân sự bị trộm không có bị mang đi.Từ Thành Khôn cầm lấy phong thư bí mật, để trong tay, sắc mặt lập tức nặng nề: "Tướng quân, phong thư đã bị mở ra.Trang Ngọc Đường cầm qua nhìn thử, không có nói gì, cười nhìn về phía huynh muội Lý gia: "Được rồi, không sao rồi, các ngươi có thể đi."Vốn tưởng là ba huynh muội sẽ lập tức rời đi, ai ngờ, ba người lại đứng không nhúc nhích.Trang Ngọc Đường nhìn kỹ lại, mới phát hiện, là tiểu nữ oa kia kéo hai đứa bé trai lại, khóe miệng hắn ta lộ ra nụ cười hứng thú: "Sao vậy, còn có việc?"Lý Ngũ Nha chỉ vào xác chết của ba người Hô Diên Hạ, lại chỉ phong thư bí mật trên tay của Trang Ngọc Đường: "Chúng ta lập công rồi, không có phần thưởng sao?"Vẻ mặt của Trang Ngọc Đường cứng lại, thấp giọng cười một tiếng, nhìn về phía Từ Thành Khôn: "Có mang theo bạc không?"Sắc mặt của Từ Thành Khôn có chút không vui, chỉ là vẫn tháo bao tiền ở bên hông xuống.Trang Ngọc Đường nghiêng đầu, cười đưa bao tiền cho Lý Ngũ Nha: "Trong này có hơn hai mươi lượng bạc, đủ chưa?" Nói xong câu này, hắn ta nhìn thấy khuôn mặt của hai đứa bé trai lộ vẻ mừng rỡ.Nhưng! Lý Ngũ Nha không có nhận: "Chúng ta không cần bạc.Trang Ngọc Đường nhíu mày: "Không cần bạc, vậy các ngươi muốn cái gì?"Lý Ngũ Nha: "Cha ta là một Tiểu kỳ ở trong Vệ sở, các ngươi có thể cho ông ấy thăng quan không?"Trang Ngọc Đường bật cười: Chúng ta là tướng lĩnh, Vệ sở không thuộc sự quản lý của chúng ta.Lý Ngũ Nha có chút tiếc nuối, suy nghĩ một chút, chỉ cái rương trong sân nói: "Vậy chúng ta muốn dược liệu."Nhóm dịch: Nhà YooAhin.

Chương 20: Chương 20