Nhóm dịch: Bánh BaoCuộn mình trên cái giường liền tại nơi ở của thanh niên trí thức, đói bụng lảo đảo, Tô Tương Ngọc cố gắng cuộn mình lại, để dạ dày xoắn lại cùng một chỗ, tuy vậy cũng có thể chịu được cảm giác đói khát khó chịu này. “Các đồng chí, thắng lợi đang ở ngay trước mắt, mọi người mau đứng lên làm việc. ” Có người bên ngoài huýt sáo nói. Vì thế Chu Tiểu Khiết ở giường bên cạnh ngồi dậy trước, lắc lư Tô Tương Ngọc: “Thanh niên trí thức Tô, nên rời giường rồi, cậu là đội trưởng của chúng ta, nên phải dẫn mọi người đi làm thôi. ”Tô Tương Ngọc lại cuộn cơ thể mình như cách em bé ngủ, dù sao cũng là ván giường liền, mọi người chen chúc cùng một chỗ cũng không tính là lạnh, so với lạnh thì khó chịu hơn chính là đói khát. Vả lại bây giờ, cơn đối là đối với cô mà nói chính là việc khó nhịn nhất. Nhóm thanh niên trí thức nữ đứng lên, rất nhiều mùi sữa bột lan đến chỗ cơ, mùi hương thơm dịu khiến cho bụng Tô Tương Ngọc ùng ục kêu lên, cuối cùng thì cô cũng tỉnh táo lại!. Tình huống…

Chương 43: 43: Nửa Bầu Trời!

Thập Niên 70 Thanh Niên Trí Thức Như HoaTác giả: Hoán Nhược QuânTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Bánh BaoCuộn mình trên cái giường liền tại nơi ở của thanh niên trí thức, đói bụng lảo đảo, Tô Tương Ngọc cố gắng cuộn mình lại, để dạ dày xoắn lại cùng một chỗ, tuy vậy cũng có thể chịu được cảm giác đói khát khó chịu này. “Các đồng chí, thắng lợi đang ở ngay trước mắt, mọi người mau đứng lên làm việc. ” Có người bên ngoài huýt sáo nói. Vì thế Chu Tiểu Khiết ở giường bên cạnh ngồi dậy trước, lắc lư Tô Tương Ngọc: “Thanh niên trí thức Tô, nên rời giường rồi, cậu là đội trưởng của chúng ta, nên phải dẫn mọi người đi làm thôi. ”Tô Tương Ngọc lại cuộn cơ thể mình như cách em bé ngủ, dù sao cũng là ván giường liền, mọi người chen chúc cùng một chỗ cũng không tính là lạnh, so với lạnh thì khó chịu hơn chính là đói khát. Vả lại bây giờ, cơn đối là đối với cô mà nói chính là việc khó nhịn nhất. Nhóm thanh niên trí thức nữ đứng lên, rất nhiều mùi sữa bột lan đến chỗ cơ, mùi hương thơm dịu khiến cho bụng Tô Tương Ngọc ùng ục kêu lên, cuối cùng thì cô cũng tỉnh táo lại!. Tình huống… Nhóm dịch: Bánh Bao“Còn có ngâm thơ về sa mạc, mồ hôi, vinh quang, tự do, ước mơ.”“Tô Tương Tú là em gái của cô đúng không, mỗi một câu đều có thể đọc cho nhiệt huyết của tôi sôi trào, ngày mai tôi còn muốn đi đào giếng Khảm Nhi, cải tạo biên thành, tạo phúc cho nhân dân.”Vu Lỗi vỗ ngực nhỏ gầy như gà nói.Được rồi, quả nhiên, cổ động của Tô Tương Tú rất có hiệu quả, mọi người ngày mai quả nhiên còn muốn đi đào giếng Khảm Nhi, tục ngữ cũng gọi là muốn chết.Đương nhiên, chờ đến khi cô đến, Tô Tương Tú đã dẫn các cô gái trong đoàn văn công vừa mới kết thúc biểu diễn.Nhưng mà, thơ cô ta đọc, từng chữ từng chữ nhiệt tình mênh mông kia quả thực khiến người nghe bùng cháy nhiệt huyết, cái loại cảm giác kiêu ngạo mình là chúa tể thiên địa, cảm giác tự do, làm cho thanh niên trí thức nam xoa tay, có mấy người thậm chí còn nói, ngày mai năm giờ sáng sẽ rời giường, trong vòng nửa tháng dẫn nước đến nông trường lương thực.Nhóm thanh niên trí thức nữ từ trước đến nay là bên yếu thế, hiện tại đội trưởng của các cô lại là Chu Tiểu Khiết, trời sinh chính là một người thích lười biếng, đều bị một đám thanh niên trí thức nam khiến cho sắp khóc đến nơi: “Vậy nếu không, ngày mai chúng ta rời giường lúc năm giờ rưỡi?”“Các cô không phải nửa bầu trời sao, lĩnh lương thực nhiều như nhau, dựa vào cái gì các cô lại dậy trễ hơn chúng tôi nửa tiếng chứ?” Đám thanh niên trí thức nam nhất thời rống lên.Về phần nói thương hương tiếc ngọc, lễ nhượng cho đồng chí nữ á hả, ở chốn này, ở trước mặt lao động khắc nghiệt căn bản không tồn tại.“Được rồi, chúng ta sẽ dậy lúc năm giờ.” Dư Vi Vi nhát gan sợ chuyện ầm ĩ, cô ấy kéo Chu Tiểu Khiết một phen.Trong ánh mắt Phùng Minh Tốn tràn đầy tán thưởng, hiển nhiên, hôm nay đoàn văn công biểu diễn rất được lòng anh ta.Về phần Tô Tương Tú là tiểu đoàn trưởng này, vừa cổ vũ các thanh niên trí thức nhiệt tình, cũng có thể vung mấy nét trên hồ sơ của cô ta, mà mấy chữ thanh niên trí thức ưu tú, chính là điều kiện và ngưỡng cửa lớn nhất của tất cả thanh niên trí thức muốn trở về thành..

Nhóm dịch: Bánh Bao“Còn có ngâm thơ về sa mạc, mồ hôi, vinh quang, tự do, ước mơ.

”“Tô Tương Tú là em gái của cô đúng không, mỗi một câu đều có thể đọc cho nhiệt huyết của tôi sôi trào, ngày mai tôi còn muốn đi đào giếng Khảm Nhi, cải tạo biên thành, tạo phúc cho nhân dân.

”Vu Lỗi vỗ ngực nhỏ gầy như gà nói.

Được rồi, quả nhiên, cổ động của Tô Tương Tú rất có hiệu quả, mọi người ngày mai quả nhiên còn muốn đi đào giếng Khảm Nhi, tục ngữ cũng gọi là muốn chết.

Đương nhiên, chờ đến khi cô đến, Tô Tương Tú đã dẫn các cô gái trong đoàn văn công vừa mới kết thúc biểu diễn.

Nhưng mà, thơ cô ta đọc, từng chữ từng chữ nhiệt tình mênh mông kia quả thực khiến người nghe bùng cháy nhiệt huyết, cái loại cảm giác kiêu ngạo mình là chúa tể thiên địa, cảm giác tự do, làm cho thanh niên trí thức nam xoa tay, có mấy người thậm chí còn nói, ngày mai năm giờ sáng sẽ rời giường, trong vòng nửa tháng dẫn nước đến nông trường lương thực.

Nhóm thanh niên trí thức nữ từ trước đến nay là bên yếu thế, hiện tại đội trưởng của các cô lại là Chu Tiểu Khiết, trời sinh chính là một người thích lười biếng, đều bị một đám thanh niên trí thức nam khiến cho sắp khóc đến nơi: “Vậy nếu không, ngày mai chúng ta rời giường lúc năm giờ rưỡi?”“Các cô không phải nửa bầu trời sao, lĩnh lương thực nhiều như nhau, dựa vào cái gì các cô lại dậy trễ hơn chúng tôi nửa tiếng chứ?” Đám thanh niên trí thức nam nhất thời rống lên.

Về phần nói thương hương tiếc ngọc, lễ nhượng cho đồng chí nữ á hả, ở chốn này, ở trước mặt lao động khắc nghiệt căn bản không tồn tại.

“Được rồi, chúng ta sẽ dậy lúc năm giờ.

” Dư Vi Vi nhát gan sợ chuyện ầm ĩ, cô ấy kéo Chu Tiểu Khiết một phen.

Trong ánh mắt Phùng Minh Tốn tràn đầy tán thưởng, hiển nhiên, hôm nay đoàn văn công biểu diễn rất được lòng anh ta.

Về phần Tô Tương Tú là tiểu đoàn trưởng này, vừa cổ vũ các thanh niên trí thức nhiệt tình, cũng có thể vung mấy nét trên hồ sơ của cô ta, mà mấy chữ thanh niên trí thức ưu tú, chính là điều kiện và ngưỡng cửa lớn nhất của tất cả thanh niên trí thức muốn trở về thành.

.

Thập Niên 70 Thanh Niên Trí Thức Như HoaTác giả: Hoán Nhược QuânTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Bánh BaoCuộn mình trên cái giường liền tại nơi ở của thanh niên trí thức, đói bụng lảo đảo, Tô Tương Ngọc cố gắng cuộn mình lại, để dạ dày xoắn lại cùng một chỗ, tuy vậy cũng có thể chịu được cảm giác đói khát khó chịu này. “Các đồng chí, thắng lợi đang ở ngay trước mắt, mọi người mau đứng lên làm việc. ” Có người bên ngoài huýt sáo nói. Vì thế Chu Tiểu Khiết ở giường bên cạnh ngồi dậy trước, lắc lư Tô Tương Ngọc: “Thanh niên trí thức Tô, nên rời giường rồi, cậu là đội trưởng của chúng ta, nên phải dẫn mọi người đi làm thôi. ”Tô Tương Ngọc lại cuộn cơ thể mình như cách em bé ngủ, dù sao cũng là ván giường liền, mọi người chen chúc cùng một chỗ cũng không tính là lạnh, so với lạnh thì khó chịu hơn chính là đói khát. Vả lại bây giờ, cơn đối là đối với cô mà nói chính là việc khó nhịn nhất. Nhóm thanh niên trí thức nữ đứng lên, rất nhiều mùi sữa bột lan đến chỗ cơ, mùi hương thơm dịu khiến cho bụng Tô Tương Ngọc ùng ục kêu lên, cuối cùng thì cô cũng tỉnh táo lại!. Tình huống… Nhóm dịch: Bánh Bao“Còn có ngâm thơ về sa mạc, mồ hôi, vinh quang, tự do, ước mơ.”“Tô Tương Tú là em gái của cô đúng không, mỗi một câu đều có thể đọc cho nhiệt huyết của tôi sôi trào, ngày mai tôi còn muốn đi đào giếng Khảm Nhi, cải tạo biên thành, tạo phúc cho nhân dân.”Vu Lỗi vỗ ngực nhỏ gầy như gà nói.Được rồi, quả nhiên, cổ động của Tô Tương Tú rất có hiệu quả, mọi người ngày mai quả nhiên còn muốn đi đào giếng Khảm Nhi, tục ngữ cũng gọi là muốn chết.Đương nhiên, chờ đến khi cô đến, Tô Tương Tú đã dẫn các cô gái trong đoàn văn công vừa mới kết thúc biểu diễn.Nhưng mà, thơ cô ta đọc, từng chữ từng chữ nhiệt tình mênh mông kia quả thực khiến người nghe bùng cháy nhiệt huyết, cái loại cảm giác kiêu ngạo mình là chúa tể thiên địa, cảm giác tự do, làm cho thanh niên trí thức nam xoa tay, có mấy người thậm chí còn nói, ngày mai năm giờ sáng sẽ rời giường, trong vòng nửa tháng dẫn nước đến nông trường lương thực.Nhóm thanh niên trí thức nữ từ trước đến nay là bên yếu thế, hiện tại đội trưởng của các cô lại là Chu Tiểu Khiết, trời sinh chính là một người thích lười biếng, đều bị một đám thanh niên trí thức nam khiến cho sắp khóc đến nơi: “Vậy nếu không, ngày mai chúng ta rời giường lúc năm giờ rưỡi?”“Các cô không phải nửa bầu trời sao, lĩnh lương thực nhiều như nhau, dựa vào cái gì các cô lại dậy trễ hơn chúng tôi nửa tiếng chứ?” Đám thanh niên trí thức nam nhất thời rống lên.Về phần nói thương hương tiếc ngọc, lễ nhượng cho đồng chí nữ á hả, ở chốn này, ở trước mặt lao động khắc nghiệt căn bản không tồn tại.“Được rồi, chúng ta sẽ dậy lúc năm giờ.” Dư Vi Vi nhát gan sợ chuyện ầm ĩ, cô ấy kéo Chu Tiểu Khiết một phen.Trong ánh mắt Phùng Minh Tốn tràn đầy tán thưởng, hiển nhiên, hôm nay đoàn văn công biểu diễn rất được lòng anh ta.Về phần Tô Tương Tú là tiểu đoàn trưởng này, vừa cổ vũ các thanh niên trí thức nhiệt tình, cũng có thể vung mấy nét trên hồ sơ của cô ta, mà mấy chữ thanh niên trí thức ưu tú, chính là điều kiện và ngưỡng cửa lớn nhất của tất cả thanh niên trí thức muốn trở về thành..

Chương 43: 43: Nửa Bầu Trời!