"Khụ, khụ. . .", Tiêu Hiểu cảm thấy mí mắt giống như có gánh nặng ngàn cân, đầu choáng váng chìm vào hôn mê, cuống họng khô như thiêu như đốt, cả người tựa như đặt ở trên lửa nướng."Nước. . .", Tiêu Hiểu giãy dụa dùng hết sức lực toàn thân kêu lên, nhưng trên thực tế chẳng qua là tiếng muỗi vo ve, tựa hồ có người nào đó tới nghe nghe, sau đó đi ra. Không đầy một lát một đồ vật lạnh băng chạm đến môi của cô, nhận thấy được bên trong là nước, Tiêu Hiểu vội vàng nuốt từng ngụm từng ngụm, vừa uống nước vừa nghĩ: Vật nhỏ Vica S này, làm Robot quản gia, ngay cả cô ngã bệnh cũng không dự phòng được, dám tiêu cực biếng nhác như thế, chờ cô tỉnh rồi nhất định phải hạn chế quyền hạn của nó, cho dù nó ríu rít nũng nịu cũng không được.Uống nước xong, cuống họng của Tiêu Hiểu mới không còn nóng hừng hực nữa, cô muốn dạy dỗ Vica S một trận, nhưng ngay cả mí mắt cũng không mở nỗi, mơ mơ hồ hồ lại ngủ thiếp đi.Trước khi ngủ tựa hồ nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề.Vương Vệ sầu mi khổ kiểm nhìn…

Chương 239: Chương 239

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại LãoTác giả: Lão Nạp Bất Đổng ÁiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Khụ, khụ. . .", Tiêu Hiểu cảm thấy mí mắt giống như có gánh nặng ngàn cân, đầu choáng váng chìm vào hôn mê, cuống họng khô như thiêu như đốt, cả người tựa như đặt ở trên lửa nướng."Nước. . .", Tiêu Hiểu giãy dụa dùng hết sức lực toàn thân kêu lên, nhưng trên thực tế chẳng qua là tiếng muỗi vo ve, tựa hồ có người nào đó tới nghe nghe, sau đó đi ra. Không đầy một lát một đồ vật lạnh băng chạm đến môi của cô, nhận thấy được bên trong là nước, Tiêu Hiểu vội vàng nuốt từng ngụm từng ngụm, vừa uống nước vừa nghĩ: Vật nhỏ Vica S này, làm Robot quản gia, ngay cả cô ngã bệnh cũng không dự phòng được, dám tiêu cực biếng nhác như thế, chờ cô tỉnh rồi nhất định phải hạn chế quyền hạn của nó, cho dù nó ríu rít nũng nịu cũng không được.Uống nước xong, cuống họng của Tiêu Hiểu mới không còn nóng hừng hực nữa, cô muốn dạy dỗ Vica S một trận, nhưng ngay cả mí mắt cũng không mở nỗi, mơ mơ hồ hồ lại ngủ thiếp đi.Trước khi ngủ tựa hồ nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề.Vương Vệ sầu mi khổ kiểm nhìn… Mà tốc độ chậm như vậy còn bị những giảng viên này hâm mộ đến thế, trong lòng Tiêu Hiểu có một liên tưởng không tốt, nhìn về phía giảng viên đó, nhỏ giọng hỏi: “Vậy còn nước Hoa thì sao ạ?”“Mỗi giây vài triệu lần đã được coi là nhanh nhất rồi.” Điểm mấu chốt là không thể sản xuất với số lượng lớn, một ngành quan trọng như vậy của nước Hoa, căn bản không đủ chia.Tiêu Hiểu: “...” Quả nhiên.Đúng vào lúc này, trong một hành lang bên cạnh phòng khách có vài người đi ra, bọn họ cầm một xấp giấy, vẻ mặt cực kỳ nóng nảy: “Chuyện gì vậy hả? Tổ số liệu mà trước đây mấy người đưa ra không hề đúng, chúng tôi làm thí nghiệm xong, kết quả không hề giống nhau.”Người phụ trách tổ tính toán là một người đàn ông trung niên, vừa rồi lúc tính toán chung ở đại sảnh Tiêu Hiểu nghe những người khác gọi ông ấy là Chu Công. Chu Công nghe xong giành lấy số liệu, không dám tin thấp giọng nói: “Sao có thể không đúng? Chúng tôi tính toán suốt năm lần, có phải mấy người làm thí nghiệm sai không?”“Chúng tôi làm thí nghiệm sai?” Người đứng đầu trong đoàn người từ hành lang đi ra nghe vậy cơn tức giận bỗng nhiên tăng nhanh: “Vì tổ tính toán này của mấy người xảy ra sai sót nên chúng tôi làm thí nghiệm nhiều lần, lần nào cũng có sai lệch, lãng phí bao nhiêu thời gian của chúng tôi.”Chu Công sốt ruột, trên trán lấm tấm mồ hôi, nghe người đó nói xong lại càng nóng lòng, nổi giận nói: “Lãng phí thời gian của các người? Giáo sư Từ, ông có biết vì để tính toán ra tổ số liệu này cho các ông mà chúng tôi đã tốn bao nhiêu tâm tư và sức lực không? Ông nhìn mấy người họ xem, gảy bàn tính đến mức ngón tay đều phồng rộp cả rồi, cuối cùng còn kết thành vết chai. Trong số chúng tôi có rất nhiều đồng chí đã ba ngày ba đêm không được chợp mắt.”“Các ông đã ba ngày ba đêm không được chợp mắt, chẳng lẽ ông nghĩ rằng chúng tôi được ngủ ngon trong phòng thí nghiệm sao?” Vì số liệu bị lỗi nên ai nấy đều lòng như lửa đốt. Đây là nhiệm vụ do cấp trên giao xuống, vì phối hợp với thí nghiệm bên trên nên bọn họ nhất định phải cố hết sức nhanh chóng hoàn thành những hạng mục phụ giúp này, không ngờ rằng tổ số liệu *****ên đã xảy ra lỗi.Mọi người chịu mệt nhọc một chút cũng không sao, nhưng nếu như trì hoãn việc lớn của quốc gia thì bọn họ có c.h.ế.t vạn lần cũng không từ.Trong lòng sốt ruột, cộng thêm mệt nhọc, lửa giận trong lòng dĩ nhiên là càng dễ bùng phát.Sự tranh chấp của Chu Công và giáo sư Từ thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng Tiêu Hiểu nhận ra mọi người trong đại sảnh cũng chỉ hơi ngẩng đầu lên nhìn một chút, động tác tính toán trên tay cũng không hề dừng lại.Hốc mắt của ai cũng đều mang quầng thâm đen sì.Bọn họ quá gấp gáp, dường như không dám dừng lại, bàn tính trong tay dường như là cọng rơm cứu mạng, đây rốt cuộc là thí nghiệm như thế nào mà lại khiến cho những người này căng thẳng đến vậy?TBCGiáo sư Vương thấy vậy vội vàng bước đến khuyên nhủ: “Lão Từ, lão Chu, hai ông làm gì vậy? Có thời gian cãi vã mấy câu này còn không bằng bình tĩnh lại tìm ra xem rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề. Các ông tranh cãi ở đây có thể tranh cãi ra kết quả sao?”Giáo sư Từ và Chu Công nghe vậy, áp chế lửa giận bình tĩnh lại. Giáo sư Từ nói xin lỗi trước: “Xin lỗi lão Chu, ông cũng biết hạng mục này của chúng ta không thể chậm trễ, bên trên vẫn còn đang chờ số liệu, trong lòng tôi sốt ruột nên mới...”Chu Công vội vàng lắc đầu: “Tôi cũng phải xin lỗi ông, vừa rồi tôi quá tức giận. Tạm thời đừng nói những thứ này, mau nhanh chóng tìm ra xem rốt cuộc là chỗ nào xảy ra sai sót mới là vấn đề cấp bách. Cũng may là giáo sư Vương cũng đến. Giáo sư Vương, ông mau đến xem xem, chúng tôi căn cứ vào số liệu mà bọn họ đưa để tính toán, còn tính đi tính lại nhiều lần, không thể xảy ra sai sót được...”Giáo sư Vương nhận lấy, cẩn thận xem qua.Giáo sư Vương, Chu Công, cùng với vài vị giáo sư nữa tụm lại tìm vấn đề, Tiêu Hiểu và Chương Hằng cùng với hai vị giảng viên của Kinh Đại còn lại thì đứng đợi ở đại sảnh.Chương Hằng đứng một lúc có chút sốt ruột: “Thưa thầy, không phải chúng ta cũng phải gia nhập thí nghiệm sao? Sao chỉ đứng ở đây thôi vậy?”Giảng viên của Kinh Đại thở dài: “Em không nghe thấy hạng mục gặp phải vấn đề khó sao? Không tìm ra vấn đề thì không thể tiến hành bước tiếp theo được. Chúng ta cứ đợi trước đã, đợi mấy người giáo sư Vương giải quyết xong, đương nhiên sẽ sắp xếp công việc cho chúng ta.”

Mà tốc độ chậm như vậy còn bị những giảng viên này hâm mộ đến thế, trong lòng Tiêu Hiểu có một liên tưởng không tốt, nhìn về phía giảng viên đó, nhỏ giọng hỏi: “Vậy còn nước Hoa thì sao ạ?”

“Mỗi giây vài triệu lần đã được coi là nhanh nhất rồi.” Điểm mấu chốt là không thể sản xuất với số lượng lớn, một ngành quan trọng như vậy của nước Hoa, căn bản không đủ chia.

Tiêu Hiểu: “...” Quả nhiên.

Đúng vào lúc này, trong một hành lang bên cạnh phòng khách có vài người đi ra, bọn họ cầm một xấp giấy, vẻ mặt cực kỳ nóng nảy: “Chuyện gì vậy hả? Tổ số liệu mà trước đây mấy người đưa ra không hề đúng, chúng tôi làm thí nghiệm xong, kết quả không hề giống nhau.”

Người phụ trách tổ tính toán là một người đàn ông trung niên, vừa rồi lúc tính toán chung ở đại sảnh Tiêu Hiểu nghe những người khác gọi ông ấy là Chu Công. Chu Công nghe xong giành lấy số liệu, không dám tin thấp giọng nói: “Sao có thể không đúng? Chúng tôi tính toán suốt năm lần, có phải mấy người làm thí nghiệm sai không?”

“Chúng tôi làm thí nghiệm sai?” Người đứng đầu trong đoàn người từ hành lang đi ra nghe vậy cơn tức giận bỗng nhiên tăng nhanh: “Vì tổ tính toán này của mấy người xảy ra sai sót nên chúng tôi làm thí nghiệm nhiều lần, lần nào cũng có sai lệch, lãng phí bao nhiêu thời gian của chúng tôi.”

Chu Công sốt ruột, trên trán lấm tấm mồ hôi, nghe người đó nói xong lại càng nóng lòng, nổi giận nói: “Lãng phí thời gian của các người? Giáo sư Từ, ông có biết vì để tính toán ra tổ số liệu này cho các ông mà chúng tôi đã tốn bao nhiêu tâm tư và sức lực không? Ông nhìn mấy người họ xem, gảy bàn tính đến mức ngón tay đều phồng rộp cả rồi, cuối cùng còn kết thành vết chai. Trong số chúng tôi có rất nhiều đồng chí đã ba ngày ba đêm không được chợp mắt.”

“Các ông đã ba ngày ba đêm không được chợp mắt, chẳng lẽ ông nghĩ rằng chúng tôi được ngủ ngon trong phòng thí nghiệm sao?” Vì số liệu bị lỗi nên ai nấy đều lòng như lửa đốt. Đây là nhiệm vụ do cấp trên giao xuống, vì phối hợp với thí nghiệm bên trên nên bọn họ nhất định phải cố hết sức nhanh chóng hoàn thành những hạng mục phụ giúp này, không ngờ rằng tổ số liệu *****ên đã xảy ra lỗi.

Mọi người chịu mệt nhọc một chút cũng không sao, nhưng nếu như trì hoãn việc lớn của quốc gia thì bọn họ có c.h.ế.t vạn lần cũng không từ.

Trong lòng sốt ruột, cộng thêm mệt nhọc, lửa giận trong lòng dĩ nhiên là càng dễ bùng phát.

Sự tranh chấp của Chu Công và giáo sư Từ thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng Tiêu Hiểu nhận ra mọi người trong đại sảnh cũng chỉ hơi ngẩng đầu lên nhìn một chút, động tác tính toán trên tay cũng không hề dừng lại.

Hốc mắt của ai cũng đều mang quầng thâm đen sì.

Bọn họ quá gấp gáp, dường như không dám dừng lại, bàn tính trong tay dường như là cọng rơm cứu mạng, đây rốt cuộc là thí nghiệm như thế nào mà lại khiến cho những người này căng thẳng đến vậy?

TBC

Giáo sư Vương thấy vậy vội vàng bước đến khuyên nhủ: “Lão Từ, lão Chu, hai ông làm gì vậy? Có thời gian cãi vã mấy câu này còn không bằng bình tĩnh lại tìm ra xem rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề. Các ông tranh cãi ở đây có thể tranh cãi ra kết quả sao?”

Giáo sư Từ và Chu Công nghe vậy, áp chế lửa giận bình tĩnh lại. Giáo sư Từ nói xin lỗi trước: “Xin lỗi lão Chu, ông cũng biết hạng mục này của chúng ta không thể chậm trễ, bên trên vẫn còn đang chờ số liệu, trong lòng tôi sốt ruột nên mới...”

Chu Công vội vàng lắc đầu: “Tôi cũng phải xin lỗi ông, vừa rồi tôi quá tức giận. Tạm thời đừng nói những thứ này, mau nhanh chóng tìm ra xem rốt cuộc là chỗ nào xảy ra sai sót mới là vấn đề cấp bách. Cũng may là giáo sư Vương cũng đến. Giáo sư Vương, ông mau đến xem xem, chúng tôi căn cứ vào số liệu mà bọn họ đưa để tính toán, còn tính đi tính lại nhiều lần, không thể xảy ra sai sót được...”

Giáo sư Vương nhận lấy, cẩn thận xem qua.

Giáo sư Vương, Chu Công, cùng với vài vị giáo sư nữa tụm lại tìm vấn đề, Tiêu Hiểu và Chương Hằng cùng với hai vị giảng viên của Kinh Đại còn lại thì đứng đợi ở đại sảnh.

Chương Hằng đứng một lúc có chút sốt ruột: “Thưa thầy, không phải chúng ta cũng phải gia nhập thí nghiệm sao? Sao chỉ đứng ở đây thôi vậy?”

Giảng viên của Kinh Đại thở dài: “Em không nghe thấy hạng mục gặp phải vấn đề khó sao? Không tìm ra vấn đề thì không thể tiến hành bước tiếp theo được. Chúng ta cứ đợi trước đã, đợi mấy người giáo sư Vương giải quyết xong, đương nhiên sẽ sắp xếp công việc cho chúng ta.”

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại LãoTác giả: Lão Nạp Bất Đổng ÁiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Khụ, khụ. . .", Tiêu Hiểu cảm thấy mí mắt giống như có gánh nặng ngàn cân, đầu choáng váng chìm vào hôn mê, cuống họng khô như thiêu như đốt, cả người tựa như đặt ở trên lửa nướng."Nước. . .", Tiêu Hiểu giãy dụa dùng hết sức lực toàn thân kêu lên, nhưng trên thực tế chẳng qua là tiếng muỗi vo ve, tựa hồ có người nào đó tới nghe nghe, sau đó đi ra. Không đầy một lát một đồ vật lạnh băng chạm đến môi của cô, nhận thấy được bên trong là nước, Tiêu Hiểu vội vàng nuốt từng ngụm từng ngụm, vừa uống nước vừa nghĩ: Vật nhỏ Vica S này, làm Robot quản gia, ngay cả cô ngã bệnh cũng không dự phòng được, dám tiêu cực biếng nhác như thế, chờ cô tỉnh rồi nhất định phải hạn chế quyền hạn của nó, cho dù nó ríu rít nũng nịu cũng không được.Uống nước xong, cuống họng của Tiêu Hiểu mới không còn nóng hừng hực nữa, cô muốn dạy dỗ Vica S một trận, nhưng ngay cả mí mắt cũng không mở nỗi, mơ mơ hồ hồ lại ngủ thiếp đi.Trước khi ngủ tựa hồ nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề.Vương Vệ sầu mi khổ kiểm nhìn… Mà tốc độ chậm như vậy còn bị những giảng viên này hâm mộ đến thế, trong lòng Tiêu Hiểu có một liên tưởng không tốt, nhìn về phía giảng viên đó, nhỏ giọng hỏi: “Vậy còn nước Hoa thì sao ạ?”“Mỗi giây vài triệu lần đã được coi là nhanh nhất rồi.” Điểm mấu chốt là không thể sản xuất với số lượng lớn, một ngành quan trọng như vậy của nước Hoa, căn bản không đủ chia.Tiêu Hiểu: “...” Quả nhiên.Đúng vào lúc này, trong một hành lang bên cạnh phòng khách có vài người đi ra, bọn họ cầm một xấp giấy, vẻ mặt cực kỳ nóng nảy: “Chuyện gì vậy hả? Tổ số liệu mà trước đây mấy người đưa ra không hề đúng, chúng tôi làm thí nghiệm xong, kết quả không hề giống nhau.”Người phụ trách tổ tính toán là một người đàn ông trung niên, vừa rồi lúc tính toán chung ở đại sảnh Tiêu Hiểu nghe những người khác gọi ông ấy là Chu Công. Chu Công nghe xong giành lấy số liệu, không dám tin thấp giọng nói: “Sao có thể không đúng? Chúng tôi tính toán suốt năm lần, có phải mấy người làm thí nghiệm sai không?”“Chúng tôi làm thí nghiệm sai?” Người đứng đầu trong đoàn người từ hành lang đi ra nghe vậy cơn tức giận bỗng nhiên tăng nhanh: “Vì tổ tính toán này của mấy người xảy ra sai sót nên chúng tôi làm thí nghiệm nhiều lần, lần nào cũng có sai lệch, lãng phí bao nhiêu thời gian của chúng tôi.”Chu Công sốt ruột, trên trán lấm tấm mồ hôi, nghe người đó nói xong lại càng nóng lòng, nổi giận nói: “Lãng phí thời gian của các người? Giáo sư Từ, ông có biết vì để tính toán ra tổ số liệu này cho các ông mà chúng tôi đã tốn bao nhiêu tâm tư và sức lực không? Ông nhìn mấy người họ xem, gảy bàn tính đến mức ngón tay đều phồng rộp cả rồi, cuối cùng còn kết thành vết chai. Trong số chúng tôi có rất nhiều đồng chí đã ba ngày ba đêm không được chợp mắt.”“Các ông đã ba ngày ba đêm không được chợp mắt, chẳng lẽ ông nghĩ rằng chúng tôi được ngủ ngon trong phòng thí nghiệm sao?” Vì số liệu bị lỗi nên ai nấy đều lòng như lửa đốt. Đây là nhiệm vụ do cấp trên giao xuống, vì phối hợp với thí nghiệm bên trên nên bọn họ nhất định phải cố hết sức nhanh chóng hoàn thành những hạng mục phụ giúp này, không ngờ rằng tổ số liệu *****ên đã xảy ra lỗi.Mọi người chịu mệt nhọc một chút cũng không sao, nhưng nếu như trì hoãn việc lớn của quốc gia thì bọn họ có c.h.ế.t vạn lần cũng không từ.Trong lòng sốt ruột, cộng thêm mệt nhọc, lửa giận trong lòng dĩ nhiên là càng dễ bùng phát.Sự tranh chấp của Chu Công và giáo sư Từ thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng Tiêu Hiểu nhận ra mọi người trong đại sảnh cũng chỉ hơi ngẩng đầu lên nhìn một chút, động tác tính toán trên tay cũng không hề dừng lại.Hốc mắt của ai cũng đều mang quầng thâm đen sì.Bọn họ quá gấp gáp, dường như không dám dừng lại, bàn tính trong tay dường như là cọng rơm cứu mạng, đây rốt cuộc là thí nghiệm như thế nào mà lại khiến cho những người này căng thẳng đến vậy?TBCGiáo sư Vương thấy vậy vội vàng bước đến khuyên nhủ: “Lão Từ, lão Chu, hai ông làm gì vậy? Có thời gian cãi vã mấy câu này còn không bằng bình tĩnh lại tìm ra xem rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề. Các ông tranh cãi ở đây có thể tranh cãi ra kết quả sao?”Giáo sư Từ và Chu Công nghe vậy, áp chế lửa giận bình tĩnh lại. Giáo sư Từ nói xin lỗi trước: “Xin lỗi lão Chu, ông cũng biết hạng mục này của chúng ta không thể chậm trễ, bên trên vẫn còn đang chờ số liệu, trong lòng tôi sốt ruột nên mới...”Chu Công vội vàng lắc đầu: “Tôi cũng phải xin lỗi ông, vừa rồi tôi quá tức giận. Tạm thời đừng nói những thứ này, mau nhanh chóng tìm ra xem rốt cuộc là chỗ nào xảy ra sai sót mới là vấn đề cấp bách. Cũng may là giáo sư Vương cũng đến. Giáo sư Vương, ông mau đến xem xem, chúng tôi căn cứ vào số liệu mà bọn họ đưa để tính toán, còn tính đi tính lại nhiều lần, không thể xảy ra sai sót được...”Giáo sư Vương nhận lấy, cẩn thận xem qua.Giáo sư Vương, Chu Công, cùng với vài vị giáo sư nữa tụm lại tìm vấn đề, Tiêu Hiểu và Chương Hằng cùng với hai vị giảng viên của Kinh Đại còn lại thì đứng đợi ở đại sảnh.Chương Hằng đứng một lúc có chút sốt ruột: “Thưa thầy, không phải chúng ta cũng phải gia nhập thí nghiệm sao? Sao chỉ đứng ở đây thôi vậy?”Giảng viên của Kinh Đại thở dài: “Em không nghe thấy hạng mục gặp phải vấn đề khó sao? Không tìm ra vấn đề thì không thể tiến hành bước tiếp theo được. Chúng ta cứ đợi trước đã, đợi mấy người giáo sư Vương giải quyết xong, đương nhiên sẽ sắp xếp công việc cho chúng ta.”

Chương 239: Chương 239