Qúy Vân Sơ hung hăng nhìn chằm chằm vào Trần Vọng: “Trần tặc, ngươi nhất định sẽ không được chết tử tế, sẽ có một ngày triều đình đưa quân tới san bằng Bạch Trạch Trại của ngươi!” Một người tiến lên đạp mạnh vào chân Quý Vân Sơ: “Chết đến nơi mà còn dám kiêu ngạo, đúng là thiếu đòn. ” Quý Vân Sơ bị đá quỳ rạp trên mặt đất, chóp mũi nàng tràn đầy mùi máu tươi, xung quanh chỉ toàn là thi thể nằm ngổn ngang. Tận mắt nhìn thấy những người lính ngày hôm qua vẫn còn tinh thần phấn chấn, giờ đã chết thảm trong vũng máu, khóe mắt Quý Vân Sơ muốn nứt ra. “Các ngươi cứ trực tiếp giết ta đi, ta sẽ biến thành quỷ ở chỗ này nhìn các ngươi, nhìn đám nghịch tặc các ngươi phải chịu diệt vong như thế nào!”“Được, ta sẽ chờ xem cái triều đình rách nát kia của ngươi phái binh đến đây trừng phạt ta. ” Trần Vọng ôm cánh tay lạnh lùng nhìn Quý Vân Sơ. Quý Vân Sơ nhào lên muốn xé nát Trần Vọng, một chân Trần Vọng đá vào bụng nàng, Quý Vân Sơ kêu lên một tiếng, quỳ rạp trên mặt đất, không cách nào đứng dậy.…
Chương 45: 45: Đại Vương Ngài Cũng Tới Đây Tắm Sao
Con Đường Dưỡng Thành Áp Trại Phu NhânTác giả: Phi Phi Vũ TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngQúy Vân Sơ hung hăng nhìn chằm chằm vào Trần Vọng: “Trần tặc, ngươi nhất định sẽ không được chết tử tế, sẽ có một ngày triều đình đưa quân tới san bằng Bạch Trạch Trại của ngươi!” Một người tiến lên đạp mạnh vào chân Quý Vân Sơ: “Chết đến nơi mà còn dám kiêu ngạo, đúng là thiếu đòn. ” Quý Vân Sơ bị đá quỳ rạp trên mặt đất, chóp mũi nàng tràn đầy mùi máu tươi, xung quanh chỉ toàn là thi thể nằm ngổn ngang. Tận mắt nhìn thấy những người lính ngày hôm qua vẫn còn tinh thần phấn chấn, giờ đã chết thảm trong vũng máu, khóe mắt Quý Vân Sơ muốn nứt ra. “Các ngươi cứ trực tiếp giết ta đi, ta sẽ biến thành quỷ ở chỗ này nhìn các ngươi, nhìn đám nghịch tặc các ngươi phải chịu diệt vong như thế nào!”“Được, ta sẽ chờ xem cái triều đình rách nát kia của ngươi phái binh đến đây trừng phạt ta. ” Trần Vọng ôm cánh tay lạnh lùng nhìn Quý Vân Sơ. Quý Vân Sơ nhào lên muốn xé nát Trần Vọng, một chân Trần Vọng đá vào bụng nàng, Quý Vân Sơ kêu lên một tiếng, quỳ rạp trên mặt đất, không cách nào đứng dậy.… Một cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân truyền tới, Quý Vân Sơ cảm giác phía sau lưng vô cùng lạnh lẽo, cả người nổi hết da gà.Nàng không chút nghĩ ngợi, “Phanh” một tiếng đóng cửa lại, đột nhiên bổ nhào lên giường, quấn chặt cả người trong chăn.“Này, thật không thú vị.”Trên cây ngoài phong, Vân Thiên thờ ơ ngồi trên thân cây, tay trái đặt trên đầu gối, chân phải đong đưa lúc ẩn lúc hiện, trong tay cầm quả nhỏ vừa hãi, ném lên ném xuống.Mười thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi thân hình thon gầy, chưa hoàn toàn nẩy nở có thể nhìn thấy trên mặt tuấn tú lộ ra một tia cười lạnh, cả người đều lộ ra khí chất niên thiếu khinh cuồng, ***** không kìm chế được.Hắn cảm thấy nhàm chán, từ trên cây nhảy xuống, lại vừa lúc cùng một người đối mặt.“Trại, trại chủ.” Vân Thiên trở nên cung kính, lúc trước cuồng vọng không kìm chế được biến mất không còn thấy bóng dáng.Thật đúng là cây gậy trúc đánh xà —— vỏ quýt dày có móng tay nhọn.“Đã trễ thế này còn ở đây làm gì?”“Ách, ta ngắm phong cảnh, đêm nay ánh trăng thật tròn thật đẹp mắt.” Vân Thiên có chút chột dạ, lung tung tìm cớ.Vân Thiên chỉ là đơn thuần ngủ không được chạy ra đi dạo, thuận tiện giả ma dọa người mà thôi, nào có thể nghĩ đến liền “May mắn” như vậy vừa vặn gặp được trại chủ đâu, nếu quay lại một lần nữa, Vân Thiên tình nguyện nằm trên giường đối mặt với Thanh Thiên vừa ngủ vừa đá lung tung, cũng không dám chạy ra.Trần Vọng ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời, nhàn nhạt mở miệng: “Uừm, rất đẹp.”Vũ Thiên cảm thấy đêm nay trại chủ có chút kỳ quái, nhưng cũng nói không ra rốt cuộc là kỳ quái ở chỗ nào.“Ngươi chậm rãi xem đi, ta về phòng trước.” Thanh âm Trần Vọng vẫn không có một tia độ ấm như cũ, giống ánh trăng thanh lãnh xa cách trên trời.“A, được, trại chủ đi thong thả.”Trần Vọng gật đầu, xoay người rời đi.Vân Thiên nhìn bóng dáng Trần Vọng rời đi, lúc này mới phát hiện tóc của hắn ướt dầm dề, không ngừng nhỏ nước, trong tay hắn còn nắm một cái thật dài......!Vải bố trắng?Vân Thiên không khống chế được run lên một hồi, cảm giác được một tia quỷ dị, bây giờ là nửa đêm, thật đúng là rất lạnh.Vân Thiên chạy nhanh chạy về phòng, trên giường Thanh Thiên nằm thành hình chữ X Còn Đang Ngáy Khò Khè, bên cạnh Vũ Thiên lại ngủ vô cùng quy củ, chăn gối không loạn.Ngày thường cảm thấy vô cùng ghét bỏ hình ảnh này nhưng bây giờ lại cảm thấy vô cùng thân thiết, Vân Thiên chui vào trong ổ chăn gắt gao ôm chăn, đem đầu thật sâu vùi vào đệm chăn.Quý Vân Sơ thật vất vả cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ trong hòn cảnh ***** này, lại rơi vào trạng thái mơ hồ.Nàng đang lau người bên dòng nước, kết quả một người từ trong hồ bơi tới bên bờ.Xương quai xanh tinh xảo, chỉnh tề tám khối cơ bụng, dưới ánh trăng làn da phản chiếu ánh huỳnh quang.Trần Vọng tóc rối tung chậm rãi đi ở trong nước, khí chất xuất trần.Giống thần tiên tuấn mỹ rơi xuống thế gian, cũng giống vừa mới từ trong nước bò ra tới......Ma nước?!Nội tâm Quý Vân Sơ đột nhiên nhảy dựng lên, tập trung nhìn vào, mặt hồ không có một không bóng người, ngay cả sóng nước cũng không đong đưa chút nào.Lúc này, cơn gió đang thổi nhẹ bỗng trở nên mạnh hơn, tiếng gió gào rít giận dữ, phát ra tiếng vang thê lương.“Lộc cộc lộc cộc.”Mặt nước truyền đếm âm thanh sủi bọt , Quý Vân Sơ ngồi bên hồ nước nhìn lại.Một người chậm rãi từ trong nước đi lên, mái tóc màu mực xõa ra như tảo biển, hàm răng và móng vuốt nổi trên mặt nước, thân thể tái nhợt, mặt không chút máu, chỉ có một đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng về phía Qúy Vân Sơ.Quý Vân Sơ bị dọa tới mức bỏ chạy, kết quả bị túm chặt chân, “Bùm” một tiếng hung hăng ngã ở trên mặt đất.Nàng quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy con ma nước giống Trần Vọng y như đúc đang từ từ leo lên khỏi mặt nước, chậm rãi bò về phía nàng.Sợ hãi ở trong lòng lan tràn, Quý Vân Sơ hoảng sợ mà nhìn về phía con ma kia.Chỉ thấy hắn vươn thon dài tay, hung hăng bẻ miệng Quý Vân Sơ ra, nét vào trong miệng nàng......!Ừm, nhét đầy rau thơm.Quý Vân Sơ nháy mắt bộc phát ra dũng khí, nàng phẫn nộ chiến thắng sợ hãi, một chân đá về phía ma nước, sau đó như nổi điên gi không ngừng tay đánh chân đá đánh hắn, chỉ trong chốc lát, nàng đã bị đè lại một lần nữa.Một nắm rau thơm bị nhét vào trong miệng, Quý Vân Sơ thống khổ nhắm mắt lại, cảm thụ được trong miệng truyền đến cảm xúc cay đắng.Chờ đã, tại sao rau thơm lại đắng?Nàng cố gắng mở mắt ra, nhưng mí mắt trĩu nặng, đầu cũng vô cùng choáng váng.Trong tầm mắt mơ hồ, Quý Vân Sơ thấy một người ngồi ở mép giường.Ma nước? Nga không đúng, đây là Trần Vọng.Cái gì, từ từ, Trần Vọng? Trần Vọng ngồi ở mép giường nàng!.
Một cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân truyền tới, Quý Vân Sơ cảm giác phía sau lưng vô cùng lạnh lẽo, cả người nổi hết da gà.Nàng không chút nghĩ ngợi, “Phanh” một tiếng đóng cửa lại, đột nhiên bổ nhào lên giường, quấn chặt cả người trong chăn.“Này, thật không thú vị.”Trên cây ngoài phong, Vân Thiên thờ ơ ngồi trên thân cây, tay trái đặt trên đầu gối, chân phải đong đưa lúc ẩn lúc hiện, trong tay cầm quả nhỏ vừa hãi, ném lên ném xuống.Mười thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi thân hình thon gầy, chưa hoàn toàn nẩy nở có thể nhìn thấy trên mặt tuấn tú lộ ra một tia cười lạnh, cả người đều lộ ra khí chất niên thiếu khinh cuồng, ***** không kìm chế được.Hắn cảm thấy nhàm chán, từ trên cây nhảy xuống, lại vừa lúc cùng một người đối mặt.“Trại, trại chủ.” Vân Thiên trở nên cung kính, lúc trước cuồng vọng không kìm chế được biến mất không còn thấy bóng dáng.Thật đúng là cây gậy trúc đánh xà —— vỏ quýt dày có móng tay nhọn.“Đã trễ thế này còn ở đây làm gì?”“Ách, ta ngắm phong cảnh, đêm nay ánh trăng thật tròn thật đẹp mắt.” Vân Thiên có chút chột dạ, lung tung tìm cớ.Vân Thiên chỉ là đơn thuần ngủ không được chạy ra đi dạo, thuận tiện giả ma dọa người mà thôi, nào có thể nghĩ đến liền “May mắn” như vậy vừa vặn gặp được trại chủ đâu, nếu quay lại một lần nữa, Vân Thiên tình nguyện nằm trên giường đối mặt với Thanh Thiên vừa ngủ vừa đá lung tung, cũng không dám chạy ra.Trần Vọng ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời, nhàn nhạt mở miệng: “Uừm, rất đẹp.”Vũ Thiên cảm thấy đêm nay trại chủ có chút kỳ quái, nhưng cũng nói không ra rốt cuộc là kỳ quái ở chỗ nào.“Ngươi chậm rãi xem đi, ta về phòng trước.” Thanh âm Trần Vọng vẫn không có một tia độ ấm như cũ, giống ánh trăng thanh lãnh xa cách trên trời.“A, được, trại chủ đi thong thả.”Trần Vọng gật đầu, xoay người rời đi.Vân Thiên nhìn bóng dáng Trần Vọng rời đi, lúc này mới phát hiện tóc của hắn ướt dầm dề, không ngừng nhỏ nước, trong tay hắn còn nắm một cái thật dài......!Vải bố trắng?Vân Thiên không khống chế được run lên một hồi, cảm giác được một tia quỷ dị, bây giờ là nửa đêm, thật đúng là rất lạnh.Vân Thiên chạy nhanh chạy về phòng, trên giường Thanh Thiên nằm thành hình chữ X Còn Đang Ngáy Khò Khè, bên cạnh Vũ Thiên lại ngủ vô cùng quy củ, chăn gối không loạn.Ngày thường cảm thấy vô cùng ghét bỏ hình ảnh này nhưng bây giờ lại cảm thấy vô cùng thân thiết, Vân Thiên chui vào trong ổ chăn gắt gao ôm chăn, đem đầu thật sâu vùi vào đệm chăn.Quý Vân Sơ thật vất vả cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ trong hòn cảnh ***** này, lại rơi vào trạng thái mơ hồ.Nàng đang lau người bên dòng nước, kết quả một người từ trong hồ bơi tới bên bờ.Xương quai xanh tinh xảo, chỉnh tề tám khối cơ bụng, dưới ánh trăng làn da phản chiếu ánh huỳnh quang.
Trần Vọng tóc rối tung chậm rãi đi ở trong nước, khí chất xuất trần.Giống thần tiên tuấn mỹ rơi xuống thế gian, cũng giống vừa mới từ trong nước bò ra tới......Ma nước?!Nội tâm Quý Vân Sơ đột nhiên nhảy dựng lên, tập trung nhìn vào, mặt hồ không có một không bóng người, ngay cả sóng nước cũng không đong đưa chút nào.Lúc này, cơn gió đang thổi nhẹ bỗng trở nên mạnh hơn, tiếng gió gào rít giận dữ, phát ra tiếng vang thê lương.“Lộc cộc lộc cộc.”Mặt nước truyền đếm âm thanh sủi bọt , Quý Vân Sơ ngồi bên hồ nước nhìn lại.Một người chậm rãi từ trong nước đi lên, mái tóc màu mực xõa ra như tảo biển, hàm răng và móng vuốt nổi trên mặt nước, thân thể tái nhợt, mặt không chút máu, chỉ có một đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng về phía Qúy Vân Sơ.Quý Vân Sơ bị dọa tới mức bỏ chạy, kết quả bị túm chặt chân, “Bùm” một tiếng hung hăng ngã ở trên mặt đất.Nàng quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy con ma nước giống Trần Vọng y như đúc đang từ từ leo lên khỏi mặt nước, chậm rãi bò về phía nàng.Sợ hãi ở trong lòng lan tràn, Quý Vân Sơ hoảng sợ mà nhìn về phía con ma kia.
Chỉ thấy hắn vươn thon dài tay, hung hăng bẻ miệng Quý Vân Sơ ra, nét vào trong miệng nàng......!Ừm, nhét đầy rau thơm.Quý Vân Sơ nháy mắt bộc phát ra dũng khí, nàng phẫn nộ chiến thắng sợ hãi, một chân đá về phía ma nước, sau đó như nổi điên gi không ngừng tay đánh chân đá đánh hắn, chỉ trong chốc lát, nàng đã bị đè lại một lần nữa.Một nắm rau thơm bị nhét vào trong miệng, Quý Vân Sơ thống khổ nhắm mắt lại, cảm thụ được trong miệng truyền đến cảm xúc cay đắng.Chờ đã, tại sao rau thơm lại đắng?Nàng cố gắng mở mắt ra, nhưng mí mắt trĩu nặng, đầu cũng vô cùng choáng váng.
Trong tầm mắt mơ hồ, Quý Vân Sơ thấy một người ngồi ở mép giường.Ma nước? Nga không đúng, đây là Trần Vọng.Cái gì, từ từ, Trần Vọng? Trần Vọng ngồi ở mép giường nàng!.
Con Đường Dưỡng Thành Áp Trại Phu NhânTác giả: Phi Phi Vũ TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngQúy Vân Sơ hung hăng nhìn chằm chằm vào Trần Vọng: “Trần tặc, ngươi nhất định sẽ không được chết tử tế, sẽ có một ngày triều đình đưa quân tới san bằng Bạch Trạch Trại của ngươi!” Một người tiến lên đạp mạnh vào chân Quý Vân Sơ: “Chết đến nơi mà còn dám kiêu ngạo, đúng là thiếu đòn. ” Quý Vân Sơ bị đá quỳ rạp trên mặt đất, chóp mũi nàng tràn đầy mùi máu tươi, xung quanh chỉ toàn là thi thể nằm ngổn ngang. Tận mắt nhìn thấy những người lính ngày hôm qua vẫn còn tinh thần phấn chấn, giờ đã chết thảm trong vũng máu, khóe mắt Quý Vân Sơ muốn nứt ra. “Các ngươi cứ trực tiếp giết ta đi, ta sẽ biến thành quỷ ở chỗ này nhìn các ngươi, nhìn đám nghịch tặc các ngươi phải chịu diệt vong như thế nào!”“Được, ta sẽ chờ xem cái triều đình rách nát kia của ngươi phái binh đến đây trừng phạt ta. ” Trần Vọng ôm cánh tay lạnh lùng nhìn Quý Vân Sơ. Quý Vân Sơ nhào lên muốn xé nát Trần Vọng, một chân Trần Vọng đá vào bụng nàng, Quý Vân Sơ kêu lên một tiếng, quỳ rạp trên mặt đất, không cách nào đứng dậy.… Một cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân truyền tới, Quý Vân Sơ cảm giác phía sau lưng vô cùng lạnh lẽo, cả người nổi hết da gà.Nàng không chút nghĩ ngợi, “Phanh” một tiếng đóng cửa lại, đột nhiên bổ nhào lên giường, quấn chặt cả người trong chăn.“Này, thật không thú vị.”Trên cây ngoài phong, Vân Thiên thờ ơ ngồi trên thân cây, tay trái đặt trên đầu gối, chân phải đong đưa lúc ẩn lúc hiện, trong tay cầm quả nhỏ vừa hãi, ném lên ném xuống.Mười thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi thân hình thon gầy, chưa hoàn toàn nẩy nở có thể nhìn thấy trên mặt tuấn tú lộ ra một tia cười lạnh, cả người đều lộ ra khí chất niên thiếu khinh cuồng, ***** không kìm chế được.Hắn cảm thấy nhàm chán, từ trên cây nhảy xuống, lại vừa lúc cùng một người đối mặt.“Trại, trại chủ.” Vân Thiên trở nên cung kính, lúc trước cuồng vọng không kìm chế được biến mất không còn thấy bóng dáng.Thật đúng là cây gậy trúc đánh xà —— vỏ quýt dày có móng tay nhọn.“Đã trễ thế này còn ở đây làm gì?”“Ách, ta ngắm phong cảnh, đêm nay ánh trăng thật tròn thật đẹp mắt.” Vân Thiên có chút chột dạ, lung tung tìm cớ.Vân Thiên chỉ là đơn thuần ngủ không được chạy ra đi dạo, thuận tiện giả ma dọa người mà thôi, nào có thể nghĩ đến liền “May mắn” như vậy vừa vặn gặp được trại chủ đâu, nếu quay lại một lần nữa, Vân Thiên tình nguyện nằm trên giường đối mặt với Thanh Thiên vừa ngủ vừa đá lung tung, cũng không dám chạy ra.Trần Vọng ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời, nhàn nhạt mở miệng: “Uừm, rất đẹp.”Vũ Thiên cảm thấy đêm nay trại chủ có chút kỳ quái, nhưng cũng nói không ra rốt cuộc là kỳ quái ở chỗ nào.“Ngươi chậm rãi xem đi, ta về phòng trước.” Thanh âm Trần Vọng vẫn không có một tia độ ấm như cũ, giống ánh trăng thanh lãnh xa cách trên trời.“A, được, trại chủ đi thong thả.”Trần Vọng gật đầu, xoay người rời đi.Vân Thiên nhìn bóng dáng Trần Vọng rời đi, lúc này mới phát hiện tóc của hắn ướt dầm dề, không ngừng nhỏ nước, trong tay hắn còn nắm một cái thật dài......!Vải bố trắng?Vân Thiên không khống chế được run lên một hồi, cảm giác được một tia quỷ dị, bây giờ là nửa đêm, thật đúng là rất lạnh.Vân Thiên chạy nhanh chạy về phòng, trên giường Thanh Thiên nằm thành hình chữ X Còn Đang Ngáy Khò Khè, bên cạnh Vũ Thiên lại ngủ vô cùng quy củ, chăn gối không loạn.Ngày thường cảm thấy vô cùng ghét bỏ hình ảnh này nhưng bây giờ lại cảm thấy vô cùng thân thiết, Vân Thiên chui vào trong ổ chăn gắt gao ôm chăn, đem đầu thật sâu vùi vào đệm chăn.Quý Vân Sơ thật vất vả cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ trong hòn cảnh ***** này, lại rơi vào trạng thái mơ hồ.Nàng đang lau người bên dòng nước, kết quả một người từ trong hồ bơi tới bên bờ.Xương quai xanh tinh xảo, chỉnh tề tám khối cơ bụng, dưới ánh trăng làn da phản chiếu ánh huỳnh quang.Trần Vọng tóc rối tung chậm rãi đi ở trong nước, khí chất xuất trần.Giống thần tiên tuấn mỹ rơi xuống thế gian, cũng giống vừa mới từ trong nước bò ra tới......Ma nước?!Nội tâm Quý Vân Sơ đột nhiên nhảy dựng lên, tập trung nhìn vào, mặt hồ không có một không bóng người, ngay cả sóng nước cũng không đong đưa chút nào.Lúc này, cơn gió đang thổi nhẹ bỗng trở nên mạnh hơn, tiếng gió gào rít giận dữ, phát ra tiếng vang thê lương.“Lộc cộc lộc cộc.”Mặt nước truyền đếm âm thanh sủi bọt , Quý Vân Sơ ngồi bên hồ nước nhìn lại.Một người chậm rãi từ trong nước đi lên, mái tóc màu mực xõa ra như tảo biển, hàm răng và móng vuốt nổi trên mặt nước, thân thể tái nhợt, mặt không chút máu, chỉ có một đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng về phía Qúy Vân Sơ.Quý Vân Sơ bị dọa tới mức bỏ chạy, kết quả bị túm chặt chân, “Bùm” một tiếng hung hăng ngã ở trên mặt đất.Nàng quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy con ma nước giống Trần Vọng y như đúc đang từ từ leo lên khỏi mặt nước, chậm rãi bò về phía nàng.Sợ hãi ở trong lòng lan tràn, Quý Vân Sơ hoảng sợ mà nhìn về phía con ma kia.Chỉ thấy hắn vươn thon dài tay, hung hăng bẻ miệng Quý Vân Sơ ra, nét vào trong miệng nàng......!Ừm, nhét đầy rau thơm.Quý Vân Sơ nháy mắt bộc phát ra dũng khí, nàng phẫn nộ chiến thắng sợ hãi, một chân đá về phía ma nước, sau đó như nổi điên gi không ngừng tay đánh chân đá đánh hắn, chỉ trong chốc lát, nàng đã bị đè lại một lần nữa.Một nắm rau thơm bị nhét vào trong miệng, Quý Vân Sơ thống khổ nhắm mắt lại, cảm thụ được trong miệng truyền đến cảm xúc cay đắng.Chờ đã, tại sao rau thơm lại đắng?Nàng cố gắng mở mắt ra, nhưng mí mắt trĩu nặng, đầu cũng vô cùng choáng váng.Trong tầm mắt mơ hồ, Quý Vân Sơ thấy một người ngồi ở mép giường.Ma nước? Nga không đúng, đây là Trần Vọng.Cái gì, từ từ, Trần Vọng? Trần Vọng ngồi ở mép giường nàng!.