Tác giả:

Mặt trời cuối tháng chín vẫn rất chói chang, trên sườn núi không có chút gió nào. Tô Nguyệt Hòa đứng dưới bóng râm, một tay cầm cuốc, một tay cầm mũ rơm quạt gió. Có người hỏi thanh niên trí thức Bạch Kiến Quốc – người có đồng hồ duy nhất ở đây mấy giờ rồi, Bạch Kiến Quốc ngẩng đầu nhìn Tô Nguyệt Hòa, mới nói: “Bốn giờ kém mười lăm. ”“Tô Hòa, hoàn thành nhiệm vụ rồi, về chứ?”Dưới đại đội Nhạn Nam có ba đội sản xuất, Tô Nguyệt Hòa là đội trưởng phụ nữ vừa nhậm chức của đội sản xuất Lĩnh Hạ, hôm nay cô dẫn đội tới sửa đường núi. Tô Nguyệt Hòa cầm khăn lông lau mồ hôi trên trán. Cô có một đôi mắt hạnh đào hoa mang theo ý cười, làn da trắng nõn mịn màng, hai bím con rít đen nhánh rũ phía sau, mặc áo màu đỏ sẫm, quần ống rộng màu lam, nhìn trái ngó phải, đều không giống như cô gái nông thôn có thể làm đồng áng. Mấy nam thanh niên trí thức tới từ thành phố đều không dám nhìn cô nhìn, chỉ có Bạch Kiến Quốc không hề che đậy ánh mắt nóng rực của mình. Từ sau khi Tô Nguyệt Hòa khỏi bệnh, ngày…

Chương 15: Chương 15

Tông Môn Đại Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70Tác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMặt trời cuối tháng chín vẫn rất chói chang, trên sườn núi không có chút gió nào. Tô Nguyệt Hòa đứng dưới bóng râm, một tay cầm cuốc, một tay cầm mũ rơm quạt gió. Có người hỏi thanh niên trí thức Bạch Kiến Quốc – người có đồng hồ duy nhất ở đây mấy giờ rồi, Bạch Kiến Quốc ngẩng đầu nhìn Tô Nguyệt Hòa, mới nói: “Bốn giờ kém mười lăm. ”“Tô Hòa, hoàn thành nhiệm vụ rồi, về chứ?”Dưới đại đội Nhạn Nam có ba đội sản xuất, Tô Nguyệt Hòa là đội trưởng phụ nữ vừa nhậm chức của đội sản xuất Lĩnh Hạ, hôm nay cô dẫn đội tới sửa đường núi. Tô Nguyệt Hòa cầm khăn lông lau mồ hôi trên trán. Cô có một đôi mắt hạnh đào hoa mang theo ý cười, làn da trắng nõn mịn màng, hai bím con rít đen nhánh rũ phía sau, mặc áo màu đỏ sẫm, quần ống rộng màu lam, nhìn trái ngó phải, đều không giống như cô gái nông thôn có thể làm đồng áng. Mấy nam thanh niên trí thức tới từ thành phố đều không dám nhìn cô nhìn, chỉ có Bạch Kiến Quốc không hề che đậy ánh mắt nóng rực của mình. Từ sau khi Tô Nguyệt Hòa khỏi bệnh, ngày… Bởi vì nhà lão nhị nhiều đồ ăn, ông cụ Tô liền ăn cơm tối Trung thu ở nhà bọn họ.Ăn cơm, tắm rửa xong, Tô Vận Xương đi tìm ông cụ nói chuyện phiếm, hai cha con nói chuyện tới khuya.Chờ Tô Vận Xương đi ra khỏi phòng ông cụ, người ngắm trăng bên ngoài đều đã tản đi, ông vào phòng, Yêu Muội Nhi đã nằm ở một bên khác trên giường trúc ngủ rồi.Ban đêm có chút mát mẻ, Trang Thuận Lan vá xong quần áo, đem một tấm chăn mỏng đắp lên trên người con gái, bà hỏi chồng: "Thế nào? Sắc mặt khó coi như vậy."Tô Vận Xương ngồi xuống ghế gỗ ở bên cạnh: "Cha không đồng ý chúng ta xây nhà ở Tiểu Bài Lĩnh."Động tác trên tay Trang Thuận Lan dừng lại: "Vì sao ông ấy không đồng ý?""Ông ấy nói ba anh em ba muốn xây thì phải xây chung một chỗ, ông ấy bảo chúng ta xây ba gian nhà ngói như anh cả ở phía đông.""Nơi này một nhà sát một nhà, hôm nay anh cả chị dâu cãi nhau, ngày mai hai vợ chồng Hách Ái Đệ đánh nhau, ngày mốt nàng dâu Triệu Lục Phúc nhà hàng xóm lại ầm ĩ, mỗi ngày gà bay chó chạy, tôi thực sự phiền muốn chết.Ông hay đi xa nên ông thấy đỡ! Ông có bản lĩnh thì ông đưa năm mẹ con bọn tôi đến huyện thành đi ăn lương nhà nước đi, đừng bỏ một mình tôi ở chỗ này liều chết."Trang Thuận Lan chú trọng quy củ, nhưng miệng *****̃ng lanh lợi, Tô Vận Xương từ trước đến nay nói không lại vợ, ông chỉ có thể nói: "Cha không đồng ý, vậy làm sao bây giờ?""Tôi thấy ông ấy không phải không đồng ý chúng ta xây nhà ở Tiểu Bài Lĩnh, ông ấy là có tính toán khác."Tô Vận Xương *****̃ng không ngốc, ông hít một tiếng: "Cha nói.""Nói cái gì hả?""Lúc trước tôi có thể ra ngoài ăn lương nhà nước cũng là quan hệ do trong nhà bỏ tiền ra kéo về, ông ấy nói chờ tôi nghỉ hưu thì để Bách Tùng tới thế chỗ."Quả nhiên như bà dự đoán, Trang Thuận Lan tức giận tới mức cắn răng: "Lúc trước ba anh em nhà ông cũng chỉ có ông có thể đi ăn phần cơm này.Anh cả chú ba có khả năng này sao? Lấy chuyện vài thập niên trước ra nói, còn không biết xấu hổ.Ông trả lời ông ấy thế nào?""Tôi còn có thể trả lời thế nào nữa? Tôi chỉ có thể nói cho qua chuyện thôi."Trang Thuận Lan đè thấp giọng nói: "Ông không thể trực tiếp cự tuyệt? Ông có bốn đứa con gái có thể thay thế, làm sao thế nào cũng không tới lượt Bách Tùng mới đúng? Mỗi lần nói tới chuyện này, ông đều sẽ không trực tiếp cự tuyệt.Nếu như trước kia ông cự tuyệt, không cho bọn họ hi vọng thì sẽ không dùng dằng, kéo mãi không dứt.Về sau chúng ta và cả nhà chú ba sớm muộn cũng sẽ trở mặt, đây đều là do ông dây dưa dài dòng tạo thành."Mỗi lần Trang Thuận Lan nói ông, Tô Vận Xương đều không nói lời nào, ông thực sự không biết xử lý những thứ quan hệ phức tạp này, cho nên mỗi lần trở về, dù cho còn có ngày nghỉ, ông *****̃ng sẽ ở nhà không ở được hai ngày.Mắt thấy không trông cậy được vào chồng, Trang Thuận Lan nói: "Ông còn nhiều năm nữa mới về hưu kia mà, tôi nói trước cho biết, vô luận đứa con gái nào thay thế đều không tới phiên Tô Bách Tùng.Bằng không, tôi sẽ lật toàn bộ nhà họ Tô ông lên, tất cả mọi người đừng nghĩ tốt đẹp.""Tôi làm sao có thể để Tô Bách Tùng thay việc cơ chứ." Tô Vận Xương rốt cục cũng nói câu mà đàn ông nên nói."Vậy được, chúng ta mặc kệ.Tôi sẽ không thèm đếm xỉa, không cho tôi xây, tôi càng muốn xây, xem ai dám đến cản tôi." Sau khi Trang Thuận Lan chỉnh đèn dầu sáng hơn, bà đứng dậy đi thu dọn quần áo, cả nhà đều đã tắm rửa xong, chỉ có bà còn chưa tắm..

Bởi vì nhà lão nhị nhiều đồ ăn, ông cụ Tô liền ăn cơm tối Trung thu ở nhà bọn họ.Ăn cơm, tắm rửa xong, Tô Vận Xương đi tìm ông cụ nói chuyện phiếm, hai cha con nói chuyện tới khuya.Chờ Tô Vận Xương đi ra khỏi phòng ông cụ, người ngắm trăng bên ngoài đều đã tản đi, ông vào phòng, Yêu Muội Nhi đã nằm ở một bên khác trên giường trúc ngủ rồi.Ban đêm có chút mát mẻ, Trang Thuận Lan vá xong quần áo, đem một tấm chăn mỏng đắp lên trên người con gái, bà hỏi chồng: "Thế nào? Sắc mặt khó coi như vậy."Tô Vận Xương ngồi xuống ghế gỗ ở bên cạnh: "Cha không đồng ý chúng ta xây nhà ở Tiểu Bài Lĩnh."Động tác trên tay Trang Thuận Lan dừng lại: "Vì sao ông ấy không đồng ý?""Ông ấy nói ba anh em ba muốn xây thì phải xây chung một chỗ, ông ấy bảo chúng ta xây ba gian nhà ngói như anh cả ở phía đông.""Nơi này một nhà sát một nhà, hôm nay anh cả chị dâu cãi nhau, ngày mai hai vợ chồng Hách Ái Đệ đánh nhau, ngày mốt nàng dâu Triệu Lục Phúc nhà hàng xóm lại ầm ĩ, mỗi ngày gà bay chó chạy, tôi thực sự phiền muốn chết.

Ông hay đi xa nên ông thấy đỡ! Ông có bản lĩnh thì ông đưa năm mẹ con bọn tôi đến huyện thành đi ăn lương nhà nước đi, đừng bỏ một mình tôi ở chỗ này liều chết."Trang Thuận Lan chú trọng quy củ, nhưng miệng *****̃ng lanh lợi, Tô Vận Xương từ trước đến nay nói không lại vợ, ông chỉ có thể nói: "Cha không đồng ý, vậy làm sao bây giờ?""Tôi thấy ông ấy không phải không đồng ý chúng ta xây nhà ở Tiểu Bài Lĩnh, ông ấy là có tính toán khác."Tô Vận Xương *****̃ng không ngốc, ông hít một tiếng: "Cha nói.""Nói cái gì hả?""Lúc trước tôi có thể ra ngoài ăn lương nhà nước cũng là quan hệ do trong nhà bỏ tiền ra kéo về, ông ấy nói chờ tôi nghỉ hưu thì để Bách Tùng tới thế chỗ."Quả nhiên như bà dự đoán, Trang Thuận Lan tức giận tới mức cắn răng: "Lúc trước ba anh em nhà ông cũng chỉ có ông có thể đi ăn phần cơm này.

Anh cả chú ba có khả năng này sao? Lấy chuyện vài thập niên trước ra nói, còn không biết xấu hổ.

Ông trả lời ông ấy thế nào?""Tôi còn có thể trả lời thế nào nữa? Tôi chỉ có thể nói cho qua chuyện thôi."Trang Thuận Lan đè thấp giọng nói: "Ông không thể trực tiếp cự tuyệt? Ông có bốn đứa con gái có thể thay thế, làm sao thế nào cũng không tới lượt Bách Tùng mới đúng? Mỗi lần nói tới chuyện này, ông đều sẽ không trực tiếp cự tuyệt.

Nếu như trước kia ông cự tuyệt, không cho bọn họ hi vọng thì sẽ không dùng dằng, kéo mãi không dứt.

Về sau chúng ta và cả nhà chú ba sớm muộn cũng sẽ trở mặt, đây đều là do ông dây dưa dài dòng tạo thành."Mỗi lần Trang Thuận Lan nói ông, Tô Vận Xương đều không nói lời nào, ông thực sự không biết xử lý những thứ quan hệ phức tạp này, cho nên mỗi lần trở về, dù cho còn có ngày nghỉ, ông *****̃ng sẽ ở nhà không ở được hai ngày.Mắt thấy không trông cậy được vào chồng, Trang Thuận Lan nói: "Ông còn nhiều năm nữa mới về hưu kia mà, tôi nói trước cho biết, vô luận đứa con gái nào thay thế đều không tới phiên Tô Bách Tùng.

Bằng không, tôi sẽ lật toàn bộ nhà họ Tô ông lên, tất cả mọi người đừng nghĩ tốt đẹp.""Tôi làm sao có thể để Tô Bách Tùng thay việc cơ chứ." Tô Vận Xương rốt cục cũng nói câu mà đàn ông nên nói."Vậy được, chúng ta mặc kệ.

Tôi sẽ không thèm đếm xỉa, không cho tôi xây, tôi càng muốn xây, xem ai dám đến cản tôi." Sau khi Trang Thuận Lan chỉnh đèn dầu sáng hơn, bà đứng dậy đi thu dọn quần áo, cả nhà đều đã tắm rửa xong, chỉ có bà còn chưa tắm..

Tông Môn Đại Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70Tác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMặt trời cuối tháng chín vẫn rất chói chang, trên sườn núi không có chút gió nào. Tô Nguyệt Hòa đứng dưới bóng râm, một tay cầm cuốc, một tay cầm mũ rơm quạt gió. Có người hỏi thanh niên trí thức Bạch Kiến Quốc – người có đồng hồ duy nhất ở đây mấy giờ rồi, Bạch Kiến Quốc ngẩng đầu nhìn Tô Nguyệt Hòa, mới nói: “Bốn giờ kém mười lăm. ”“Tô Hòa, hoàn thành nhiệm vụ rồi, về chứ?”Dưới đại đội Nhạn Nam có ba đội sản xuất, Tô Nguyệt Hòa là đội trưởng phụ nữ vừa nhậm chức của đội sản xuất Lĩnh Hạ, hôm nay cô dẫn đội tới sửa đường núi. Tô Nguyệt Hòa cầm khăn lông lau mồ hôi trên trán. Cô có một đôi mắt hạnh đào hoa mang theo ý cười, làn da trắng nõn mịn màng, hai bím con rít đen nhánh rũ phía sau, mặc áo màu đỏ sẫm, quần ống rộng màu lam, nhìn trái ngó phải, đều không giống như cô gái nông thôn có thể làm đồng áng. Mấy nam thanh niên trí thức tới từ thành phố đều không dám nhìn cô nhìn, chỉ có Bạch Kiến Quốc không hề che đậy ánh mắt nóng rực của mình. Từ sau khi Tô Nguyệt Hòa khỏi bệnh, ngày… Bởi vì nhà lão nhị nhiều đồ ăn, ông cụ Tô liền ăn cơm tối Trung thu ở nhà bọn họ.Ăn cơm, tắm rửa xong, Tô Vận Xương đi tìm ông cụ nói chuyện phiếm, hai cha con nói chuyện tới khuya.Chờ Tô Vận Xương đi ra khỏi phòng ông cụ, người ngắm trăng bên ngoài đều đã tản đi, ông vào phòng, Yêu Muội Nhi đã nằm ở một bên khác trên giường trúc ngủ rồi.Ban đêm có chút mát mẻ, Trang Thuận Lan vá xong quần áo, đem một tấm chăn mỏng đắp lên trên người con gái, bà hỏi chồng: "Thế nào? Sắc mặt khó coi như vậy."Tô Vận Xương ngồi xuống ghế gỗ ở bên cạnh: "Cha không đồng ý chúng ta xây nhà ở Tiểu Bài Lĩnh."Động tác trên tay Trang Thuận Lan dừng lại: "Vì sao ông ấy không đồng ý?""Ông ấy nói ba anh em ba muốn xây thì phải xây chung một chỗ, ông ấy bảo chúng ta xây ba gian nhà ngói như anh cả ở phía đông.""Nơi này một nhà sát một nhà, hôm nay anh cả chị dâu cãi nhau, ngày mai hai vợ chồng Hách Ái Đệ đánh nhau, ngày mốt nàng dâu Triệu Lục Phúc nhà hàng xóm lại ầm ĩ, mỗi ngày gà bay chó chạy, tôi thực sự phiền muốn chết.Ông hay đi xa nên ông thấy đỡ! Ông có bản lĩnh thì ông đưa năm mẹ con bọn tôi đến huyện thành đi ăn lương nhà nước đi, đừng bỏ một mình tôi ở chỗ này liều chết."Trang Thuận Lan chú trọng quy củ, nhưng miệng *****̃ng lanh lợi, Tô Vận Xương từ trước đến nay nói không lại vợ, ông chỉ có thể nói: "Cha không đồng ý, vậy làm sao bây giờ?""Tôi thấy ông ấy không phải không đồng ý chúng ta xây nhà ở Tiểu Bài Lĩnh, ông ấy là có tính toán khác."Tô Vận Xương *****̃ng không ngốc, ông hít một tiếng: "Cha nói.""Nói cái gì hả?""Lúc trước tôi có thể ra ngoài ăn lương nhà nước cũng là quan hệ do trong nhà bỏ tiền ra kéo về, ông ấy nói chờ tôi nghỉ hưu thì để Bách Tùng tới thế chỗ."Quả nhiên như bà dự đoán, Trang Thuận Lan tức giận tới mức cắn răng: "Lúc trước ba anh em nhà ông cũng chỉ có ông có thể đi ăn phần cơm này.Anh cả chú ba có khả năng này sao? Lấy chuyện vài thập niên trước ra nói, còn không biết xấu hổ.Ông trả lời ông ấy thế nào?""Tôi còn có thể trả lời thế nào nữa? Tôi chỉ có thể nói cho qua chuyện thôi."Trang Thuận Lan đè thấp giọng nói: "Ông không thể trực tiếp cự tuyệt? Ông có bốn đứa con gái có thể thay thế, làm sao thế nào cũng không tới lượt Bách Tùng mới đúng? Mỗi lần nói tới chuyện này, ông đều sẽ không trực tiếp cự tuyệt.Nếu như trước kia ông cự tuyệt, không cho bọn họ hi vọng thì sẽ không dùng dằng, kéo mãi không dứt.Về sau chúng ta và cả nhà chú ba sớm muộn cũng sẽ trở mặt, đây đều là do ông dây dưa dài dòng tạo thành."Mỗi lần Trang Thuận Lan nói ông, Tô Vận Xương đều không nói lời nào, ông thực sự không biết xử lý những thứ quan hệ phức tạp này, cho nên mỗi lần trở về, dù cho còn có ngày nghỉ, ông *****̃ng sẽ ở nhà không ở được hai ngày.Mắt thấy không trông cậy được vào chồng, Trang Thuận Lan nói: "Ông còn nhiều năm nữa mới về hưu kia mà, tôi nói trước cho biết, vô luận đứa con gái nào thay thế đều không tới phiên Tô Bách Tùng.Bằng không, tôi sẽ lật toàn bộ nhà họ Tô ông lên, tất cả mọi người đừng nghĩ tốt đẹp.""Tôi làm sao có thể để Tô Bách Tùng thay việc cơ chứ." Tô Vận Xương rốt cục cũng nói câu mà đàn ông nên nói."Vậy được, chúng ta mặc kệ.Tôi sẽ không thèm đếm xỉa, không cho tôi xây, tôi càng muốn xây, xem ai dám đến cản tôi." Sau khi Trang Thuận Lan chỉnh đèn dầu sáng hơn, bà đứng dậy đi thu dọn quần áo, cả nhà đều đã tắm rửa xong, chỉ có bà còn chưa tắm..

Chương 15: Chương 15