"Khụ, khụ. . .", Tiêu Hiểu cảm thấy mí mắt giống như có gánh nặng ngàn cân, đầu choáng váng chìm vào hôn mê, cuống họng khô như thiêu như đốt, cả người tựa như đặt ở trên lửa nướng."Nước. . .", Tiêu Hiểu giãy dụa dùng hết sức lực toàn thân kêu lên, nhưng trên thực tế chẳng qua là tiếng muỗi vo ve, tựa hồ có người nào đó tới nghe nghe, sau đó đi ra. Không đầy một lát một đồ vật lạnh băng chạm đến môi của cô, nhận thấy được bên trong là nước, Tiêu Hiểu vội vàng nuốt từng ngụm từng ngụm, vừa uống nước vừa nghĩ: Vật nhỏ Vica S này, làm Robot quản gia, ngay cả cô ngã bệnh cũng không dự phòng được, dám tiêu cực biếng nhác như thế, chờ cô tỉnh rồi nhất định phải hạn chế quyền hạn của nó, cho dù nó ríu rít nũng nịu cũng không được.Uống nước xong, cuống họng của Tiêu Hiểu mới không còn nóng hừng hực nữa, cô muốn dạy dỗ Vica S một trận, nhưng ngay cả mí mắt cũng không mở nỗi, mơ mơ hồ hồ lại ngủ thiếp đi.Trước khi ngủ tựa hồ nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề.Vương Vệ sầu mi khổ kiểm nhìn…
Chương 27: 27: Nhà Họ Tiêu 2
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại LãoTác giả: Lão Nạp Bất Đổng ÁiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Khụ, khụ. . .", Tiêu Hiểu cảm thấy mí mắt giống như có gánh nặng ngàn cân, đầu choáng váng chìm vào hôn mê, cuống họng khô như thiêu như đốt, cả người tựa như đặt ở trên lửa nướng."Nước. . .", Tiêu Hiểu giãy dụa dùng hết sức lực toàn thân kêu lên, nhưng trên thực tế chẳng qua là tiếng muỗi vo ve, tựa hồ có người nào đó tới nghe nghe, sau đó đi ra. Không đầy một lát một đồ vật lạnh băng chạm đến môi của cô, nhận thấy được bên trong là nước, Tiêu Hiểu vội vàng nuốt từng ngụm từng ngụm, vừa uống nước vừa nghĩ: Vật nhỏ Vica S này, làm Robot quản gia, ngay cả cô ngã bệnh cũng không dự phòng được, dám tiêu cực biếng nhác như thế, chờ cô tỉnh rồi nhất định phải hạn chế quyền hạn của nó, cho dù nó ríu rít nũng nịu cũng không được.Uống nước xong, cuống họng của Tiêu Hiểu mới không còn nóng hừng hực nữa, cô muốn dạy dỗ Vica S một trận, nhưng ngay cả mí mắt cũng không mở nỗi, mơ mơ hồ hồ lại ngủ thiếp đi.Trước khi ngủ tựa hồ nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề.Vương Vệ sầu mi khổ kiểm nhìn… Trong phòng gà bay chó sủa, cuối cùng vẫn là cha Vương không thể nhịn được nữa, ở ngoài cửa sổ quát cho bọn họ một trận.Đừng nói bọn họ, trước đây ngay cả Vương Vệ cũng nghi ngờ liệu có phải bởi vì Tiêu Hiểu quá thích anh cho nên thà để bản thân chịu đói, cũng muốn để anh ăn no hay không, vì thế, Vương Vệ còn từng ép Tiêu Hiểu ăn thức ăn, thấy Tiêu Hiểu nôn anh mới không dám ép ăn nữa.Tiêu Hiểu đỏ vành mắt dựa vào vai của anh nhỏ giọng khóc trách: “Anh đừng cho tôi ăn nữa, anh ăn đi, nhìn anh gầy biết bao, tôi thật sự là ăn không vô....” Vì để tóm được triệt để người đồng minh Vương Vệ này, cô cố ý làm mơ hồ trọng điểm, hơn nữa cô cũng nói rõ rồi, còn Vương Vệ nghĩ như thế nào thì hoàn toàn xem bản thân anh.Cô vừa nói vậy, Vương Vệ càng tin Tiêu Hiểu là cố ý chừa đồ ăn để cho anh ăn, cổ họng cứng lại, ngoảnh đầu đi hơi đỏ mắt, ngày hôm sau mới sáng sớm đã chẳng thấy anh đâu, cho đến buổi trưa mới trở lại, mang về cho Tiêu Hiểu hai con cá.Cá là tươi mới, kỹ thuật nướng cá của Vương Vệ cũng rất tốt, chẳng biết anh làm như thế nào, nếu như người bình thường ăn, khả năng một chút mùi tanh của cá cũng không có.Mặc dù Tiêu Hiểu vẫn ngửi được mùi vị khác thường, nhưng quả thật đây là bữa cơm cô ăn no nhất trong suốt nhiều ngày qua.Tiêu Hiểu rất thông minh, dáng vẻ cóng đến run rẩy cùng với thời gian trì hoãn từ sau khi Vương Vệ trở về, liền biết được anh bắt được hai con cá này khó khăn cỡ nào.Tiêu Hiểu ôm cái bụng cuối cùng cũng no than thở một tiếng, thật lòng thật dạ nói: “Sau này đừng làm thế nữa, tôi chỉ là tạm thời khẩu vị không tốt, đến đầu xuân liền tốt ngay thôi.Nếu như anh xảy ra chuyện gì, tôi phải làm sao?” Tuy rằng trước đây cô là vì tranh thủ làm đồng minh của Vương Vệ, nhận được sự yêu thích của anh mới cố ý khoe tài thêm mấy phần trên cơ sở tính cách ban đầu của mình, nhưng người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình, Vương Vệ trông có bộ dáng như người sống chớ tới gần, thực ra lại thiện lương không gì bằng, đối xử tốt với anh một phần anh liền hận không thể trả lại mười phần.Tiêu Hiểu nghĩ, người như vậy vốn nên được người yêu mến....Mùng hai tết, con gái đã lấy chồng về nhà mẹ đẻ, Tiêu Hiểu cái gì cũng không rõ, tất nhiên không muốn trở về nhà họ Tiêu.Vương Vệ nhìn ra nỗi lo của cô: “Trở về đi, dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của cô, có tôi đây.”Thế là Tiêu Hiểu liền cùng với Vương Vệ về nhà họ Tiêu.Nhà họ Tiêu nằm ở cuối thôn, ở ngay dưới chân núi, không xa bên cạnh chính là nơi thanh niên trí thức của thôn Tiểu Tiền ở, hiện tại khắp nơi đều bị một tầng tuyết dày cộp bao phủ, nhóm thanh niên trí thức kia cũng không ra ngoài.Hai vợ chồng già nhà họ Tiêu thấy con gái trở về, chẳng những không có dáng vẻ vui mừng, mà ngược lại còn có chút không tự nhiên.Đặc biệt là cha Tiêu, vốn đã đen gầy, đứng trước mặt Vương Vệ cao ráo lại càng lộ ra thấp bé.Ông ấy đứng trước mặt Vương Vệ hiện ra vô cùng mất tự nhiên, xoa tay cẩn thận bảo Vương Vệ đi lên giường ngồi.Thấy hai vợ chồng già nhà họ Tiêu sợ Vương Vệ như vậy, Tiêu Hiểu có chút không vui.Vương Vệ lương thiện biết bao, thái độ những người này như vậy không phải càng khiến cho Vương Vệ khó chịu hay sao!Mẹ Tiêu nói thêm mấy câu, liền kéo Tiêu Hiểu định đi, trước khi đến Vương Vệ đã đem tình hình của nhà họ Tiêu nói rõ ràng cho cô, lúc này Tiêu Hiểu cũng không hoảng hốt, thuận theo mẹ Tiêu rời đi.Từ lúc Vương Vệ bước vào cửa nhà họ Tiêu, sau khi gọi một tiếng cha mẹ, liền ngồi lên giường không mở miệng nói nữa.Đối mặt với thôn bá của thôn Tiểu Tiền, tuy rằng hiện tại đã là con rể của ông ấy, nhưng cha Tiêu vẫn vô cùng sợ, lúc trước mẹ Tiêu hỏi này hỏi nọ, bầu không khí xem như không quá cứng ngắc, bây giờ Tiêu Hiểu và mẹ Tiêu vừa đi, còn lại cha vợ với con rể nhìn nhau không nói gì..
Trong phòng gà bay chó sủa, cuối cùng vẫn là cha Vương không thể nhịn được nữa, ở ngoài cửa sổ quát cho bọn họ một trận.Đừng nói bọn họ, trước đây ngay cả Vương Vệ cũng nghi ngờ liệu có phải bởi vì Tiêu Hiểu quá thích anh cho nên thà để bản thân chịu đói, cũng muốn để anh ăn no hay không, vì thế, Vương Vệ còn từng ép Tiêu Hiểu ăn thức ăn, thấy Tiêu Hiểu nôn anh mới không dám ép ăn nữa.Tiêu Hiểu đỏ vành mắt dựa vào vai của anh nhỏ giọng khóc trách: “Anh đừng cho tôi ăn nữa, anh ăn đi, nhìn anh gầy biết bao, tôi thật sự là ăn không vô....” Vì để tóm được triệt để người đồng minh Vương Vệ này, cô cố ý làm mơ hồ trọng điểm, hơn nữa cô cũng nói rõ rồi, còn Vương Vệ nghĩ như thế nào thì hoàn toàn xem bản thân anh.Cô vừa nói vậy, Vương Vệ càng tin Tiêu Hiểu là cố ý chừa đồ ăn để cho anh ăn, cổ họng cứng lại, ngoảnh đầu đi hơi đỏ mắt, ngày hôm sau mới sáng sớm đã chẳng thấy anh đâu, cho đến buổi trưa mới trở lại, mang về cho Tiêu Hiểu hai con cá.Cá là tươi mới, kỹ thuật nướng cá của Vương Vệ cũng rất tốt, chẳng biết anh làm như thế nào, nếu như người bình thường ăn, khả năng một chút mùi tanh của cá cũng không có.Mặc dù Tiêu Hiểu vẫn ngửi được mùi vị khác thường, nhưng quả thật đây là bữa cơm cô ăn no nhất trong suốt nhiều ngày qua.Tiêu Hiểu rất thông minh, dáng vẻ cóng đến run rẩy cùng với thời gian trì hoãn từ sau khi Vương Vệ trở về, liền biết được anh bắt được hai con cá này khó khăn cỡ nào.Tiêu Hiểu ôm cái bụng cuối cùng cũng no than thở một tiếng, thật lòng thật dạ nói: “Sau này đừng làm thế nữa, tôi chỉ là tạm thời khẩu vị không tốt, đến đầu xuân liền tốt ngay thôi.
Nếu như anh xảy ra chuyện gì, tôi phải làm sao?” Tuy rằng trước đây cô là vì tranh thủ làm đồng minh của Vương Vệ, nhận được sự yêu thích của anh mới cố ý khoe tài thêm mấy phần trên cơ sở tính cách ban đầu của mình, nhưng người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình, Vương Vệ trông có bộ dáng như người sống chớ tới gần, thực ra lại thiện lương không gì bằng, đối xử tốt với anh một phần anh liền hận không thể trả lại mười phần.Tiêu Hiểu nghĩ, người như vậy vốn nên được người yêu mến....Mùng hai tết, con gái đã lấy chồng về nhà mẹ đẻ, Tiêu Hiểu cái gì cũng không rõ, tất nhiên không muốn trở về nhà họ Tiêu.
Vương Vệ nhìn ra nỗi lo của cô: “Trở về đi, dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của cô, có tôi đây.”Thế là Tiêu Hiểu liền cùng với Vương Vệ về nhà họ Tiêu.Nhà họ Tiêu nằm ở cuối thôn, ở ngay dưới chân núi, không xa bên cạnh chính là nơi thanh niên trí thức của thôn Tiểu Tiền ở, hiện tại khắp nơi đều bị một tầng tuyết dày cộp bao phủ, nhóm thanh niên trí thức kia cũng không ra ngoài.Hai vợ chồng già nhà họ Tiêu thấy con gái trở về, chẳng những không có dáng vẻ vui mừng, mà ngược lại còn có chút không tự nhiên.
Đặc biệt là cha Tiêu, vốn đã đen gầy, đứng trước mặt Vương Vệ cao ráo lại càng lộ ra thấp bé.Ông ấy đứng trước mặt Vương Vệ hiện ra vô cùng mất tự nhiên, xoa tay cẩn thận bảo Vương Vệ đi lên giường ngồi.
Thấy hai vợ chồng già nhà họ Tiêu sợ Vương Vệ như vậy, Tiêu Hiểu có chút không vui.
Vương Vệ lương thiện biết bao, thái độ những người này như vậy không phải càng khiến cho Vương Vệ khó chịu hay sao!Mẹ Tiêu nói thêm mấy câu, liền kéo Tiêu Hiểu định đi, trước khi đến Vương Vệ đã đem tình hình của nhà họ Tiêu nói rõ ràng cho cô, lúc này Tiêu Hiểu cũng không hoảng hốt, thuận theo mẹ Tiêu rời đi.Từ lúc Vương Vệ bước vào cửa nhà họ Tiêu, sau khi gọi một tiếng cha mẹ, liền ngồi lên giường không mở miệng nói nữa.
Đối mặt với thôn bá của thôn Tiểu Tiền, tuy rằng hiện tại đã là con rể của ông ấy, nhưng cha Tiêu vẫn vô cùng sợ, lúc trước mẹ Tiêu hỏi này hỏi nọ, bầu không khí xem như không quá cứng ngắc, bây giờ Tiêu Hiểu và mẹ Tiêu vừa đi, còn lại cha vợ với con rể nhìn nhau không nói gì..
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại LãoTác giả: Lão Nạp Bất Đổng ÁiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Khụ, khụ. . .", Tiêu Hiểu cảm thấy mí mắt giống như có gánh nặng ngàn cân, đầu choáng váng chìm vào hôn mê, cuống họng khô như thiêu như đốt, cả người tựa như đặt ở trên lửa nướng."Nước. . .", Tiêu Hiểu giãy dụa dùng hết sức lực toàn thân kêu lên, nhưng trên thực tế chẳng qua là tiếng muỗi vo ve, tựa hồ có người nào đó tới nghe nghe, sau đó đi ra. Không đầy một lát một đồ vật lạnh băng chạm đến môi của cô, nhận thấy được bên trong là nước, Tiêu Hiểu vội vàng nuốt từng ngụm từng ngụm, vừa uống nước vừa nghĩ: Vật nhỏ Vica S này, làm Robot quản gia, ngay cả cô ngã bệnh cũng không dự phòng được, dám tiêu cực biếng nhác như thế, chờ cô tỉnh rồi nhất định phải hạn chế quyền hạn của nó, cho dù nó ríu rít nũng nịu cũng không được.Uống nước xong, cuống họng của Tiêu Hiểu mới không còn nóng hừng hực nữa, cô muốn dạy dỗ Vica S một trận, nhưng ngay cả mí mắt cũng không mở nỗi, mơ mơ hồ hồ lại ngủ thiếp đi.Trước khi ngủ tựa hồ nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề.Vương Vệ sầu mi khổ kiểm nhìn… Trong phòng gà bay chó sủa, cuối cùng vẫn là cha Vương không thể nhịn được nữa, ở ngoài cửa sổ quát cho bọn họ một trận.Đừng nói bọn họ, trước đây ngay cả Vương Vệ cũng nghi ngờ liệu có phải bởi vì Tiêu Hiểu quá thích anh cho nên thà để bản thân chịu đói, cũng muốn để anh ăn no hay không, vì thế, Vương Vệ còn từng ép Tiêu Hiểu ăn thức ăn, thấy Tiêu Hiểu nôn anh mới không dám ép ăn nữa.Tiêu Hiểu đỏ vành mắt dựa vào vai của anh nhỏ giọng khóc trách: “Anh đừng cho tôi ăn nữa, anh ăn đi, nhìn anh gầy biết bao, tôi thật sự là ăn không vô....” Vì để tóm được triệt để người đồng minh Vương Vệ này, cô cố ý làm mơ hồ trọng điểm, hơn nữa cô cũng nói rõ rồi, còn Vương Vệ nghĩ như thế nào thì hoàn toàn xem bản thân anh.Cô vừa nói vậy, Vương Vệ càng tin Tiêu Hiểu là cố ý chừa đồ ăn để cho anh ăn, cổ họng cứng lại, ngoảnh đầu đi hơi đỏ mắt, ngày hôm sau mới sáng sớm đã chẳng thấy anh đâu, cho đến buổi trưa mới trở lại, mang về cho Tiêu Hiểu hai con cá.Cá là tươi mới, kỹ thuật nướng cá của Vương Vệ cũng rất tốt, chẳng biết anh làm như thế nào, nếu như người bình thường ăn, khả năng một chút mùi tanh của cá cũng không có.Mặc dù Tiêu Hiểu vẫn ngửi được mùi vị khác thường, nhưng quả thật đây là bữa cơm cô ăn no nhất trong suốt nhiều ngày qua.Tiêu Hiểu rất thông minh, dáng vẻ cóng đến run rẩy cùng với thời gian trì hoãn từ sau khi Vương Vệ trở về, liền biết được anh bắt được hai con cá này khó khăn cỡ nào.Tiêu Hiểu ôm cái bụng cuối cùng cũng no than thở một tiếng, thật lòng thật dạ nói: “Sau này đừng làm thế nữa, tôi chỉ là tạm thời khẩu vị không tốt, đến đầu xuân liền tốt ngay thôi.Nếu như anh xảy ra chuyện gì, tôi phải làm sao?” Tuy rằng trước đây cô là vì tranh thủ làm đồng minh của Vương Vệ, nhận được sự yêu thích của anh mới cố ý khoe tài thêm mấy phần trên cơ sở tính cách ban đầu của mình, nhưng người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình, Vương Vệ trông có bộ dáng như người sống chớ tới gần, thực ra lại thiện lương không gì bằng, đối xử tốt với anh một phần anh liền hận không thể trả lại mười phần.Tiêu Hiểu nghĩ, người như vậy vốn nên được người yêu mến....Mùng hai tết, con gái đã lấy chồng về nhà mẹ đẻ, Tiêu Hiểu cái gì cũng không rõ, tất nhiên không muốn trở về nhà họ Tiêu.Vương Vệ nhìn ra nỗi lo của cô: “Trở về đi, dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của cô, có tôi đây.”Thế là Tiêu Hiểu liền cùng với Vương Vệ về nhà họ Tiêu.Nhà họ Tiêu nằm ở cuối thôn, ở ngay dưới chân núi, không xa bên cạnh chính là nơi thanh niên trí thức của thôn Tiểu Tiền ở, hiện tại khắp nơi đều bị một tầng tuyết dày cộp bao phủ, nhóm thanh niên trí thức kia cũng không ra ngoài.Hai vợ chồng già nhà họ Tiêu thấy con gái trở về, chẳng những không có dáng vẻ vui mừng, mà ngược lại còn có chút không tự nhiên.Đặc biệt là cha Tiêu, vốn đã đen gầy, đứng trước mặt Vương Vệ cao ráo lại càng lộ ra thấp bé.Ông ấy đứng trước mặt Vương Vệ hiện ra vô cùng mất tự nhiên, xoa tay cẩn thận bảo Vương Vệ đi lên giường ngồi.Thấy hai vợ chồng già nhà họ Tiêu sợ Vương Vệ như vậy, Tiêu Hiểu có chút không vui.Vương Vệ lương thiện biết bao, thái độ những người này như vậy không phải càng khiến cho Vương Vệ khó chịu hay sao!Mẹ Tiêu nói thêm mấy câu, liền kéo Tiêu Hiểu định đi, trước khi đến Vương Vệ đã đem tình hình của nhà họ Tiêu nói rõ ràng cho cô, lúc này Tiêu Hiểu cũng không hoảng hốt, thuận theo mẹ Tiêu rời đi.Từ lúc Vương Vệ bước vào cửa nhà họ Tiêu, sau khi gọi một tiếng cha mẹ, liền ngồi lên giường không mở miệng nói nữa.Đối mặt với thôn bá của thôn Tiểu Tiền, tuy rằng hiện tại đã là con rể của ông ấy, nhưng cha Tiêu vẫn vô cùng sợ, lúc trước mẹ Tiêu hỏi này hỏi nọ, bầu không khí xem như không quá cứng ngắc, bây giờ Tiêu Hiểu và mẹ Tiêu vừa đi, còn lại cha vợ với con rể nhìn nhau không nói gì..