“Thịnh Ninh, nghe nói trước kia cô đã từng ngồi tù? Khách sạn của chúng ta là khách sạn cao cấp năm sao, khách hàng đến đây không giàu có thì cũng là quyền quý. Tuyệt đối không giữ những người có thân thế không trong sạch.” Giám đốc nhân sự là một người phụ nữ mặc trang phục thời thượng, khuôn mặt trang điểm tinh sảo. Tuy rằng cô ta đã cố gắng thể hiện làm ra bộ mặt người tốt, nhưng trong ánh mắt toàn sự khinh thường vẫn để lộ ra thái độ chân thật của cô ta.Thịnh Ninh là nhân viên dọn vệ sinh của khách sạn, vì để sống sót, cô mỗi ngày đều làm việc thận trọng. Hiện tại cô cũng biết, đã đến lúc mình nên rời đi.Đã rất nhiều lần, mỗi khi ông chủ biết quá khứ đã từng ngồi tù của cô đều không nể tình mà đuổi việc cho dù biểu hiện của cô khi làm việc có tốt bao nhiêu đi nữa. Giám đốc nhân sự âm dương quái khí nói: “Tuy rằng chúng tôi sa thải cô, nhưng bởi vì cô đã lừa dối chúng tôi, cho nên cô không nhận được bất luận khoản trợ cấp nào.”Thịnh Ninh nắm chặt giẻ lau trong tay, sau nhiều năm…
Chương 25: 25: Lần Đầu Tiên Gọi Mẹ
Trọng Sinh Thập Niên 80 Tiếu Giai ThêTác giả: Giang Sơn Nhất CốTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quân Sự, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Thịnh Ninh, nghe nói trước kia cô đã từng ngồi tù? Khách sạn của chúng ta là khách sạn cao cấp năm sao, khách hàng đến đây không giàu có thì cũng là quyền quý. Tuyệt đối không giữ những người có thân thế không trong sạch.” Giám đốc nhân sự là một người phụ nữ mặc trang phục thời thượng, khuôn mặt trang điểm tinh sảo. Tuy rằng cô ta đã cố gắng thể hiện làm ra bộ mặt người tốt, nhưng trong ánh mắt toàn sự khinh thường vẫn để lộ ra thái độ chân thật của cô ta.Thịnh Ninh là nhân viên dọn vệ sinh của khách sạn, vì để sống sót, cô mỗi ngày đều làm việc thận trọng. Hiện tại cô cũng biết, đã đến lúc mình nên rời đi.Đã rất nhiều lần, mỗi khi ông chủ biết quá khứ đã từng ngồi tù của cô đều không nể tình mà đuổi việc cho dù biểu hiện của cô khi làm việc có tốt bao nhiêu đi nữa. Giám đốc nhân sự âm dương quái khí nói: “Tuy rằng chúng tôi sa thải cô, nhưng bởi vì cô đã lừa dối chúng tôi, cho nên cô không nhận được bất luận khoản trợ cấp nào.”Thịnh Ninh nắm chặt giẻ lau trong tay, sau nhiều năm… "A? Ừ! Được được được." Thẩm Lộ Hoa bị câu nói của Thịnh Ninh làm cho ngây ngốc đứng đơ ra mãi mới hoàn hồn.Mong chờ mười mấy năm, lần đầu tiên kế nữ gọi bà là mẹ, miễn bàn vui mừng bao nhiêu.Tận đến lúc ra phía sau nhà, đi trên mặt đất vườn rau nhà mình, Thẩm Lộ Hoa vẫn còn cảm thấy không chân thật."An An, con véo mẹ xem có phải mẹ đang nằm mơ hay không?"Thịnh An chỉ tiếc rèn sắt không thành thép* nói: " Mẹ, mẹ chỉ có chút tiền đồ này thôi sao? Chị ta gọi một tiếng mẹ người đã vui mừng như vậy? Con mỗi ngày đều gọi mẹ, cũng không thấy mẹ cắt một mét vải nào may quần áo cho con."*Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn."Ninh Ninh lớn vậy rồi đây là lần đầu tiên gọi ta là mẹ đó!" Thẩm Lộ Hoa thoả mãn nói."Mẹ, người thật bất công!""Đừng nói bậy, Ninh Ninh từ nhỏ đến lớn rất không dễ dàng.Đổi lại là con, mỗi ngày đều bị người ta chỉ thẳng mặt mắng là hồ ly tinh, sau lưng đâm chọc, con chịu được không?" Thẩm Lộ Hoa banh mặt, nghiêm túc răn dạy."Nếu là con, con chắc chắn sẽ xé nát miệng bọn họ ra." Nàng đương nhiên không chịu nổi, chỉ có đồ ngốc kia mới thích chơi với Tần Thúy Phân.Trong lòng Thịnh An ghét nhất là Tần Thúy Phân, chưa thấy người nào dối trá hơn cô ta."Nếu con làm như vậy, khẳng định sẽ bị mắng càng khó nghe hơn.Ninh Ninh tham gia quân đội là đường ra duy nhất, bằng không đời này của con bé đều bị hủy hoại." Có loại mẹ ruột như vậy, thật là quá không có lương tâm."Con đây gả cho nhị ngốc tử không phải cũng là bị hủy hoại?" Trong lòng Thịnh An hận muốn chết, nếu không phải cô thấy mẹ là mềm lòng, sống chết gì nàng cũng không đồng ý.Làm cho nàng tức giận hơn là Thịnh Ninh dám chọn thời điểm này để trở về? Biết rõ cô sắp phải kết hôn, chị ta trở về là để chê cười mình?"Mẹ, tóm lại là cả đời này con sẽ không tha thứ cho Thịnh Ninh." Thịnh An hừ lạnh một tiếng, để mặc một mình Thẩm Lộ Hoa, chạy đi chơi với Tiểu Hồng nhà trưởng thôn.Thịnh Ninh đánh giá ngôi nhà trong trí nhớ, vách tường loang lổ dán giấy báo cũ ố vàng.Gian chính giữa là một cái bàn bát tiên, cũng là khi còn nhỏ cha tự tay làm.Sương phòng bên trái là phòng của cha và mẹ kế ở, bên phải là của cô và em gái.Trong nhà chật hẹp, cô và An An ngủ cùng một cái giường, mỗi lần đều lấy đồ vật ngăn ở giữa làm ranh giới Hán Sở phân chia rất rõ ràng.Chỉ cần ai hơi chút vượt rào, hai người sẽ lập tức đánh nhau.Nghĩ lại bản thân cô trước kia không hiểu chuyện, mặt Thịnh Ninh hồng thấu, hận không thể tát cho mình một cái.Lần này trở về nhà cô đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể để em gái gả vào nhà trưởng trấn.Ngay lúc Thịnh Ninh đứng ở gian nhà chính xuất thần, Thịnh lão tam từ phía sau chuồng heo đi về trước nhà liền hoảng sợ khi nhìn thấy con gái lớn thế mà lại ở đây."Ninh Ninh, sao con đã trở lại rồi?" Tẩu thuốc trên tay Thịnh lão tam suýt chút nữa rơi xuống đất.Ông là lão binh đã từng tham gia kháng Mỹ viện Triều, về sau bị thương què chân mới phải xuất ngũ trở về.Biết tình huống trong quân đội, thời điểm này đoàn văn công sẽ không cho nghỉ.Trừ phi xảy ra chuyện gì."Cha..." Thịnh Ninh vừa mới lau khô nước mắt lại từng giọt đua nhau rơi xuống, đứng ngây ngốc tại chỗ, cơ thể run rẩy vô pháp di chuyển."Sao lại khóc? Có phải ở trong quân đội cảm thấy tủi thân? Hay là bị ai bắt nạt?" Thịnh lão tam chân tay luống cuống hỏi.Ông là người cả đời thành thật, thuộc loại có chịu thiệt cũng không biết nói người khác.Làm người luôn chăm chỉ cần cù làm việc, nhờ quan hệ cho Thịnh Ninh đi cửa sau tham gia quân đội là quyết định duy nhất cả đời này làm ông không dám ngẩng đầu.Đến bây giờ ông còn chưa biết chân tướng việc Thịnh An gả cho nhị ngốc tử.Kỳ thật, nhà trưởng trấn điều kiện không tồi, là nhà có uy tín danh dự nhất làng trên xóm dưới.Con trai ngốc kia của nhà họ tuy không thông minh nhưng cũng không truyền ra tiếng xấu gì.Nông thôn đầu thập niên tám mươi, chỉ cần thân thể đầy đủ, những cái khác không quá để ý.Hôn sự này của Thịnh An còn làm cho không ít người trong thôn hâm mộ nữa! Nhưng trong lòng Thịnh Ninh rõ ràng, đó là cái hố lửa, là bẫy rập.Nhị Ngốc tử tính khí thay đổi thất thường, gây ra bạo lực gia đình rất nghiêm trọng..
"A? Ừ! Được được được." Thẩm Lộ Hoa bị câu nói của Thịnh Ninh làm cho ngây ngốc đứng đơ ra mãi mới hoàn hồn.
Mong chờ mười mấy năm, lần đầu tiên kế nữ gọi bà là mẹ, miễn bàn vui mừng bao nhiêu.Tận đến lúc ra phía sau nhà, đi trên mặt đất vườn rau nhà mình, Thẩm Lộ Hoa vẫn còn cảm thấy không chân thật."An An, con véo mẹ xem có phải mẹ đang nằm mơ hay không?"Thịnh An chỉ tiếc rèn sắt không thành thép* nói: " Mẹ, mẹ chỉ có chút tiền đồ này thôi sao? Chị ta gọi một tiếng mẹ người đã vui mừng như vậy? Con mỗi ngày đều gọi mẹ, cũng không thấy mẹ cắt một mét vải nào may quần áo cho con."*Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn."Ninh Ninh lớn vậy rồi đây là lần đầu tiên gọi ta là mẹ đó!" Thẩm Lộ Hoa thoả mãn nói."Mẹ, người thật bất công!""Đừng nói bậy, Ninh Ninh từ nhỏ đến lớn rất không dễ dàng.
Đổi lại là con, mỗi ngày đều bị người ta chỉ thẳng mặt mắng là hồ ly tinh, sau lưng đâm chọc, con chịu được không?" Thẩm Lộ Hoa banh mặt, nghiêm túc răn dạy."Nếu là con, con chắc chắn sẽ xé nát miệng bọn họ ra." Nàng đương nhiên không chịu nổi, chỉ có đồ ngốc kia mới thích chơi với Tần Thúy Phân.Trong lòng Thịnh An ghét nhất là Tần Thúy Phân, chưa thấy người nào dối trá hơn cô ta."Nếu con làm như vậy, khẳng định sẽ bị mắng càng khó nghe hơn.
Ninh Ninh tham gia quân đội là đường ra duy nhất, bằng không đời này của con bé đều bị hủy hoại." Có loại mẹ ruột như vậy, thật là quá không có lương tâm."Con đây gả cho nhị ngốc tử không phải cũng là bị hủy hoại?" Trong lòng Thịnh An hận muốn chết, nếu không phải cô thấy mẹ là mềm lòng, sống chết gì nàng cũng không đồng ý.Làm cho nàng tức giận hơn là Thịnh Ninh dám chọn thời điểm này để trở về? Biết rõ cô sắp phải kết hôn, chị ta trở về là để chê cười mình?"Mẹ, tóm lại là cả đời này con sẽ không tha thứ cho Thịnh Ninh." Thịnh An hừ lạnh một tiếng, để mặc một mình Thẩm Lộ Hoa, chạy đi chơi với Tiểu Hồng nhà trưởng thôn.Thịnh Ninh đánh giá ngôi nhà trong trí nhớ, vách tường loang lổ dán giấy báo cũ ố vàng.
Gian chính giữa là một cái bàn bát tiên, cũng là khi còn nhỏ cha tự tay làm.Sương phòng bên trái là phòng của cha và mẹ kế ở, bên phải là của cô và em gái.
Trong nhà chật hẹp, cô và An An ngủ cùng một cái giường, mỗi lần đều lấy đồ vật ngăn ở giữa làm ranh giới Hán Sở phân chia rất rõ ràng.
Chỉ cần ai hơi chút vượt rào, hai người sẽ lập tức đánh nhau.Nghĩ lại bản thân cô trước kia không hiểu chuyện, mặt Thịnh Ninh hồng thấu, hận không thể tát cho mình một cái.Lần này trở về nhà cô đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể để em gái gả vào nhà trưởng trấn.Ngay lúc Thịnh Ninh đứng ở gian nhà chính xuất thần, Thịnh lão tam từ phía sau chuồng heo đi về trước nhà liền hoảng sợ khi nhìn thấy con gái lớn thế mà lại ở đây."Ninh Ninh, sao con đã trở lại rồi?" Tẩu thuốc trên tay Thịnh lão tam suýt chút nữa rơi xuống đất.
Ông là lão binh đã từng tham gia kháng Mỹ viện Triều, về sau bị thương què chân mới phải xuất ngũ trở về.
Biết tình huống trong quân đội, thời điểm này đoàn văn công sẽ không cho nghỉ.Trừ phi xảy ra chuyện gì."Cha..." Thịnh Ninh vừa mới lau khô nước mắt lại từng giọt đua nhau rơi xuống, đứng ngây ngốc tại chỗ, cơ thể run rẩy vô pháp di chuyển."Sao lại khóc? Có phải ở trong quân đội cảm thấy tủi thân? Hay là bị ai bắt nạt?" Thịnh lão tam chân tay luống cuống hỏi.Ông là người cả đời thành thật, thuộc loại có chịu thiệt cũng không biết nói người khác.
Làm người luôn chăm chỉ cần cù làm việc, nhờ quan hệ cho Thịnh Ninh đi cửa sau tham gia quân đội là quyết định duy nhất cả đời này làm ông không dám ngẩng đầu.Đến bây giờ ông còn chưa biết chân tướng việc Thịnh An gả cho nhị ngốc tử.Kỳ thật, nhà trưởng trấn điều kiện không tồi, là nhà có uy tín danh dự nhất làng trên xóm dưới.
Con trai ngốc kia của nhà họ tuy không thông minh nhưng cũng không truyền ra tiếng xấu gì.Nông thôn đầu thập niên tám mươi, chỉ cần thân thể đầy đủ, những cái khác không quá để ý.Hôn sự này của Thịnh An còn làm cho không ít người trong thôn hâm mộ nữa! Nhưng trong lòng Thịnh Ninh rõ ràng, đó là cái hố lửa, là bẫy rập.Nhị Ngốc tử tính khí thay đổi thất thường, gây ra bạo lực gia đình rất nghiêm trọng..
Trọng Sinh Thập Niên 80 Tiếu Giai ThêTác giả: Giang Sơn Nhất CốTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quân Sự, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Thịnh Ninh, nghe nói trước kia cô đã từng ngồi tù? Khách sạn của chúng ta là khách sạn cao cấp năm sao, khách hàng đến đây không giàu có thì cũng là quyền quý. Tuyệt đối không giữ những người có thân thế không trong sạch.” Giám đốc nhân sự là một người phụ nữ mặc trang phục thời thượng, khuôn mặt trang điểm tinh sảo. Tuy rằng cô ta đã cố gắng thể hiện làm ra bộ mặt người tốt, nhưng trong ánh mắt toàn sự khinh thường vẫn để lộ ra thái độ chân thật của cô ta.Thịnh Ninh là nhân viên dọn vệ sinh của khách sạn, vì để sống sót, cô mỗi ngày đều làm việc thận trọng. Hiện tại cô cũng biết, đã đến lúc mình nên rời đi.Đã rất nhiều lần, mỗi khi ông chủ biết quá khứ đã từng ngồi tù của cô đều không nể tình mà đuổi việc cho dù biểu hiện của cô khi làm việc có tốt bao nhiêu đi nữa. Giám đốc nhân sự âm dương quái khí nói: “Tuy rằng chúng tôi sa thải cô, nhưng bởi vì cô đã lừa dối chúng tôi, cho nên cô không nhận được bất luận khoản trợ cấp nào.”Thịnh Ninh nắm chặt giẻ lau trong tay, sau nhiều năm… "A? Ừ! Được được được." Thẩm Lộ Hoa bị câu nói của Thịnh Ninh làm cho ngây ngốc đứng đơ ra mãi mới hoàn hồn.Mong chờ mười mấy năm, lần đầu tiên kế nữ gọi bà là mẹ, miễn bàn vui mừng bao nhiêu.Tận đến lúc ra phía sau nhà, đi trên mặt đất vườn rau nhà mình, Thẩm Lộ Hoa vẫn còn cảm thấy không chân thật."An An, con véo mẹ xem có phải mẹ đang nằm mơ hay không?"Thịnh An chỉ tiếc rèn sắt không thành thép* nói: " Mẹ, mẹ chỉ có chút tiền đồ này thôi sao? Chị ta gọi một tiếng mẹ người đã vui mừng như vậy? Con mỗi ngày đều gọi mẹ, cũng không thấy mẹ cắt một mét vải nào may quần áo cho con."*Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn."Ninh Ninh lớn vậy rồi đây là lần đầu tiên gọi ta là mẹ đó!" Thẩm Lộ Hoa thoả mãn nói."Mẹ, người thật bất công!""Đừng nói bậy, Ninh Ninh từ nhỏ đến lớn rất không dễ dàng.Đổi lại là con, mỗi ngày đều bị người ta chỉ thẳng mặt mắng là hồ ly tinh, sau lưng đâm chọc, con chịu được không?" Thẩm Lộ Hoa banh mặt, nghiêm túc răn dạy."Nếu là con, con chắc chắn sẽ xé nát miệng bọn họ ra." Nàng đương nhiên không chịu nổi, chỉ có đồ ngốc kia mới thích chơi với Tần Thúy Phân.Trong lòng Thịnh An ghét nhất là Tần Thúy Phân, chưa thấy người nào dối trá hơn cô ta."Nếu con làm như vậy, khẳng định sẽ bị mắng càng khó nghe hơn.Ninh Ninh tham gia quân đội là đường ra duy nhất, bằng không đời này của con bé đều bị hủy hoại." Có loại mẹ ruột như vậy, thật là quá không có lương tâm."Con đây gả cho nhị ngốc tử không phải cũng là bị hủy hoại?" Trong lòng Thịnh An hận muốn chết, nếu không phải cô thấy mẹ là mềm lòng, sống chết gì nàng cũng không đồng ý.Làm cho nàng tức giận hơn là Thịnh Ninh dám chọn thời điểm này để trở về? Biết rõ cô sắp phải kết hôn, chị ta trở về là để chê cười mình?"Mẹ, tóm lại là cả đời này con sẽ không tha thứ cho Thịnh Ninh." Thịnh An hừ lạnh một tiếng, để mặc một mình Thẩm Lộ Hoa, chạy đi chơi với Tiểu Hồng nhà trưởng thôn.Thịnh Ninh đánh giá ngôi nhà trong trí nhớ, vách tường loang lổ dán giấy báo cũ ố vàng.Gian chính giữa là một cái bàn bát tiên, cũng là khi còn nhỏ cha tự tay làm.Sương phòng bên trái là phòng của cha và mẹ kế ở, bên phải là của cô và em gái.Trong nhà chật hẹp, cô và An An ngủ cùng một cái giường, mỗi lần đều lấy đồ vật ngăn ở giữa làm ranh giới Hán Sở phân chia rất rõ ràng.Chỉ cần ai hơi chút vượt rào, hai người sẽ lập tức đánh nhau.Nghĩ lại bản thân cô trước kia không hiểu chuyện, mặt Thịnh Ninh hồng thấu, hận không thể tát cho mình một cái.Lần này trở về nhà cô đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể để em gái gả vào nhà trưởng trấn.Ngay lúc Thịnh Ninh đứng ở gian nhà chính xuất thần, Thịnh lão tam từ phía sau chuồng heo đi về trước nhà liền hoảng sợ khi nhìn thấy con gái lớn thế mà lại ở đây."Ninh Ninh, sao con đã trở lại rồi?" Tẩu thuốc trên tay Thịnh lão tam suýt chút nữa rơi xuống đất.Ông là lão binh đã từng tham gia kháng Mỹ viện Triều, về sau bị thương què chân mới phải xuất ngũ trở về.Biết tình huống trong quân đội, thời điểm này đoàn văn công sẽ không cho nghỉ.Trừ phi xảy ra chuyện gì."Cha..." Thịnh Ninh vừa mới lau khô nước mắt lại từng giọt đua nhau rơi xuống, đứng ngây ngốc tại chỗ, cơ thể run rẩy vô pháp di chuyển."Sao lại khóc? Có phải ở trong quân đội cảm thấy tủi thân? Hay là bị ai bắt nạt?" Thịnh lão tam chân tay luống cuống hỏi.Ông là người cả đời thành thật, thuộc loại có chịu thiệt cũng không biết nói người khác.Làm người luôn chăm chỉ cần cù làm việc, nhờ quan hệ cho Thịnh Ninh đi cửa sau tham gia quân đội là quyết định duy nhất cả đời này làm ông không dám ngẩng đầu.Đến bây giờ ông còn chưa biết chân tướng việc Thịnh An gả cho nhị ngốc tử.Kỳ thật, nhà trưởng trấn điều kiện không tồi, là nhà có uy tín danh dự nhất làng trên xóm dưới.Con trai ngốc kia của nhà họ tuy không thông minh nhưng cũng không truyền ra tiếng xấu gì.Nông thôn đầu thập niên tám mươi, chỉ cần thân thể đầy đủ, những cái khác không quá để ý.Hôn sự này của Thịnh An còn làm cho không ít người trong thôn hâm mộ nữa! Nhưng trong lòng Thịnh Ninh rõ ràng, đó là cái hố lửa, là bẫy rập.Nhị Ngốc tử tính khí thay đổi thất thường, gây ra bạo lực gia đình rất nghiêm trọng..