‘Rào rào!’Sóng biển vỗ vào những tảng đá, gió biển phả qua gương mặt tràn đầy vết sẹo của Đồng Nghiên.Cô ngồi ở trên xe lăn, chậm rãi ngước nhìn mặt trời mọc, khuôn mặt khắc khổ dần dần nở nụ cười dịu dàng.“Nhìn kìa Hạ Quân, cuối cùng chúng ta cũng được cùng nhau ngắm mặt trời mọc.”Người đàn ông đứng ở phía sau Đồng Nghiên khoảng 40 tuổi. Anh có một gương mặt đẹp trai, nhưng đôi mắt lại đầy vẻ u buồn.“Đúng vậy! Anh đã chờ giây phút này mười năm rồi.”Anh cúi đầu nhìn xuống nụ cười như đứa trẻ của cô, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.Mười năm trước, Đồng Nghiên là vợ của người khác. Nhưng tên kia không chỉ bán đi con trai của cô, mà còn đánh đập khiến cô bị đẻ non khi đang mang thai. Khi về quê thăm họ hàng, anh thấy cô nằm trên vũng máu nên vội vàng đưa cô vào bệnh viện.Sau khi tỉnh lại, đôi mắt tĩnh lặng không một gợn sóng của cô khiến trái tim chưa từng rung động vì ai như anh cũng phải đau đớn, cuối cùng lại vì cô mà làm ra rất nhiều chuyện.Anh lợi dụng quyền thế của mình để khiến…
Chương 5: Chương 5
Thập Niên 80 Trọng Sinh Thành Tiểu Phú BàTác giả: Mộ Dung CaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh‘Rào rào!’Sóng biển vỗ vào những tảng đá, gió biển phả qua gương mặt tràn đầy vết sẹo của Đồng Nghiên.Cô ngồi ở trên xe lăn, chậm rãi ngước nhìn mặt trời mọc, khuôn mặt khắc khổ dần dần nở nụ cười dịu dàng.“Nhìn kìa Hạ Quân, cuối cùng chúng ta cũng được cùng nhau ngắm mặt trời mọc.”Người đàn ông đứng ở phía sau Đồng Nghiên khoảng 40 tuổi. Anh có một gương mặt đẹp trai, nhưng đôi mắt lại đầy vẻ u buồn.“Đúng vậy! Anh đã chờ giây phút này mười năm rồi.”Anh cúi đầu nhìn xuống nụ cười như đứa trẻ của cô, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.Mười năm trước, Đồng Nghiên là vợ của người khác. Nhưng tên kia không chỉ bán đi con trai của cô, mà còn đánh đập khiến cô bị đẻ non khi đang mang thai. Khi về quê thăm họ hàng, anh thấy cô nằm trên vũng máu nên vội vàng đưa cô vào bệnh viện.Sau khi tỉnh lại, đôi mắt tĩnh lặng không một gợn sóng của cô khiến trái tim chưa từng rung động vì ai như anh cũng phải đau đớn, cuối cùng lại vì cô mà làm ra rất nhiều chuyện.Anh lợi dụng quyền thế của mình để khiến… Đồng Nghiên nhìn cảnh này, hai mắt cô hơi đỏ, nước mắt cũng chảy xuống.Trở lại quá khứ! Thật tốt.Cô có thể gặp lại những người thân yêu đã mất của mình.Thật tốt!Diêu Kim Mai chạy một hồi liền hết hơi, bà dừng lại, chống hai tay lên hông rồi gọi cậu nhóc: “Ranh con thúi, con nhìn xem con thành cái dạng gì rồi? Lũ khỉ hoang trên núi còn sạch sẽ hơn con.Chờ cha con về xem ông ấy xử lí con như thế nào.”“Cha sẽ không vô lí giống mẹ đâu.Ít nhất ông ấy sẽ hỏi con vì sao lại muốn đi vào núi, sẽ không đánh người mà không hỏi han gì.”Đồng Tiểu Tùng thè lưỡi trêu tức Diêu Kim Mai: “Mẹ thật xấu, mẹ chẳng chịu nói lí gì cả.”“Thằng nhóc thúi, hôm nay mẹ phải lột một lớp da của con mới được, Diêu Kim Mai thấy cậu còn không biết nhận lỗi, bà liền nhặt một thanh gỗ dưới đất lên rồi đuổi theo Đồng Tiểu Tùng.Nhóc con thấy bà ấy tiến đến thì sợ hãi hét lên một tiếng, chạy đến chỗ Đồng Nghiên cách đó không xa, núp sau lưng cô nói: “Chị ơi, mau cứu em với.”“Đi ra, đừng trốn sau lưng chị.” Diêu Kim Mai đen mặt trừng mắt nói với cậu.“Không, con mà đi ra mẹ sẽ lột da con mất, con mới không đi ra đâu.” Năm nay Đồng Tiểu Tùng mưới mười tuổi, là cái tuổi thích chơi đùa nghịch ngợm nhất của thiếu niên.Đồng Nghiên lau nước mắt và nói với Diêu Kim Mai: “Mẹ, con sẽ dạy cho em ấy một bài học, đừng tức giận nữa.”“Vậy con xử nó cho mẹ đi.” Diêu Kim Mai nhìn thời gian.Gà với heo còn chưa được cho ăn, trong nhà còn cả đống việc chưa làm.Nhóc con này mỗi ngày đều ngứa da, vậy mà bà lại không có cách nào để trị cậu.Thôi vậy, giao cho con gái thì hơn!Dù sao quan hệ của hai chị em nó vẫn luôn rất tốt.Nhóc con kia nghe lời con gái nói hơn là bà.Diêu Kim Mai nghĩ vậy liền quay vào nhà làm việc.Đầu tiên Đồng Nghiên cầm một xô nước tắm rửa sạch sẽ cho Đồng Tiểu Tùng.Nhóc con bị nhột nên muốn tránh khỏi móng vuốt của cô, trong miệng không ngừng phát ra tiếng cười.“Chị, đừng đụng vào người em nữa, ngứa lắm!”.
Đồng Nghiên nhìn cảnh này, hai mắt cô hơi đỏ, nước mắt cũng chảy xuống.Trở lại quá khứ! Thật tốt.Cô có thể gặp lại những người thân yêu đã mất của mình.Thật tốt!Diêu Kim Mai chạy một hồi liền hết hơi, bà dừng lại, chống hai tay lên hông rồi gọi cậu nhóc: “Ranh con thúi, con nhìn xem con thành cái dạng gì rồi? Lũ khỉ hoang trên núi còn sạch sẽ hơn con.
Chờ cha con về xem ông ấy xử lí con như thế nào.”“Cha sẽ không vô lí giống mẹ đâu.
Ít nhất ông ấy sẽ hỏi con vì sao lại muốn đi vào núi, sẽ không đánh người mà không hỏi han gì.”Đồng Tiểu Tùng thè lưỡi trêu tức Diêu Kim Mai: “Mẹ thật xấu, mẹ chẳng chịu nói lí gì cả.”“Thằng nhóc thúi, hôm nay mẹ phải lột một lớp da của con mới được, Diêu Kim Mai thấy cậu còn không biết nhận lỗi, bà liền nhặt một thanh gỗ dưới đất lên rồi đuổi theo Đồng Tiểu Tùng.Nhóc con thấy bà ấy tiến đến thì sợ hãi hét lên một tiếng, chạy đến chỗ Đồng Nghiên cách đó không xa, núp sau lưng cô nói: “Chị ơi, mau cứu em với.”“Đi ra, đừng trốn sau lưng chị.” Diêu Kim Mai đen mặt trừng mắt nói với cậu.“Không, con mà đi ra mẹ sẽ lột da con mất, con mới không đi ra đâu.” Năm nay Đồng Tiểu Tùng mưới mười tuổi, là cái tuổi thích chơi đùa nghịch ngợm nhất của thiếu niên.Đồng Nghiên lau nước mắt và nói với Diêu Kim Mai: “Mẹ, con sẽ dạy cho em ấy một bài học, đừng tức giận nữa.”“Vậy con xử nó cho mẹ đi.” Diêu Kim Mai nhìn thời gian.
Gà với heo còn chưa được cho ăn, trong nhà còn cả đống việc chưa làm.Nhóc con này mỗi ngày đều ngứa da, vậy mà bà lại không có cách nào để trị cậu.
Thôi vậy, giao cho con gái thì hơn!Dù sao quan hệ của hai chị em nó vẫn luôn rất tốt.
Nhóc con kia nghe lời con gái nói hơn là bà.Diêu Kim Mai nghĩ vậy liền quay vào nhà làm việc.Đầu tiên Đồng Nghiên cầm một xô nước tắm rửa sạch sẽ cho Đồng Tiểu Tùng.
Nhóc con bị nhột nên muốn tránh khỏi móng vuốt của cô, trong miệng không ngừng phát ra tiếng cười.“Chị, đừng đụng vào người em nữa, ngứa lắm!”.
Thập Niên 80 Trọng Sinh Thành Tiểu Phú BàTác giả: Mộ Dung CaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh‘Rào rào!’Sóng biển vỗ vào những tảng đá, gió biển phả qua gương mặt tràn đầy vết sẹo của Đồng Nghiên.Cô ngồi ở trên xe lăn, chậm rãi ngước nhìn mặt trời mọc, khuôn mặt khắc khổ dần dần nở nụ cười dịu dàng.“Nhìn kìa Hạ Quân, cuối cùng chúng ta cũng được cùng nhau ngắm mặt trời mọc.”Người đàn ông đứng ở phía sau Đồng Nghiên khoảng 40 tuổi. Anh có một gương mặt đẹp trai, nhưng đôi mắt lại đầy vẻ u buồn.“Đúng vậy! Anh đã chờ giây phút này mười năm rồi.”Anh cúi đầu nhìn xuống nụ cười như đứa trẻ của cô, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.Mười năm trước, Đồng Nghiên là vợ của người khác. Nhưng tên kia không chỉ bán đi con trai của cô, mà còn đánh đập khiến cô bị đẻ non khi đang mang thai. Khi về quê thăm họ hàng, anh thấy cô nằm trên vũng máu nên vội vàng đưa cô vào bệnh viện.Sau khi tỉnh lại, đôi mắt tĩnh lặng không một gợn sóng của cô khiến trái tim chưa từng rung động vì ai như anh cũng phải đau đớn, cuối cùng lại vì cô mà làm ra rất nhiều chuyện.Anh lợi dụng quyền thế của mình để khiến… Đồng Nghiên nhìn cảnh này, hai mắt cô hơi đỏ, nước mắt cũng chảy xuống.Trở lại quá khứ! Thật tốt.Cô có thể gặp lại những người thân yêu đã mất của mình.Thật tốt!Diêu Kim Mai chạy một hồi liền hết hơi, bà dừng lại, chống hai tay lên hông rồi gọi cậu nhóc: “Ranh con thúi, con nhìn xem con thành cái dạng gì rồi? Lũ khỉ hoang trên núi còn sạch sẽ hơn con.Chờ cha con về xem ông ấy xử lí con như thế nào.”“Cha sẽ không vô lí giống mẹ đâu.Ít nhất ông ấy sẽ hỏi con vì sao lại muốn đi vào núi, sẽ không đánh người mà không hỏi han gì.”Đồng Tiểu Tùng thè lưỡi trêu tức Diêu Kim Mai: “Mẹ thật xấu, mẹ chẳng chịu nói lí gì cả.”“Thằng nhóc thúi, hôm nay mẹ phải lột một lớp da của con mới được, Diêu Kim Mai thấy cậu còn không biết nhận lỗi, bà liền nhặt một thanh gỗ dưới đất lên rồi đuổi theo Đồng Tiểu Tùng.Nhóc con thấy bà ấy tiến đến thì sợ hãi hét lên một tiếng, chạy đến chỗ Đồng Nghiên cách đó không xa, núp sau lưng cô nói: “Chị ơi, mau cứu em với.”“Đi ra, đừng trốn sau lưng chị.” Diêu Kim Mai đen mặt trừng mắt nói với cậu.“Không, con mà đi ra mẹ sẽ lột da con mất, con mới không đi ra đâu.” Năm nay Đồng Tiểu Tùng mưới mười tuổi, là cái tuổi thích chơi đùa nghịch ngợm nhất của thiếu niên.Đồng Nghiên lau nước mắt và nói với Diêu Kim Mai: “Mẹ, con sẽ dạy cho em ấy một bài học, đừng tức giận nữa.”“Vậy con xử nó cho mẹ đi.” Diêu Kim Mai nhìn thời gian.Gà với heo còn chưa được cho ăn, trong nhà còn cả đống việc chưa làm.Nhóc con này mỗi ngày đều ngứa da, vậy mà bà lại không có cách nào để trị cậu.Thôi vậy, giao cho con gái thì hơn!Dù sao quan hệ của hai chị em nó vẫn luôn rất tốt.Nhóc con kia nghe lời con gái nói hơn là bà.Diêu Kim Mai nghĩ vậy liền quay vào nhà làm việc.Đầu tiên Đồng Nghiên cầm một xô nước tắm rửa sạch sẽ cho Đồng Tiểu Tùng.Nhóc con bị nhột nên muốn tránh khỏi móng vuốt của cô, trong miệng không ngừng phát ra tiếng cười.“Chị, đừng đụng vào người em nữa, ngứa lắm!”.