Tác giả:

Mặt trời cuối tháng chín vẫn rất chói chang, trên sườn núi không có chút gió nào. Tô Nguyệt Hòa đứng dưới bóng râm, một tay cầm cuốc, một tay cầm mũ rơm quạt gió. Có người hỏi thanh niên trí thức Bạch Kiến Quốc – người có đồng hồ duy nhất ở đây mấy giờ rồi, Bạch Kiến Quốc ngẩng đầu nhìn Tô Nguyệt Hòa, mới nói: “Bốn giờ kém mười lăm. ”“Tô Hòa, hoàn thành nhiệm vụ rồi, về chứ?”Dưới đại đội Nhạn Nam có ba đội sản xuất, Tô Nguyệt Hòa là đội trưởng phụ nữ vừa nhậm chức của đội sản xuất Lĩnh Hạ, hôm nay cô dẫn đội tới sửa đường núi. Tô Nguyệt Hòa cầm khăn lông lau mồ hôi trên trán. Cô có một đôi mắt hạnh đào hoa mang theo ý cười, làn da trắng nõn mịn màng, hai bím con rít đen nhánh rũ phía sau, mặc áo màu đỏ sẫm, quần ống rộng màu lam, nhìn trái ngó phải, đều không giống như cô gái nông thôn có thể làm đồng áng. Mấy nam thanh niên trí thức tới từ thành phố đều không dám nhìn cô nhìn, chỉ có Bạch Kiến Quốc không hề che đậy ánh mắt nóng rực của mình. Từ sau khi Tô Nguyệt Hòa khỏi bệnh, ngày…

Chương 22: Chương 22

Tông Môn Đại Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70Tác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMặt trời cuối tháng chín vẫn rất chói chang, trên sườn núi không có chút gió nào. Tô Nguyệt Hòa đứng dưới bóng râm, một tay cầm cuốc, một tay cầm mũ rơm quạt gió. Có người hỏi thanh niên trí thức Bạch Kiến Quốc – người có đồng hồ duy nhất ở đây mấy giờ rồi, Bạch Kiến Quốc ngẩng đầu nhìn Tô Nguyệt Hòa, mới nói: “Bốn giờ kém mười lăm. ”“Tô Hòa, hoàn thành nhiệm vụ rồi, về chứ?”Dưới đại đội Nhạn Nam có ba đội sản xuất, Tô Nguyệt Hòa là đội trưởng phụ nữ vừa nhậm chức của đội sản xuất Lĩnh Hạ, hôm nay cô dẫn đội tới sửa đường núi. Tô Nguyệt Hòa cầm khăn lông lau mồ hôi trên trán. Cô có một đôi mắt hạnh đào hoa mang theo ý cười, làn da trắng nõn mịn màng, hai bím con rít đen nhánh rũ phía sau, mặc áo màu đỏ sẫm, quần ống rộng màu lam, nhìn trái ngó phải, đều không giống như cô gái nông thôn có thể làm đồng áng. Mấy nam thanh niên trí thức tới từ thành phố đều không dám nhìn cô nhìn, chỉ có Bạch Kiến Quốc không hề che đậy ánh mắt nóng rực của mình. Từ sau khi Tô Nguyệt Hòa khỏi bệnh, ngày… Hách Ái Đệ còn muốn khuyên: "Cháu đừng nghe mẹ cháu, bà ấy không có con trai, cũng không phải lỗi của cháu.Đúng hay không? Tại sao phải bắt cháu hứng chịu chứ?"Tính tình Tô Nguyệt Hòa cho dù tốt, lúc này lửa giận *****̃ng bừng lên, "Mẹ tôi không có con trai thì sao? Chọc thím hả? Thím có con trai thì thím liền cao quý hả? Tôi biết tâm tư muốn ăn tuyệt hậu[1] của nhà thím đều đặt ở trên trán.Tôi nói cho thím biết, có Tô Nguyệt Hòa tôi ở đây thì không có cửa đâu!"[1] Ăn tuyệt hậu có thể hiểu nôm na là kế thừa tài sản đối với nhà không có con trai.Hách Ái Đệ không nghĩ tới Tô Nguyệt Hòa sẽ nói trực tiếp như vậy, buổi chiều bà ta vừa chịu thiệt, lúc này cũng không dám hống hách."Được được, cô không biết tốt xấu, cô không biết hàng, có người biết hàng." Hách Ái Đệ đè thấp giọng, thở phì phò ra ngoài.Vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy hai đứa con trai của bà ta đều đứng ở cửa đối diện.Hai đứa con trai của Hách Ái Đệ, Tô Bách Tùng mười sáu tuổi, sắp tốt nghiệp trung học, Tô Bách Thụ mười một tuổi còn đang học tiểu học, phòng của hai anh em *****̃ng ở lầu hai, đối diện phòng Tô Nguyệt Hòa.Sắc mặt Tô Bách Tùng rất khó coi, "Mẹ, mẹ đừng khiến người khác xấu hổ nữa."Hách Ái Đệ trong nháy mắt liền bùng nổ, người khác không hiểu bà ta còn được, ngay cả con trai cũng không hiểu, thế bà ta vất vả bôn ba là vì ai?Nhưng lúc này bà ta không muốn cãi nhau với con trai trước mặt Tô Nguyệt Hòa, chỉ có thể cắn răng hạ giọng, "Tô Bách Tùng con đúng là thằng nhóc không có lương tâm!"Tô Bách Tùng đẩy em trai ra, "Bành" một tiếng, đóng cửa phòng lại.Em trai Tô Bách Thụ đập cửa rầm rầm: "Mẹ! Anh cả đẩy con! Tô Bách Tùng anh mở cửa ra coi! Tô Bách Tùng!"Hách Ái Đệ hết cách với con trai cả, đành phải đẩy con trai út: "Cả người đầy mồ hôi, mau đi tắm đi."Bọn người tản đi, Tô Nguyệt Hòa mới đứng dậy đóng cửa phòng lại, cô biết, Tô Bách Tùng làm như thế, hoàn toàn là làm cho cô xem.Nguyên thư viết rất rõ ràng, Tô Bách Tùng là kẻ dối trá bại hoại nhất nhà họ Tô bọn họ.Tô Nguyệt Hòa và Bạch Kiến Quốc kết hôn, mấy năm đầu quan hệ vợ chồng coi như hòa thuận, dưới thỉnh cầu của Tô Nguyệt Hòa, Bạch Kiến Quốc giải quyết vấn đề công việc giúp em ba em tư.Về sau Tô Vận Xương về hưu, tuổi tác của Yêu Muội lại còn nhỏ, cuối cùng dưới sự xúi giục của vợ chồng Tô Lão Tam, Tô Bách Tùng ỡm ờ đi nhận việc của Tô lão nhị, cũng đáp ứng dưỡng lão đưa ma cho vợ chồng Tô lão nhị.Nhưng bởi vì Trang Thuận Lan đối với việc Tô Bách Tùng thế chân có phê bình kín đáo, dẫn đến Tô Bách Tùng sinh lòng oán hận với Trang Thuận Lan, canh cánh trong lòng, sau khi Tô Nguyệt Hòa tự sát chết đi, cậu ta thấy nhà bác hai không còn chỗ dựa quan trọng nhất nữa, Tô Bách Tùng hoàn toàn kéo lớp mặt nạ dối trá của mình xuống, đừng nói dưỡng lão, ngay cả cửa nhà bác hai cũng không tiếp tục bước vào nữa.Tô Nguyệt Hòa đóng chốt cửa phòng, hiện tại mục tiêu chủ yếu nhất của cô chính là kiếm tiền xây nhà và kén rể cho mình.*Còn chưa tới ngày mùa, mỗi nhà để một người có sức lao động đi sửa đường là được, hôm nay Trang Thuận Lan đi, Tô Nguyệt Hòa thì đi công xã gửi thư cho người bán vé xong, về đến nhà liền đến Tiểu Bài Lĩnh đào nền nhà.Tô Nguyệt Hòa cầm cuốc, liềm, ki hốt rác cùng ấm nước đi đến xác nhận vị trí khu đất với đội trưởng đội sản xuất, vén tay áo lên, chuẩn bị bắt đầu làm.Với sức lực của cô thì thích hợp làm một mình.Ngọn núi Tiểu Bài Lĩnh không có cây, đều là bụi cỏ, trước tiên dọn sạch cỏ, mới bắt đầu đào móc, vận chuyển đất.Mặc dù là làm việc khổ cực, nhưng ngẫm lại về sau nơi này có thể biến thành nơi "Ngày kiếm đấu vàng", cô liền tràn đầy sức lực.Cho tới trưa, một mình cô đã đào được chí ít hơn mười mét vuông, mặc dù càng đi vào sâu, bùn đất càng cứng rắn càng khó đào, nhưng dựa theo tốc độ này của cô, nhiều nhất là hai tuần lễ là có thể đào xong nền nhà.Sắp đến buổi trưa, Tô Nguyệt Hòa giấu cuốc trong bụi cỏ, về nhà nấu cơm trước.Cơm đã nấu xong buổi sáng rồi, đồ ăn thừa hôm qua đã ăn xong, còn có một con cá chép mà cha cô đem về đang nuôi ở trong chum nước.Sau khi cô làm thịt cá, đem con cá hơn hai cân dùng thuật phóng to biến lớn gần gấp đôi.Cô giữ lại đầu và đuôi cá, chuẩn bị làm đầu cá sốt tiêu, thịt cá còn lại chặt thành khối, dùng để kho tàu..

Hách Ái Đệ còn muốn khuyên: "Cháu đừng nghe mẹ cháu, bà ấy không có con trai, cũng không phải lỗi của cháu.

Đúng hay không? Tại sao phải bắt cháu hứng chịu chứ?"Tính tình Tô Nguyệt Hòa cho dù tốt, lúc này lửa giận *****̃ng bừng lên, "Mẹ tôi không có con trai thì sao? Chọc thím hả? Thím có con trai thì thím liền cao quý hả? Tôi biết tâm tư muốn ăn tuyệt hậu[1] của nhà thím đều đặt ở trên trán.

Tôi nói cho thím biết, có Tô Nguyệt Hòa tôi ở đây thì không có cửa đâu!"[1] Ăn tuyệt hậu có thể hiểu nôm na là kế thừa tài sản đối với nhà không có con trai.

Hách Ái Đệ không nghĩ tới Tô Nguyệt Hòa sẽ nói trực tiếp như vậy, buổi chiều bà ta vừa chịu thiệt, lúc này cũng không dám hống hách.

"Được được, cô không biết tốt xấu, cô không biết hàng, có người biết hàng.

" Hách Ái Đệ đè thấp giọng, thở phì phò ra ngoài.

Vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy hai đứa con trai của bà ta đều đứng ở cửa đối diện.

Hai đứa con trai của Hách Ái Đệ, Tô Bách Tùng mười sáu tuổi, sắp tốt nghiệp trung học, Tô Bách Thụ mười một tuổi còn đang học tiểu học, phòng của hai anh em *****̃ng ở lầu hai, đối diện phòng Tô Nguyệt Hòa.

Sắc mặt Tô Bách Tùng rất khó coi, "Mẹ, mẹ đừng khiến người khác xấu hổ nữa.

"Hách Ái Đệ trong nháy mắt liền bùng nổ, người khác không hiểu bà ta còn được, ngay cả con trai cũng không hiểu, thế bà ta vất vả bôn ba là vì ai?Nhưng lúc này bà ta không muốn cãi nhau với con trai trước mặt Tô Nguyệt Hòa, chỉ có thể cắn răng hạ giọng, "Tô Bách Tùng con đúng là thằng nhóc không có lương tâm!"Tô Bách Tùng đẩy em trai ra, "Bành" một tiếng, đóng cửa phòng lại.

Em trai Tô Bách Thụ đập cửa rầm rầm: "Mẹ! Anh cả đẩy con! Tô Bách Tùng anh mở cửa ra coi! Tô Bách Tùng!"Hách Ái Đệ hết cách với con trai cả, đành phải đẩy con trai út: "Cả người đầy mồ hôi, mau đi tắm đi.

"Bọn người tản đi, Tô Nguyệt Hòa mới đứng dậy đóng cửa phòng lại, cô biết, Tô Bách Tùng làm như thế, hoàn toàn là làm cho cô xem.

Nguyên thư viết rất rõ ràng, Tô Bách Tùng là kẻ dối trá bại hoại nhất nhà họ Tô bọn họ.

Tô Nguyệt Hòa và Bạch Kiến Quốc kết hôn, mấy năm đầu quan hệ vợ chồng coi như hòa thuận, dưới thỉnh cầu của Tô Nguyệt Hòa, Bạch Kiến Quốc giải quyết vấn đề công việc giúp em ba em tư.

Về sau Tô Vận Xương về hưu, tuổi tác của Yêu Muội lại còn nhỏ, cuối cùng dưới sự xúi giục của vợ chồng Tô Lão Tam, Tô Bách Tùng ỡm ờ đi nhận việc của Tô lão nhị, cũng đáp ứng dưỡng lão đưa ma cho vợ chồng Tô lão nhị.

Nhưng bởi vì Trang Thuận Lan đối với việc Tô Bách Tùng thế chân có phê bình kín đáo, dẫn đến Tô Bách Tùng sinh lòng oán hận với Trang Thuận Lan, canh cánh trong lòng, sau khi Tô Nguyệt Hòa tự sát chết đi, cậu ta thấy nhà bác hai không còn chỗ dựa quan trọng nhất nữa, Tô Bách Tùng hoàn toàn kéo lớp mặt nạ dối trá của mình xuống, đừng nói dưỡng lão, ngay cả cửa nhà bác hai cũng không tiếp tục bước vào nữa.

Tô Nguyệt Hòa đóng chốt cửa phòng, hiện tại mục tiêu chủ yếu nhất của cô chính là kiếm tiền xây nhà và kén rể cho mình.

*Còn chưa tới ngày mùa, mỗi nhà để một người có sức lao động đi sửa đường là được, hôm nay Trang Thuận Lan đi, Tô Nguyệt Hòa thì đi công xã gửi thư cho người bán vé xong, về đến nhà liền đến Tiểu Bài Lĩnh đào nền nhà.

Tô Nguyệt Hòa cầm cuốc, liềm, ki hốt rác cùng ấm nước đi đến xác nhận vị trí khu đất với đội trưởng đội sản xuất, vén tay áo lên, chuẩn bị bắt đầu làm.

Với sức lực của cô thì thích hợp làm một mình.

Ngọn núi Tiểu Bài Lĩnh không có cây, đều là bụi cỏ, trước tiên dọn sạch cỏ, mới bắt đầu đào móc, vận chuyển đất.

Mặc dù là làm việc khổ cực, nhưng ngẫm lại về sau nơi này có thể biến thành nơi "Ngày kiếm đấu vàng", cô liền tràn đầy sức lực.

Cho tới trưa, một mình cô đã đào được chí ít hơn mười mét vuông, mặc dù càng đi vào sâu, bùn đất càng cứng rắn càng khó đào, nhưng dựa theo tốc độ này của cô, nhiều nhất là hai tuần lễ là có thể đào xong nền nhà.

Sắp đến buổi trưa, Tô Nguyệt Hòa giấu cuốc trong bụi cỏ, về nhà nấu cơm trước.

Cơm đã nấu xong buổi sáng rồi, đồ ăn thừa hôm qua đã ăn xong, còn có một con cá chép mà cha cô đem về đang nuôi ở trong chum nước.

Sau khi cô làm thịt cá, đem con cá hơn hai cân dùng thuật phóng to biến lớn gần gấp đôi.

Cô giữ lại đầu và đuôi cá, chuẩn bị làm đầu cá sốt tiêu, thịt cá còn lại chặt thành khối, dùng để kho tàu.

.

Tông Môn Đại Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70Tác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMặt trời cuối tháng chín vẫn rất chói chang, trên sườn núi không có chút gió nào. Tô Nguyệt Hòa đứng dưới bóng râm, một tay cầm cuốc, một tay cầm mũ rơm quạt gió. Có người hỏi thanh niên trí thức Bạch Kiến Quốc – người có đồng hồ duy nhất ở đây mấy giờ rồi, Bạch Kiến Quốc ngẩng đầu nhìn Tô Nguyệt Hòa, mới nói: “Bốn giờ kém mười lăm. ”“Tô Hòa, hoàn thành nhiệm vụ rồi, về chứ?”Dưới đại đội Nhạn Nam có ba đội sản xuất, Tô Nguyệt Hòa là đội trưởng phụ nữ vừa nhậm chức của đội sản xuất Lĩnh Hạ, hôm nay cô dẫn đội tới sửa đường núi. Tô Nguyệt Hòa cầm khăn lông lau mồ hôi trên trán. Cô có một đôi mắt hạnh đào hoa mang theo ý cười, làn da trắng nõn mịn màng, hai bím con rít đen nhánh rũ phía sau, mặc áo màu đỏ sẫm, quần ống rộng màu lam, nhìn trái ngó phải, đều không giống như cô gái nông thôn có thể làm đồng áng. Mấy nam thanh niên trí thức tới từ thành phố đều không dám nhìn cô nhìn, chỉ có Bạch Kiến Quốc không hề che đậy ánh mắt nóng rực của mình. Từ sau khi Tô Nguyệt Hòa khỏi bệnh, ngày… Hách Ái Đệ còn muốn khuyên: "Cháu đừng nghe mẹ cháu, bà ấy không có con trai, cũng không phải lỗi của cháu.Đúng hay không? Tại sao phải bắt cháu hứng chịu chứ?"Tính tình Tô Nguyệt Hòa cho dù tốt, lúc này lửa giận *****̃ng bừng lên, "Mẹ tôi không có con trai thì sao? Chọc thím hả? Thím có con trai thì thím liền cao quý hả? Tôi biết tâm tư muốn ăn tuyệt hậu[1] của nhà thím đều đặt ở trên trán.Tôi nói cho thím biết, có Tô Nguyệt Hòa tôi ở đây thì không có cửa đâu!"[1] Ăn tuyệt hậu có thể hiểu nôm na là kế thừa tài sản đối với nhà không có con trai.Hách Ái Đệ không nghĩ tới Tô Nguyệt Hòa sẽ nói trực tiếp như vậy, buổi chiều bà ta vừa chịu thiệt, lúc này cũng không dám hống hách."Được được, cô không biết tốt xấu, cô không biết hàng, có người biết hàng." Hách Ái Đệ đè thấp giọng, thở phì phò ra ngoài.Vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy hai đứa con trai của bà ta đều đứng ở cửa đối diện.Hai đứa con trai của Hách Ái Đệ, Tô Bách Tùng mười sáu tuổi, sắp tốt nghiệp trung học, Tô Bách Thụ mười một tuổi còn đang học tiểu học, phòng của hai anh em *****̃ng ở lầu hai, đối diện phòng Tô Nguyệt Hòa.Sắc mặt Tô Bách Tùng rất khó coi, "Mẹ, mẹ đừng khiến người khác xấu hổ nữa."Hách Ái Đệ trong nháy mắt liền bùng nổ, người khác không hiểu bà ta còn được, ngay cả con trai cũng không hiểu, thế bà ta vất vả bôn ba là vì ai?Nhưng lúc này bà ta không muốn cãi nhau với con trai trước mặt Tô Nguyệt Hòa, chỉ có thể cắn răng hạ giọng, "Tô Bách Tùng con đúng là thằng nhóc không có lương tâm!"Tô Bách Tùng đẩy em trai ra, "Bành" một tiếng, đóng cửa phòng lại.Em trai Tô Bách Thụ đập cửa rầm rầm: "Mẹ! Anh cả đẩy con! Tô Bách Tùng anh mở cửa ra coi! Tô Bách Tùng!"Hách Ái Đệ hết cách với con trai cả, đành phải đẩy con trai út: "Cả người đầy mồ hôi, mau đi tắm đi."Bọn người tản đi, Tô Nguyệt Hòa mới đứng dậy đóng cửa phòng lại, cô biết, Tô Bách Tùng làm như thế, hoàn toàn là làm cho cô xem.Nguyên thư viết rất rõ ràng, Tô Bách Tùng là kẻ dối trá bại hoại nhất nhà họ Tô bọn họ.Tô Nguyệt Hòa và Bạch Kiến Quốc kết hôn, mấy năm đầu quan hệ vợ chồng coi như hòa thuận, dưới thỉnh cầu của Tô Nguyệt Hòa, Bạch Kiến Quốc giải quyết vấn đề công việc giúp em ba em tư.Về sau Tô Vận Xương về hưu, tuổi tác của Yêu Muội lại còn nhỏ, cuối cùng dưới sự xúi giục của vợ chồng Tô Lão Tam, Tô Bách Tùng ỡm ờ đi nhận việc của Tô lão nhị, cũng đáp ứng dưỡng lão đưa ma cho vợ chồng Tô lão nhị.Nhưng bởi vì Trang Thuận Lan đối với việc Tô Bách Tùng thế chân có phê bình kín đáo, dẫn đến Tô Bách Tùng sinh lòng oán hận với Trang Thuận Lan, canh cánh trong lòng, sau khi Tô Nguyệt Hòa tự sát chết đi, cậu ta thấy nhà bác hai không còn chỗ dựa quan trọng nhất nữa, Tô Bách Tùng hoàn toàn kéo lớp mặt nạ dối trá của mình xuống, đừng nói dưỡng lão, ngay cả cửa nhà bác hai cũng không tiếp tục bước vào nữa.Tô Nguyệt Hòa đóng chốt cửa phòng, hiện tại mục tiêu chủ yếu nhất của cô chính là kiếm tiền xây nhà và kén rể cho mình.*Còn chưa tới ngày mùa, mỗi nhà để một người có sức lao động đi sửa đường là được, hôm nay Trang Thuận Lan đi, Tô Nguyệt Hòa thì đi công xã gửi thư cho người bán vé xong, về đến nhà liền đến Tiểu Bài Lĩnh đào nền nhà.Tô Nguyệt Hòa cầm cuốc, liềm, ki hốt rác cùng ấm nước đi đến xác nhận vị trí khu đất với đội trưởng đội sản xuất, vén tay áo lên, chuẩn bị bắt đầu làm.Với sức lực của cô thì thích hợp làm một mình.Ngọn núi Tiểu Bài Lĩnh không có cây, đều là bụi cỏ, trước tiên dọn sạch cỏ, mới bắt đầu đào móc, vận chuyển đất.Mặc dù là làm việc khổ cực, nhưng ngẫm lại về sau nơi này có thể biến thành nơi "Ngày kiếm đấu vàng", cô liền tràn đầy sức lực.Cho tới trưa, một mình cô đã đào được chí ít hơn mười mét vuông, mặc dù càng đi vào sâu, bùn đất càng cứng rắn càng khó đào, nhưng dựa theo tốc độ này của cô, nhiều nhất là hai tuần lễ là có thể đào xong nền nhà.Sắp đến buổi trưa, Tô Nguyệt Hòa giấu cuốc trong bụi cỏ, về nhà nấu cơm trước.Cơm đã nấu xong buổi sáng rồi, đồ ăn thừa hôm qua đã ăn xong, còn có một con cá chép mà cha cô đem về đang nuôi ở trong chum nước.Sau khi cô làm thịt cá, đem con cá hơn hai cân dùng thuật phóng to biến lớn gần gấp đôi.Cô giữ lại đầu và đuôi cá, chuẩn bị làm đầu cá sốt tiêu, thịt cá còn lại chặt thành khối, dùng để kho tàu..

Chương 22: Chương 22