Tác giả:

Mặt trời cuối tháng chín vẫn rất chói chang, trên sườn núi không có chút gió nào. Tô Nguyệt Hòa đứng dưới bóng râm, một tay cầm cuốc, một tay cầm mũ rơm quạt gió. Có người hỏi thanh niên trí thức Bạch Kiến Quốc – người có đồng hồ duy nhất ở đây mấy giờ rồi, Bạch Kiến Quốc ngẩng đầu nhìn Tô Nguyệt Hòa, mới nói: “Bốn giờ kém mười lăm. ”“Tô Hòa, hoàn thành nhiệm vụ rồi, về chứ?”Dưới đại đội Nhạn Nam có ba đội sản xuất, Tô Nguyệt Hòa là đội trưởng phụ nữ vừa nhậm chức của đội sản xuất Lĩnh Hạ, hôm nay cô dẫn đội tới sửa đường núi. Tô Nguyệt Hòa cầm khăn lông lau mồ hôi trên trán. Cô có một đôi mắt hạnh đào hoa mang theo ý cười, làn da trắng nõn mịn màng, hai bím con rít đen nhánh rũ phía sau, mặc áo màu đỏ sẫm, quần ống rộng màu lam, nhìn trái ngó phải, đều không giống như cô gái nông thôn có thể làm đồng áng. Mấy nam thanh niên trí thức tới từ thành phố đều không dám nhìn cô nhìn, chỉ có Bạch Kiến Quốc không hề che đậy ánh mắt nóng rực của mình. Từ sau khi Tô Nguyệt Hòa khỏi bệnh, ngày…

Chương 35: Chương 35

Tông Môn Đại Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70Tác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMặt trời cuối tháng chín vẫn rất chói chang, trên sườn núi không có chút gió nào. Tô Nguyệt Hòa đứng dưới bóng râm, một tay cầm cuốc, một tay cầm mũ rơm quạt gió. Có người hỏi thanh niên trí thức Bạch Kiến Quốc – người có đồng hồ duy nhất ở đây mấy giờ rồi, Bạch Kiến Quốc ngẩng đầu nhìn Tô Nguyệt Hòa, mới nói: “Bốn giờ kém mười lăm. ”“Tô Hòa, hoàn thành nhiệm vụ rồi, về chứ?”Dưới đại đội Nhạn Nam có ba đội sản xuất, Tô Nguyệt Hòa là đội trưởng phụ nữ vừa nhậm chức của đội sản xuất Lĩnh Hạ, hôm nay cô dẫn đội tới sửa đường núi. Tô Nguyệt Hòa cầm khăn lông lau mồ hôi trên trán. Cô có một đôi mắt hạnh đào hoa mang theo ý cười, làn da trắng nõn mịn màng, hai bím con rít đen nhánh rũ phía sau, mặc áo màu đỏ sẫm, quần ống rộng màu lam, nhìn trái ngó phải, đều không giống như cô gái nông thôn có thể làm đồng áng. Mấy nam thanh niên trí thức tới từ thành phố đều không dám nhìn cô nhìn, chỉ có Bạch Kiến Quốc không hề che đậy ánh mắt nóng rực của mình. Từ sau khi Tô Nguyệt Hòa khỏi bệnh, ngày… Bọn nhỏ ăn như hổ đói, ăn no nê mới chuẩn bị ngồi xe về nhà.Một chiếc xa bán tải, ngoại trừ binh sĩ lái xe đưa bọn họ ra, nhét tất cả sau người bọn họ vào, gùi và súng của Tô Nguyệt Hòa thì bỏ vào thùng xe.Bọn nhỏ lần đầu tiên ngồi xe rất hưng phấn, nhưng đường núi không dễ đi, đi được nửa đường, liền ngã xuống một mảng lớn, say xe, nôn mửa.Từ quân doanh Nhạn Bắc xuất phát cần vòng qua huyện thành huyện Thanh Thành, lại hướng công xã núi Đại Nhạn mà tới.Khoảng cách không tính là xa, chỉ là đường cái có chút ngoằn ngèo, xuất phát từ sáu giờ chiều, trở lại công xã đã gần bảy giờ rưỡi.Tô Nguyệt Hòa ngủ một giấc trên xe, vừa mở mắt đã trở lại công xã núi Đại Nhạn.Các phụ huynh dưới sự lãnh đạo của bí thư đại đội Nhạn Nam - Mạc Thiên Quân  cùng đội trưởng đội sản xuất Lĩnh Hạ - Triệu Đại Phúc, sớm chờ ở cửa phòng làm việc công xã, chờ xe dừng lại, tất cả mọi người liền tuôn ra."Mao Oa! Mao Oa!" Ánh mắt chị dâu Mai ánh mắt khóa chặt con trai xong, chị ấy ngay lập tức nhìn thấy Tô Nguyệt Hòa: "Ôi! Tô Hòa!""Tô Hòa! Sao em cũng ở trên xe? Là em tìm được mấy đứa bé sao?""Hỉ Oa!"Trang Thuận Lan *****̃ng chen đây, vừa rồi bà nghe thấy mọi người kêu tên Tô Hòa, trái tim lo lắng rốt cục cũng về lại vị trí cũ.Bà kêu lên còn thân thiết hơn cả bình thường: "Đại Muội Nhi! Yêu Muội Nhi!"Các nhà đều cố hết sức mang theo đồ ăn ngon đến, muốn cảm tạ đồng chí giải phóng quân đã hỗ trợ.Nhưng mà lái xe cùng binh sĩ đều không chịu nhận, không nhận của quần chúng một xu một hào là nguyên tắc của bọn họ, đưa người đến nơi an toàn liền chạy trở về.Triệu Đại Phúc trước khi đi đến hỏi tình huống của Nguyệt Hòa, Tô Nguyệt Hòa nói ngắn gọn chuyện đã trải qua, đám người chị dâu Mai cùng Triệu Nhị Phúc đều cảm thán, không nghĩ tới là Tô Hòa cùng giải phóng quân cứu được mấy đứa bé.Tất cả mọi người ăn ý không đánh chửi con mình, chỉ có Hách Ái Đệ là ngoại lệ, bà ta véo cánh tay của Tô Bách Thụ, khiến Thụ Oa đau đớn khóc oa oa.Chị dâu Mai không vừa mắt, ngăn cản: "Đừng đánh nữa, có thể trở về là tốt rồi."Triệu Đại Phúc *****̃ng khuyên: "Về là tốt rồi, tắm rửa đi ngủ, chờ bọn họ tỉnh ngủ lại dạy dỗ sau."Hách Ái Đệ: "Không đánh nó không biết đau, không biết nơi nào nguy hiểm, nơi nào không thể đi!"Nói xong bà ta lại đánh Tô Bách Thụ mấy cái.Tô lão tam cũng chỉ ngó, mặc cho bà ta đánh con trai.Mọi người thấy không khuyên nổi, cũng liền mặc kệ, đều đã thu xếp xong sớm về thôn một chút.Tô Nguyệt Hòa từ trong gùi lấy ra túi sách màu xanh quân đội của Yêu Muội, đi đến trước mặt Hách Ái Đệ.Hách Ái Đệ tưởng là Tô Nguyệt Hòa cũng tới khuyên can, bà ta không để ý tới Tô Nguyệt Hòa, quơ roi trúc trên tay, đánh càng ác hơn.Từ trong túi sách lấy ra một nắm thảo dược đã héo rũ, Tô Nguyệt Hòa chìa nắm thảo dược đến trước mặt Hách Ái Đệ: "Thím ba, một cành hoa Thất Diệp mà thím muốn có thể đổi được bao nhiêu kẹo?"Sắc mặt của Hách Ái Đệ trong nháy mắt cứng đờ, bà ta sợ người khác nghe thấy, vội vàng nhỏ giọng nói: "Cháu đưa cho ông nội ấy, đưa cho thím làm cái gì?""Không phải thím cần gấp, bảo Yêu Muội nhà tôi đi tìm cho thím sao?" Tô Nguyệt Hòa nâng cao giọng, người bên cạnh lập tức bị thu hút."Sao vậy?"Hách Ái Đệ vội vàng giải vây: "Thím không có cần gấp, thím nói nếu có, trên đường thấy được thì nhổ về giúp thím! "Tô Nguyệt Hòa: "Thím ba, chú ba cháu cũng coi như là lão thầy thuốc, một cành hoa Thất Diệp sinh trưởng ở trong núi sâu, thím hẳn là rõ ràng hơn ai khác.Trên đường tan học nếu như có thể tìm được, thím không cho Tô Bách Tùng Tô Bách Thụ tìm cho thím, dùng tiền mua kẹo để cho Yêu Muội nhà tôi tìm? Có khả năng đó sao?".

Bọn nhỏ ăn như hổ đói, ăn no nê mới chuẩn bị ngồi xe về nhà.

Một chiếc xa bán tải, ngoại trừ binh sĩ lái xe đưa bọn họ ra, nhét tất cả sau người bọn họ vào, gùi và súng của Tô Nguyệt Hòa thì bỏ vào thùng xe.

Bọn nhỏ lần đầu tiên ngồi xe rất hưng phấn, nhưng đường núi không dễ đi, đi được nửa đường, liền ngã xuống một mảng lớn, say xe, nôn mửa.

Từ quân doanh Nhạn Bắc xuất phát cần vòng qua huyện thành huyện Thanh Thành, lại hướng công xã núi Đại Nhạn mà tới.

Khoảng cách không tính là xa, chỉ là đường cái có chút ngoằn ngèo, xuất phát từ sáu giờ chiều, trở lại công xã đã gần bảy giờ rưỡi.

Tô Nguyệt Hòa ngủ một giấc trên xe, vừa mở mắt đã trở lại công xã núi Đại Nhạn.

Các phụ huynh dưới sự lãnh đạo của bí thư đại đội Nhạn Nam - Mạc Thiên Quân  cùng đội trưởng đội sản xuất Lĩnh Hạ - Triệu Đại Phúc, sớm chờ ở cửa phòng làm việc công xã, chờ xe dừng lại, tất cả mọi người liền tuôn ra.

"Mao Oa! Mao Oa!" Ánh mắt chị dâu Mai ánh mắt khóa chặt con trai xong, chị ấy ngay lập tức nhìn thấy Tô Nguyệt Hòa: "Ôi! Tô Hòa!""Tô Hòa! Sao em cũng ở trên xe? Là em tìm được mấy đứa bé sao?""Hỉ Oa!"Trang Thuận Lan *****̃ng chen đây, vừa rồi bà nghe thấy mọi người kêu tên Tô Hòa, trái tim lo lắng rốt cục cũng về lại vị trí cũ.

Bà kêu lên còn thân thiết hơn cả bình thường: "Đại Muội Nhi! Yêu Muội Nhi!"Các nhà đều cố hết sức mang theo đồ ăn ngon đến, muốn cảm tạ đồng chí giải phóng quân đã hỗ trợ.

Nhưng mà lái xe cùng binh sĩ đều không chịu nhận, không nhận của quần chúng một xu một hào là nguyên tắc của bọn họ, đưa người đến nơi an toàn liền chạy trở về.

Triệu Đại Phúc trước khi đi đến hỏi tình huống của Nguyệt Hòa, Tô Nguyệt Hòa nói ngắn gọn chuyện đã trải qua, đám người chị dâu Mai cùng Triệu Nhị Phúc đều cảm thán, không nghĩ tới là Tô Hòa cùng giải phóng quân cứu được mấy đứa bé.

Tất cả mọi người ăn ý không đánh chửi con mình, chỉ có Hách Ái Đệ là ngoại lệ, bà ta véo cánh tay của Tô Bách Thụ, khiến Thụ Oa đau đớn khóc oa oa.

Chị dâu Mai không vừa mắt, ngăn cản: "Đừng đánh nữa, có thể trở về là tốt rồi.

"Triệu Đại Phúc *****̃ng khuyên: "Về là tốt rồi, tắm rửa đi ngủ, chờ bọn họ tỉnh ngủ lại dạy dỗ sau.

"Hách Ái Đệ: "Không đánh nó không biết đau, không biết nơi nào nguy hiểm, nơi nào không thể đi!"Nói xong bà ta lại đánh Tô Bách Thụ mấy cái.

Tô lão tam cũng chỉ ngó, mặc cho bà ta đánh con trai.

Mọi người thấy không khuyên nổi, cũng liền mặc kệ, đều đã thu xếp xong sớm về thôn một chút.

Tô Nguyệt Hòa từ trong gùi lấy ra túi sách màu xanh quân đội của Yêu Muội, đi đến trước mặt Hách Ái Đệ.

Hách Ái Đệ tưởng là Tô Nguyệt Hòa cũng tới khuyên can, bà ta không để ý tới Tô Nguyệt Hòa, quơ roi trúc trên tay, đánh càng ác hơn.

Từ trong túi sách lấy ra một nắm thảo dược đã héo rũ, Tô Nguyệt Hòa chìa nắm thảo dược đến trước mặt Hách Ái Đệ: "Thím ba, một cành hoa Thất Diệp mà thím muốn có thể đổi được bao nhiêu kẹo?"Sắc mặt của Hách Ái Đệ trong nháy mắt cứng đờ, bà ta sợ người khác nghe thấy, vội vàng nhỏ giọng nói: "Cháu đưa cho ông nội ấy, đưa cho thím làm cái gì?""Không phải thím cần gấp, bảo Yêu Muội nhà tôi đi tìm cho thím sao?" Tô Nguyệt Hòa nâng cao giọng, người bên cạnh lập tức bị thu hút.

"Sao vậy?"Hách Ái Đệ vội vàng giải vây: "Thím không có cần gấp, thím nói nếu có, trên đường thấy được thì nhổ về giúp thím! "Tô Nguyệt Hòa: "Thím ba, chú ba cháu cũng coi như là lão thầy thuốc, một cành hoa Thất Diệp sinh trưởng ở trong núi sâu, thím hẳn là rõ ràng hơn ai khác.

Trên đường tan học nếu như có thể tìm được, thím không cho Tô Bách Tùng Tô Bách Thụ tìm cho thím, dùng tiền mua kẹo để cho Yêu Muội nhà tôi tìm? Có khả năng đó sao?".

Tông Môn Đại Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70Tác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMặt trời cuối tháng chín vẫn rất chói chang, trên sườn núi không có chút gió nào. Tô Nguyệt Hòa đứng dưới bóng râm, một tay cầm cuốc, một tay cầm mũ rơm quạt gió. Có người hỏi thanh niên trí thức Bạch Kiến Quốc – người có đồng hồ duy nhất ở đây mấy giờ rồi, Bạch Kiến Quốc ngẩng đầu nhìn Tô Nguyệt Hòa, mới nói: “Bốn giờ kém mười lăm. ”“Tô Hòa, hoàn thành nhiệm vụ rồi, về chứ?”Dưới đại đội Nhạn Nam có ba đội sản xuất, Tô Nguyệt Hòa là đội trưởng phụ nữ vừa nhậm chức của đội sản xuất Lĩnh Hạ, hôm nay cô dẫn đội tới sửa đường núi. Tô Nguyệt Hòa cầm khăn lông lau mồ hôi trên trán. Cô có một đôi mắt hạnh đào hoa mang theo ý cười, làn da trắng nõn mịn màng, hai bím con rít đen nhánh rũ phía sau, mặc áo màu đỏ sẫm, quần ống rộng màu lam, nhìn trái ngó phải, đều không giống như cô gái nông thôn có thể làm đồng áng. Mấy nam thanh niên trí thức tới từ thành phố đều không dám nhìn cô nhìn, chỉ có Bạch Kiến Quốc không hề che đậy ánh mắt nóng rực của mình. Từ sau khi Tô Nguyệt Hòa khỏi bệnh, ngày… Bọn nhỏ ăn như hổ đói, ăn no nê mới chuẩn bị ngồi xe về nhà.Một chiếc xa bán tải, ngoại trừ binh sĩ lái xe đưa bọn họ ra, nhét tất cả sau người bọn họ vào, gùi và súng của Tô Nguyệt Hòa thì bỏ vào thùng xe.Bọn nhỏ lần đầu tiên ngồi xe rất hưng phấn, nhưng đường núi không dễ đi, đi được nửa đường, liền ngã xuống một mảng lớn, say xe, nôn mửa.Từ quân doanh Nhạn Bắc xuất phát cần vòng qua huyện thành huyện Thanh Thành, lại hướng công xã núi Đại Nhạn mà tới.Khoảng cách không tính là xa, chỉ là đường cái có chút ngoằn ngèo, xuất phát từ sáu giờ chiều, trở lại công xã đã gần bảy giờ rưỡi.Tô Nguyệt Hòa ngủ một giấc trên xe, vừa mở mắt đã trở lại công xã núi Đại Nhạn.Các phụ huynh dưới sự lãnh đạo của bí thư đại đội Nhạn Nam - Mạc Thiên Quân  cùng đội trưởng đội sản xuất Lĩnh Hạ - Triệu Đại Phúc, sớm chờ ở cửa phòng làm việc công xã, chờ xe dừng lại, tất cả mọi người liền tuôn ra."Mao Oa! Mao Oa!" Ánh mắt chị dâu Mai ánh mắt khóa chặt con trai xong, chị ấy ngay lập tức nhìn thấy Tô Nguyệt Hòa: "Ôi! Tô Hòa!""Tô Hòa! Sao em cũng ở trên xe? Là em tìm được mấy đứa bé sao?""Hỉ Oa!"Trang Thuận Lan *****̃ng chen đây, vừa rồi bà nghe thấy mọi người kêu tên Tô Hòa, trái tim lo lắng rốt cục cũng về lại vị trí cũ.Bà kêu lên còn thân thiết hơn cả bình thường: "Đại Muội Nhi! Yêu Muội Nhi!"Các nhà đều cố hết sức mang theo đồ ăn ngon đến, muốn cảm tạ đồng chí giải phóng quân đã hỗ trợ.Nhưng mà lái xe cùng binh sĩ đều không chịu nhận, không nhận của quần chúng một xu một hào là nguyên tắc của bọn họ, đưa người đến nơi an toàn liền chạy trở về.Triệu Đại Phúc trước khi đi đến hỏi tình huống của Nguyệt Hòa, Tô Nguyệt Hòa nói ngắn gọn chuyện đã trải qua, đám người chị dâu Mai cùng Triệu Nhị Phúc đều cảm thán, không nghĩ tới là Tô Hòa cùng giải phóng quân cứu được mấy đứa bé.Tất cả mọi người ăn ý không đánh chửi con mình, chỉ có Hách Ái Đệ là ngoại lệ, bà ta véo cánh tay của Tô Bách Thụ, khiến Thụ Oa đau đớn khóc oa oa.Chị dâu Mai không vừa mắt, ngăn cản: "Đừng đánh nữa, có thể trở về là tốt rồi."Triệu Đại Phúc *****̃ng khuyên: "Về là tốt rồi, tắm rửa đi ngủ, chờ bọn họ tỉnh ngủ lại dạy dỗ sau."Hách Ái Đệ: "Không đánh nó không biết đau, không biết nơi nào nguy hiểm, nơi nào không thể đi!"Nói xong bà ta lại đánh Tô Bách Thụ mấy cái.Tô lão tam cũng chỉ ngó, mặc cho bà ta đánh con trai.Mọi người thấy không khuyên nổi, cũng liền mặc kệ, đều đã thu xếp xong sớm về thôn một chút.Tô Nguyệt Hòa từ trong gùi lấy ra túi sách màu xanh quân đội của Yêu Muội, đi đến trước mặt Hách Ái Đệ.Hách Ái Đệ tưởng là Tô Nguyệt Hòa cũng tới khuyên can, bà ta không để ý tới Tô Nguyệt Hòa, quơ roi trúc trên tay, đánh càng ác hơn.Từ trong túi sách lấy ra một nắm thảo dược đã héo rũ, Tô Nguyệt Hòa chìa nắm thảo dược đến trước mặt Hách Ái Đệ: "Thím ba, một cành hoa Thất Diệp mà thím muốn có thể đổi được bao nhiêu kẹo?"Sắc mặt của Hách Ái Đệ trong nháy mắt cứng đờ, bà ta sợ người khác nghe thấy, vội vàng nhỏ giọng nói: "Cháu đưa cho ông nội ấy, đưa cho thím làm cái gì?""Không phải thím cần gấp, bảo Yêu Muội nhà tôi đi tìm cho thím sao?" Tô Nguyệt Hòa nâng cao giọng, người bên cạnh lập tức bị thu hút."Sao vậy?"Hách Ái Đệ vội vàng giải vây: "Thím không có cần gấp, thím nói nếu có, trên đường thấy được thì nhổ về giúp thím! "Tô Nguyệt Hòa: "Thím ba, chú ba cháu cũng coi như là lão thầy thuốc, một cành hoa Thất Diệp sinh trưởng ở trong núi sâu, thím hẳn là rõ ràng hơn ai khác.Trên đường tan học nếu như có thể tìm được, thím không cho Tô Bách Tùng Tô Bách Thụ tìm cho thím, dùng tiền mua kẹo để cho Yêu Muội nhà tôi tìm? Có khả năng đó sao?".

Chương 35: Chương 35