“A a a...”Cách một lớp rèm, thỉnh thoảng có tiếng phụ nữ gào thét vọng ra. Trong gian nhà chính bên ngoài rèm có rất nhiều người, có người đang thong thả ngồi trên ghế, có người lại đang không ngừng lo lắng, đi qua đi lại.Nhất là một người đàn ông nhã nhặn mặc quân phục màu xanh đậm, chân mang đôi giày quân đội đang không ngừng dậm xuống đất, dáng vẻ gấp gáp nhìn vào trong phòng.“Kiến Nghiệp à, con yên lặng một chút, con cứ đi tới đi lui như vậy, mẹ nhìn mà chóng hết cả mặt." Miêu Thúy Hoa day trán, nhìn đứa con trai đang đứng ngồi không yên, có chút bất lực nói.Đây cũng là lần thứ hai vợ ông sinh con, nhưng ông vẫn lo lắng thấp thỏm y như lần đầu làm cha.“Đúng vậy, chú ba à, em dâu cũng không phải lần đầu tiên sinh con. Hơn nữa phụ nữ đã trải qua một lần sinh nở, lần sau sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Với lại em dâu chưa từng chịu nỗi đau gì, cho nên lần này mới hét to một chút. Nếu đổi lại là chị hay vợ chú hai thì làm gì khó khăn như vậy."Một người phụ nữ hơi béo ngồi trên ghế, liếc…
Chương 25: 25: Hắc Nữu Hắc Bàn 1
Thập Niên 60 Nhật Ký Nuông ChiềuTác giả: Ma ĐậuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“A a a...”Cách một lớp rèm, thỉnh thoảng có tiếng phụ nữ gào thét vọng ra. Trong gian nhà chính bên ngoài rèm có rất nhiều người, có người đang thong thả ngồi trên ghế, có người lại đang không ngừng lo lắng, đi qua đi lại.Nhất là một người đàn ông nhã nhặn mặc quân phục màu xanh đậm, chân mang đôi giày quân đội đang không ngừng dậm xuống đất, dáng vẻ gấp gáp nhìn vào trong phòng.“Kiến Nghiệp à, con yên lặng một chút, con cứ đi tới đi lui như vậy, mẹ nhìn mà chóng hết cả mặt." Miêu Thúy Hoa day trán, nhìn đứa con trai đang đứng ngồi không yên, có chút bất lực nói.Đây cũng là lần thứ hai vợ ông sinh con, nhưng ông vẫn lo lắng thấp thỏm y như lần đầu làm cha.“Đúng vậy, chú ba à, em dâu cũng không phải lần đầu tiên sinh con. Hơn nữa phụ nữ đã trải qua một lần sinh nở, lần sau sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Với lại em dâu chưa từng chịu nỗi đau gì, cho nên lần này mới hét to một chút. Nếu đổi lại là chị hay vợ chú hai thì làm gì khó khăn như vậy."Một người phụ nữ hơi béo ngồi trên ghế, liếc… Miêu Thúy Hoa không nói gì, nhìn Điền Phương một cái.Tất cả mọi người đều nói bà và chồng trọng nam khinh nữ, nhưng thật ra không phải vậy, không nhìn thấy bà thương An An nhiều thế nào sao.Đơn thuần là do vợ chồng chú hai nghĩ không thoáng, cứ đi chà đạp con gái của mình, con gái của mình mà mình còn không thương, vậy người bà nội này còn có thể nói gì đây.Tùy chúng nó vậy, dù sao đồ bà cũng chia công bằng, nhà chú hai dung túng cho Hướng Quốc của nhà bác cả giành đồ chơi của con gái họ, đó là do chúng nó không có năng lực làm cha mẹ.Đợi An An lớn thêm chút, nếu như Hướng Quốc dám giành đồ chơi của An An, chắc chắn sẽ bị Kiến Nghiệp tát cho một cái.Bà rõ ràng là một bà lão văn minh tiến bộ, chỉ là hai vợ chồng nhà chú hai quá ngu ngốc, nên người ở bên ngoài còn đồn thổi bà là một người bà nội độc ác chèn ép cháu gái, bà còn oan ức đây!Về điểm này, Miêu Thúy Hoa xem thường đứa con trai thứ hai của mình, đều là nòi giống của mình, mình cũng không quan tâm, còn mong người khác phải bảo vệ giúp nó sao.Rõ ràng lúc trước cũng không thấy Kiến Đảng đối xử tệ với em gái Cố Nhã Cầm, Miêu Thúy Hoa cảm thấy nhất định là do con dâu không tốt, đã dạy hư con trai bà.Nhưng mà, bà cũng chỉ cằn nhằn ở trong lòng, bà bây giờ thương yêu cháu trai cháu gái của thằng ba còn không kịp, lấy đâu ra thời gian đi quản thằng hai xấu tính này.Giống như nhà con trai lớn lầm bầm, ai bảo bà thiên vị cơ chứ.Điền Phương bị chị dâu nhắc đến chỗ đau của mình, đột nhiên chùng xuống, nhìn về phía đứa con gái lơ mơ của bản thân, trong lòng oán hận tại sao không phải là con trai, cũng không còn sức tranh cãi với Vương Mai, xem là ngầm mặc nhận lời của Vương Mai nói.Dáng vẻ này của bà ta, càng khiến cho Miêu Thúy Hoa lắc đầu.“Được, nhà thằng cả chia tám mươi, nhà thằng hai và thằng ba đều bảy mươi, mẹ và cha con sau này sẽ ở với thằng ba, sau này sinh lão bệnh tử cũng không cần phải hiếu kính giống như vậy, tất cả đều do thằng ba chịu trách nhiệm.Các con có lòng hiếu thuận, năm mới lễ tết xách ít đồ sang thăm hai ông bà già chúng ta là được.Nếu không có, mẹ và cha cũng không mắng chửi gì các con.”Trợ cấp của Cố Bảo Điền cũng đã đủ để nuôi cả nhà họ Cố, làm gì còn cần con cái phụng dưỡng, đó chỉ là cách quang minh chính đại để trợ cấp cho nhà thằng ba mà thôi.Người duy nhất có mặt ở đây là Lâm Bá không phải người của nhà họ Cố, ông ta có chút đồng tình với Cố Kiến Quân và Cố Kiến Đảng.Tuy nhiên, hai ông bà nhà họ Cố có lý chẳng sợ, hai người kia chịu uất ức lại không cảm thấy mình uất ức, một người ngoài như ông có thể nói gì.Còn lại nồi chảo, quần áo chăn gối đều được chia làm bốn phần bằng nhau, mọi người đều không có ý kiến gì.Cuối cùng, do Lâm Bá làm bản thỏa thuận chia tài sản, sau đó mấy anh em Cố Kiến Quân ấn dấu ngón tay cái, hoàn tất việc phân chia tài sản lần này.Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hết sáu tháng, nhà mới của họ Cố cũng đã xây xong, Miêu Thúy Hoa đã sớm dẫn một nhà đứa ba dọn qua.Vì để xây căn nhà này Miêu Thúy Hoa đã tốn rất nhiều tiền, vượt xa dự toán năm trăm tệ ban đầu của bà, hơn một ngàn tệ được cất riêng cũng đã lấy ra dùng không ít.Nhà mới của họ Cố rất khí phái, là một ngôi nhà lát đá xanh hiếm thấy ở thôn Tiểu Phong, ngôi nhà vừa kiên cố vừa sáng láng.Mỗi bức tường trong nhà đều được lót một lớp sơn trắng, trên cửa sổ còn có vài mảnh vải hoa, bàn ghế nội thất trong nhà đều là mời thợ mộc lão làng trong thôn dùng gỗ tốt để đóng.Đồ đạc mới toanh khiến ngôi nhà trở nên sáng sủa, tất cả những người đến tham quan đều không ngừng khen ngợi ngôi nhà mới này.Miêu Thúy Hoa nghĩ xa, đặc biệt làm thêm mấy phòng, để cho cháu trai sau này cưới vợ, còn giành một phòng cho cháu gái bảo bối của mình.Tủ quần áo bàn trang điểm đều đã làm xong, chỉ là Cố An An bây giờ vẫn còn nhỏ chưa dùng được, làm một đứa bé nên Cố An An vẫn còn được ngủ với cha mẹ.Lúc này Cố An An đã gần tám tháng rồi, đã biết lật ngồi bò, vì ăn uống đầy đủ nên tay chân bé nhỏ ngày càng khỏe.Nhưng lúc này cô đang nằm ngửa trên giường giơ hai tay ra, khua khoắng tứ chi, mệt đến đỏ cả mặt, nhưng cũng không lật được người.Do thời tiết cũng đang dần chuyển lạnh, sức đề kháng của trẻ con lại kém nhất, mặc dù là đang ở trên giường ấm áp, Cố Nhã Cầm cũng quấn chặt con gái của mình..
Miêu Thúy Hoa không nói gì, nhìn Điền Phương một cái.Tất cả mọi người đều nói bà và chồng trọng nam khinh nữ, nhưng thật ra không phải vậy, không nhìn thấy bà thương An An nhiều thế nào sao.Đơn thuần là do vợ chồng chú hai nghĩ không thoáng, cứ đi chà đạp con gái của mình, con gái của mình mà mình còn không thương, vậy người bà nội này còn có thể nói gì đây.Tùy chúng nó vậy, dù sao đồ bà cũng chia công bằng, nhà chú hai dung túng cho Hướng Quốc của nhà bác cả giành đồ chơi của con gái họ, đó là do chúng nó không có năng lực làm cha mẹ.
Đợi An An lớn thêm chút, nếu như Hướng Quốc dám giành đồ chơi của An An, chắc chắn sẽ bị Kiến Nghiệp tát cho một cái.Bà rõ ràng là một bà lão văn minh tiến bộ, chỉ là hai vợ chồng nhà chú hai quá ngu ngốc, nên người ở bên ngoài còn đồn thổi bà là một người bà nội độc ác chèn ép cháu gái, bà còn oan ức đây!Về điểm này, Miêu Thúy Hoa xem thường đứa con trai thứ hai của mình, đều là nòi giống của mình, mình cũng không quan tâm, còn mong người khác phải bảo vệ giúp nó sao.Rõ ràng lúc trước cũng không thấy Kiến Đảng đối xử tệ với em gái Cố Nhã Cầm, Miêu Thúy Hoa cảm thấy nhất định là do con dâu không tốt, đã dạy hư con trai bà.Nhưng mà, bà cũng chỉ cằn nhằn ở trong lòng, bà bây giờ thương yêu cháu trai cháu gái của thằng ba còn không kịp, lấy đâu ra thời gian đi quản thằng hai xấu tính này.Giống như nhà con trai lớn lầm bầm, ai bảo bà thiên vị cơ chứ.Điền Phương bị chị dâu nhắc đến chỗ đau của mình, đột nhiên chùng xuống, nhìn về phía đứa con gái lơ mơ của bản thân, trong lòng oán hận tại sao không phải là con trai, cũng không còn sức tranh cãi với Vương Mai, xem là ngầm mặc nhận lời của Vương Mai nói.Dáng vẻ này của bà ta, càng khiến cho Miêu Thúy Hoa lắc đầu.“Được, nhà thằng cả chia tám mươi, nhà thằng hai và thằng ba đều bảy mươi, mẹ và cha con sau này sẽ ở với thằng ba, sau này sinh lão bệnh tử cũng không cần phải hiếu kính giống như vậy, tất cả đều do thằng ba chịu trách nhiệm.
Các con có lòng hiếu thuận, năm mới lễ tết xách ít đồ sang thăm hai ông bà già chúng ta là được.
Nếu không có, mẹ và cha cũng không mắng chửi gì các con.”Trợ cấp của Cố Bảo Điền cũng đã đủ để nuôi cả nhà họ Cố, làm gì còn cần con cái phụng dưỡng, đó chỉ là cách quang minh chính đại để trợ cấp cho nhà thằng ba mà thôi.Người duy nhất có mặt ở đây là Lâm Bá không phải người của nhà họ Cố, ông ta có chút đồng tình với Cố Kiến Quân và Cố Kiến Đảng.
Tuy nhiên, hai ông bà nhà họ Cố có lý chẳng sợ, hai người kia chịu uất ức lại không cảm thấy mình uất ức, một người ngoài như ông có thể nói gì.Còn lại nồi chảo, quần áo chăn gối đều được chia làm bốn phần bằng nhau, mọi người đều không có ý kiến gì.
Cuối cùng, do Lâm Bá làm bản thỏa thuận chia tài sản, sau đó mấy anh em Cố Kiến Quân ấn dấu ngón tay cái, hoàn tất việc phân chia tài sản lần này.Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hết sáu tháng, nhà mới của họ Cố cũng đã xây xong, Miêu Thúy Hoa đã sớm dẫn một nhà đứa ba dọn qua.Vì để xây căn nhà này Miêu Thúy Hoa đã tốn rất nhiều tiền, vượt xa dự toán năm trăm tệ ban đầu của bà, hơn một ngàn tệ được cất riêng cũng đã lấy ra dùng không ít.Nhà mới của họ Cố rất khí phái, là một ngôi nhà lát đá xanh hiếm thấy ở thôn Tiểu Phong, ngôi nhà vừa kiên cố vừa sáng láng.Mỗi bức tường trong nhà đều được lót một lớp sơn trắng, trên cửa sổ còn có vài mảnh vải hoa, bàn ghế nội thất trong nhà đều là mời thợ mộc lão làng trong thôn dùng gỗ tốt để đóng.Đồ đạc mới toanh khiến ngôi nhà trở nên sáng sủa, tất cả những người đến tham quan đều không ngừng khen ngợi ngôi nhà mới này.Miêu Thúy Hoa nghĩ xa, đặc biệt làm thêm mấy phòng, để cho cháu trai sau này cưới vợ, còn giành một phòng cho cháu gái bảo bối của mình.Tủ quần áo bàn trang điểm đều đã làm xong, chỉ là Cố An An bây giờ vẫn còn nhỏ chưa dùng được, làm một đứa bé nên Cố An An vẫn còn được ngủ với cha mẹ.Lúc này Cố An An đã gần tám tháng rồi, đã biết lật ngồi bò, vì ăn uống đầy đủ nên tay chân bé nhỏ ngày càng khỏe.Nhưng lúc này cô đang nằm ngửa trên giường giơ hai tay ra, khua khoắng tứ chi, mệt đến đỏ cả mặt, nhưng cũng không lật được người.Do thời tiết cũng đang dần chuyển lạnh, sức đề kháng của trẻ con lại kém nhất, mặc dù là đang ở trên giường ấm áp, Cố Nhã Cầm cũng quấn chặt con gái của mình..
Thập Niên 60 Nhật Ký Nuông ChiềuTác giả: Ma ĐậuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“A a a...”Cách một lớp rèm, thỉnh thoảng có tiếng phụ nữ gào thét vọng ra. Trong gian nhà chính bên ngoài rèm có rất nhiều người, có người đang thong thả ngồi trên ghế, có người lại đang không ngừng lo lắng, đi qua đi lại.Nhất là một người đàn ông nhã nhặn mặc quân phục màu xanh đậm, chân mang đôi giày quân đội đang không ngừng dậm xuống đất, dáng vẻ gấp gáp nhìn vào trong phòng.“Kiến Nghiệp à, con yên lặng một chút, con cứ đi tới đi lui như vậy, mẹ nhìn mà chóng hết cả mặt." Miêu Thúy Hoa day trán, nhìn đứa con trai đang đứng ngồi không yên, có chút bất lực nói.Đây cũng là lần thứ hai vợ ông sinh con, nhưng ông vẫn lo lắng thấp thỏm y như lần đầu làm cha.“Đúng vậy, chú ba à, em dâu cũng không phải lần đầu tiên sinh con. Hơn nữa phụ nữ đã trải qua một lần sinh nở, lần sau sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Với lại em dâu chưa từng chịu nỗi đau gì, cho nên lần này mới hét to một chút. Nếu đổi lại là chị hay vợ chú hai thì làm gì khó khăn như vậy."Một người phụ nữ hơi béo ngồi trên ghế, liếc… Miêu Thúy Hoa không nói gì, nhìn Điền Phương một cái.Tất cả mọi người đều nói bà và chồng trọng nam khinh nữ, nhưng thật ra không phải vậy, không nhìn thấy bà thương An An nhiều thế nào sao.Đơn thuần là do vợ chồng chú hai nghĩ không thoáng, cứ đi chà đạp con gái của mình, con gái của mình mà mình còn không thương, vậy người bà nội này còn có thể nói gì đây.Tùy chúng nó vậy, dù sao đồ bà cũng chia công bằng, nhà chú hai dung túng cho Hướng Quốc của nhà bác cả giành đồ chơi của con gái họ, đó là do chúng nó không có năng lực làm cha mẹ.Đợi An An lớn thêm chút, nếu như Hướng Quốc dám giành đồ chơi của An An, chắc chắn sẽ bị Kiến Nghiệp tát cho một cái.Bà rõ ràng là một bà lão văn minh tiến bộ, chỉ là hai vợ chồng nhà chú hai quá ngu ngốc, nên người ở bên ngoài còn đồn thổi bà là một người bà nội độc ác chèn ép cháu gái, bà còn oan ức đây!Về điểm này, Miêu Thúy Hoa xem thường đứa con trai thứ hai của mình, đều là nòi giống của mình, mình cũng không quan tâm, còn mong người khác phải bảo vệ giúp nó sao.Rõ ràng lúc trước cũng không thấy Kiến Đảng đối xử tệ với em gái Cố Nhã Cầm, Miêu Thúy Hoa cảm thấy nhất định là do con dâu không tốt, đã dạy hư con trai bà.Nhưng mà, bà cũng chỉ cằn nhằn ở trong lòng, bà bây giờ thương yêu cháu trai cháu gái của thằng ba còn không kịp, lấy đâu ra thời gian đi quản thằng hai xấu tính này.Giống như nhà con trai lớn lầm bầm, ai bảo bà thiên vị cơ chứ.Điền Phương bị chị dâu nhắc đến chỗ đau của mình, đột nhiên chùng xuống, nhìn về phía đứa con gái lơ mơ của bản thân, trong lòng oán hận tại sao không phải là con trai, cũng không còn sức tranh cãi với Vương Mai, xem là ngầm mặc nhận lời của Vương Mai nói.Dáng vẻ này của bà ta, càng khiến cho Miêu Thúy Hoa lắc đầu.“Được, nhà thằng cả chia tám mươi, nhà thằng hai và thằng ba đều bảy mươi, mẹ và cha con sau này sẽ ở với thằng ba, sau này sinh lão bệnh tử cũng không cần phải hiếu kính giống như vậy, tất cả đều do thằng ba chịu trách nhiệm.Các con có lòng hiếu thuận, năm mới lễ tết xách ít đồ sang thăm hai ông bà già chúng ta là được.Nếu không có, mẹ và cha cũng không mắng chửi gì các con.”Trợ cấp của Cố Bảo Điền cũng đã đủ để nuôi cả nhà họ Cố, làm gì còn cần con cái phụng dưỡng, đó chỉ là cách quang minh chính đại để trợ cấp cho nhà thằng ba mà thôi.Người duy nhất có mặt ở đây là Lâm Bá không phải người của nhà họ Cố, ông ta có chút đồng tình với Cố Kiến Quân và Cố Kiến Đảng.Tuy nhiên, hai ông bà nhà họ Cố có lý chẳng sợ, hai người kia chịu uất ức lại không cảm thấy mình uất ức, một người ngoài như ông có thể nói gì.Còn lại nồi chảo, quần áo chăn gối đều được chia làm bốn phần bằng nhau, mọi người đều không có ý kiến gì.Cuối cùng, do Lâm Bá làm bản thỏa thuận chia tài sản, sau đó mấy anh em Cố Kiến Quân ấn dấu ngón tay cái, hoàn tất việc phân chia tài sản lần này.Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hết sáu tháng, nhà mới của họ Cố cũng đã xây xong, Miêu Thúy Hoa đã sớm dẫn một nhà đứa ba dọn qua.Vì để xây căn nhà này Miêu Thúy Hoa đã tốn rất nhiều tiền, vượt xa dự toán năm trăm tệ ban đầu của bà, hơn một ngàn tệ được cất riêng cũng đã lấy ra dùng không ít.Nhà mới của họ Cố rất khí phái, là một ngôi nhà lát đá xanh hiếm thấy ở thôn Tiểu Phong, ngôi nhà vừa kiên cố vừa sáng láng.Mỗi bức tường trong nhà đều được lót một lớp sơn trắng, trên cửa sổ còn có vài mảnh vải hoa, bàn ghế nội thất trong nhà đều là mời thợ mộc lão làng trong thôn dùng gỗ tốt để đóng.Đồ đạc mới toanh khiến ngôi nhà trở nên sáng sủa, tất cả những người đến tham quan đều không ngừng khen ngợi ngôi nhà mới này.Miêu Thúy Hoa nghĩ xa, đặc biệt làm thêm mấy phòng, để cho cháu trai sau này cưới vợ, còn giành một phòng cho cháu gái bảo bối của mình.Tủ quần áo bàn trang điểm đều đã làm xong, chỉ là Cố An An bây giờ vẫn còn nhỏ chưa dùng được, làm một đứa bé nên Cố An An vẫn còn được ngủ với cha mẹ.Lúc này Cố An An đã gần tám tháng rồi, đã biết lật ngồi bò, vì ăn uống đầy đủ nên tay chân bé nhỏ ngày càng khỏe.Nhưng lúc này cô đang nằm ngửa trên giường giơ hai tay ra, khua khoắng tứ chi, mệt đến đỏ cả mặt, nhưng cũng không lật được người.Do thời tiết cũng đang dần chuyển lạnh, sức đề kháng của trẻ con lại kém nhất, mặc dù là đang ở trên giường ấm áp, Cố Nhã Cầm cũng quấn chặt con gái của mình..