Vũ Bắc Nguyệt là tiểu thư của tập đoàn Thương Hải lớn nhất Nam Đô, người vừa xinh đẹp mà còn có tấm lòng lương thiện, mùa đông nào cô cũng đến vùng biên giới Nam Đô giáp với Nam Giang để làm từ thiện tại thôn nghèo nhỏ nằm trên núi tên là thôn Phù Mộng*. * Nam Đô\, Nam Giang\, thôn Phù Mộng: địa danh trong truyện. Thôn Phù Mộng là nơi hẻo lánh trên núi tập trung dân tị nạn và người nghèo, cuộc sống của người dân ở đây rất vất vả khó khăn thiếu thốn về cả đời sống vật chất và tinh thần, Vũ Bắc Nguyệt vẫn thường xuyên cho người cung cấp lương thực hỗ trợ cho họ, mỗi năm vào mùa đông cô thường tự mình đến để phát lương thực chăn bông và quần áo ấm cho trẻ con và người già. Những người thôn dân dẫn trẻ con ra ngoài chỗ phát quà từ thiện nhận được quần áo ấm, lương thực và cả tiền, trên mặt bọn họ ai cũng nở nụ cười ấm áp, họ rất vui mừng vì năm nay họ không phải chịu cái rét thấu tận xương tủy khi tuyết rơi, họ có đủ lương thực để sống tạm qua mùa đông băng giá này rồi. Tất cả thôn dân ở…
Chương 98: 98: Dị Tượng
Lời Hồi Đáp Của Thời GianTác giả: Hạ Tường LamTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngVũ Bắc Nguyệt là tiểu thư của tập đoàn Thương Hải lớn nhất Nam Đô, người vừa xinh đẹp mà còn có tấm lòng lương thiện, mùa đông nào cô cũng đến vùng biên giới Nam Đô giáp với Nam Giang để làm từ thiện tại thôn nghèo nhỏ nằm trên núi tên là thôn Phù Mộng*. * Nam Đô\, Nam Giang\, thôn Phù Mộng: địa danh trong truyện. Thôn Phù Mộng là nơi hẻo lánh trên núi tập trung dân tị nạn và người nghèo, cuộc sống của người dân ở đây rất vất vả khó khăn thiếu thốn về cả đời sống vật chất và tinh thần, Vũ Bắc Nguyệt vẫn thường xuyên cho người cung cấp lương thực hỗ trợ cho họ, mỗi năm vào mùa đông cô thường tự mình đến để phát lương thực chăn bông và quần áo ấm cho trẻ con và người già. Những người thôn dân dẫn trẻ con ra ngoài chỗ phát quà từ thiện nhận được quần áo ấm, lương thực và cả tiền, trên mặt bọn họ ai cũng nở nụ cười ấm áp, họ rất vui mừng vì năm nay họ không phải chịu cái rét thấu tận xương tủy khi tuyết rơi, họ có đủ lương thực để sống tạm qua mùa đông băng giá này rồi. Tất cả thôn dân ở… Vũ Thế Duy nhìn tác phẩm hoàn hảo của mình rồi lên tiếng “Vũ Bắc Nguyệt à, mày cứ từ từ mà cảm nhận cái chết đi, chờ khi chậu Diệp Hà Sơn này biến thành màu đỏ thì cũng là lúc mày trút hơi thở cuối cùng rồi.”Vũ Bắc Nguyệt ở trong bức tượng thạch cao đó quả thật vô cùng khó chịu, cô không biết là mình sẽ chịu đựng bao lâu nữa, có lẽ là không ai biết dưới lớp tượng hoàn mỹ này lại là thi thể của cô đâu, cô cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.Nam Dạ Huyền và Vũ Đình Hiên đem theo rất nhiều người truy theo dấu vết của Vũ Thế Duy tìm khắp mọi nơi cuối cùng cũng đến được xưởng sản xuất tượng thạch cao của ông ta ở ngoại ô.Vũ Đình Hiên cau mày “Thật không ngờ, ông ta lại dám bắt cóc Bắc Nguyệt đem về đây.”Nam Dạ Huyền nhìn xung quanh rồi lên tiếng “Anh biết chỗ này sao?”Vũ Đình Hiên gật đầu “Phải, nơi này là xưởng sản xuất tượng thạch cao của Vũ Thế Duy, xưa nay ông ta luôn miệng nói là người đam mê nghệ thuật cho nên chỉ quanh quẩn nơi xưởng thạch cao này.”Nam Dạ Huyền quan sát xung quanh thấy có rất nhiều sản phẩm tượng thạch cao có cái đã thành phẩm, có cái là bán phẩm để khắp nơi trong một khu vườn rộng lớn và cả trong xưởng.“Chúng ta mau chia người ra đi tìm Bắc Nguyệt nhanh đi, Vũ Thế Duy là một người xảo quyệt thời gian càng kéo dài càng bất lợi cho Bắc Nguyệt.”Vũ Đình Hiên gật đầu “Vậy cậu và người của cậu vào trong khu xưởng bên trái, tôi và người của tôi qua khu xướng bên phải nếu có manh mối gì thì liên hệ với nhau.”Nam Dạ Huyền gật đầu rồi hai người cùng chia ra đi tìm, anh dẫn người vào khu xưởng bên trái để tìm kiếm.Nam Dạ Huyền đi vào bên trong kiểm tra một lượt nhưng không phát hiện manh mối nào hết, kể cả bóng dáng của Vũ Thế Duy và Vũ Bắc Nguyệt cũng không thấy đâu hết, cả một cái xưởng lớn như thế nhưng không có ai hết chỉ toàn tượng thạch cao mà thôi.Lúc Nam Dạ Huyền tính rời đi thì đột nhiên bị thu hút bởi một bức tượng phụ nữ vô cùng hoàn mỹ, anh đưa mắt nhìn thì thấy bức tượng đó đột nhiên chạy nước mắt bên mắt phải nên hết sức sững sờ.Nam Dạ Huyền đảo mắt nhìn xunh quanh nhưng không phát hiện ra có nước từ trên trần nhà rơi xuống, anh nhìn lại bức tượng thêm một lần nữa thì thấy mắt bên trái cũng ***** mắt vô cùng kỳ lạ.Nam Dạ Huyền lần đầu tiên thấy một bức tượng thạch cao ***** mắt cảm thấy kỳ lạ nên đã bước đến gần xem trong bức tượng có huyền cơ gì không gì, anh vừa đưa tay tính chạm thử lên mặt bức tượng thì đột nhiên lớp thạch cao trên tượng nứt ra từng mảnh.Nam Dạ Huyền giật mình lụi lại phía sau mấy bước còn bức tượng rơi vỡ từng mảnh thạch cao xuống, anh sửng sốt khi nhìn thấy dưới lớp thạch cao là một người phụ nữ mặc trên người một bộ váy cưới màu trắng giống như lớp tượng thạch cao bên ngoài.Nam Dạ Huyền và người bên U Minh Ám Dạ từng trãi qua nhiều chuyện sinh tử nhưng mà lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này cả đám liền sững người không dám cử động.Nam Dạ Huyền quan sát người phụ nữ vừa mới xuất hiện sau khi lớp thạch cao nứt ra, anh không thấy người đó thở thì có thể khoảng định người này vốn đã chết rồi nhưng điều kỳ lạ là vẻ mặt của người phụ nữ đó như đang ngủ say da thịt vẫn còn rất tươi không giống người đã chết từ lâu.Nhật Minh run sợ lên tiếng “Anh bây giờ phải làm sao đây? Ở đây quỷ dị quá hay chúng ta mau chóng rời khỏi đây đi anh.”Nam Dạ Huyền lại nhìn thấy từ khóe mi của người phụ nữ kia liên tục ***** mắt, anh nhíu mày cảm giác như thi thể của người phụ nữ đó đang cố tình ám chỉ điều gì đó trong xưởng tượng thạch cao này.Nam Dạ Huyền nhìn lớp tượng thạch cao trắng rơi vỡ trên nền đất thì như hiểu ra huyền cơ liền kêu lên “Mau chóng đập vỡ những bức tượng thạch cao trong xưởng này nhanh đi, nhớ làm cẩn thận nhẹ thôi rất có thể Bắc Nguyệt cũng bị biến thành tượng như người phụ nữ này.”Cả đám người nghe phân tích của Nam Dạ Huyền cảm thấy rất vô lý nhưng mà đành nghe theo lời anh tìm những dụng cụ cứng gỡ vào tượng thạch cao một với lực vừa phải đủ để vỡ lớp tượng nhưng không làm tổn thương nếu có người bên trong.Phía của Vũ Đình Hiên kiểm tra trong xưởng bên khu bên trái nhưng không thấy gì đáng nghi lúc anh dẫn người sang chỗ của Nam Dạ Huyền thì nghe tiếng đập phá nên vội bước nhanh vào.Vũ Đình Hiên thấy Nam Dạ Huyền và người của anh ta đang đập phá thì nhíu mày lên tiếng “Cậu không lo đi tìm Bắc Nguyệt mà còn thời gian phá tượng của ông ta sao?”Nam Dạ Huyền liền né qua một bên để Vũ Đình Hiên nhìn thấy thi thể người phụ nữ nằm trên mặt đất đồng thời lên tiếng giải thích “Lúc nãy tôi thấy một bức tượng khóc sau đó nó tự động nứt ra bên trong là thi thể của một người phụ nữ, tôi nghi ngờ rằng Bắc Nguyệt cũng bị Vũ Thế Duy biến thành tượng như thế này.”Khoảnh khắc Vũ Đình Hiên nhìn thấy rõ gương mặt của người phụ nữ kia thì mở to mắt lên không dám tin đây là sự thật, qua vài giây anh mới lắp bắp lên tiếng “Mẹ…là mẹ…”Nam Dạ Huyền nhíu mày “Bà ấy là mẹ anh sao?”Vũ Đình Hiên khẽ lắc đầu “Là mẹ ruột của Bắc Nguyệt, mẹ nuôi của tôi, bà ấy là vợ của ba Thế Hải tên là Diệp Nhược Hy.”Nam Dạ Huyền nghe vậy thì cũng cảm thấy sững sốt thêm một lần nữa, chẳng phải Vũ Bắc Nguyệt nói rằng mẹ cô ấy bỏ rơi cô ấy mà đi hay sao, tại sao bây giờ bà ta lại biến thành một cái xác trong tượng thạch cao như thế này chứ.Vũ Đình Hiên run rẩy lên tiếng “Mau lên…mau tìm Bắc Nguyệt đi…có lẽ là mẹ sống không thác thiêng cố tình cho cậu manh mối để tìm em ấy.”.
Vũ Thế Duy nhìn tác phẩm hoàn hảo của mình rồi lên tiếng “Vũ Bắc Nguyệt à, mày cứ từ từ mà cảm nhận cái chết đi, chờ khi chậu Diệp Hà Sơn này biến thành màu đỏ thì cũng là lúc mày trút hơi thở cuối cùng rồi.
”
Vũ Bắc Nguyệt ở trong bức tượng thạch cao đó quả thật vô cùng khó chịu, cô không biết là mình sẽ chịu đựng bao lâu nữa, có lẽ là không ai biết dưới lớp tượng hoàn mỹ này lại là thi thể của cô đâu, cô cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.
Nam Dạ Huyền và Vũ Đình Hiên đem theo rất nhiều người truy theo dấu vết của Vũ Thế Duy tìm khắp mọi nơi cuối cùng cũng đến được xưởng sản xuất tượng thạch cao của ông ta ở ngoại ô.
Vũ Đình Hiên cau mày “Thật không ngờ, ông ta lại dám bắt cóc Bắc Nguyệt đem về đây.
”
Nam Dạ Huyền nhìn xung quanh rồi lên tiếng “Anh biết chỗ này sao?”
Vũ Đình Hiên gật đầu “Phải, nơi này là xưởng sản xuất tượng thạch cao của Vũ Thế Duy, xưa nay ông ta luôn miệng nói là người đam mê nghệ thuật cho nên chỉ quanh quẩn nơi xưởng thạch cao này.
”
Nam Dạ Huyền quan sát xung quanh thấy có rất nhiều sản phẩm tượng thạch cao có cái đã thành phẩm, có cái là bán phẩm để khắp nơi trong một khu vườn rộng lớn và cả trong xưởng.
“Chúng ta mau chia người ra đi tìm Bắc Nguyệt nhanh đi, Vũ Thế Duy là một người xảo quyệt thời gian càng kéo dài càng bất lợi cho Bắc Nguyệt.
”
Vũ Đình Hiên gật đầu “Vậy cậu và người của cậu vào trong khu xưởng bên trái, tôi và người của tôi qua khu xướng bên phải nếu có manh mối gì thì liên hệ với nhau.
”
Nam Dạ Huyền gật đầu rồi hai người cùng chia ra đi tìm, anh dẫn người vào khu xưởng bên trái để tìm kiếm.
Nam Dạ Huyền đi vào bên trong kiểm tra một lượt nhưng không phát hiện manh mối nào hết, kể cả bóng dáng của Vũ Thế Duy và Vũ Bắc Nguyệt cũng không thấy đâu hết, cả một cái xưởng lớn như thế nhưng không có ai hết chỉ toàn tượng thạch cao mà thôi.
Lúc Nam Dạ Huyền tính rời đi thì đột nhiên bị thu hút bởi một bức tượng phụ nữ vô cùng hoàn mỹ, anh đưa mắt nhìn thì thấy bức tượng đó đột nhiên chạy nước mắt bên mắt phải nên hết sức sững sờ.
Nam Dạ Huyền đảo mắt nhìn xunh quanh nhưng không phát hiện ra có nước từ trên trần nhà rơi xuống, anh nhìn lại bức tượng thêm một lần nữa thì thấy mắt bên trái cũng ***** mắt vô cùng kỳ lạ.
Nam Dạ Huyền lần đầu tiên thấy một bức tượng thạch cao ***** mắt cảm thấy kỳ lạ nên đã bước đến gần xem trong bức tượng có huyền cơ gì không gì, anh vừa đưa tay tính chạm thử lên mặt bức tượng thì đột nhiên lớp thạch cao trên tượng nứt ra từng mảnh.
Nam Dạ Huyền giật mình lụi lại phía sau mấy bước còn bức tượng rơi vỡ từng mảnh thạch cao xuống, anh sửng sốt khi nhìn thấy dưới lớp thạch cao là một người phụ nữ mặc trên người một bộ váy cưới màu trắng giống như lớp tượng thạch cao bên ngoài.
Nam Dạ Huyền và người bên U Minh Ám Dạ từng trãi qua nhiều chuyện sinh tử nhưng mà lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này cả đám liền sững người không dám cử động.
Nam Dạ Huyền quan sát người phụ nữ vừa mới xuất hiện sau khi lớp thạch cao nứt ra, anh không thấy người đó thở thì có thể khoảng định người này vốn đã chết rồi nhưng điều kỳ lạ là vẻ mặt của người phụ nữ đó như đang ngủ say da thịt vẫn còn rất tươi không giống người đã chết từ lâu.
Nhật Minh run sợ lên tiếng “Anh bây giờ phải làm sao đây? Ở đây quỷ dị quá hay chúng ta mau chóng rời khỏi đây đi anh.
”
Nam Dạ Huyền lại nhìn thấy từ khóe mi của người phụ nữ kia liên tục ***** mắt, anh nhíu mày cảm giác như thi thể của người phụ nữ đó đang cố tình ám chỉ điều gì đó trong xưởng tượng thạch cao này.
Nam Dạ Huyền nhìn lớp tượng thạch cao trắng rơi vỡ trên nền đất thì như hiểu ra huyền cơ liền kêu lên “Mau chóng đập vỡ những bức tượng thạch cao trong xưởng này nhanh đi, nhớ làm cẩn thận nhẹ thôi rất có thể Bắc Nguyệt cũng bị biến thành tượng như người phụ nữ này.
”
Cả đám người nghe phân tích của Nam Dạ Huyền cảm thấy rất vô lý nhưng mà đành nghe theo lời anh tìm những dụng cụ cứng gỡ vào tượng thạch cao một với lực vừa phải đủ để vỡ lớp tượng nhưng không làm tổn thương nếu có người bên trong.
Phía của Vũ Đình Hiên kiểm tra trong xưởng bên khu bên trái nhưng không thấy gì đáng nghi lúc anh dẫn người sang chỗ của Nam Dạ Huyền thì nghe tiếng đập phá nên vội bước nhanh vào.
Vũ Đình Hiên thấy Nam Dạ Huyền và người của anh ta đang đập phá thì nhíu mày lên tiếng “Cậu không lo đi tìm Bắc Nguyệt mà còn thời gian phá tượng của ông ta sao?”
Nam Dạ Huyền liền né qua một bên để Vũ Đình Hiên nhìn thấy thi thể người phụ nữ nằm trên mặt đất đồng thời lên tiếng giải thích “Lúc nãy tôi thấy một bức tượng khóc sau đó nó tự động nứt ra bên trong là thi thể của một người phụ nữ, tôi nghi ngờ rằng Bắc Nguyệt cũng bị Vũ Thế Duy biến thành tượng như thế này.
”
Khoảnh khắc Vũ Đình Hiên nhìn thấy rõ gương mặt của người phụ nữ kia thì mở to mắt lên không dám tin đây là sự thật, qua vài giây anh mới lắp bắp lên tiếng “Mẹ…là mẹ…”
Nam Dạ Huyền nhíu mày “Bà ấy là mẹ anh sao?”
Vũ Đình Hiên khẽ lắc đầu “Là mẹ ruột của Bắc Nguyệt, mẹ nuôi của tôi, bà ấy là vợ của ba Thế Hải tên là Diệp Nhược Hy.
”
Nam Dạ Huyền nghe vậy thì cũng cảm thấy sững sốt thêm một lần nữa, chẳng phải Vũ Bắc Nguyệt nói rằng mẹ cô ấy bỏ rơi cô ấy mà đi hay sao, tại sao bây giờ bà ta lại biến thành một cái xác trong tượng thạch cao như thế này chứ.
Vũ Đình Hiên run rẩy lên tiếng “Mau lên…mau tìm Bắc Nguyệt đi…có lẽ là mẹ sống không thác thiêng cố tình cho cậu manh mối để tìm em ấy.
”.
Lời Hồi Đáp Của Thời GianTác giả: Hạ Tường LamTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngVũ Bắc Nguyệt là tiểu thư của tập đoàn Thương Hải lớn nhất Nam Đô, người vừa xinh đẹp mà còn có tấm lòng lương thiện, mùa đông nào cô cũng đến vùng biên giới Nam Đô giáp với Nam Giang để làm từ thiện tại thôn nghèo nhỏ nằm trên núi tên là thôn Phù Mộng*. * Nam Đô\, Nam Giang\, thôn Phù Mộng: địa danh trong truyện. Thôn Phù Mộng là nơi hẻo lánh trên núi tập trung dân tị nạn và người nghèo, cuộc sống của người dân ở đây rất vất vả khó khăn thiếu thốn về cả đời sống vật chất và tinh thần, Vũ Bắc Nguyệt vẫn thường xuyên cho người cung cấp lương thực hỗ trợ cho họ, mỗi năm vào mùa đông cô thường tự mình đến để phát lương thực chăn bông và quần áo ấm cho trẻ con và người già. Những người thôn dân dẫn trẻ con ra ngoài chỗ phát quà từ thiện nhận được quần áo ấm, lương thực và cả tiền, trên mặt bọn họ ai cũng nở nụ cười ấm áp, họ rất vui mừng vì năm nay họ không phải chịu cái rét thấu tận xương tủy khi tuyết rơi, họ có đủ lương thực để sống tạm qua mùa đông băng giá này rồi. Tất cả thôn dân ở… Vũ Thế Duy nhìn tác phẩm hoàn hảo của mình rồi lên tiếng “Vũ Bắc Nguyệt à, mày cứ từ từ mà cảm nhận cái chết đi, chờ khi chậu Diệp Hà Sơn này biến thành màu đỏ thì cũng là lúc mày trút hơi thở cuối cùng rồi.”Vũ Bắc Nguyệt ở trong bức tượng thạch cao đó quả thật vô cùng khó chịu, cô không biết là mình sẽ chịu đựng bao lâu nữa, có lẽ là không ai biết dưới lớp tượng hoàn mỹ này lại là thi thể của cô đâu, cô cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.Nam Dạ Huyền và Vũ Đình Hiên đem theo rất nhiều người truy theo dấu vết của Vũ Thế Duy tìm khắp mọi nơi cuối cùng cũng đến được xưởng sản xuất tượng thạch cao của ông ta ở ngoại ô.Vũ Đình Hiên cau mày “Thật không ngờ, ông ta lại dám bắt cóc Bắc Nguyệt đem về đây.”Nam Dạ Huyền nhìn xung quanh rồi lên tiếng “Anh biết chỗ này sao?”Vũ Đình Hiên gật đầu “Phải, nơi này là xưởng sản xuất tượng thạch cao của Vũ Thế Duy, xưa nay ông ta luôn miệng nói là người đam mê nghệ thuật cho nên chỉ quanh quẩn nơi xưởng thạch cao này.”Nam Dạ Huyền quan sát xung quanh thấy có rất nhiều sản phẩm tượng thạch cao có cái đã thành phẩm, có cái là bán phẩm để khắp nơi trong một khu vườn rộng lớn và cả trong xưởng.“Chúng ta mau chia người ra đi tìm Bắc Nguyệt nhanh đi, Vũ Thế Duy là một người xảo quyệt thời gian càng kéo dài càng bất lợi cho Bắc Nguyệt.”Vũ Đình Hiên gật đầu “Vậy cậu và người của cậu vào trong khu xưởng bên trái, tôi và người của tôi qua khu xướng bên phải nếu có manh mối gì thì liên hệ với nhau.”Nam Dạ Huyền gật đầu rồi hai người cùng chia ra đi tìm, anh dẫn người vào khu xưởng bên trái để tìm kiếm.Nam Dạ Huyền đi vào bên trong kiểm tra một lượt nhưng không phát hiện manh mối nào hết, kể cả bóng dáng của Vũ Thế Duy và Vũ Bắc Nguyệt cũng không thấy đâu hết, cả một cái xưởng lớn như thế nhưng không có ai hết chỉ toàn tượng thạch cao mà thôi.Lúc Nam Dạ Huyền tính rời đi thì đột nhiên bị thu hút bởi một bức tượng phụ nữ vô cùng hoàn mỹ, anh đưa mắt nhìn thì thấy bức tượng đó đột nhiên chạy nước mắt bên mắt phải nên hết sức sững sờ.Nam Dạ Huyền đảo mắt nhìn xunh quanh nhưng không phát hiện ra có nước từ trên trần nhà rơi xuống, anh nhìn lại bức tượng thêm một lần nữa thì thấy mắt bên trái cũng ***** mắt vô cùng kỳ lạ.Nam Dạ Huyền lần đầu tiên thấy một bức tượng thạch cao ***** mắt cảm thấy kỳ lạ nên đã bước đến gần xem trong bức tượng có huyền cơ gì không gì, anh vừa đưa tay tính chạm thử lên mặt bức tượng thì đột nhiên lớp thạch cao trên tượng nứt ra từng mảnh.Nam Dạ Huyền giật mình lụi lại phía sau mấy bước còn bức tượng rơi vỡ từng mảnh thạch cao xuống, anh sửng sốt khi nhìn thấy dưới lớp thạch cao là một người phụ nữ mặc trên người một bộ váy cưới màu trắng giống như lớp tượng thạch cao bên ngoài.Nam Dạ Huyền và người bên U Minh Ám Dạ từng trãi qua nhiều chuyện sinh tử nhưng mà lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này cả đám liền sững người không dám cử động.Nam Dạ Huyền quan sát người phụ nữ vừa mới xuất hiện sau khi lớp thạch cao nứt ra, anh không thấy người đó thở thì có thể khoảng định người này vốn đã chết rồi nhưng điều kỳ lạ là vẻ mặt của người phụ nữ đó như đang ngủ say da thịt vẫn còn rất tươi không giống người đã chết từ lâu.Nhật Minh run sợ lên tiếng “Anh bây giờ phải làm sao đây? Ở đây quỷ dị quá hay chúng ta mau chóng rời khỏi đây đi anh.”Nam Dạ Huyền lại nhìn thấy từ khóe mi của người phụ nữ kia liên tục ***** mắt, anh nhíu mày cảm giác như thi thể của người phụ nữ đó đang cố tình ám chỉ điều gì đó trong xưởng tượng thạch cao này.Nam Dạ Huyền nhìn lớp tượng thạch cao trắng rơi vỡ trên nền đất thì như hiểu ra huyền cơ liền kêu lên “Mau chóng đập vỡ những bức tượng thạch cao trong xưởng này nhanh đi, nhớ làm cẩn thận nhẹ thôi rất có thể Bắc Nguyệt cũng bị biến thành tượng như người phụ nữ này.”Cả đám người nghe phân tích của Nam Dạ Huyền cảm thấy rất vô lý nhưng mà đành nghe theo lời anh tìm những dụng cụ cứng gỡ vào tượng thạch cao một với lực vừa phải đủ để vỡ lớp tượng nhưng không làm tổn thương nếu có người bên trong.Phía của Vũ Đình Hiên kiểm tra trong xưởng bên khu bên trái nhưng không thấy gì đáng nghi lúc anh dẫn người sang chỗ của Nam Dạ Huyền thì nghe tiếng đập phá nên vội bước nhanh vào.Vũ Đình Hiên thấy Nam Dạ Huyền và người của anh ta đang đập phá thì nhíu mày lên tiếng “Cậu không lo đi tìm Bắc Nguyệt mà còn thời gian phá tượng của ông ta sao?”Nam Dạ Huyền liền né qua một bên để Vũ Đình Hiên nhìn thấy thi thể người phụ nữ nằm trên mặt đất đồng thời lên tiếng giải thích “Lúc nãy tôi thấy một bức tượng khóc sau đó nó tự động nứt ra bên trong là thi thể của một người phụ nữ, tôi nghi ngờ rằng Bắc Nguyệt cũng bị Vũ Thế Duy biến thành tượng như thế này.”Khoảnh khắc Vũ Đình Hiên nhìn thấy rõ gương mặt của người phụ nữ kia thì mở to mắt lên không dám tin đây là sự thật, qua vài giây anh mới lắp bắp lên tiếng “Mẹ…là mẹ…”Nam Dạ Huyền nhíu mày “Bà ấy là mẹ anh sao?”Vũ Đình Hiên khẽ lắc đầu “Là mẹ ruột của Bắc Nguyệt, mẹ nuôi của tôi, bà ấy là vợ của ba Thế Hải tên là Diệp Nhược Hy.”Nam Dạ Huyền nghe vậy thì cũng cảm thấy sững sốt thêm một lần nữa, chẳng phải Vũ Bắc Nguyệt nói rằng mẹ cô ấy bỏ rơi cô ấy mà đi hay sao, tại sao bây giờ bà ta lại biến thành một cái xác trong tượng thạch cao như thế này chứ.Vũ Đình Hiên run rẩy lên tiếng “Mau lên…mau tìm Bắc Nguyệt đi…có lẽ là mẹ sống không thác thiêng cố tình cho cậu manh mối để tìm em ấy.”.