"Khụ, khụ. . .", Tiêu Hiểu cảm thấy mí mắt giống như có gánh nặng ngàn cân, đầu choáng váng chìm vào hôn mê, cuống họng khô như thiêu như đốt, cả người tựa như đặt ở trên lửa nướng."Nước. . .", Tiêu Hiểu giãy dụa dùng hết sức lực toàn thân kêu lên, nhưng trên thực tế chẳng qua là tiếng muỗi vo ve, tựa hồ có người nào đó tới nghe nghe, sau đó đi ra. Không đầy một lát một đồ vật lạnh băng chạm đến môi của cô, nhận thấy được bên trong là nước, Tiêu Hiểu vội vàng nuốt từng ngụm từng ngụm, vừa uống nước vừa nghĩ: Vật nhỏ Vica S này, làm Robot quản gia, ngay cả cô ngã bệnh cũng không dự phòng được, dám tiêu cực biếng nhác như thế, chờ cô tỉnh rồi nhất định phải hạn chế quyền hạn của nó, cho dù nó ríu rít nũng nịu cũng không được.Uống nước xong, cuống họng của Tiêu Hiểu mới không còn nóng hừng hực nữa, cô muốn dạy dỗ Vica S một trận, nhưng ngay cả mí mắt cũng không mở nỗi, mơ mơ hồ hồ lại ngủ thiếp đi.Trước khi ngủ tựa hồ nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề.Vương Vệ sầu mi khổ kiểm nhìn…
Chương 6: 6: Cõng Vợ Về Nhà 1
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại LãoTác giả: Lão Nạp Bất Đổng ÁiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Khụ, khụ. . .", Tiêu Hiểu cảm thấy mí mắt giống như có gánh nặng ngàn cân, đầu choáng váng chìm vào hôn mê, cuống họng khô như thiêu như đốt, cả người tựa như đặt ở trên lửa nướng."Nước. . .", Tiêu Hiểu giãy dụa dùng hết sức lực toàn thân kêu lên, nhưng trên thực tế chẳng qua là tiếng muỗi vo ve, tựa hồ có người nào đó tới nghe nghe, sau đó đi ra. Không đầy một lát một đồ vật lạnh băng chạm đến môi của cô, nhận thấy được bên trong là nước, Tiêu Hiểu vội vàng nuốt từng ngụm từng ngụm, vừa uống nước vừa nghĩ: Vật nhỏ Vica S này, làm Robot quản gia, ngay cả cô ngã bệnh cũng không dự phòng được, dám tiêu cực biếng nhác như thế, chờ cô tỉnh rồi nhất định phải hạn chế quyền hạn của nó, cho dù nó ríu rít nũng nịu cũng không được.Uống nước xong, cuống họng của Tiêu Hiểu mới không còn nóng hừng hực nữa, cô muốn dạy dỗ Vica S một trận, nhưng ngay cả mí mắt cũng không mở nỗi, mơ mơ hồ hồ lại ngủ thiếp đi.Trước khi ngủ tựa hồ nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề.Vương Vệ sầu mi khổ kiểm nhìn… Tiêu Hiểu là bị đói tỉnh, bụng réo ục ục không ngừng, trước đây cô chưa từng chịu đói bao giờ, không ngờ cảm giác đói bụng lại khó chịu như thế.Cỗ thân thể này vừa nhìn là biết suy dinh dưỡng, cô quả thực khó mà tưởng tượng, đến cả bụng cũng không lấp đầy, đây rốt cuộc là hoàn cảnh nghèo khó tới nhường nào.Vào lúc cô đang ấn chiếc bụng khó mà chịu đựng chuẩn bị rời giường, Vương Vệ bưng một chiếc bát lớn sứt mẻ tiến vào, đi đến trước giường, trực tiếp đưa bát cho cô: “Tốn hai hào tiền, nhớ đấy, sau này phải trả cho tôi.” Đây là anh đi nhà ăn nhỏ của trạm y tế mua, mặc dù anh đã ăn đi một nửa, nhưng tốt xấu gì anh cũng cứu Tiêu Hiểu một mạng, ơn cứu mạng hai hào tiền là đã có thể báo đáp hay sao! Cho nên đem hai hào tiền quy hết về người Tiêu Hiểu, Vương Vệ một chút gánh nặng tâm lý cũng không có.Tiêu Hiểu nhận lấy bát, hạt cơm có hơi ố vàng, bên trên đặt hai miếng thịt không biết là thịt gì, bên cạnh còn đặt hai thứ tròn tròn màu vàng.Tiêu Hiểu cầm một cái bánh bao ngô lên, rất chân thành hỏi: “Đây là cái gì?” Cô biết không nên biểu hiện ra ngoài mặt, nhưng đồ bỏ vào miệng, trước khi biết rõ cô thật sự không muốn nuốt trọn.Vương Vệ ngạc nhiên: “Đầu óc cô sốt hỏng rồi hả? Bánh bao ngô mà cô không biết luôn rồi?”Tiêu Hiểu ồ một tiếng ngẩng đầu cười với Vương Vệ: “Em lừa anh đấy, em đương nhiên biết bánh bao ngô rồi, anh, em chính là xem xem anh có đau lòng em không thôi.”Ai ngờ câu này của cô vừa thốt ra, Vương Vệ lập tức giống như bị dọa mà chợt lùi về sau hai bước: “Cô! cô nói linh tinh gì vậy, cô ăn của cô đi.” Nói xong cứng ngắc quay người, ba bước gộp thành hai bước nhanh chóng ra khỏi phòng.Xem ra câu anh đó có nghĩa là anh Tình không sai rồi, nếu như không phải thích anh, Tiêu Hiểu để ý liệu anh có quan tâm cô không để làm gì? Vương Vệ phiền não lau mặt một cái, ôi, nha đầu này thật là quá không biết xấu hổ rồi.Dù Tiêu Hiểu có thông minh đi nữa, cũng không thể biết được hoạt động tâm lý của Vương Vệ rối rắm như nào, cô nghi hoặc nhìn ra cửa một cái, liền thu tầm mắt về, dùng đầu ngón tay chọc chọc hai cái bánh bao ngô, tuy nhiên trải qua đủ kiểu thủ pháp nấu nướng phiền phức, so với những đồ ăn khác mà nói, bánh ngô chẳng có bao nhiêu dinh dưỡng, chẳng qua là đồ mà mọi người lâu lâu thay đổi khẩu vị mà thôi.Tiêu Hiểu cầm bánh bao ngô lên cắn một miếng, bột ngô nghiền chẳng mịn tí nào, còn có chút mùi mốc, Tiêu Hiểu nuốt xuống xong lập tức cau mày lại.Đây là đồ cho người ăn?Tiêu Hiểu cố nén khó chịu ăn hết một cái bánh bao ngô, lại ăn mấy miếng cơm ố vàng, mùi vị khác thường của cơm rất nặng, theo lý mà nói tuy cô đã đổi một thân thể khác, khứu giác vị giác gì đó nên đều theo thân thể này mới đúng, Tiêu Hiểu có thể cảm nhận được khát vọng của thân thể này đối với đồ ăn trước mặt, nhưng cô lại mang cả khứu giác và vị giác nhạy bén tới theo, ngay cả đồ ăn dịch dinh dưỡng bồi dưỡng mà Tinh Tế chuyên dùng cô còn bới móc, huống chi là những đồ có mùi kỳ lạ này.Mặc dù biết thân thể này không cho phép cô kén ăn, hơn nữa từ ánh mắt không nỡ khi anh trai hờ kia đưa bát cho cô hồi nãy, liền biết được e là loại đồ ăn này ở đây đã được coi là tốt rồi.Nhưng cô thực sự ăn không nổi nữa, còn ăn nữa liền nôn mất.Tiêu Hiểu đặt bát sang một bên, ôm bụng lâm vào u sầu, cái gì cũng không biết, hai mắt tối đen, nếu như trước đó thì cô còn muốn từ từ nghĩ cách, nhưng hiện giờ ngay cả đồ ăn ở đây đều không thể ăn, sợ là còn chưa nghĩ ra cách cô liền đói chết rồi.Vương Vệ ở bên ngoài ngây ngốc một lúc, nghĩ chắc hẳn Tiêu Hiểu đã ăn xong, liền đi vào lấy bát, vừa nhìn, lập tức cau mày lại: “Sao còn thừa nhiều vậy?”.
Tiêu Hiểu là bị đói tỉnh, bụng réo ục ục không ngừng, trước đây cô chưa từng chịu đói bao giờ, không ngờ cảm giác đói bụng lại khó chịu như thế.
Cỗ thân thể này vừa nhìn là biết suy dinh dưỡng, cô quả thực khó mà tưởng tượng, đến cả bụng cũng không lấp đầy, đây rốt cuộc là hoàn cảnh nghèo khó tới nhường nào.
Vào lúc cô đang ấn chiếc bụng khó mà chịu đựng chuẩn bị rời giường, Vương Vệ bưng một chiếc bát lớn sứt mẻ tiến vào, đi đến trước giường, trực tiếp đưa bát cho cô: “Tốn hai hào tiền, nhớ đấy, sau này phải trả cho tôi.
” Đây là anh đi nhà ăn nhỏ của trạm y tế mua, mặc dù anh đã ăn đi một nửa, nhưng tốt xấu gì anh cũng cứu Tiêu Hiểu một mạng, ơn cứu mạng hai hào tiền là đã có thể báo đáp hay sao! Cho nên đem hai hào tiền quy hết về người Tiêu Hiểu, Vương Vệ một chút gánh nặng tâm lý cũng không có.
Tiêu Hiểu nhận lấy bát, hạt cơm có hơi ố vàng, bên trên đặt hai miếng thịt không biết là thịt gì, bên cạnh còn đặt hai thứ tròn tròn màu vàng.
Tiêu Hiểu cầm một cái bánh bao ngô lên, rất chân thành hỏi: “Đây là cái gì?” Cô biết không nên biểu hiện ra ngoài mặt, nhưng đồ bỏ vào miệng, trước khi biết rõ cô thật sự không muốn nuốt trọn.
Vương Vệ ngạc nhiên: “Đầu óc cô sốt hỏng rồi hả? Bánh bao ngô mà cô không biết luôn rồi?”Tiêu Hiểu ồ một tiếng ngẩng đầu cười với Vương Vệ: “Em lừa anh đấy, em đương nhiên biết bánh bao ngô rồi, anh, em chính là xem xem anh có đau lòng em không thôi.
”Ai ngờ câu này của cô vừa thốt ra, Vương Vệ lập tức giống như bị dọa mà chợt lùi về sau hai bước: “Cô! cô nói linh tinh gì vậy, cô ăn của cô đi.
” Nói xong cứng ngắc quay người, ba bước gộp thành hai bước nhanh chóng ra khỏi phòng.
Xem ra câu anh đó có nghĩa là anh Tình không sai rồi, nếu như không phải thích anh, Tiêu Hiểu để ý liệu anh có quan tâm cô không để làm gì? Vương Vệ phiền não lau mặt một cái, ôi, nha đầu này thật là quá không biết xấu hổ rồi.
Dù Tiêu Hiểu có thông minh đi nữa, cũng không thể biết được hoạt động tâm lý của Vương Vệ rối rắm như nào, cô nghi hoặc nhìn ra cửa một cái, liền thu tầm mắt về, dùng đầu ngón tay chọc chọc hai cái bánh bao ngô, tuy nhiên trải qua đủ kiểu thủ pháp nấu nướng phiền phức, so với những đồ ăn khác mà nói, bánh ngô chẳng có bao nhiêu dinh dưỡng, chẳng qua là đồ mà mọi người lâu lâu thay đổi khẩu vị mà thôi.
Tiêu Hiểu cầm bánh bao ngô lên cắn một miếng, bột ngô nghiền chẳng mịn tí nào, còn có chút mùi mốc, Tiêu Hiểu nuốt xuống xong lập tức cau mày lại.
Đây là đồ cho người ăn?Tiêu Hiểu cố nén khó chịu ăn hết một cái bánh bao ngô, lại ăn mấy miếng cơm ố vàng, mùi vị khác thường của cơm rất nặng, theo lý mà nói tuy cô đã đổi một thân thể khác, khứu giác vị giác gì đó nên đều theo thân thể này mới đúng, Tiêu Hiểu có thể cảm nhận được khát vọng của thân thể này đối với đồ ăn trước mặt, nhưng cô lại mang cả khứu giác và vị giác nhạy bén tới theo, ngay cả đồ ăn dịch dinh dưỡng bồi dưỡng mà Tinh Tế chuyên dùng cô còn bới móc, huống chi là những đồ có mùi kỳ lạ này.
Mặc dù biết thân thể này không cho phép cô kén ăn, hơn nữa từ ánh mắt không nỡ khi anh trai hờ kia đưa bát cho cô hồi nãy, liền biết được e là loại đồ ăn này ở đây đã được coi là tốt rồi.
Nhưng cô thực sự ăn không nổi nữa, còn ăn nữa liền nôn mất.
Tiêu Hiểu đặt bát sang một bên, ôm bụng lâm vào u sầu, cái gì cũng không biết, hai mắt tối đen, nếu như trước đó thì cô còn muốn từ từ nghĩ cách, nhưng hiện giờ ngay cả đồ ăn ở đây đều không thể ăn, sợ là còn chưa nghĩ ra cách cô liền đói chết rồi.
Vương Vệ ở bên ngoài ngây ngốc một lúc, nghĩ chắc hẳn Tiêu Hiểu đã ăn xong, liền đi vào lấy bát, vừa nhìn, lập tức cau mày lại: “Sao còn thừa nhiều vậy?”.
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại LãoTác giả: Lão Nạp Bất Đổng ÁiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Khụ, khụ. . .", Tiêu Hiểu cảm thấy mí mắt giống như có gánh nặng ngàn cân, đầu choáng váng chìm vào hôn mê, cuống họng khô như thiêu như đốt, cả người tựa như đặt ở trên lửa nướng."Nước. . .", Tiêu Hiểu giãy dụa dùng hết sức lực toàn thân kêu lên, nhưng trên thực tế chẳng qua là tiếng muỗi vo ve, tựa hồ có người nào đó tới nghe nghe, sau đó đi ra. Không đầy một lát một đồ vật lạnh băng chạm đến môi của cô, nhận thấy được bên trong là nước, Tiêu Hiểu vội vàng nuốt từng ngụm từng ngụm, vừa uống nước vừa nghĩ: Vật nhỏ Vica S này, làm Robot quản gia, ngay cả cô ngã bệnh cũng không dự phòng được, dám tiêu cực biếng nhác như thế, chờ cô tỉnh rồi nhất định phải hạn chế quyền hạn của nó, cho dù nó ríu rít nũng nịu cũng không được.Uống nước xong, cuống họng của Tiêu Hiểu mới không còn nóng hừng hực nữa, cô muốn dạy dỗ Vica S một trận, nhưng ngay cả mí mắt cũng không mở nỗi, mơ mơ hồ hồ lại ngủ thiếp đi.Trước khi ngủ tựa hồ nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề.Vương Vệ sầu mi khổ kiểm nhìn… Tiêu Hiểu là bị đói tỉnh, bụng réo ục ục không ngừng, trước đây cô chưa từng chịu đói bao giờ, không ngờ cảm giác đói bụng lại khó chịu như thế.Cỗ thân thể này vừa nhìn là biết suy dinh dưỡng, cô quả thực khó mà tưởng tượng, đến cả bụng cũng không lấp đầy, đây rốt cuộc là hoàn cảnh nghèo khó tới nhường nào.Vào lúc cô đang ấn chiếc bụng khó mà chịu đựng chuẩn bị rời giường, Vương Vệ bưng một chiếc bát lớn sứt mẻ tiến vào, đi đến trước giường, trực tiếp đưa bát cho cô: “Tốn hai hào tiền, nhớ đấy, sau này phải trả cho tôi.” Đây là anh đi nhà ăn nhỏ của trạm y tế mua, mặc dù anh đã ăn đi một nửa, nhưng tốt xấu gì anh cũng cứu Tiêu Hiểu một mạng, ơn cứu mạng hai hào tiền là đã có thể báo đáp hay sao! Cho nên đem hai hào tiền quy hết về người Tiêu Hiểu, Vương Vệ một chút gánh nặng tâm lý cũng không có.Tiêu Hiểu nhận lấy bát, hạt cơm có hơi ố vàng, bên trên đặt hai miếng thịt không biết là thịt gì, bên cạnh còn đặt hai thứ tròn tròn màu vàng.Tiêu Hiểu cầm một cái bánh bao ngô lên, rất chân thành hỏi: “Đây là cái gì?” Cô biết không nên biểu hiện ra ngoài mặt, nhưng đồ bỏ vào miệng, trước khi biết rõ cô thật sự không muốn nuốt trọn.Vương Vệ ngạc nhiên: “Đầu óc cô sốt hỏng rồi hả? Bánh bao ngô mà cô không biết luôn rồi?”Tiêu Hiểu ồ một tiếng ngẩng đầu cười với Vương Vệ: “Em lừa anh đấy, em đương nhiên biết bánh bao ngô rồi, anh, em chính là xem xem anh có đau lòng em không thôi.”Ai ngờ câu này của cô vừa thốt ra, Vương Vệ lập tức giống như bị dọa mà chợt lùi về sau hai bước: “Cô! cô nói linh tinh gì vậy, cô ăn của cô đi.” Nói xong cứng ngắc quay người, ba bước gộp thành hai bước nhanh chóng ra khỏi phòng.Xem ra câu anh đó có nghĩa là anh Tình không sai rồi, nếu như không phải thích anh, Tiêu Hiểu để ý liệu anh có quan tâm cô không để làm gì? Vương Vệ phiền não lau mặt một cái, ôi, nha đầu này thật là quá không biết xấu hổ rồi.Dù Tiêu Hiểu có thông minh đi nữa, cũng không thể biết được hoạt động tâm lý của Vương Vệ rối rắm như nào, cô nghi hoặc nhìn ra cửa một cái, liền thu tầm mắt về, dùng đầu ngón tay chọc chọc hai cái bánh bao ngô, tuy nhiên trải qua đủ kiểu thủ pháp nấu nướng phiền phức, so với những đồ ăn khác mà nói, bánh ngô chẳng có bao nhiêu dinh dưỡng, chẳng qua là đồ mà mọi người lâu lâu thay đổi khẩu vị mà thôi.Tiêu Hiểu cầm bánh bao ngô lên cắn một miếng, bột ngô nghiền chẳng mịn tí nào, còn có chút mùi mốc, Tiêu Hiểu nuốt xuống xong lập tức cau mày lại.Đây là đồ cho người ăn?Tiêu Hiểu cố nén khó chịu ăn hết một cái bánh bao ngô, lại ăn mấy miếng cơm ố vàng, mùi vị khác thường của cơm rất nặng, theo lý mà nói tuy cô đã đổi một thân thể khác, khứu giác vị giác gì đó nên đều theo thân thể này mới đúng, Tiêu Hiểu có thể cảm nhận được khát vọng của thân thể này đối với đồ ăn trước mặt, nhưng cô lại mang cả khứu giác và vị giác nhạy bén tới theo, ngay cả đồ ăn dịch dinh dưỡng bồi dưỡng mà Tinh Tế chuyên dùng cô còn bới móc, huống chi là những đồ có mùi kỳ lạ này.Mặc dù biết thân thể này không cho phép cô kén ăn, hơn nữa từ ánh mắt không nỡ khi anh trai hờ kia đưa bát cho cô hồi nãy, liền biết được e là loại đồ ăn này ở đây đã được coi là tốt rồi.Nhưng cô thực sự ăn không nổi nữa, còn ăn nữa liền nôn mất.Tiêu Hiểu đặt bát sang một bên, ôm bụng lâm vào u sầu, cái gì cũng không biết, hai mắt tối đen, nếu như trước đó thì cô còn muốn từ từ nghĩ cách, nhưng hiện giờ ngay cả đồ ăn ở đây đều không thể ăn, sợ là còn chưa nghĩ ra cách cô liền đói chết rồi.Vương Vệ ở bên ngoài ngây ngốc một lúc, nghĩ chắc hẳn Tiêu Hiểu đã ăn xong, liền đi vào lấy bát, vừa nhìn, lập tức cau mày lại: “Sao còn thừa nhiều vậy?”.