"Khụ, khụ. . .", Tiêu Hiểu cảm thấy mí mắt giống như có gánh nặng ngàn cân, đầu choáng váng chìm vào hôn mê, cuống họng khô như thiêu như đốt, cả người tựa như đặt ở trên lửa nướng."Nước. . .", Tiêu Hiểu giãy dụa dùng hết sức lực toàn thân kêu lên, nhưng trên thực tế chẳng qua là tiếng muỗi vo ve, tựa hồ có người nào đó tới nghe nghe, sau đó đi ra. Không đầy một lát một đồ vật lạnh băng chạm đến môi của cô, nhận thấy được bên trong là nước, Tiêu Hiểu vội vàng nuốt từng ngụm từng ngụm, vừa uống nước vừa nghĩ: Vật nhỏ Vica S này, làm Robot quản gia, ngay cả cô ngã bệnh cũng không dự phòng được, dám tiêu cực biếng nhác như thế, chờ cô tỉnh rồi nhất định phải hạn chế quyền hạn của nó, cho dù nó ríu rít nũng nịu cũng không được.Uống nước xong, cuống họng của Tiêu Hiểu mới không còn nóng hừng hực nữa, cô muốn dạy dỗ Vica S một trận, nhưng ngay cả mí mắt cũng không mở nỗi, mơ mơ hồ hồ lại ngủ thiếp đi.Trước khi ngủ tựa hồ nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề.Vương Vệ sầu mi khổ kiểm nhìn…

Chương 293: Chương 293

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại LãoTác giả: Lão Nạp Bất Đổng ÁiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Khụ, khụ. . .", Tiêu Hiểu cảm thấy mí mắt giống như có gánh nặng ngàn cân, đầu choáng váng chìm vào hôn mê, cuống họng khô như thiêu như đốt, cả người tựa như đặt ở trên lửa nướng."Nước. . .", Tiêu Hiểu giãy dụa dùng hết sức lực toàn thân kêu lên, nhưng trên thực tế chẳng qua là tiếng muỗi vo ve, tựa hồ có người nào đó tới nghe nghe, sau đó đi ra. Không đầy một lát một đồ vật lạnh băng chạm đến môi của cô, nhận thấy được bên trong là nước, Tiêu Hiểu vội vàng nuốt từng ngụm từng ngụm, vừa uống nước vừa nghĩ: Vật nhỏ Vica S này, làm Robot quản gia, ngay cả cô ngã bệnh cũng không dự phòng được, dám tiêu cực biếng nhác như thế, chờ cô tỉnh rồi nhất định phải hạn chế quyền hạn của nó, cho dù nó ríu rít nũng nịu cũng không được.Uống nước xong, cuống họng của Tiêu Hiểu mới không còn nóng hừng hực nữa, cô muốn dạy dỗ Vica S một trận, nhưng ngay cả mí mắt cũng không mở nỗi, mơ mơ hồ hồ lại ngủ thiếp đi.Trước khi ngủ tựa hồ nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề.Vương Vệ sầu mi khổ kiểm nhìn… Đúng là tức c.h.ế.t mà, rõ ràng trong tay có thứ tốt có thể kiếm được nhiều tiền nhưng bởi vì mình nhỏ yếu nên không dám lấy ra.Quân nhân đón Tiêu Hiểu gõ cửa khe khẽ: “Báo cáo thủ trưởng, đã mời viện trưởng Tiêu đến rồi ạ.”Bên trong phòng họp nhất thời trở nên yên tĩnh lại, sau đó một tiếng nói uy nghiêm vang lên: “Mau mời viện trưởng Tiêu vào.”Tiêu Hiểu đẩy cửa đi vào, đập vào mắt chính là một cái phòng họp cực lớn, người tham dự hội nghị còn nhiều hơn so với tưởng tượng của cô.TBCThấy Tiêu Hiểu vào, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.Tiêu Hiểu trông thấy người ngồi trên vị trí đầu lại là một trong hai vị lãnh đạo tham gia tiệc mừng công lần đó, lại nhìn biển thân phận trước mặt những người khác trong phòng hội nghị, phát hiện các ngành các nghề như quân đội, chính phủ, giới học thuật, giới khoa học kỹ thuật... đều phái đại lão dự họp.Hội nghị quy cách cao như vậy gọi cô tới làm gì? Cô có chuẩn bị tham gia chính trị đâu.Lúc đang buồn bực, người lãnh đạo cầm đầu cười kính trọng nói: “Viện trưởng Tiêu mau ngồi đi, tất cả chúng tôi đều đang chờ cô đấy.”Có người dẫn Tiêu Hiểu đi tới chỗ ngồi của cô, Tiêu Hiểu phát hiện vị trí của mình lại là chỗ *****ên bên phải của người lãnh đạo, cô ngồi xuống rồi mới nói: “Cảm ơn lãnh đạo.”Đợi Tiêu Hiểu ngồi xuống xong, mọi người mới tiến hành tranh luận lúc trước, cuối cùng chính là đối mặt với bảo bối có thể kiếm được nhiều tiền như thuốc chữa ung thư, tùy tiện đưa ra, với thực lực của Trung Hoa bây giờ e sẽ không giữ được.Không lấy ra thì giống như rõ ràng nhìn thấy một ngọn núi vàng vẫn còn phải nhẫn nại không dùng, thực sự quá dằn vặt.Cho nên tranh luận đến tranh luận đi chỉ có hai cái quan điểm, hoặc là phát triển mạnh lực lượng quân sự trước, đợi có thực lực mới đưa thuốc chữa ung thư ra.Hoặc là đưa ra ngay bây giờ, dùng tiền bán thuốc chữa ung thư quay lại phát triển các ngành nghề khác, có tiền mới có thể phát triển tốt hơn.Nhưng phát triển quân sự thì lại đòi hỏi vũ khí trang bị tân tiến, nếu như vũ khí trang bị dễ nghiên cứu như vậy thì các quốc gia phát triển khác cũng không cần đầu tư vào vũ khí trang bị nhiều như vậy mỗi năm.Nói chung chẳng những cần tiền, còn cần kỹ thuật, nhân tài, thiếu một thứ cũng không được.Không có tiền, không có cách nào nghiên cứu, không có vũ khí trang bị tân tiến cũng không dám đưa thuốc chữa ung thư ra kiếm tiền.Cái này lâm vào một cái tuần hoàn không có cách giải quyết.Cho nên mọi người mới ồn ào như thế.Lúc hội nghị diễn ra được một nửa, viện trưởng thực tế của viện khoa học bên này bỗng nhiên đề xuất có lẽ có thể hỏi ý kiến của Tiêu Hiểu, không phải cô là viện trưởng danh dự của viện khoa học sao.Nếu cô đã có thể nghiên cứu ra lượng tử mà họ nghĩ cũng không dám nghĩ thì chưa biết chừng cũng có thể nghiên cứu vũ khí trang bị. Tuy là một người tinh thông nhiều như vậy nghe có vẻ không thể nào, nhưng ở trong mắt người khác, bản thân Tiêu Hiểu đã là nhân vật thần kỳ biến điều không thể thành có thể rồi. Đây chính là nguyên nhân Tiêu Hiểu vừa đến nhà đã được đón đến.“Viện trưởng Tiêu, cô thấy thế nào?” Sau khi nghe mọi người tranh cãi trong chốc lát, người lãnh đạo trầm ngâm nhìn về phía Tiêu Hiểu.Tiêu Hiểu ngồi ở chỗ này được chốc lát cũng đã nghe rõ điểm khiến họ tranh cãi.Cô nhíu mày lại, hỏi mọi người: “Không biết mọi người muốn nghiên cứu ra vũ khí trang bị ở trình độ nào?” Dựa theo trình độ hiện tại của thế giới này, dùng lượng tử máy tính để tính toán đã đủ để họ nghiên cứu ra vũ khí tiên phong rồi.Một đại lão quân đội lập tức hô: “Việc này còn cần hỏi ư? Đương nhiên là càng tiên tiến càng tốt, thí dụ như máy ***** tàng hình, đạn đạo tầm xa, tàu ngầm hạt nhân của nước M...” Ông ta nói một hơi rất nhiều thứ, đều là vũ khí tân tiến nhất trước mắt của quốc tế.“Có số liệu của những vũ khí này không ạ?” Tiêu Hiểu hỏi.“Đương nhiên chúng tôi không lấy được số liệu cốt lõi nhất, nhưng nơi này có một ít số liệu và công năng công khai.” Người của quân đội chuẩn bị rất đầy đủ, Tiêu Hiểu vừa hỏi, họ đã đem ra.

Đúng là tức c.h.ế.t mà, rõ ràng trong tay có thứ tốt có thể kiếm được nhiều tiền nhưng bởi vì mình nhỏ yếu nên không dám lấy ra.

Quân nhân đón Tiêu Hiểu gõ cửa khe khẽ: “Báo cáo thủ trưởng, đã mời viện trưởng Tiêu đến rồi ạ.”

Bên trong phòng họp nhất thời trở nên yên tĩnh lại, sau đó một tiếng nói uy nghiêm vang lên: “Mau mời viện trưởng Tiêu vào.”

Tiêu Hiểu đẩy cửa đi vào, đập vào mắt chính là một cái phòng họp cực lớn, người tham dự hội nghị còn nhiều hơn so với tưởng tượng của cô.

TBC

Thấy Tiêu Hiểu vào, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.

Tiêu Hiểu trông thấy người ngồi trên vị trí đầu lại là một trong hai vị lãnh đạo tham gia tiệc mừng công lần đó, lại nhìn biển thân phận trước mặt những người khác trong phòng hội nghị, phát hiện các ngành các nghề như quân đội, chính phủ, giới học thuật, giới khoa học kỹ thuật... đều phái đại lão dự họp.

Hội nghị quy cách cao như vậy gọi cô tới làm gì? Cô có chuẩn bị tham gia chính trị đâu.

Lúc đang buồn bực, người lãnh đạo cầm đầu cười kính trọng nói: “Viện trưởng Tiêu mau ngồi đi, tất cả chúng tôi đều đang chờ cô đấy.”

Có người dẫn Tiêu Hiểu đi tới chỗ ngồi của cô, Tiêu Hiểu phát hiện vị trí của mình lại là chỗ *****ên bên phải của người lãnh đạo, cô ngồi xuống rồi mới nói: “Cảm ơn lãnh đạo.”

Đợi Tiêu Hiểu ngồi xuống xong, mọi người mới tiến hành tranh luận lúc trước, cuối cùng chính là đối mặt với bảo bối có thể kiếm được nhiều tiền như thuốc chữa ung thư, tùy tiện đưa ra, với thực lực của Trung Hoa bây giờ e sẽ không giữ được.

Không lấy ra thì giống như rõ ràng nhìn thấy một ngọn núi vàng vẫn còn phải nhẫn nại không dùng, thực sự quá dằn vặt.

Cho nên tranh luận đến tranh luận đi chỉ có hai cái quan điểm, hoặc là phát triển mạnh lực lượng quân sự trước, đợi có thực lực mới đưa thuốc chữa ung thư ra.

Hoặc là đưa ra ngay bây giờ, dùng tiền bán thuốc chữa ung thư quay lại phát triển các ngành nghề khác, có tiền mới có thể phát triển tốt hơn.

Nhưng phát triển quân sự thì lại đòi hỏi vũ khí trang bị tân tiến, nếu như vũ khí trang bị dễ nghiên cứu như vậy thì các quốc gia phát triển khác cũng không cần đầu tư vào vũ khí trang bị nhiều như vậy mỗi năm.

Nói chung chẳng những cần tiền, còn cần kỹ thuật, nhân tài, thiếu một thứ cũng không được.

Không có tiền, không có cách nào nghiên cứu, không có vũ khí trang bị tân tiến cũng không dám đưa thuốc chữa ung thư ra kiếm tiền.

Cái này lâm vào một cái tuần hoàn không có cách giải quyết.

Cho nên mọi người mới ồn ào như thế.

Lúc hội nghị diễn ra được một nửa, viện trưởng thực tế của viện khoa học bên này bỗng nhiên đề xuất có lẽ có thể hỏi ý kiến của Tiêu Hiểu, không phải cô là viện trưởng danh dự của viện khoa học sao.

Nếu cô đã có thể nghiên cứu ra lượng tử mà họ nghĩ cũng không dám nghĩ thì chưa biết chừng cũng có thể nghiên cứu vũ khí trang bị. Tuy là một người tinh thông nhiều như vậy nghe có vẻ không thể nào, nhưng ở trong mắt người khác, bản thân Tiêu Hiểu đã là nhân vật thần kỳ biến điều không thể thành có thể rồi. Đây chính là nguyên nhân Tiêu Hiểu vừa đến nhà đã được đón đến.

“Viện trưởng Tiêu, cô thấy thế nào?” Sau khi nghe mọi người tranh cãi trong chốc lát, người lãnh đạo trầm ngâm nhìn về phía Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu ngồi ở chỗ này được chốc lát cũng đã nghe rõ điểm khiến họ tranh cãi.

Cô nhíu mày lại, hỏi mọi người: “Không biết mọi người muốn nghiên cứu ra vũ khí trang bị ở trình độ nào?” Dựa theo trình độ hiện tại của thế giới này, dùng lượng tử máy tính để tính toán đã đủ để họ nghiên cứu ra vũ khí tiên phong rồi.

Một đại lão quân đội lập tức hô: “Việc này còn cần hỏi ư? Đương nhiên là càng tiên tiến càng tốt, thí dụ như máy ***** tàng hình, đạn đạo tầm xa, tàu ngầm hạt nhân của nước M...” Ông ta nói một hơi rất nhiều thứ, đều là vũ khí tân tiến nhất trước mắt của quốc tế.

“Có số liệu của những vũ khí này không ạ?” Tiêu Hiểu hỏi.

“Đương nhiên chúng tôi không lấy được số liệu cốt lõi nhất, nhưng nơi này có một ít số liệu và công năng công khai.” Người của quân đội chuẩn bị rất đầy đủ, Tiêu Hiểu vừa hỏi, họ đã đem ra.

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại LãoTác giả: Lão Nạp Bất Đổng ÁiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Khụ, khụ. . .", Tiêu Hiểu cảm thấy mí mắt giống như có gánh nặng ngàn cân, đầu choáng váng chìm vào hôn mê, cuống họng khô như thiêu như đốt, cả người tựa như đặt ở trên lửa nướng."Nước. . .", Tiêu Hiểu giãy dụa dùng hết sức lực toàn thân kêu lên, nhưng trên thực tế chẳng qua là tiếng muỗi vo ve, tựa hồ có người nào đó tới nghe nghe, sau đó đi ra. Không đầy một lát một đồ vật lạnh băng chạm đến môi của cô, nhận thấy được bên trong là nước, Tiêu Hiểu vội vàng nuốt từng ngụm từng ngụm, vừa uống nước vừa nghĩ: Vật nhỏ Vica S này, làm Robot quản gia, ngay cả cô ngã bệnh cũng không dự phòng được, dám tiêu cực biếng nhác như thế, chờ cô tỉnh rồi nhất định phải hạn chế quyền hạn của nó, cho dù nó ríu rít nũng nịu cũng không được.Uống nước xong, cuống họng của Tiêu Hiểu mới không còn nóng hừng hực nữa, cô muốn dạy dỗ Vica S một trận, nhưng ngay cả mí mắt cũng không mở nỗi, mơ mơ hồ hồ lại ngủ thiếp đi.Trước khi ngủ tựa hồ nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề.Vương Vệ sầu mi khổ kiểm nhìn… Đúng là tức c.h.ế.t mà, rõ ràng trong tay có thứ tốt có thể kiếm được nhiều tiền nhưng bởi vì mình nhỏ yếu nên không dám lấy ra.Quân nhân đón Tiêu Hiểu gõ cửa khe khẽ: “Báo cáo thủ trưởng, đã mời viện trưởng Tiêu đến rồi ạ.”Bên trong phòng họp nhất thời trở nên yên tĩnh lại, sau đó một tiếng nói uy nghiêm vang lên: “Mau mời viện trưởng Tiêu vào.”Tiêu Hiểu đẩy cửa đi vào, đập vào mắt chính là một cái phòng họp cực lớn, người tham dự hội nghị còn nhiều hơn so với tưởng tượng của cô.TBCThấy Tiêu Hiểu vào, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.Tiêu Hiểu trông thấy người ngồi trên vị trí đầu lại là một trong hai vị lãnh đạo tham gia tiệc mừng công lần đó, lại nhìn biển thân phận trước mặt những người khác trong phòng hội nghị, phát hiện các ngành các nghề như quân đội, chính phủ, giới học thuật, giới khoa học kỹ thuật... đều phái đại lão dự họp.Hội nghị quy cách cao như vậy gọi cô tới làm gì? Cô có chuẩn bị tham gia chính trị đâu.Lúc đang buồn bực, người lãnh đạo cầm đầu cười kính trọng nói: “Viện trưởng Tiêu mau ngồi đi, tất cả chúng tôi đều đang chờ cô đấy.”Có người dẫn Tiêu Hiểu đi tới chỗ ngồi của cô, Tiêu Hiểu phát hiện vị trí của mình lại là chỗ *****ên bên phải của người lãnh đạo, cô ngồi xuống rồi mới nói: “Cảm ơn lãnh đạo.”Đợi Tiêu Hiểu ngồi xuống xong, mọi người mới tiến hành tranh luận lúc trước, cuối cùng chính là đối mặt với bảo bối có thể kiếm được nhiều tiền như thuốc chữa ung thư, tùy tiện đưa ra, với thực lực của Trung Hoa bây giờ e sẽ không giữ được.Không lấy ra thì giống như rõ ràng nhìn thấy một ngọn núi vàng vẫn còn phải nhẫn nại không dùng, thực sự quá dằn vặt.Cho nên tranh luận đến tranh luận đi chỉ có hai cái quan điểm, hoặc là phát triển mạnh lực lượng quân sự trước, đợi có thực lực mới đưa thuốc chữa ung thư ra.Hoặc là đưa ra ngay bây giờ, dùng tiền bán thuốc chữa ung thư quay lại phát triển các ngành nghề khác, có tiền mới có thể phát triển tốt hơn.Nhưng phát triển quân sự thì lại đòi hỏi vũ khí trang bị tân tiến, nếu như vũ khí trang bị dễ nghiên cứu như vậy thì các quốc gia phát triển khác cũng không cần đầu tư vào vũ khí trang bị nhiều như vậy mỗi năm.Nói chung chẳng những cần tiền, còn cần kỹ thuật, nhân tài, thiếu một thứ cũng không được.Không có tiền, không có cách nào nghiên cứu, không có vũ khí trang bị tân tiến cũng không dám đưa thuốc chữa ung thư ra kiếm tiền.Cái này lâm vào một cái tuần hoàn không có cách giải quyết.Cho nên mọi người mới ồn ào như thế.Lúc hội nghị diễn ra được một nửa, viện trưởng thực tế của viện khoa học bên này bỗng nhiên đề xuất có lẽ có thể hỏi ý kiến của Tiêu Hiểu, không phải cô là viện trưởng danh dự của viện khoa học sao.Nếu cô đã có thể nghiên cứu ra lượng tử mà họ nghĩ cũng không dám nghĩ thì chưa biết chừng cũng có thể nghiên cứu vũ khí trang bị. Tuy là một người tinh thông nhiều như vậy nghe có vẻ không thể nào, nhưng ở trong mắt người khác, bản thân Tiêu Hiểu đã là nhân vật thần kỳ biến điều không thể thành có thể rồi. Đây chính là nguyên nhân Tiêu Hiểu vừa đến nhà đã được đón đến.“Viện trưởng Tiêu, cô thấy thế nào?” Sau khi nghe mọi người tranh cãi trong chốc lát, người lãnh đạo trầm ngâm nhìn về phía Tiêu Hiểu.Tiêu Hiểu ngồi ở chỗ này được chốc lát cũng đã nghe rõ điểm khiến họ tranh cãi.Cô nhíu mày lại, hỏi mọi người: “Không biết mọi người muốn nghiên cứu ra vũ khí trang bị ở trình độ nào?” Dựa theo trình độ hiện tại của thế giới này, dùng lượng tử máy tính để tính toán đã đủ để họ nghiên cứu ra vũ khí tiên phong rồi.Một đại lão quân đội lập tức hô: “Việc này còn cần hỏi ư? Đương nhiên là càng tiên tiến càng tốt, thí dụ như máy ***** tàng hình, đạn đạo tầm xa, tàu ngầm hạt nhân của nước M...” Ông ta nói một hơi rất nhiều thứ, đều là vũ khí tân tiến nhất trước mắt của quốc tế.“Có số liệu của những vũ khí này không ạ?” Tiêu Hiểu hỏi.“Đương nhiên chúng tôi không lấy được số liệu cốt lõi nhất, nhưng nơi này có một ít số liệu và công năng công khai.” Người của quân đội chuẩn bị rất đầy đủ, Tiêu Hiểu vừa hỏi, họ đã đem ra.

Chương 293: Chương 293