Nhóm dịch: Bánh BaoCuộn mình trên cái giường liền tại nơi ở của thanh niên trí thức, đói bụng lảo đảo, Tô Tương Ngọc cố gắng cuộn mình lại, để dạ dày xoắn lại cùng một chỗ, tuy vậy cũng có thể chịu được cảm giác đói khát khó chịu này. “Các đồng chí, thắng lợi đang ở ngay trước mắt, mọi người mau đứng lên làm việc. ” Có người bên ngoài huýt sáo nói. Vì thế Chu Tiểu Khiết ở giường bên cạnh ngồi dậy trước, lắc lư Tô Tương Ngọc: “Thanh niên trí thức Tô, nên rời giường rồi, cậu là đội trưởng của chúng ta, nên phải dẫn mọi người đi làm thôi. ”Tô Tương Ngọc lại cuộn cơ thể mình như cách em bé ngủ, dù sao cũng là ván giường liền, mọi người chen chúc cùng một chỗ cũng không tính là lạnh, so với lạnh thì khó chịu hơn chính là đói khát. Vả lại bây giờ, cơn đối là đối với cô mà nói chính là việc khó nhịn nhất. Nhóm thanh niên trí thức nữ đứng lên, rất nhiều mùi sữa bột lan đến chỗ cơ, mùi hương thơm dịu khiến cho bụng Tô Tương Ngọc ùng ục kêu lên, cuối cùng thì cô cũng tỉnh táo lại!. Tình huống…
Chương 22: 22: Tố Cáo Nhau À
Thập Niên 70 Thanh Niên Trí Thức Như HoaTác giả: Hoán Nhược QuânTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Bánh BaoCuộn mình trên cái giường liền tại nơi ở của thanh niên trí thức, đói bụng lảo đảo, Tô Tương Ngọc cố gắng cuộn mình lại, để dạ dày xoắn lại cùng một chỗ, tuy vậy cũng có thể chịu được cảm giác đói khát khó chịu này. “Các đồng chí, thắng lợi đang ở ngay trước mắt, mọi người mau đứng lên làm việc. ” Có người bên ngoài huýt sáo nói. Vì thế Chu Tiểu Khiết ở giường bên cạnh ngồi dậy trước, lắc lư Tô Tương Ngọc: “Thanh niên trí thức Tô, nên rời giường rồi, cậu là đội trưởng của chúng ta, nên phải dẫn mọi người đi làm thôi. ”Tô Tương Ngọc lại cuộn cơ thể mình như cách em bé ngủ, dù sao cũng là ván giường liền, mọi người chen chúc cùng một chỗ cũng không tính là lạnh, so với lạnh thì khó chịu hơn chính là đói khát. Vả lại bây giờ, cơn đối là đối với cô mà nói chính là việc khó nhịn nhất. Nhóm thanh niên trí thức nữ đứng lên, rất nhiều mùi sữa bột lan đến chỗ cơ, mùi hương thơm dịu khiến cho bụng Tô Tương Ngọc ùng ục kêu lên, cuối cùng thì cô cũng tỉnh táo lại!. Tình huống… Nhóm dịch: Bánh BaoCon số này đương nhiên Tô Tương Ngọc có biết, dù sao mỗi ngày cô đều phải đi theo Phùng Minh Tốn xem sổ sách.Là vị hôn thê của chủ nhiệm sản xuất, cô từng tập trung hết sự chú ý ở trên nông trường, ước giờ chặt đứt bản thân hóa thành phân bón, có thể làm cho nông trường năng suất thu hoạch hàng năm.“Hiện tại tôi phải hỏi cậu, than của cậu đâu, chúng ta phải đốt bếp lò.” Tương Ngọc nói.Vu Lỗi cười một tiếng, đột nhiên liền vươn tay ra: “Vậy cô phải đưa tiền cho tôi trước.”Bây giờ một cân than cũng không đắt, muốn bán cũng chỉ có ba hào, nhưng nhà máy than không bán cho cậu ta, người ta muốn phiếu, một cân phiếu than một cân than, nếu không có phiếu, thì hãy đông lạnh đi.“Đưa than cho tôi trước rồi nói sau.” Tương Ngọc nói.“Than không có ở đây, cô phải đưa tiền cho tôi, tôi mới có thể đi mua cho cô chứ.” Vu Lỗi vẫn cười hì hì nói như trước.Tương Ngọc nhìn chằm chằm cậu ta, nhìn nửa ngày mới nói: “Được rồi, đến lúc đó hai chúng ta cùng nhau đi mua than.”“Cô sẽ không tố cáo tôi đâu nhỉ?” Vu Lỗi nói.Sao mà cậu ta cảm thấy, Tô Tương Ngọc giống như đã thay đổi thành người khác?Như bình thường, Tô Tương Ngọc sẽ nói, thanh niên trí thức chúng ta phải có tư tưởng rực cháy, dựa vào chính khí là có thể vượt qua mùa đông, loại vật tư sản hoa mỹ như than đá, chúng ta không cần.Vu Lỗi mơ hồ cảm thấy, Tô Tương Ngọc muốn dùng chuyện than đến khiến cậu ta phạm sai lầm, sau đó báo cáo cậu ta, dù sao âm thầm mua than tuy rằng không tính là vi phạm pháp luật, nhưng nhỡ đâu lai lịch của than không chính xác, thì phải chịu phê bình và xử phạt.Nhưng không nghĩ tới Tô Tương Ngọc lại trịnh trọng nói: “Tôi chẳng những sẽ không báo cáo cậu, hơn nữa tôi cũng cần than để sưởi ấm bản thân một chút, mùa đông này thật sự quá khó khăn.”Nói đến Vu Lỗi, đây cũng là một nhân vật bi kịch.Thật ra cậu ta cũng bị hào quang mary sue của Tô Tương Tú bao phủ, hiện tại chỉ là cậu ta còn chưa gặp Tô Tương Tú mà thôi, chờ cậu ta gặp được Tô Tương Tú, mỗi ngày ba quả trứng gà của Tô Tương Tú đều từ chỗ Vu Lỗi..
Nhóm dịch: Bánh BaoCon số này đương nhiên Tô Tương Ngọc có biết, dù sao mỗi ngày cô đều phải đi theo Phùng Minh Tốn xem sổ sách.
Là vị hôn thê của chủ nhiệm sản xuất, cô từng tập trung hết sự chú ý ở trên nông trường, ước giờ chặt đứt bản thân hóa thành phân bón, có thể làm cho nông trường năng suất thu hoạch hàng năm.
“Hiện tại tôi phải hỏi cậu, than của cậu đâu, chúng ta phải đốt bếp lò.
” Tương Ngọc nói.
Vu Lỗi cười một tiếng, đột nhiên liền vươn tay ra: “Vậy cô phải đưa tiền cho tôi trước.
”Bây giờ một cân than cũng không đắt, muốn bán cũng chỉ có ba hào, nhưng nhà máy than không bán cho cậu ta, người ta muốn phiếu, một cân phiếu than một cân than, nếu không có phiếu, thì hãy đông lạnh đi.
“Đưa than cho tôi trước rồi nói sau.
” Tương Ngọc nói.
“Than không có ở đây, cô phải đưa tiền cho tôi, tôi mới có thể đi mua cho cô chứ.
” Vu Lỗi vẫn cười hì hì nói như trước.
Tương Ngọc nhìn chằm chằm cậu ta, nhìn nửa ngày mới nói: “Được rồi, đến lúc đó hai chúng ta cùng nhau đi mua than.
”“Cô sẽ không tố cáo tôi đâu nhỉ?” Vu Lỗi nói.
Sao mà cậu ta cảm thấy, Tô Tương Ngọc giống như đã thay đổi thành người khác?Như bình thường, Tô Tương Ngọc sẽ nói, thanh niên trí thức chúng ta phải có tư tưởng rực cháy, dựa vào chính khí là có thể vượt qua mùa đông, loại vật tư sản hoa mỹ như than đá, chúng ta không cần.
Vu Lỗi mơ hồ cảm thấy, Tô Tương Ngọc muốn dùng chuyện than đến khiến cậu ta phạm sai lầm, sau đó báo cáo cậu ta, dù sao âm thầm mua than tuy rằng không tính là vi phạm pháp luật, nhưng nhỡ đâu lai lịch của than không chính xác, thì phải chịu phê bình và xử phạt.
Nhưng không nghĩ tới Tô Tương Ngọc lại trịnh trọng nói: “Tôi chẳng những sẽ không báo cáo cậu, hơn nữa tôi cũng cần than để sưởi ấm bản thân một chút, mùa đông này thật sự quá khó khăn.
”Nói đến Vu Lỗi, đây cũng là một nhân vật bi kịch.
Thật ra cậu ta cũng bị hào quang mary sue của Tô Tương Tú bao phủ, hiện tại chỉ là cậu ta còn chưa gặp Tô Tương Tú mà thôi, chờ cậu ta gặp được Tô Tương Tú, mỗi ngày ba quả trứng gà của Tô Tương Tú đều từ chỗ Vu Lỗi.
.
Thập Niên 70 Thanh Niên Trí Thức Như HoaTác giả: Hoán Nhược QuânTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Bánh BaoCuộn mình trên cái giường liền tại nơi ở của thanh niên trí thức, đói bụng lảo đảo, Tô Tương Ngọc cố gắng cuộn mình lại, để dạ dày xoắn lại cùng một chỗ, tuy vậy cũng có thể chịu được cảm giác đói khát khó chịu này. “Các đồng chí, thắng lợi đang ở ngay trước mắt, mọi người mau đứng lên làm việc. ” Có người bên ngoài huýt sáo nói. Vì thế Chu Tiểu Khiết ở giường bên cạnh ngồi dậy trước, lắc lư Tô Tương Ngọc: “Thanh niên trí thức Tô, nên rời giường rồi, cậu là đội trưởng của chúng ta, nên phải dẫn mọi người đi làm thôi. ”Tô Tương Ngọc lại cuộn cơ thể mình như cách em bé ngủ, dù sao cũng là ván giường liền, mọi người chen chúc cùng một chỗ cũng không tính là lạnh, so với lạnh thì khó chịu hơn chính là đói khát. Vả lại bây giờ, cơn đối là đối với cô mà nói chính là việc khó nhịn nhất. Nhóm thanh niên trí thức nữ đứng lên, rất nhiều mùi sữa bột lan đến chỗ cơ, mùi hương thơm dịu khiến cho bụng Tô Tương Ngọc ùng ục kêu lên, cuối cùng thì cô cũng tỉnh táo lại!. Tình huống… Nhóm dịch: Bánh BaoCon số này đương nhiên Tô Tương Ngọc có biết, dù sao mỗi ngày cô đều phải đi theo Phùng Minh Tốn xem sổ sách.Là vị hôn thê của chủ nhiệm sản xuất, cô từng tập trung hết sự chú ý ở trên nông trường, ước giờ chặt đứt bản thân hóa thành phân bón, có thể làm cho nông trường năng suất thu hoạch hàng năm.“Hiện tại tôi phải hỏi cậu, than của cậu đâu, chúng ta phải đốt bếp lò.” Tương Ngọc nói.Vu Lỗi cười một tiếng, đột nhiên liền vươn tay ra: “Vậy cô phải đưa tiền cho tôi trước.”Bây giờ một cân than cũng không đắt, muốn bán cũng chỉ có ba hào, nhưng nhà máy than không bán cho cậu ta, người ta muốn phiếu, một cân phiếu than một cân than, nếu không có phiếu, thì hãy đông lạnh đi.“Đưa than cho tôi trước rồi nói sau.” Tương Ngọc nói.“Than không có ở đây, cô phải đưa tiền cho tôi, tôi mới có thể đi mua cho cô chứ.” Vu Lỗi vẫn cười hì hì nói như trước.Tương Ngọc nhìn chằm chằm cậu ta, nhìn nửa ngày mới nói: “Được rồi, đến lúc đó hai chúng ta cùng nhau đi mua than.”“Cô sẽ không tố cáo tôi đâu nhỉ?” Vu Lỗi nói.Sao mà cậu ta cảm thấy, Tô Tương Ngọc giống như đã thay đổi thành người khác?Như bình thường, Tô Tương Ngọc sẽ nói, thanh niên trí thức chúng ta phải có tư tưởng rực cháy, dựa vào chính khí là có thể vượt qua mùa đông, loại vật tư sản hoa mỹ như than đá, chúng ta không cần.Vu Lỗi mơ hồ cảm thấy, Tô Tương Ngọc muốn dùng chuyện than đến khiến cậu ta phạm sai lầm, sau đó báo cáo cậu ta, dù sao âm thầm mua than tuy rằng không tính là vi phạm pháp luật, nhưng nhỡ đâu lai lịch của than không chính xác, thì phải chịu phê bình và xử phạt.Nhưng không nghĩ tới Tô Tương Ngọc lại trịnh trọng nói: “Tôi chẳng những sẽ không báo cáo cậu, hơn nữa tôi cũng cần than để sưởi ấm bản thân một chút, mùa đông này thật sự quá khó khăn.”Nói đến Vu Lỗi, đây cũng là một nhân vật bi kịch.Thật ra cậu ta cũng bị hào quang mary sue của Tô Tương Tú bao phủ, hiện tại chỉ là cậu ta còn chưa gặp Tô Tương Tú mà thôi, chờ cậu ta gặp được Tô Tương Tú, mỗi ngày ba quả trứng gà của Tô Tương Tú đều từ chỗ Vu Lỗi..