"Khụ, khụ. . .", Tiêu Hiểu cảm thấy mí mắt giống như có gánh nặng ngàn cân, đầu choáng váng chìm vào hôn mê, cuống họng khô như thiêu như đốt, cả người tựa như đặt ở trên lửa nướng."Nước. . .", Tiêu Hiểu giãy dụa dùng hết sức lực toàn thân kêu lên, nhưng trên thực tế chẳng qua là tiếng muỗi vo ve, tựa hồ có người nào đó tới nghe nghe, sau đó đi ra. Không đầy một lát một đồ vật lạnh băng chạm đến môi của cô, nhận thấy được bên trong là nước, Tiêu Hiểu vội vàng nuốt từng ngụm từng ngụm, vừa uống nước vừa nghĩ: Vật nhỏ Vica S này, làm Robot quản gia, ngay cả cô ngã bệnh cũng không dự phòng được, dám tiêu cực biếng nhác như thế, chờ cô tỉnh rồi nhất định phải hạn chế quyền hạn của nó, cho dù nó ríu rít nũng nịu cũng không được.Uống nước xong, cuống họng của Tiêu Hiểu mới không còn nóng hừng hực nữa, cô muốn dạy dỗ Vica S một trận, nhưng ngay cả mí mắt cũng không mở nỗi, mơ mơ hồ hồ lại ngủ thiếp đi.Trước khi ngủ tựa hồ nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề.Vương Vệ sầu mi khổ kiểm nhìn…
Chương 176: Chương 176
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại LãoTác giả: Lão Nạp Bất Đổng ÁiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Khụ, khụ. . .", Tiêu Hiểu cảm thấy mí mắt giống như có gánh nặng ngàn cân, đầu choáng váng chìm vào hôn mê, cuống họng khô như thiêu như đốt, cả người tựa như đặt ở trên lửa nướng."Nước. . .", Tiêu Hiểu giãy dụa dùng hết sức lực toàn thân kêu lên, nhưng trên thực tế chẳng qua là tiếng muỗi vo ve, tựa hồ có người nào đó tới nghe nghe, sau đó đi ra. Không đầy một lát một đồ vật lạnh băng chạm đến môi của cô, nhận thấy được bên trong là nước, Tiêu Hiểu vội vàng nuốt từng ngụm từng ngụm, vừa uống nước vừa nghĩ: Vật nhỏ Vica S này, làm Robot quản gia, ngay cả cô ngã bệnh cũng không dự phòng được, dám tiêu cực biếng nhác như thế, chờ cô tỉnh rồi nhất định phải hạn chế quyền hạn của nó, cho dù nó ríu rít nũng nịu cũng không được.Uống nước xong, cuống họng của Tiêu Hiểu mới không còn nóng hừng hực nữa, cô muốn dạy dỗ Vica S một trận, nhưng ngay cả mí mắt cũng không mở nỗi, mơ mơ hồ hồ lại ngủ thiếp đi.Trước khi ngủ tựa hồ nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề.Vương Vệ sầu mi khổ kiểm nhìn… Tưởng Văn Văn hừ lạnh một tiếng: “Chúng ta không liên quan gì nhỉ, cô tới tìm tôi làm gì?”Tiêu Hiểu dựa vào vai Vương Vệ,nghiêng đầu, giống như vô cùng bất ngờ Tưởng Văn Văn lại nói như vậy: “Chị Văn Văn, rõ ràng lúc trước từng nói là rất thích em, còn tâm sự với em, giờ chị nói như vậy, em đau lòng đó.”Mấy nữ thanh niên tri thức ở sau Tưởng Văn Văn kinh ngạc nhìn cô ta: Cô ta và Tiêu Nhị Muội có quan hệ tốt? Sao các cô ấy không biết?TBC“Tôi mà lại tâm sự với cô!” Trong lòng Tưởng Văn Văn hừ một tiếng, lần ở ngoài ruộng là vì xúi giục Tiêu Hiểu mới nói như vậy. Không ngờ lại bị Tiêu Hiểu lừa, giờ cô còn trợn mắt nói dối, đây là được lợi nên tới khoe mẽ?Vương Vệ nghe Tưởng Văn Văn còn tâm sự với Tiêu Hiểu thì lập tức không vui, nhìn Tưởng Văn Văn như là hồ ly tinh phá hỏng tình cảm vợ chồng bọn họ vậy.Tưởng Văn Văn bị ánh mắt Vương Vệ nhìn đến nỗi gần như phun ra một ngụm máu: “Quan, hệ, giữa, tôi, và, cô, ta, không, tốt, chút, nào!” Cô ta cắn răng, gằn từng chữ một, nói.“Sao lại không? Rõ ràng lúc trước chị nói với em chị biết chuyện sau này, thi đại học…”“Được rồi, đừng nói nữa, theo tôi tới đây!” Tưởng Văn Văn đột nhiên lên tiếng cắt lời Tiêu Hiểu.Tiêu Hiểu cười cười với mọi người: “Nhìn đi, vừa rồi chị Văn Văn nói trong lúc nóng giận thôi.” Cô nói rồi đi theo Tưởng Văn Văn vào nhà.Vương Vệ kéo Tiêu Hiểu, Tiêu Hiểu trấn an mà nhéo lòng bàn tay Vương Vệ, suỵt với anh một tiếng, ghé sát tai anh, nhẹ giọng nói: “Anh quên lời em rồi à? Ngoan ngoãn ở đây chờ em.”Vương Vệ cảnh cáo liếc Tưởng Văn Văn một cái mới để Tiêu Hiểu theo cô ta vào nhà.Tưởng Văn Văn vào nhà rồi đóng cửa lại, trong căn phòng này chỉ còn lại hai người họ, Tưởng Văn Văn khoanh tay, cười khẩy nhìn Tiêu Hiểu: “Nói đi, cô tìm tôi rốt cuộc là muốn làm gì?”Tiêu Hiểu chậm rì rì ngồi lên cái ghế duy nhất trong phòng: “Không làm gì cả, chỉ là nhớ lúc trước chị có nói sắp khôi phục thi đại học rồi nên muốn tìm chị mượn một vài tài liệu thi đại học.”“Cô cũng muốn thi đại học?” Tưởng Văn Văn đánh giá từ đầu đến chân Tiêu Hiểu, khinh miệt cười nói: “Không phải tôi coi thường cô, cô còn chưa học xong tiểu học mà cũng muốn đi thi đại học? Cô cho rằng thi đại học là thứ ai cũng có thể thi đậu?”Tiêu Hiểu không tức giận chút nào, nhẹ giọng nói: “Không phải có câu nói người có chí ắt nên việc sao, cho dù tôi có thi đậu hay không thì cũng muốn thử một lần.”Tưởng Văn Văn ồ một tiếng: “Không ngờ cô cũng biết một câu thành ngữ. Nhưng mà…” Cô ta đổi giọng: “Cô muốn thử là chuyện của cô, dựa vào đâu mà tôi phải giúp cô!”Tiêu Hiểu vô tội chớp chớp mắt: “Dựa vào quan hệ của chúng ta đó~”“Tiêu Nhị Muội!” Tưởng Văn Văn cắn răng: “Nếu cô không nói chuyện đàng hoàng thì cút ra ngoài cho tôi. Tôi nói rõ với cô, không giúp, không muốn giúp, cũng sẽ không giúp cô!”Tiêu Hiểu nghe xong thì gật đầu: “Thật ra tôi cũng biết chị sẽ như vậy, bởi vì chị thích Vương Vệ mà!”“Cô… cô biết?” Tưởng Văn Văn kinh ngạc, cánh tay đang khoanh lại cũng buông xuống, mặc dù trong lòng có thuyết phục mình như thế nào thì chuyện cô ta nhung nhớ chồng người khác là sự thật, hiện tại bị chính vợ người ta nói ra như vậy, hoặc nhiều hoặc ít cũng có hơi không được tự nhiên.Tiêu Hiểu bỗng nhiên cười cong cả hai mắt, đứng lên đi đến lúc cách Tưởng Văn Văn một nắm tay thì dừng lại, cúi người sát vào cô ta, thấp giọng nói: “Chẳng những tôi biết chị thích Vương Vệ, tôi còn biết chị trọng sinh nha~”“Cô…” Lời Tiêu Hiểu như một cú đ.ấ.m mạnh khiến cô ta choáng váng, tim như muốn nhảy lên tới cổ họng. Cô ta hoảng sợ nhìn Tiêu Hiểu, thất thanh nói: “Sao cô lại biết!” Đây là bí mật lớn nhất của cô ta, cô ta tin là không lộ ra dấu vết gì, đến cả Bạch Đóa sớm chiều ở chung cũng không nhìn ra có gì không đúng, Tiêu Hiểu tiếp xúc với cô ta không quá vài lần thì làm sao mà biết được?
Tưởng Văn Văn hừ lạnh một tiếng: “Chúng ta không liên quan gì nhỉ, cô tới tìm tôi làm gì?”
Tiêu Hiểu dựa vào vai Vương Vệ,nghiêng đầu, giống như vô cùng bất ngờ Tưởng Văn Văn lại nói như vậy: “Chị Văn Văn, rõ ràng lúc trước từng nói là rất thích em, còn tâm sự với em, giờ chị nói như vậy, em đau lòng đó.”
Mấy nữ thanh niên tri thức ở sau Tưởng Văn Văn kinh ngạc nhìn cô ta: Cô ta và Tiêu Nhị Muội có quan hệ tốt? Sao các cô ấy không biết?
TBC
“Tôi mà lại tâm sự với cô!” Trong lòng Tưởng Văn Văn hừ một tiếng, lần ở ngoài ruộng là vì xúi giục Tiêu Hiểu mới nói như vậy. Không ngờ lại bị Tiêu Hiểu lừa, giờ cô còn trợn mắt nói dối, đây là được lợi nên tới khoe mẽ?
Vương Vệ nghe Tưởng Văn Văn còn tâm sự với Tiêu Hiểu thì lập tức không vui, nhìn Tưởng Văn Văn như là hồ ly tinh phá hỏng tình cảm vợ chồng bọn họ vậy.
Tưởng Văn Văn bị ánh mắt Vương Vệ nhìn đến nỗi gần như phun ra một ngụm máu: “Quan, hệ, giữa, tôi, và, cô, ta, không, tốt, chút, nào!” Cô ta cắn răng, gằn từng chữ một, nói.
“Sao lại không? Rõ ràng lúc trước chị nói với em chị biết chuyện sau này, thi đại học…”
“Được rồi, đừng nói nữa, theo tôi tới đây!” Tưởng Văn Văn đột nhiên lên tiếng cắt lời Tiêu Hiểu.
Tiêu Hiểu cười cười với mọi người: “Nhìn đi, vừa rồi chị Văn Văn nói trong lúc nóng giận thôi.” Cô nói rồi đi theo Tưởng Văn Văn vào nhà.
Vương Vệ kéo Tiêu Hiểu, Tiêu Hiểu trấn an mà nhéo lòng bàn tay Vương Vệ, suỵt với anh một tiếng, ghé sát tai anh, nhẹ giọng nói: “Anh quên lời em rồi à? Ngoan ngoãn ở đây chờ em.”
Vương Vệ cảnh cáo liếc Tưởng Văn Văn một cái mới để Tiêu Hiểu theo cô ta vào nhà.
Tưởng Văn Văn vào nhà rồi đóng cửa lại, trong căn phòng này chỉ còn lại hai người họ, Tưởng Văn Văn khoanh tay, cười khẩy nhìn Tiêu Hiểu: “Nói đi, cô tìm tôi rốt cuộc là muốn làm gì?”
Tiêu Hiểu chậm rì rì ngồi lên cái ghế duy nhất trong phòng: “Không làm gì cả, chỉ là nhớ lúc trước chị có nói sắp khôi phục thi đại học rồi nên muốn tìm chị mượn một vài tài liệu thi đại học.”
“Cô cũng muốn thi đại học?” Tưởng Văn Văn đánh giá từ đầu đến chân Tiêu Hiểu, khinh miệt cười nói: “Không phải tôi coi thường cô, cô còn chưa học xong tiểu học mà cũng muốn đi thi đại học? Cô cho rằng thi đại học là thứ ai cũng có thể thi đậu?”
Tiêu Hiểu không tức giận chút nào, nhẹ giọng nói: “Không phải có câu nói người có chí ắt nên việc sao, cho dù tôi có thi đậu hay không thì cũng muốn thử một lần.”
Tưởng Văn Văn ồ một tiếng: “Không ngờ cô cũng biết một câu thành ngữ. Nhưng mà…” Cô ta đổi giọng: “Cô muốn thử là chuyện của cô, dựa vào đâu mà tôi phải giúp cô!”
Tiêu Hiểu vô tội chớp chớp mắt: “Dựa vào quan hệ của chúng ta đó~”
“Tiêu Nhị Muội!” Tưởng Văn Văn cắn răng: “Nếu cô không nói chuyện đàng hoàng thì cút ra ngoài cho tôi. Tôi nói rõ với cô, không giúp, không muốn giúp, cũng sẽ không giúp cô!”
Tiêu Hiểu nghe xong thì gật đầu: “Thật ra tôi cũng biết chị sẽ như vậy, bởi vì chị thích Vương Vệ mà!”
“Cô… cô biết?” Tưởng Văn Văn kinh ngạc, cánh tay đang khoanh lại cũng buông xuống, mặc dù trong lòng có thuyết phục mình như thế nào thì chuyện cô ta nhung nhớ chồng người khác là sự thật, hiện tại bị chính vợ người ta nói ra như vậy, hoặc nhiều hoặc ít cũng có hơi không được tự nhiên.
Tiêu Hiểu bỗng nhiên cười cong cả hai mắt, đứng lên đi đến lúc cách Tưởng Văn Văn một nắm tay thì dừng lại, cúi người sát vào cô ta, thấp giọng nói: “Chẳng những tôi biết chị thích Vương Vệ, tôi còn biết chị trọng sinh nha~”
“Cô…” Lời Tiêu Hiểu như một cú đ.ấ.m mạnh khiến cô ta choáng váng, tim như muốn nhảy lên tới cổ họng. Cô ta hoảng sợ nhìn Tiêu Hiểu, thất thanh nói: “Sao cô lại biết!” Đây là bí mật lớn nhất của cô ta, cô ta tin là không lộ ra dấu vết gì, đến cả Bạch Đóa sớm chiều ở chung cũng không nhìn ra có gì không đúng, Tiêu Hiểu tiếp xúc với cô ta không quá vài lần thì làm sao mà biết được?
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại LãoTác giả: Lão Nạp Bất Đổng ÁiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Khụ, khụ. . .", Tiêu Hiểu cảm thấy mí mắt giống như có gánh nặng ngàn cân, đầu choáng váng chìm vào hôn mê, cuống họng khô như thiêu như đốt, cả người tựa như đặt ở trên lửa nướng."Nước. . .", Tiêu Hiểu giãy dụa dùng hết sức lực toàn thân kêu lên, nhưng trên thực tế chẳng qua là tiếng muỗi vo ve, tựa hồ có người nào đó tới nghe nghe, sau đó đi ra. Không đầy một lát một đồ vật lạnh băng chạm đến môi của cô, nhận thấy được bên trong là nước, Tiêu Hiểu vội vàng nuốt từng ngụm từng ngụm, vừa uống nước vừa nghĩ: Vật nhỏ Vica S này, làm Robot quản gia, ngay cả cô ngã bệnh cũng không dự phòng được, dám tiêu cực biếng nhác như thế, chờ cô tỉnh rồi nhất định phải hạn chế quyền hạn của nó, cho dù nó ríu rít nũng nịu cũng không được.Uống nước xong, cuống họng của Tiêu Hiểu mới không còn nóng hừng hực nữa, cô muốn dạy dỗ Vica S một trận, nhưng ngay cả mí mắt cũng không mở nỗi, mơ mơ hồ hồ lại ngủ thiếp đi.Trước khi ngủ tựa hồ nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề.Vương Vệ sầu mi khổ kiểm nhìn… Tưởng Văn Văn hừ lạnh một tiếng: “Chúng ta không liên quan gì nhỉ, cô tới tìm tôi làm gì?”Tiêu Hiểu dựa vào vai Vương Vệ,nghiêng đầu, giống như vô cùng bất ngờ Tưởng Văn Văn lại nói như vậy: “Chị Văn Văn, rõ ràng lúc trước từng nói là rất thích em, còn tâm sự với em, giờ chị nói như vậy, em đau lòng đó.”Mấy nữ thanh niên tri thức ở sau Tưởng Văn Văn kinh ngạc nhìn cô ta: Cô ta và Tiêu Nhị Muội có quan hệ tốt? Sao các cô ấy không biết?TBC“Tôi mà lại tâm sự với cô!” Trong lòng Tưởng Văn Văn hừ một tiếng, lần ở ngoài ruộng là vì xúi giục Tiêu Hiểu mới nói như vậy. Không ngờ lại bị Tiêu Hiểu lừa, giờ cô còn trợn mắt nói dối, đây là được lợi nên tới khoe mẽ?Vương Vệ nghe Tưởng Văn Văn còn tâm sự với Tiêu Hiểu thì lập tức không vui, nhìn Tưởng Văn Văn như là hồ ly tinh phá hỏng tình cảm vợ chồng bọn họ vậy.Tưởng Văn Văn bị ánh mắt Vương Vệ nhìn đến nỗi gần như phun ra một ngụm máu: “Quan, hệ, giữa, tôi, và, cô, ta, không, tốt, chút, nào!” Cô ta cắn răng, gằn từng chữ một, nói.“Sao lại không? Rõ ràng lúc trước chị nói với em chị biết chuyện sau này, thi đại học…”“Được rồi, đừng nói nữa, theo tôi tới đây!” Tưởng Văn Văn đột nhiên lên tiếng cắt lời Tiêu Hiểu.Tiêu Hiểu cười cười với mọi người: “Nhìn đi, vừa rồi chị Văn Văn nói trong lúc nóng giận thôi.” Cô nói rồi đi theo Tưởng Văn Văn vào nhà.Vương Vệ kéo Tiêu Hiểu, Tiêu Hiểu trấn an mà nhéo lòng bàn tay Vương Vệ, suỵt với anh một tiếng, ghé sát tai anh, nhẹ giọng nói: “Anh quên lời em rồi à? Ngoan ngoãn ở đây chờ em.”Vương Vệ cảnh cáo liếc Tưởng Văn Văn một cái mới để Tiêu Hiểu theo cô ta vào nhà.Tưởng Văn Văn vào nhà rồi đóng cửa lại, trong căn phòng này chỉ còn lại hai người họ, Tưởng Văn Văn khoanh tay, cười khẩy nhìn Tiêu Hiểu: “Nói đi, cô tìm tôi rốt cuộc là muốn làm gì?”Tiêu Hiểu chậm rì rì ngồi lên cái ghế duy nhất trong phòng: “Không làm gì cả, chỉ là nhớ lúc trước chị có nói sắp khôi phục thi đại học rồi nên muốn tìm chị mượn một vài tài liệu thi đại học.”“Cô cũng muốn thi đại học?” Tưởng Văn Văn đánh giá từ đầu đến chân Tiêu Hiểu, khinh miệt cười nói: “Không phải tôi coi thường cô, cô còn chưa học xong tiểu học mà cũng muốn đi thi đại học? Cô cho rằng thi đại học là thứ ai cũng có thể thi đậu?”Tiêu Hiểu không tức giận chút nào, nhẹ giọng nói: “Không phải có câu nói người có chí ắt nên việc sao, cho dù tôi có thi đậu hay không thì cũng muốn thử một lần.”Tưởng Văn Văn ồ một tiếng: “Không ngờ cô cũng biết một câu thành ngữ. Nhưng mà…” Cô ta đổi giọng: “Cô muốn thử là chuyện của cô, dựa vào đâu mà tôi phải giúp cô!”Tiêu Hiểu vô tội chớp chớp mắt: “Dựa vào quan hệ của chúng ta đó~”“Tiêu Nhị Muội!” Tưởng Văn Văn cắn răng: “Nếu cô không nói chuyện đàng hoàng thì cút ra ngoài cho tôi. Tôi nói rõ với cô, không giúp, không muốn giúp, cũng sẽ không giúp cô!”Tiêu Hiểu nghe xong thì gật đầu: “Thật ra tôi cũng biết chị sẽ như vậy, bởi vì chị thích Vương Vệ mà!”“Cô… cô biết?” Tưởng Văn Văn kinh ngạc, cánh tay đang khoanh lại cũng buông xuống, mặc dù trong lòng có thuyết phục mình như thế nào thì chuyện cô ta nhung nhớ chồng người khác là sự thật, hiện tại bị chính vợ người ta nói ra như vậy, hoặc nhiều hoặc ít cũng có hơi không được tự nhiên.Tiêu Hiểu bỗng nhiên cười cong cả hai mắt, đứng lên đi đến lúc cách Tưởng Văn Văn một nắm tay thì dừng lại, cúi người sát vào cô ta, thấp giọng nói: “Chẳng những tôi biết chị thích Vương Vệ, tôi còn biết chị trọng sinh nha~”“Cô…” Lời Tiêu Hiểu như một cú đ.ấ.m mạnh khiến cô ta choáng váng, tim như muốn nhảy lên tới cổ họng. Cô ta hoảng sợ nhìn Tiêu Hiểu, thất thanh nói: “Sao cô lại biết!” Đây là bí mật lớn nhất của cô ta, cô ta tin là không lộ ra dấu vết gì, đến cả Bạch Đóa sớm chiều ở chung cũng không nhìn ra có gì không đúng, Tiêu Hiểu tiếp xúc với cô ta không quá vài lần thì làm sao mà biết được?